Ngoại Truyện 3: Người Mang Thai Lại Nóng Giận Rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Nguỵ đã mang thai được chín tháng, Vương Trần Vũ liền quyết định nhàn rỗi ở nhà cùng hắn, chỉ sợ nhóc trong bụng hắn có gió thổi có lay liền gây sức ép lên hắn.

Sáng hôm nay, Cố Nguỵ tỉnh ngủ đang định xoay người, cơ mà bụng nặng quá, thắt lưng cũng mỏi, trở người mấy lần mà không được.

Cố Nguỵ tức giận mở trừng mắt, nam nhân vốn hẳn phải nằm bên cạnh giờ không thấy đâu, hắn bắt đầu nổi cơn tức.

Nghiêng đầu, hắn gào lên, " Vương Trần Vũ

Anh chết ở đâu rồi hả!!!!"

Hồi trước còn nói Tiêu Chiến lúc mang thai tính tình nóng nảy, giờ xem xem, tính tình hắn cũng có đỡ hơn bao nhiêu đâu.

Cũng may hai người đàn ông nhà họ Vương đều có tiềm chất làm một ông xã siêu tốt, đối với tính tình thay đổi xoành xoạch của mấy bà vợ đang mang thai đã sớm nhìn quen chịu quen rồi.

Vương Trần Vũ đang ở dưới lầu ăn bữa sáng chỉ nghe được loáng thoáng tiếng rống của hắn, nuốt miếng cháo trong miệng rồi đứng dậy chạy lên lầu.

Bánh Bao thịt ngồi trong lòng Tiêu Chiến, quơ quơ muỗng nhỏ, chép miệng, "Có phải Cố thúc thúc đau bụng không nhỉ."

Tiêu Chiến cúi đầu lau miệng cho bé, còn nhéo mông bé một cái, "Mau ăn đi, sắp muộn rồi."

Bĩu môi, Bánh Bao hầm hừ hai tiếng, từ khi có Toả nhi ba ba chẳng thương con gì cả, quá bi thương!

Vương Trần Vũ trở về phòng, vào cửa liền thấy Cố Nguỵ đỡ bụng nằm trên giường, lại gần ngồi xuống bên cạnh cậu, lo lắng hỏi, "Em đau bụng?"

Cố Nguỵ hừ một tiếng, nhe răng nói, "Anh giúp em trở người đi, đè đến tê rần rồi."

.... Vương Trần Vũ không nói gì nhìn Cố Nguỵ, vươn tay đỡ hắn xoay người, rồi vươn qua áp nhẹ lên bụng hắn, nghe thử.

Cố Nguỵ trợn mắt, đẩy gã, "Tránh ra, đè em khó chịu."

Thở dài, ngẩng đầu nhìn hắn, Vương Trần Vũ giọng điệu bất đắc dĩ nói, "Em thay đổi mỗi ngày, đêm qua còn bảo anh nghe mà, hôm nay đã ghét bỏ rồi."

"Hừ, anh đỡ em đứng lên đi lại một lúc, không ngủ nữa." Hắn không giống Tiêu Chiến, có thể thành thật nằm đó nghỉ ngơi, ngủ đủ rồi hắn không muốn nằm ngu người trên giường nữa, dạo này eo đau muốn chết, không muốn nằm chút nào.

Vương Trần Vũ nâng Cố Nguỵ dậy xong, cúi người đi giày cho hắn.

Cố Nguỵ nghiêng đầu, đột nhiên ôm cổ gã, dồn toàn bộ sức nặng thân thể đè lên người nam nhân.

Vương Trần Vũ nâng tay ôm thắt lưng hắn, nghiêng đầu khó hiểu nhìn sườn mặt hắn.

"Sao đột nhiên lại nhào về đây, không sợ ngã hửm."

Cố Nguỵ cọ cọ má vào sườn mặt gã, 'ừm' một tiếng làm nũng.

" Trần Vũ, anh có phải vì cục cưng trong bụng mới tốt với em không?"

Vương Trần Vũ giật giật khoé miệng, câu này mỗi ngày Cố Nguỵ cơ hồ đều phải hỏi một lần, gã không thể biểu lộ ra một tí tẹo mất kiên nhẫn, nếu không Cố Nguỵ sẽ dùng tất cả khả năng đi ầm ĩ với gã một lúc lâu.

"Không có cục cưng anh cũng yêu em mà, em đừng suy nghĩ linh tinh."

Cố Nguỵ bĩu môi, cơ mà trong lòng lại nghe đến hưởng thụ, đột nhiên cười, nói, "Hồi trước anh còn cưỡng gian em đó."

"...." Vương Trần Vũ ngậm miệng, không biết nên đáp thế nào.

Hất mặt đi, Cố Nguỵ cắn tai gã một cái, hừ hừ, "Dám làm không dám nhận."

Vương Trần Vũ thở dài, dùng sức bế hắn ngồi lên đùi mình.

"Em muốn nghe anh nói gì?"

Cố Nguỵ tựa vào ngực gã, cũng chẳng biết mình muốn nghe cái gì nữa.

"Xin lỗi." Hắn rõ ràng biết không nên khơi lại chuyện này, nhưng hắn cứ nhịn không được muốn làm nam nhân mất tự nhiên.

Càng nghĩ càng tự cảm thấy bản thân mình đáng ghét hết sức, mắt Cố Nguỵ bắt đầu đỏ lên.

Vương Trần Vũ nhướn mày, bất đắc dĩ cười hắn, "Em làm sao vậy, muốn khóc cũng là anh khóc mới đúng, từ khi em mang thai bảy tháng tới giờ, em nói coi, có ngày nào không dùng lời nói chọc trúng chỗ đau trong lòng anh đâu."

Cố Nguỵ hít mũi, vươn đầu hôn lên khoé miệng Vương Trần Vũ, "Em sẽ không bao giờ chọc anh nữa."

Vương Trần Vũ cúi đầu cọ cọ trán hắn, cười nói, "Vậy anh chọc em." Nói xong còn thẳng lưng ưỡn về phía trước, để hắn cảm nhận được bộ vị hơi biến hoá của mình.

Cố Nguỵ đỏ bừng mặt, mất tự nhiên ho khan một tiếng.

"Xuống lầu ăn sáng đi, em đói bụng."

Vương Trần Vũ 'ừ' một tiếng, đặt hắn đứng xuống, đỡ hắn xuống lầu.

Cố Nguỵ và Vương Trần Vũ đã quen nhau từ lâu, lúc còn nhỏ ba mẹ hai nhà thỉnh thoảng lại tụ tập đánh bài vân vân các loại.

Vương Trần Vũ lớn hơn Cố Nguỵ 8 tuổi, lúc Cố Nguỵ còn mặc quần yếm Vương Trần Vũ đã học sơ trung.

Cố Nguỵ nhớ rõ, lần đầu tiên nhìn thấy Vương Trần Vũ là khi hắn 6 tuổi, ba đưa hắn đến nhà chính nhà họ Vương, kết quả hắn nghịch ngợm, chạy tới chạy lui trong đại viện, cuối cùng bị ngã chỏng quèo.

Vương Trần Vũ đã bế hắn lên, trong mắt hắn lúc ấy,anh lớn này thực sự rất cao rất đẹp trai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro