Chương 14. Pháo hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lễ hội đèn lồng vào ngày Tết Nguyên Tiêu, Vương Nhất Bác chỉ đến Đương Quy viện chào hỏi, không ăn tối ở nhà. Hắn mang theo Tiêu Chiến ra cửa, để mặc Hồ Nhi Mộc làm ầm làm ĩ hồi lâu.

Tiếng khóc khiến Vương Mai Hương phiền lòng, nàng nói: "Hai người này thật ngọt ngào, cũng không thèm quan tâm đến người khác."

Vương Lan Hương kéo Hồ Nhi Mộc đến bên cạnh, phủi vết bẩn trên người đứa nhỏ, nói: "Đại tỷ, lúc mới kết hôn, tỷ chỉ sợ người ta không ngọt ngào, bây giờ ngọt ngào, tỷ lại trách móc không quan tâm tới người khác."

Vương Mai Hương cau mày, nói: "Nhất Bác trước đây chưa bao giờ cư xử như vậy, từ đầu đến cuối, giống như một người khác."

Vương Lan Hương liếc nhìn Trương Tuyên Lý, gã đang bưng tách trà, nhìn thì có vẻ như đang uống trà, nhưng lỗ tai lại dựng đứng như tai thỏ.

Vương Lan Hương biết trong lời đại tỷ có ẩn ý, liền nói: "Nhất Bác không phải từ trước đến giờ vẫn như vậy sao? Muội cảm thấy dù sao nó cũng có tiến bộ, không biết đại tỷ đang lo lắng cái gì. Dù sao thì Vương gia dược vẫn là của nhà họ Vương, không ai cướp đi được."

Vương Mai Hương không nói gì, nàng lại tiếp tục: "Lúc ấy đại tỷ nói muội như thế nào? Nói muội không thể thiên vị như vậy, bây giờ đại tỷ lại hồ đồ."

Đại tỷ thở dài, nói: "Còn không phải là lo Vương gia dược bị huỷ trong tay ta sao?"

Vương Lan Hương đáp lời: "Huỷ cũng là huỷ trong tay đệ đệ của chúng ta, không liên quan đến tỷ."

Đại tỷ làm sao nghe được những lời này, nàng kể lể mọi chuyện từ khi Vương phụ qua đời, cho đến khi Vương Nhất Bác thành thân, càng nói càng kích động, càng nói càng uỷ khuất. Vương Lan Hương cau mày ngắt lời nàng, "Được rồi, tỷ tỷ, tỷ đã vất vả rồi, nhưng chuyện này không phải sớm muộn gì cũng xảy ra sao? Nhất Bác cũng nhớ rõ sự vất vả của tỷ."

"Nó có nhớ gì đâu, làm cái gì, quyết định như thế nào, đều không thương lượng với ta."

"Vậy nếu thương lượng thì thế nào? Nó có thể làm chủ, nhưng tỷ thì không thể."

Vương Lan Hương liếc nhìn Trương Tuyên Lý một cái, kéo Hồ Nhi Mộc ra khỏi Đương Quy viện.

Chỉ một năm, đệ đệ đã xa cách với chính mình, muội muội cũng không chịu hiểu, Vương Mai Hương càng nghĩ càng uỷ khuất, khóc nấc lên.

/

Có người ở nhà khóc, có người ở bên ngoài lại thoải mái cười to.

Tiêu Chiến ngồi xổm trên mặt đất, cười nhạo Vương Nhất Bác bị tiếng pháo nổ làm cho sợ đến mức rơi cả miếng bánh trong miệng.

"Vương Nhất Bác, ngươi vừa mới..... Ha ha ha ha ....." Tiêu Chiến cười đến mức không đứng thẳng lên được.

Vương Nhất Bác phồng miệng nhai đồ ăn, kéo Tiêu Chiến dậy, nói: "Ta sẽ cho ngươi thấy pháo hoa nổi tiếng nhất Lạc Dương, hoa khai phú quý." (Hoa sinh ra tài lộc phú quý).

Hắn đem pháo hoa lớn nhất bày ra, đặt lên khoảng đất trống, bật lửa xong trở về vẫn thấy Tiêu Chiến đang cười.

"Đừng cười nữa, uống gió lạnh vào lại đau bụng." Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến đứng xa ra một chút.

Khoảng thời gian chờ đợi pháo hoa nổ thật hạnh phúc, bởi vì biết rằng ngay sau đó sẽ là rực rỡ sắc màu. Trong lòng tràn ngập mong đợi, thời gian và bản thân đều trở nên vô nghĩa.

Nhưng Tiêu Chiến ở thời khắc này, chính là "Pháo hoa" mà Vương Nhất Bác đang chờ đợi. Trong lòng hắn tràn ngập chờ mong bộ dáng linh động mà xinh đẹp nọ. Hắn chớp mắt bịt tai lại, chờ đợi pháo hoa vọt lên bầu trời, nở rộ thành vô số đoá hoa. Tiêu Chiến nhảy lên, ôm lấy Vương Nhất Bác mà hét: "Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác, nhìn kìa, nhìn kìa, hết đoá này đến đoá khác, xinh đẹp như vậy, nhanh nhanh nhanh, còn nữa, còn nữa."

Vương Nhất Bác không phối hợp. Tiêu Chiến đứng phía sau hắn, dùng tay cố định mặt hắn, bắt hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Vương Nhất Bác nghĩ, pháo hoa trong mắt ngươi đã đủ xinh đẹp rồi, còn rõ ràng hơn cả trên trời, pháo hoa rực rỡ đang cười trong con mắt linh động uyển chuyển, đó mới thật sự là hoa khai phú quý.

/

"Đi, ta dẫn ngươi đi xem cảnh đêm."

Tiêu Chiến nói xong, không đợi Vương Nhất Bác chuẩn bị tốt, đã kéo hắn nhảy lên cành cây.

Lần này Vương Nhất Bác đã có kinh nghiệm, biết cách di chuyển để giúp Tiêu Chiến sử dụng sức lực tốt hơn.

Hai người phóng từ nơi bắn pháo hoa, nương theo nhánh cây trên tường thành, bay vọt tới nơi náo nhiệt ở thành Đông.

Hôm nay có hội đèn lồng, dòng người chen chúc xô đẩy trên đường phố, có người giải câu đố trên đèn lồng, có người thả đèn trên sông, có người đeo mặt nạ đi dạo phố.

Hai người đứng trên nóc nhà, nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo qua lại, không ai muốn xuống tham gia vào sự náo nhiệt đó.

"Ngươi không định đoán câu đố trên đèn lồng sao?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Không đoán, ta không thích đoán tới đoán lui." Tiêu Chiến nói.

"Ngươi thật là nhàm chán."

Tiêu Chiến cười nói: "Ngươi có muốn thả đèn không?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, nói: "Ta không tin mấy cái đó."

"Cái này là tục lệ, không phải là mê tín." Tiêu Chiến cười nói.

Người ta thả đèn sông vào ngày rằm tháng Giêng là để tưởng nhớ những người thân đã khuất, cầu phúc cho những người còn sống. Chỉ cần có vướng bận, đều có thể thả đèn sông, để nước sông bồng bềnh trôi đi, giống như tưởng niệm không có chỗ sắp đặt, không biết đường về, không mong đích đến.

"Vương Nhất Bác, sau này, ngươi có thể thả đèn sông cho ta vào ngày rằm tháng Giêng hàng năm không? Ta thích, được không?"

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến nói "sau này" là khi nào. Hắn đè nén cảm xúc không thể giải thích được trong lòng, nói: "Không được."

"Này, cái người này!"

Vương Nhất Bác không thấy ánh mắt thất vọng của Tiêu Chiến loé lên rồi biến mất. Nếu hắn thấy, không biết có thể đoán ra được chút gì không?

Chắc là vẫn vậy thôi, người này, thần kinh thô giống như miệng bát, có lẽ cái gì cũng không phát hiện ra. Cũng tốt, đây chính là do mình ép buộc, không thể liên luỵ đến Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác mới nên hoa khai phú quý, làm tốt việc trở thành chủ nhân của Vương gia dược, cả đời suôn sẻ, bình an.

Tiêu Chiến hít hít mũi, nói với Vương Nhất Bác: "Đi, ta đưa ngươi qua ngày mười lăm."

Hai người vẫn từ nóc nhà nhảy xuống, mỗi người mua một chiếc mặt nạ.

Tiêu Chiến muốn mua mặt nạ con hát và công tử, Vương Nhất Bác lại muốn mua Hắc Bạch Vô Thường.

"Chán thật đấy." Tiêu Chiến cầm rồi vẫn còn không quên lẩm bẩm.

Vương Nhất Bác cười hì hì, nói: "Chúng ta đi doạ người khác cũng được mà."

Một đen một trắng, vừa vặn tương xứng với quần áo của cả hai. Bọn họ đi ngược lại đám đông, chỉ chọn những tiểu hài tử để hù doạ.

Có hài tử sợ hãi khóc thét lên, có hài tử vung nắm đấm đuổi theo bọn họ. Hai người vừa chạy vừa xin tha, "Đại hiệp, tha cho ta một mạng."

Hai người chạy qua mấy con phố, chơi đủ rồi, đám đông cũng giải tán. Tiêu Chiến ăn xong một chuỗi hồ lô ngào đường, lại nói với Vương Nhất Bác, "Đi thôi, vẫn còn chưa kết thúc đâu."

Hai người lại bay lên nóc nhà, Vương Nhất Bác hỏi đi đâu, y nói: "Mang ngươi đi nhìn giang hồ trong mắt ta."

Tiêu Chiến mang theo hắn nhảy lên, từ tường thấp đến mái nhà, từ mái nhà nhảy đến ngọn cây trong sân nhà khác.

Vương Nhất Bác còn đang đợi giang hồ của Tiêu Chiến, nhưng Tiêu Chiến lại dừng trên nóc một ngôi nhà. Đây là nhà mái ngói, ngói rất dày, chứng tỏ gia đình này rất giàu có.

"Không bay nữa à?" Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến ngồi xổm xuống, cẩn thận lắng nghe một lát, sau đó ra hiệu cho Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác cũng bắt chước dáng vẻ của y, nghiêng tai lắng nghe.

"Tiểu khả ái, ta nhớ ngươi muốn chết."

"A, a."

Tiêu Chiến nghẹn cười, Vương Nhất Bác sửng sốt một chút cũng phản ứng lại, hai người nhìn nhau, muốn cười cũng chỉ có thể nhịn xuống.

"Có nhớ côn thịt lớn của ca ca không?"

Tiêu Chiến không tiếng động cười to, y nhấc một viên ngói lên, cúi đầu muốn nhìn cho rõ.

Hoá ra người này còn học được cả bản lĩnh bỡn cợt người khác như vậy. Vương Nhất Bác không cam lòng yếu thế, cũng cúi đầu xuống. Ai ngờ Tiêu Chiến vội vàng đứng thẳng dậy, đem viên ngói đặt lại chỗ cũ.

"Đi thôi." Tiêu Chiến kéo tay hắn.

Vương Nhất Bác không chịu, ngay khi hắn nhấc viên ngói kia lên, liền nghe thấy phía dưới có người hét to: "Ai?"

Vương Nhất Bác vội vàng đem viên ngói đặt trở về.

"Ai mà vô liêm sỉ như vậy?"

"Ca ca, ta sợ quá."

Lú này thì Vương Nhất Bác đã biết tại sao Tiêu Chiến lại muốn chạy trốn, hoá ra là một đôi Long Dương. Tiếng rên rỉ vừa rồi thật sự khó mà phân biệt được.

Tiêu Chiến không cười nổi nữa, nhăn mũi, kéo Vương Nhất Bác chạy đi.

"Kẻ trên nóc nhà đứng lại, chờ đó, thối mà không biết xấu hổ!"

Có tiếng sột soạt mặc quần áo, Tiêu Chiến ngồi xổm xuống, nhấc viên ngói lên nói: "Huynh đệ, thê tử của ngươi sắp trở lại rồi, còn không mau mau mà làm đi?"

"Ngươi, ngươi là ai?"

Hai người đã sớm cao chạy xa bay, vừa chạy vừa cười.

"Tiêu Chiến, đây là cách ngươi nghe lỏm chuyện nhà của người khác sao?"

Hình như đây là lần đầu tiên nghe thấy Vương Nhất Bác gọi tên đầy đủ của mình, Tiêu Chiến xua xua tay cười.

"Không phải, ta thực sự không biết dưới đó làm cái gì."

Vương Nhất Bác cố nén nụ cười, thấp giọng nói: "Đại tỷ mà biết ngươi dẫn ta đi xem Đông Cung sống, e rằng lại muốn dùng gia pháp."

Tiêu Chiến xoắn lỗ tai hắn, nói: "Là ai cố tình tiến lên? Ta đã không cho nhìn, ngươi lại còn xốc mái ngói."

"Ta đã kịp nhìn thấy gì đâu."

Trong giọng nói của Vương Nhất Bác vẫn còn mang theo tiếc nuối, khiến hai người lại bật cười ha hả.

Cười đủ rồi, thấy bộ dạng của Tiêu Chiến vẫn bình tĩnh, Vương Nhất Bác hỏi: "Giang hồ ngươi nói là ở đâu?"

Ý cười trên mặt Tiêu Chiến vừa mới hạ xuống, bây giờ lại cao lên, y nói: "Chính là đây."

Y chỉ vào hàng vạn ngọn đèn dầu dưới chân, nói với Vương Nhất Bác: "Đây chính là giang hồ trong mắt ta."

Đêm đã khuya, lại là ngày mười lăm, trước cửa mỗi nhà đều treo đèn lồng. Một số là đèn lồng đỏ truyền thống, trong khi một số khác là đèn lồng câu đố được mua tại lễ hội đèn lồng.

Giống như những ngôi sao nằm rải rác khắp nơi, khác với bầu trời xa xôi, nơi này chỉ cần giơ tay là có thể hái xuống một cái.

Tiêu Chiến nhảy lên tường của một ngôi nhà nào đó, tháo chiếc lồng đèn đỏ treo trên khung cửa.

Y giơ cao chiếc đèn lồng, ánh sáng soi tỏ khuôn mặt của Vương Nhất Bác.

"Giang hồ trong mắt ta, không phải là sông là hồ, mà là pháo hoa nhân gian vây quanh giang hồ."

Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác nhảy lên mái nhà gần đó, lần này là một ngôi nhà nhỏ, căn phòng bên cạnh đã sụp đổ gần hết.

"Đám người sống ở đây, nhưng địa vị lại khác nhau, cũng nhận được những thứ khác nhau. Bầu không khí nhân văn không đồng đều này là thứ ta thích xem từ khi còn nhỏ. Ta thường bay lên nóc nhà, nghe phu thê nhà nọ cãi cọ, hài tử nhà kia khóc lóc, nhìn một chút, nghe một chút, cũng giống như trải qua tất cả các loại tình huống trên thế gian."

Đôi mắt Tiêu Chiến bị ánh đèn chiếu vào có chút đỏ.

Vương Nhất Bác đột nhiên hiểu rõ, Tiêu Chiến khác biệt ở chỗ nào, là do cảm giác xa cách trên người y.

Cuộc đời của người khác là cuộc đời thật sự, cho dù là lục đục cũng tốt, kiên cường hay chật vật cũng tốt, đều là cuộc sống hàng ngày của chính mình. Mà Tiêu Chiến, lại là đang xem, thỉnh thoảng tham gia vào đó, nhưng dường như có thể rút lui bất cứ lúc nào.

Bởi vì y thích xem, cho nên có vẻ rất nhiệt tình. Trên thực tế, chỉ là một khán giả.

Loại cảm giác xa cách này, thường xuyên khiến Vương Nhất Bác nôn nóng.

"Ngươi thì sao? Ngươi đã trải qua những gì?" Vương Nhất Bác đã muốn hỏi từ lâu, muốn biết một chút về quá khứ của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cười cười, kéo tay Vương Nhất Bác: "Sau này có cơ hội sẽ nói cho ngươi."

"Nếu không có cơ hội?"

"Vậy thì là không có duyên."

Chính là như vậy, Vương Nhất Bác siết chặt nắm tay, hắn vừa muốn nói điều gì đó, dưới chân đã truyền đến âm thanh.

"Là mượn đường hay là đầu trộm đuôi cướp?" Giọng nói này khàn khàn, là lời của một lão bá.

Tiêu Chiến ngồi xổm xuống, còn chưa kịp mở miệng, lão bá đã nói tiếp: "Nếu ngài đói bụng, nhà ta có hai cái bánh ngô, ngài cầm đi đi. Con ta bệnh đã ba ngày, thật sự không có tiền, cho ta một chút thể diện, để ta có quần có áo ra ngoài kiếm tiền mua thuốc là được rồi."

Lão bá nói đến đây thì có chút kích động, giọng nói cũng run run: "Nếu ngài chỉ là đi ngang qua, vậy thì đi nhanh hơn một chút, con ta vừa mới ngủ được thôi."

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác liếc nhìn nhau, nhấc một viên ngói, ném xuống một thỏi bạc.

Lão bá ở phía dưới ồ lên một tiếng, sau khi nhìn rõ thứ gì, liền ngửa mặt kêu lên: "Đa tạ đại hiệp, đa tạ thần tiên."

"Đây là phí mượn đường, ngày mai đến Vương gia dược kê đơn thuốc, tình hình của lão bá, bọn họ có thể cấp miễn phí thuốc ba ngày." Tiêu Chiến nói xong liền kéo Vương Nhất Bác đi.

"Đa tạ thiếu hiệp, thiếu hiệp chính là Bồ Tát sống."

Cho đến khi nhảy lên một nóc nhà khác, Tiêu Chiến mới không nghe thấy tiếng dập đầu nữa, y thấp giọng thở dài.

Toàn bộ hành trình Vương Nhất Bác đều không nói gì, cứ lẳng lặng nhìn Tiêu Chiến.

Đèn lồng trong tay Tiêu Chiến đã cháy hết, Vương Nhất Bác mới hỏi: "Đây là hành hiệp trượng nghĩa, đúng không?"

Tiêu Chiến cười cười, lắc đầu nói: "Cái gì mà hành hiệp trượng nghĩa, chỉ là mua một chút an tâm."

Tim Vương Nhất Bác đập còn mãnh liệt hơn cả pháo hoa lúc vừa rồi, từng tiếng từng tiếng nổ khiến hắn muốn ù tai.

Giang hồ, giang hồ của Tiêu Chiến, dường như hắn đã hiểu.

Pháo hoa dưới chân y là giang hồ, lòng trắc ẩn của y là trượng nghĩa. Y ở trong giang hồ mà trải nghiệm hàng trăm mùi vị của nhân gian, đó chính là võ nghĩa đạo hạnh của y. Người khác ở trong giang hồ đi đến tự nhiên, y cũng đến và đi tự nhiên trong pháo hoa nhân gian này. Làm tiểu nhị, làm tạp dịch, bây giờ lại làm nghĩa phu quân.

Nghĩa phu quân cũng có kỳ hạn, chỉ có ba năm, sau ba năm thì sao? Có phải sẽ đi đến nơi khác, làm phu quân của người khác? Hay là vẫn không có gia đình, tiếp tục làm công cho người khác, nhìn cuộc sống của người khác?

Khi Trương Xuân Chi rời đi, Vương Nhất Bác chưa từng nghĩ xem gã sẽ làm cái gì. Nhưng bây giờ, rõ ràng vẫn còn một thời gian nữa, nhưng trong đầu Vương Nhất Bác đều là những ngày tháng lẻ loi hiu quạnh của Tiêu Chiến.

Bởi vì y hành tẩu giang hồ, cho nên không có cách nào giữ lại? Giống như Trương Xuân Chi vậy, khao khát tự do, không chịu dừng lại.

Nhưng mà không giống nhau, Vương Nhất Bác hiểu rõ, bọn họ không giống nhau. Giang hồ của Trương Xuân Chi là con đường của gã, không có Vương Nhất Bác ở bên trong; mà giang hồ của Tiêu Chiến, chính là thời khắc này, Vương Nhất Bác vừa vặn, là một thành viên trong đó.

Đáng lẽ là may mắn, nhưng Vương Nhất Bác biết, Tiêu Chiến không phải làm ra vẻ tiêu sái, y có thể thuần thục rời đi một cách dễ dàng, nếu y đi, sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Vương Nhất Bác giữ chặt tay Tiêu Chiến. Tiêu Chiến quay đầu lại, nương theo ánh trăng mà đến gần một chút, muốn xem vẻ mặt của Vương Nhất Bác.

"Làm sao vậy?" Tiêu Chiến hỏi.

"Đừng du tẩu khắp nơi nữa được không?" Vương Nhất Bác lúng túng.

"Cứ đứng ở trên nóc nhà này sao?" Tiêu Chiến chỉ chỉ dưới chân, thản nhiên cười.

"Ý của ta không phải thế này."

"Muốn bay nữa sao? Được, ta đưa ngươi đi."

Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác, thời điểm muốn vận công, lại bị Vương Nhất Bác túm chặt lấy.

Vương Nhất Bác biết, y biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, là giả ngu giả ngơ.

Nếu chính mình không có gì đáng giá để Tiêu Chiến lưu luyến, vậy thì về sau phải đối xử tốt với y hơn một chút.

Chiếc đèn lồng trong tay rơi xuống, may là ngọn nến bên trong đã tắt rồi, Tiêu Chiến nghĩ, nếu không sẽ gây nên hoả hoạn.

Có hoả hoạn, hàng xóm láng giềng lao ra, sẽ nhìn thấy chúng ta đang hôn nhau.

Liệu có ai dừng lại để xem không, hay là dập lửa trước?

Tiêu Chiến suy nghĩ lung tung, lơ lửng khắp trời, cho dù gió Đông trôi dạt như thế nào, cũng không dám bay tới trên người đối diện.

Thế cho nên, khi hai người tách ra, Tiêu Chiến vẫn còn hoảng hốt, y hỏi: "Không cháy sao?"

Vương Nhất Bác vẫn nhìn đăm đăm, khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Không đi nhé."

Vừa rồi gió Đông thổi qua ngọn tóc, khiến trái tim Vương Nhất Bác đều bị thổi đi rồi. Trái tim này trống rỗng, nhảy lên vẫn không thể rơi xuống, lơ lửng giữa không trung, không có cách nào cầm nắm. Tiêu Chiến trốn tránh, Vương Nhất Bác không biết phải làm thế nào.

Có chút ái muội, có chút gấp gáp, Vương Nhất Bác hôn lên. Não so với tim còn trống rỗng hơn, chỉ cảm thấy chóp mũi, đôi môi Tiêu Chiến đều rất lạnh, là gió quá lớn sao? Hắn theo bản năng ngừng thở, hồi lâu vẫn không cảm nhận được hơi thở của đối phương, Vương Nhất Bác sợ Tiêu Chiến ngạt thở, liền vội vàng tách ra.

Lúc này, một người nhìn trời một người nhìn đất, ái muội cùng ngượng ngùng lôi kéo cả hai người.

Một lúc lâu sau, lại nghe thấy tiếng hô to: "A? Là ai vậy?"

Chủ nhân ngôi nhà này ra ngoài đi tiểu đêm, nhìn thấy hai người ở trên nóc nhà thì vô cùng hoảng sợ.

Tiêu Chiến móc tay áo, ném xuống thứ gì đó, nói: "Phí qua đường."

Người bên dưới nhặt lên, dụi mắt nhìn, lúc ngước lên thì người trên mái nhà đã biến mất.

Trên đường trở về, Vương Nhất Bác hỏi: "Lại là một thỏi bạc à?"

Trong giọng nói của hắn có chút ý cười, Tiêu Chiến cũng cong cong khoé miệng, nói: "Đúng vậy, Tiêu thiếu hiệp có tiền mà."

Hai người cười phá lên, cảm giác ngượng ngùng do nụ hôn mang đến cũng hoàn toàn bị gió cuốn trôi đi mất.

/

Hôm nay, ánh nến vô cùng ái muội, hai người mặc trung y ngồi song song ở trên giường.

"Cái này, hôm nay, chúng ta....."

Tiêu Chiến vừa nói vừa xoa xoa dấu thủ khiết cổ của mình, mùi nước vo gạo hoà với mùi hoa nhài sau khi tắm vô cùng hấp dẫn.

Mùi hương và động tác này trêu chọc thần kinh của Vương Nhất Bác. Hắn đỏ mặt, cắn ngạnh trên tay, lắp bắp nói: "Chúng ta hôm nay không, không....."

Tiêu Chiến dừng động tác lại, che cánh tay, liếc mắt nhìn hắn một cách xem thường, nói: "Hôn cũng đã hôn rồi, ngươi còn nói sẽ không làm?"

Vương Nhất Bác túm chặt cánh tay Tiêu Chiến, xoa xoa dấu thủ khiết cổ của y, đỏ mặt ngẩng đầu nói: "Cho ta chút thời gian, để ta thấu đáo hơn nữa."

Ngữ khí của hắn rất nghiêm túc, Tiêu Chiến đột nhiên nản lỏng. Bởi vì y biết, Vương Nhất Bác muốn "thấu đáo" cái gì.

Tiêu Chiến chưa từng ôm bất kì hi vọng nào trong mối quan hệ với Vương Nhất Bác, không phải y không thể có được, mà là y không nhận nổi.

Y chỉ muốn một phần hoàn chỉnh, có thể toàn tâm toàn ý, lúc ra đi cũng có thể không lưu luyến vướng bận gì.

Nhưng, từ khi y bị mối nhân duyên này hấp dẫn, y mới biết rằng con người không thể khống chế được cảm xúc của mình. Giống như y rung động trước Vương Nhất Bác, liền muốn dành cho Vương Nhất Bác mọi thứ tốt đẹp nhất, không đòi hỏi nhận lại bất cứ thứ gì, hết lòng trao đi tấm chân tình, tuy rằng không được đáp lại, nhưng đó cũng là hạnh phúc. Cho dù loại hạnh phúc này khi y rời đi có là một lưỡi dao sắc bén, đem y chẻ làm đôi, chỉ còn lại thân thể, không có linh hồn.

Nhưng đây là tình yêu, là "Trường tương tư" của sư mẫu, là "Cầu mà không được" trong quá khứ của sư phụ. Cho nên Tiêu Chiến chưa bao giờ keo kiệt với tình cảm của mình, nếu có thể động tâm, vậy thì không có gì tốt bằng, nếu có một người để yêu, cuộc đời này liền viên mãn.

Nhưng y dần dần ý thức được, y ích kỉ, bỏ qua cảm xúc của Vương Nhất Bác. Nhỡ may Vương Nhất Bác cũng động tâm với y, vậy thì lúc ly biệt, chẳng phải sẽ càng bị tổn thương hơn so với Trương Xuân Chi?

Nghĩ như vậy, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác vẫn còn đang ở bên cạnh gặm ngón tay, trong mắt đều ngập tràn cảm giác không nỡ.

Hắn vẫn luôn bị người khác dùng danh nghĩa yêu thương để chi phối, bị động chấp nhận biệt ly, rõ ràng là người tốt, kiên định và nhân hậu, lại cố tình bị khinh thường, bị người ta vứt bỏ.

Hắn không thích Ngưng Hương, cho nên sẽ không viên phòng, đây là vận mệnh của hắn. Ban đầu hắn cũng không thích Tiêu Chiến, nhưng gần đây lại buông lỏng, đây là một loại dấu hiệu.

Bản chất của hắn đơn thuần, đối với tình cảm thì có chút ngu ngốc, cho nên hắn muốn hiểu thấu đáo, nếu thấu đáo rồi, hắn có thể buông Trương Xuân Chi ra, Tiêu Chiến liệu có chấp nhận không?

Đây là bế tắc. Tình yêu và mục đích của Tiêu Chiến đấu tranh với nhau, lôi kéo nhau, khiến cho Tiêu Chiến không có cách nào động chân động tay trong mối nhân duyên này.

Từ bước chân đầu tiên, Tiêu Chiến đã cuốn Vương Nhất Bác vào vận mệnh của mình. Cho dù số phận có thăng trầm, Vương Nhất Bác đều là ràng buộc của y trong suốt quãng đời còn lại.

Có thể đừng động tâm, chỉ động tình thôi không? Tiêu Chiến ôm ý nghĩ như vậy, nhìn Vương Nhất Bác.

Cắn ngạnh trên tay xong, đang cắn móng tay cái, Vương Nhất Bác nhìn thấy vẻ bi thương trong mắt Tiêu Chiến liền hoảng sợ.

Tức phát khóc rồi? Có chấp niệm lớn như vậy đối với thân thể của ta sao? Không viên phòng thì không được? Không nhịn nổi nữa sao?

Cũng là tại mình, hôm nay đột nhiên lại hôn như vậy, khiến Tiêu Chiến tưởng rằng mình đã chuẩn bị tốt.

Tội lỗi, tội lỗi.

Vương Nhất Bác buông tay xuống, gãi gãi gáy.

Thôi thì, sử dụng chiêu này vậy.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đang đau khổ thì cũng không đành lòng. Đúng lúc y đang rối rắm, đột nhiên cảm thấy bộ phận mấu chốt căng chặt, liền mở to hai mắt ra nhìn,

Vương Nhất Bác đang cúi đầu, đặt tay vào giữa hai chân y, ấn vào dương vật đang say ngủ.

"Ngươi, ngươi, ngươi....."

Người giỏi nói chuyện như Tiêu Chiến, lúc này lại không thể nói một câu hoàn chỉnh.

"Nếu ngươi gấp quá không chờ nổi, vậy thì trước tiên cứ dùng cách này thay thế."

Vương Nhất Bác mặt đỏ tía tai, nhưng động tác trên tay lại vô cùng thuần thục. Hắn cách lớp quần, tùy ý bóp nhẹ hai cái, dương vật của Tiêu Chiến ngay lập tức nổi lên phản ứng, thật khỏe mạnh.

Tiêu Chiến cắn tay, thở hổn hển, không cam lòng nói: "Ai, ai gấp không chờ được.... A...."

Vương Nhất Bác có vẻ là người rất giỏi loại chuyện này, nếu không thì chỉ bằng những động tác giống nhau, sao hắn sờ vào lại sảng khoái đến vậy? Sảng khoái đến mức Tiêu Chiến không nhịn được, tiếng rên rỉ thoát ra khỏi kẽ răng, da mặt cũng không cần đến nữa.

"Vương, Nhất..., ngươi nhẹ một chút."

Tiêu Chiến túm lấy tay hắn, buộc hắn phải chuyển động chậm lại.

Gần đây, Tiêu Chiến luôn gọi thẳng tên mình, Vương Nhất Bác có chút bất mãn, ghé sát vào tai y, hít một hơi thơm ngọt, hỏi: "Sao nào? Đã quên mất thân phận của chính mình rồi?"

Hai mắt Tiêu Chiến đỏ sậm mê ly, nơi đuôi mắt còn đọng hai giọt nước, muốn rơi mà không được. Y liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác một cái, bất mãn hừ thành tiếng.

Vương Nhất Bác lúc này cũng nảy lên phản ứng, cảm thấy quần lót của mình cũng sắp nổ tung.

Dương vật ngày thường vẫn luôn ngoan ngoãn phục tùng, bây giờ lại giống như trúng độc, cứ không ngừng bành trướng, đến mức Vương Nhất Bác chỉ cần nghĩ đến độ cứng của nó một chút, nó cũng nhảy lên vài cái.

Càng nhảy càng mạnh. Vương Nhất Bác khom người xuống, nhưng đúng lúc này, một đôi tay khéo léo bao phủ lấy nó, trong khoảnh khắc bị chạm vào, lại nhảy lên hai cái.

Vương Nhất Bác cắn chặt răng, "Ta không có ý này."

Vừa mới nói chính mình đã quên mất thân phận, bây giờ lại giả vờ thanh cao?

"Vậy ngươi có ý gì? Không muốn ta xoa sao?"

Tiêu Chiến nói vẫn còn không quên chà xát lên xuống hai cái. Thật sự rất lớn, tiền vốn đủ, thảo nào hắn có một cái mũi to, bàn tay to, hầu kết cũng rất lớn.

"Ta chỉ là, ừm, để ý tới cách xưng hô của ngươi."

Đầu óc Vương Nhất Bác đã mê muội, nhưng vẫn rối rắm với vấn đề vừa rồi.

"Xưng hô như thế nào? Phu quân sao?"

"Ừm." Vương Nhất Bác nói, phía trước càng thêm gắng sức, phía sau lại muốn đẩy lên, trong âm thanh mang theo một tia rên rỉ.

Ồ, còn tưởng rằng hắn ghét bỏ nghĩa phu quân vì không thực hiện những lời chỉ trích! Tiêu Chiến buông lỏng tay, ai ngờ vừa mới nhấc lên, đã bị Vương Nhất Bác ấn trở về.

"......"

Vương Nhất Bác nhìn y không nói, nhưng động tác này cũng khiến trái tim Tiêu Chiến đang đập thình thịch lại tăng thêm lực độ.

Hai người ngồi đối diện an ủi nhau, tư thế này cũng không thuận tiện cho việc dùng sức. Tim Vương Nhất Bác nhảy lên, đẩy ngã Tiêu Chiến xuống, đè lên người y, nhìn vẻ sảng khoái trên mặt y vì được mình an ủi.

Tiêu Chiến lúc này khác với dáng vẻ linh động tiêu sái lúc trước, giống như con cừu non đang chờ bị làm thịt. Y cắn môi, ánh mắt mê ly, giãy giụa giữa cơn khoái cảm, những đường gân xanh trên cổ đều lộ ra vẻ kiên cường. May mắn là khoé mắt y ướt át, càng tăng thêm vẻ gợi cảm, nếu không Vương Nhất Bác sẽ không khống chế được mà cắn y, muốn cắn đến chết.

Vương Nhất Bác ngây thơ đã một đi không trở lại lúc này đôi mắt hắn sáng ngời, khuôn mặt đỏ bừng không còn đơn thuần là vì ngượng ngùng, mà còn vì khoái cảm và dục vọng gào thét tìm đến, khó có thể kiềm chế được bản thân. Gân xanh trên thái dương nổi lên, khiến Tiêu Chiến muốn sờ vào chúng.

Tiêu Chiến nghĩ vậy, cũng làm như vậy. Y đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve thái dương của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác đột nhiên lại cảm thấy không đủ.

Hắn buông tay ra, khiến Tiêu Chiến có chút ngây người vì khoái cảm đột ngột kết thúc. Đúng lúc này, Vương Nhất Bác đã cởi bỏ cúc quần, trần trụi chạm vào dương vật của y.

Bàn tay ấm áp, dịu dàng xoa nắn, khiến toàn thân Tiêu Chiến đều lơ lửng như trên mây. Nhưng trên đám mây kia lại có cả Vương Nhất Bác, hắn giống như một con sư tử đang vận sức chờ lao tới, đôi mắt hung dữ xen lẫn với một chút cầu xin, hoàn toàn làm Tiêu Chiến không thể chống đỡ được. Tiêu Chiến không thể không sử dụng phương pháp tương tự để đối đãi với dương vật không biết điều kia, cái đồ vật đó càng xoa càng to, khiến tay y đau nhức.

Tiêu Chiến ngập ngừng muốn bãi công, nhưng Vương Nhất Bác đã nhận ra ý đồ của y, luồn một tay vào quần siết chặt lấy bàn tay y.

Chuyện này làm sao có thể lười biếng được, Vương Nhất Bác có chút bất mãn, lực đạo trên tay cũng tăng lên.

"A....." Tiêu Chiến vốn ít khi tự an ủi, cho nên không nhịn nổi. Ngón tay Vương Nhất Bác chỉ nhẹ nhàng ấn vào mắt mã, y đã bắn ra trong tay Vương Nhất Bác.

"A.... Vương Nhất Bác....." Tiêu Chiến chưa từng trải qua loại chuyện này, y có chút xấu hổ, cũng có chút rụt rè.

Tiêu Chiến dùng cánh tay che đi đôi mắt của chính mình, muốn giả chết.

Vương Nhất Bác nhìn tinh hoa trong tay mình, lại nhìn Tiêu Chiến hoàn toàn xụi lơ, tức thì cảm thấy bất mãn.

"Bản thân hưởng thụ xong rồi thì không quan tâm đến ta sao?"

Giọng nói của Vương Nhất Bác xen lẫn giữa dục cầu bất mãn (là một cảm giác bất mãn bắt nguồn từ sự mâu thuẫn giữa ham muốn và nhu cầu có được quan hệ tình dục của một người) và uỷ khuất, khiến Tiêu Chiến sợ run lên.

Y dùng cả hai tay nắm lấy hạ thân của Vương Nhất Bác, "Nhanh lên, tay ta đau quá."

Quần áo trên người cả hai đều xộc xệch, phía dưới chỉ mở lưng quần, đã hoàn thành lần đầu tiên an ủi lẫn nhau.

Tiêu Chiến thất thần xoa xoa cổ tay đau nhức của chính mình, y luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó, Vương Nhất Bác cũng nghĩ như vậy. Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn vào môi đối phương.

Vương Nhất Bác quay mặt đi. Tiêu Chiến bất mãn ngồi dậy, giơ đôi tay dính đầy tinh dịch, nói với Vương Nhất Bác: "Tránh ra, để ta đi rửa tay."

Ra khỏi giường, vẫn thấy Vương Nhất Bác mơ mơ màng màng như đang ở cõi thần tiên, y hỏi: "Ngươi thì sao?"

Vương Nhất Bác nói: "....Đều ở trên tay ngươi."

/

Thu dọn mọi thứ xong, hai người nằm trên giường, thân thể mệt nhọc, lại buồn ngủ, nhưng hai người dường như đang phân cao thấp, không ai chịu ngủ trước.

"Sao ngươi còn chưa ngủ?"

"Ngươi không phải cũng như thế à?"

Ai cũng đầy tâm sự, lại không chịu nói rõ ràng. Tiêu Chiến nghĩ đến cụm từ "Đồng sàng dị mộng". Vương Nhất Bác nói đúng, đơn giản nhất chính là "thấu đáo", nhưng mà với bản thân mình, Tiêu Chiến lại không thể nói ra.

Vương Nhất Bác ôm eo Tiêu Chiến, dán sát vào sau lưng y, hít một hơi thật sâu, nói: "Ngủ sớm đi, sáng ngày mai còn phải đến hiệu thuốc số một."

Tiêu Chiến vuốt ve bàn tay to của hắn, cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ sau lưng, cũng muốn buông tha cho chính mình.

Ích kỷ thì cứ ích kỷ đi, không đè nén được, không khống chế được.

Nhịp tim này giống như cơn gió mang theo mưa phùn của mùa xuân, bao trùm tất cả, Tiêu Chiến không thể chống đỡ được, buộc phải trầm luân. Nếu ích kỷ là có tội, Tiêu Chiến sẵn sàng xuống địa ngục để trả giá.

Vương Nhất Bác, hãy tha thứ cho ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro