Chương 30. U Lan cốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mặt trời lúc chính Ngọ rất gay gắt, khiến Tiêu Chiến chóng mặt. Y chỉ có thể cúi đầu đi ra khỏi Khiếu Phong sơn trang, hai thủ vệ kia nhìn thấy y thì trợn tròn mắt.

Y chỉ cười khinh miệt, tiêu sái mà đi.

Thật tốt, phải duy trì. Cho dù cuộc đời có ảm đạm đến đâu, thì bóng dáng lúc ly biệt cũng phải như cánh hạc hoang dã, thẳng thắn mà kiêu hãnh.

Thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nhưng đầu óc vẫn chìm trong trí nhớ, cố gắng tổng kết lại non nửa cuộc đời ít ỏi này.

Thành quả phi thường, có điều hơi thê thảm, lang thang khắp thế gian, thu hoạch không ít, cũng xem như không phải về tay không. Anh hùng mà, chớ hỏi xuất thân, sao phải sầu lo đường về?

Chỉ là, nước mắt cứ rơi ra, không ngăn lại được.

Khi còn bé, Tiêu Phong luôn bận rộn, chỉ quan tâm đến võ thuật của Tiêu Chiến, chứ không lo ăn uống. Các sư huynh đệ mặc dù thân thiết, nhưng Tiêu Chiến biết, đó chỉ là hâm mộ và ghen ghét.

Không có người gần gũi, cũng chỉ có một con mèo. Không biết con mèo kia từ đâu đến, Tiêu Chiến gọi nó là Meo Meo.

Giường của Tiêu Chiến luôn ấm áp, bởi vì Meo Meo luôn nằm trên đó đợi y về, ngày hôm sau y thức dậy, Meo Meo sẽ biến mất.

Một người một mèo, làm bạn với nhau vào ban đêm.

Đôi khi Tiêu Chiến sẽ mang theo nó, chạy như bay trên nóc nhà, cực kỳ giống một đôi bạn già, không nói lời nào, lại vô cùng ăn ý. Tiêu Chiến ôm nó, nó liền thành thật ở trong vòng tay y, cùng y xem pháo hoa nhân gian.

Sau khi Meo Meo đi rồi, phụ thân nói, khi con mèo già qua đời, nó sẽ tự tìm một cái hang, vì sợ chủ nhân nhìn thấy sẽ đau lòng.

Tiêu Chiến nói, con không phải là chủ nhân của nó, con chỉ muốn nói lời tạm biệt với nó thôi.

Cho nên, Tiêu Chiến cũng muốn nói lời tạm biệt với phụ thân, lại không ngờ thành trực tiếp cắt đứt quan hệ.

Ha ha, thật buồn cười.

Tiêu Chiến lau nước mắt trên khoé mắt.

Khoảnh khắc Tiêu Phong nhìn thấy y múa roi ở núi Thương Nhi, vẻ mặt đau khổ lại nhẹ nhõm. Tiêu Chiến biết, ông ta cũng quan tâm đến mình, nhưng không bằng Khiếu Phong sơn trang hay Nam Bình.

Nam Bình cuồng ngạo cả một đời, ở trong nhà sâu mà điều khiển toàn bộ Khiếu Phong sơn trang. Thời gian lâu rồi, liền thật sự cho rằng chính mình không gì là không làm được. Dùng An Tri hoàn để tiếp tục sinh mệnh, yếu đuối như thế, lại dám ác độc như vậy.

Thật đúng là, không biết tự lượng sức mình.

Tiêu Chiến còn có rất nhiều nghi vấn, nhưng y từ bỏ. Từ đây về sau, y và Khiếu Phong sơn trang không còn quan hệ gì nữa.

Cũng chỉ có một người, phải đi nói lời tạm biệt. Đừng làm một con mèo già, phải làm đến nơi đến chốn, mới không lãng phí cuộc đời này.

Trước khi Tiêu Chiến trúng cổ, y đã nghe thấy các sư đệ thảo luận về An Tri hoàn do hoàng cung đưa tới, y chỉ nghe vậy rồi tránh sang một bên. Hoá ra đó là khi khúc mắc bắt đầu, nếu không phải y không quan tâm tới vật ngoài thân, trong lòng có chút tà niệm, hỏi thăm lai lịch của An Tri hoàn một chút, có phải vẫn ngồi trong Khiếu Phong sơn trang mà cười nhạo chính mình?

Tiêu Chiến nghĩ đến trường hợp kia, lại không nhịn được cười.

Tới Lạc Dương rồi, biết về Vương gia dược, Tiêu Chiến từng cảm thán đây thật sự là duyên phận. Bây giờ, y dùng một thân thương tật, nhận ra một đạo lý, duyên phận, sao không phải là duyên nợ.

Nếu không có Nam Bình, hai người, sẽ có duyên phận sao?

Sợ rằng trên con đường muôn hình muôn vẻ, thoáng gặp qua nhau, cũng chưa từng quay đầu nhìn lại.

Có tiếng vó ngựa dần dần tiến đến, bỗng nhiên được ôm vào một vòng tay ấm áp, Tiêu Chiến ngẩng đầu, là quý công tử cao ngạo kia, toàn thân chật vật, nước mắt và máu chảy đầy mặt, đang đau khổ gọi tên mình.

Nhất Bác, ta đã buông bỏ si niệm rồi, ngươi cũng nên buông tay sớm một chút. Kéo ngươi xuống, không phải là điều mà ta mong muốn.

Duyên tụ duyên tán, duyên như nước, không thể cưỡng cầu, cũng đừng quay đầu lại.

/

Ba người ngồi trong phòng Thiên Tự Hào của khách điếm. Còn có một người, nằm trên giường cách đó không xa, sắc mặt tái nhợt, đang hôn mê.

Khi Vương Nhất Bác rời khỏi Lạc Dương đã có chút bất an, cho nên mang theo rất nhiều An Tri hoàn. Loại thuốc này là do hắn đã cải tiến, thuốc lúc trước còn có thành phần phụ thuộc, Vương Nhất Bác đã nghiên cứu phương thuốc này mấy năm nay, thay đổi hai vị thuốc, còn chưa bán ra ngoài.

Nếu kế hoạch này không thực hiện được, vậy thì sẽ đem vật quý hiến cho công chúa.

Nhưng mà, nó thật sự lại được dùng trên người Tiêu Chiến. Y uống thuốc, cho nên mới tạm thời chìm vào giấc ngủ.

Sư phụ sư mẫu nhận được thư của Tiêu Chiến, liền vội vàng chạy tới đây, nhưng vẫn chậm một bước.

Sư mẫu đã bắt mạch cho y, nói rằng y đã ăn hai chưởng của Tiêu Phong, khiến cho lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động. Hiện tại thân thể cực kỳ suy yếu, khi chất độc còn sót lại của con rối cổ phát tác, đau đớn có thể giảm bớt, nhưng sẽ tổn hại nhiều hơn.

Hơn nữa, y hẳn là đã bị người khác tạm thời phong bế kinh mạch, lại vì cổ độc phát tác, trở nên mê muội, không phân biệt được ngày đêm. Y sợ không báo thù thù được, cho nên chỉ có thể dùng biện pháp này để trì hoãn. Một khi đả thông kinh mạch, cổ độc sẽ lập tức phản phệ, mãnh liệt xông tới.

"Không chỉ có thế, nó lại còn đảo ngược kinh mạch." La Trình Trình cụp mắt xuống, có chút nghẹn ngào, "Sợ rằng, vô phương cứu vãn."

Đây là ôm quyết tâm gì để đi đến bước cuối cùng này? Một chút đường sống cũng không lưu lại, Tiêu Phong và Nam Bình rốt cuộc đã buộc y phải tới nông nỗi này?

Một câu cũng không chịu nói với ta, có phải không?

Vương Nhất Bác khóc, lại sợ kinh động đến Tiêu Chiến, cho nên hắn dùng khăn lông bịt miệng lại, ngăn chặn tiếng nức nở, nước mắt tràn bờ đê, khiến khăn lông cũng ướt hơn một nửa.

Hắn không nói gì, gân xanh trên cổ và trán nổi lên, theo tiếng khóc thút thít mà phập phồng lên xuống. Loại câm lặng tuyệt vọng này tràn ngập cả căn phòng, sư phụ và sư mẫu cúi đầu, cũng âm thầm rơi lệ.

/

La Trình Trình nói, đãi ngộ của Tiêu Chiến ở Khiếu Phong sơn trang, không giống với thanh danh của đại công tử chốn giang hồ. Cha không thương, nương không yêu, La Trình Trình vẫn luôn cho rằng y không biết mình không phải là nhi tử của Nam Bình, nhưng sau khi y trúng cổ, rời khỏi Khiếu Phong sơn trang, câu đầu tiên nói với La Trình Trình chính là: "Sư nương, sao người không phải là nương của con?"

La Trình Trình không dịu dàng như Nam Bình, là nữ nhi giang hồ, cho nên không câu nệ tiểu tiết. Vì tính cách này, cho nên dù có hôn ước với Tiêu Phong, nhưng lại không được Tiêu Phong ưa thích. Tiêu Phong đi ra ngoài du ngoạn một lòng, lúc trở về lại mang theo Nam Bình.

La Trình Trình tức giận bỏ đi, khi trở về thì Tiêu Chiến đã ra đời. Tiêu Chiến từ nhỏ đã thân thiết với bà. Khi Tiêu Chiến ba tuổi, La Trình Trình gả cho Thanh Thời.

Thanh Thời là sư phụ của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến được bọn họ chăm sóc, cho nên cũng cảm nhận được một chút ôn nhu. Chỉ là sau này, Nam Bình càng ngày càng không dung tha cho La Trình Trình, cho nên sư phụ và sư mẫu mới rời khỏi Khiếu Phong sơn trang.

Tiêu Chiến mỗi năm đều mong ngóng được đến núi Thương Nhi, tích cách hấp tấp của La Trình Trình lại có thể khiến Tiêu Chiến cảm nhận được tình thương của mẹ, sự từ ái của sư phụ hoàn toàn bổ sung cho sự thiếu hụt mà Tiêu Phong còn thiếu. Tiêu Chiến đã từng rất mãn nguyện.

Sau khi Tiêu Chiến trúng cổ, bọn họ đều nghi ngờ việc này có liên quan đến Nam Bình, nhưng thủ đoạn của Nam Bình rất tinh vi, Khiếu Phong sơn trang lại tường đồng vách sắt, cho dù là La Trình Trình cũng không thể dò xét được chút gì.

Tuy chưa từng trực tiếp đề cập tới, nhưng ba người ở núi Thương Nhi lại vô cùng ăn ý. Vì vậy khi sư phụ hỏi Tiêu Chiến có hận không? Tiêu Chiến nói, hận, nhưng không kịp nữa rồi.

Con phải đi trải nghiệm thế gian này một chút, sau đó mới nói đến chuyện báo thù.

Tiêu Chiến nghĩ rằng phụ thân sẽ lấy lại công bằng cho y, muốn y tồn tại, Không ngờ mười mấy năm này lại chẳng hề quan tâm, giống như Tiêu Chiến đã bị vứt bỏ. Dần dần, chút tình cảm còn sót lại của Tiêu Chiến dành cho Tiêu Phong cũng phai nhạt sau mười mấy năm lưu lạc.

Nhưng cũng chưa từng nghĩ, sẽ là cảnh ngộ này.

Khi Vương Nhất Bác lần đầu tiên đến núi Thương Nhi, La Trình Trình đã đoán được rồi, dù sao cũng là người ngoài cuộc, không cần phải tự lừa mình dối người, cho nên cũng minh bạch hơn một chút, làm gì có nhiều sự trùng hợp đến như vậy.

Nhưng mà vận mệnh trói buộc, người khác không có cách nào nhúng tay vào. Cho nên La Trình Trình vẫn không rời khỏi núi Thương Nhi, chính là chờ hành động của Tiêu Chiến.

Ai ngờ, y không chào hỏi, đã tự mình đi kết thúc mọi chuyện.

Tiêu Chiến chính là một người như vậy, còn sống không muốn liên luỵ đến người khác, đã chết lại càng không.

/

Không ai trong ba người biết được chi tiết, chỉ có thể suy đoán đại khái. Nam Bình hạ con rối cổ hãm hại Tiêu Chiến, Tiêu Chiến trúng cổ nên mới hành thích cha mình, từ đó nảy sinh khoảng cách. Sau khi được tái sinh từ việc hái cổ, Tiêu Chiến lựa chọn lưu lạc khắp nơi, sống lâu hơn, cảm thụ nhiều hơn một chút về cuộc sống chốn nhân gian. Ai ngờ lại đụng phải vận mệnh của Vương Nhất Bác, không thể không nhúng tay vào.

Y muốn trước khi cuộc đời kết thúc, tìm được bằng chứng tố cáo Nam Bình, lại không ngờ Tiêu Phong đã biết từ lâu, lựa chọn che chở bà ta.

Đứa con cưng của ông trời, lại giống như một con khỉ, bị người ta trêu chọc cả đời.

Vương Nhất Bác khóc mệt rồi, lấy chiếc khăn lông bịt miệng ra, hai mắt sưng vù, chỉ có thể mở được một nửa. Gân xanh trên trán cũng bởi vì khóc quá nhiều mà tạm thời không thu lại được, cứ như vậy phồng lên.

Hắn liếm lên đôi môi nứt nẻ, nói: "Con có thể xem lá thư kia không?"

Sư phụ sư mẫu liếc nhìn nhau, lấy ra một lá thư từ trong ngực, đưa cho Vương Nhất Bác.

La Trình Trình rót cho Vương Nhất Bác một cốc nước ấm, nhưng Vương Nhất Bác lắc đầu, mở lá thư kia ra, cũng có thể nói, đó là một bức thư tuyệt mệnh.

/

"Sư phụ sư nương:

Đồ nhi bất hiếu, không có cách nào để nhìn thấy hai người lần cuối."

Một câu này, lại khiến Vương Nhất Bác nước mắt giàn giụa, hắn quay đầu liếc nhìn nghĩa phu quân của mình, tự hỏi khi y viết bức thư này có tâm trạng gì.

Tuyệt vọng, hay vẫn là nỗi bi thương tràn ngập? Đều không sợ, sợ nhất chính là cảm giác thờ ơ. Thế gian sôi nổi hỗn loạn này đã rời bỏ y, y cũng sẽ không vì bất cứ ai mà lưu lại.

"Nam Bình lừa dối con, mùi hoa nhài và vết dao sát hại cha mẹ Nhất Bác, đều chỉ về phía bà ta. Con đã lấy được thuật nghiệm cổ ở Quỳnh Châu để vạch trần bộ mặt thật của bà ta."

Khi Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến vừa rồi, một mùi hương hoa nhài ngọt ngào xộc ngay vào mũi, so với trước đât còn nồng đậm hơn, mang theo cả mùi máu tươi nữa.

Khi hắn nắm lấy cổ tay y, ngón giữa thăm dò được mạch đập suy yếu một cách bất thường, chính là triệu chứng trúng độc. Mọi thứ đều ứng với suy đoán tồi tệ nhất, người trúng cổ không phải là Tiêu Sách, mà chính là kẻ nói dối này.

Người vì người khác mà xem mạch kê đơn thuốc, lại chưa từng nghĩ tới việc xem mạch cho nghĩa phu của mình. Nếu phát hiện sớm hơn một chút, có phải vẫn còn sống hay không?

Vương Nhất Bác chưa bao giờ cảm thấy hận bản thân mình đến vậy, bởi vì mọi chuyện đều có dấu vết. Chỉ tại hắn luôn cho rằng Tiêu Chiến không có gì là không làm được, cho nên chưa từng nghĩ tới việc y sẽ rời đi theo cách này.

Mùi vị ở trên người Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đã từng cảm thấy rất quen thuộc, nhưng sau đó lại quên mất. Bây giờ hắn hồi tưởng lại, mơ hồ nhớ tới phụ thân ở lò luyện thuốc đã luyện chế ra mùi thơm của hoa nhài, thêm vào một số dược liệu khác có mùi ngọt ngào và béo ngậy. Vương Nhất Bác đã ngửi thấy vài lần, còn cười nhạo phụ thân bôi phấn hồng.

Chỉ là ký ức đó đã qua từ lâu lắm, chuyện vui thời thơ ấu, sao có thể liên quan tới cổ trùng đáng sợ, làm sao lại liên quan tới người bên cạnh mình.

Còn có vết sẹo trên ngực, Vương Nhất Bác chỉ lo vui vẻ, không cẩn thận suy nghĩ, làm gì có ai luyện kiếm mà hướng kiếm vào ngực chứ?

Mùa đông chỉ mặc một áo, cứ tưởng rằng là do tập võ, nhưng khi nhìn thấy sư phụ ở trên núi Thương Nhi vẫn mặc áo bông thì phải hiểu rõ, biết nóng biết lạnh mới là phản ứng của một người bình thường.

Vừa ích kỷ vừa đần độn, Vương Nhất Bác cả đời này cũng không thể tha thứ cho chính bản thân mình.

"Nam Bình khinh người quá đáng, con sợ sẽ làm hại phụ thân. Chuyến đi này, con đã hạ quyết tâm, nếu trời cũng muốn bỏ rơi con, vậy thì cầu xin sư phụ và sư mẫu thay con bảo vệ cho Nhất Bác."

Quả nhiên là như thế, Vương Nhất Bác dùng sức lau nước mắt. Tầm mắt hắn mờ đi, hắn muốn nhìn rõ hai chữ "Nhất Bác" mà Tiêu Chiến viết, xem nét bút đó như thế nào.

Chỉ có mấy chữ ít ỏi, Vương Nhất Bác đã lờ mờ phát hiện ra sự bất an của Tiêu Chiến. Y biết, sao Tiêu Phong lại không biết được. Vì sao nhiều năm như vậy, lại vẫn không có động tác gì? Nhưng Tiêu Chiến đã đi rất xa, không cầu xin sự giúp đỡ, cũng không oán giận, chỉ cầu xin sư phụ bảo vệ cho người còn sống.

"Nhất Bác đơn thuần, sợ rằng không bao giờ có thể tưởng tượng được, vinh quang của Vương gia dược lại liên quan tới việc phụ thân hắn nuôi cổ cho Nam Bình. Sư phụ sư mẫu cũng không cần lo lắng, con không hận, chỉ là hắn thực sự vô tội, cho nên không nhất thiết phải liên luỵ tới sự thù hận này."

Vương Nhất Bác sửng sốt, hắn đương nhiên không thể tưởng tượng được đó lại là nhân quả của sai lầm này. Tưởng trở thành nhà cung ứng thuốc cho hoàng gia, cho nên mới bị Nam Bình để ý, hoá ra là ngược lại.

Kể từ khi hắn còn là một đứa trẻ, mọi chi phí ăn mặc, chẳng phải đều là những đồng bạc nhuốm máu mà Tiêu Chiến đánh đổi cả đời sao.

Vương Nhất Bác ngây người nhìn Tiêu Chiến, cho dù như vậy, Tiêu Chiến cũng chưa từng nói qua một câu nói nặng nào.

Ta có tài đức gì mà được ngươi yêu quý? Ta không vô tội, chết cũng không đáng tiếc, nếu không có ta, ít nhất ngươi cũng có thể sống thanh nhàn hơn một chút.

Vương Nhất Bác đi đến bên giường, nắm lấy tay Tiêu Chiến áp vào mặt mình, có độ ấm của y, Vương Nhất Bác mới dám tiếp tục xem.

"Sư phụ sư mẫu không cần đau lòng, chuyện nên làm cả đời, đồ nhi đã làm tất cả, cũng không có gì tiếc hận. Chỉ hi vọng, nếu có luân hồi, có thể quỳ dưới gối của sư phụ và sư mẫu, làm một người bình thường, cha mẹ hiền từ, con hiếu thảo, an ổn sống, vui vẻ với công việc của mình."

Vương Nhất Bác hôn lên lòng bàn tay Tiêu Chiến, nơi cầm roi đã có chút chai sạn, nhưng lòng bàn tay lại cực kỳ mềm mại, cũng giống như con người y, cao lớn lại dịu dàng.

"Mọi ân oán, bắt đầu từ con, cũng theo con mà chết đi. Đồ nhi Tiêu Chiến, chân thành cầu chúc cho sư phụ và sư mẫu, một đời một roi một kiếm, vui vẻ du ngoạn giang hồ."

Bức thư viết đến đây thì không còn gì nữa.

Tiêu Chiến mặc sức tưởng tượng đến kiếp sau, nhưng không có chính mình. Vương Nhất Bác úp mặt vào chăn, lặng lẽ khóc, có chút uỷ khuất, cũng biết mình đáng bị như vậy.

Ngoài bức thư viết khi rời khỏi Lạc Dương và bức thư này, Tiêu Chiến cũng không đề cập tới tình cảm của y dành cho Vương Nhất Bác. Những lời này giống như, Vương Nhất Bác là chủ nhân cũ của y, y đi rồi, những nợ nần còn sót lại, nhờ sư phụ chiếu cố.

Lý trí kiềm chế, nói đi là đi, không sợ người phía sau lại khóc sao?

/

La Trình Trình đưa cho hắn một chiếc khăn tay, nhưng Vương Nhất Bác không nhận, dùng tay áo lau đi, nói: "Sư nương, độc này thật sự không có cách giải sao?"

La Trình Trình chậm rãi lắc đầu.

Năm đó, lần đầu tiên căn bệnh phát tác, La Trình Trình không chịu đựng được, liền dẫn y đến U Lan cốc. Quỳ ba ngày liên tiếp, tiểu đồng mới đến chuyển lời: "Tiểu công tử, nếu đã lựa chọn rồi thì đừng quỳ nữa. Độc này vô phương cứu chữa."

Sư nương ở bên ngoài đại náo hồi lâu, chỉ trích U Lan cốc là tà môn ma đạo, lại còn giả vờ cao cao tại thượng. Tiêu Chiến đứng lên, kéo sư nương xuống núi.

Tiêu Chiến hiểu rõ, nhưng sư nương vẫn có chút hồ đồ.

Trên đời này, làm sao có thể đẹp cả đôi đàng. Vận mệnh buộc ngươi phải lựa chọn, nếu đã lựa chọn rồi, tại sao không chấp nhận nó?

Vương Nhất Bác nhớ lại sự bất thường của Tiêu Chiến khi nghe nói phụ thân mình đến từ U Lan cốc. Dù vậy, Tiêu Chiến vẫn thành thật kiên định ở lại làm nghĩa phu. Chẳng những không sợ hãi, thân thể mang theo kịch độc, lại vẫn muốn đón thái dương mà tồn tại.

Đã tới thì an tâm ở lại.

/

Khi Tiêu Chiến tỉnh lại, nếu không nhìn thấy Vương Nhất Bác đang nắm tay y, nhìn y không chớp mắt, sự đau đớn trong lục phủ ngũ tạng sẽ khiến y nghĩ rằng mình đã tới địa ngục rồi, đang chịu sự trừng phạt.

Vương Nhất Bác vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, không nhúc nhích, dường như chỉ cần y tỉnh lại thì nước mắt hắn sẽ lập tức rơi xuống.

Đôi mắt hắn giống như hai quả hạch đào, không mở ra được mà chỉ biết rơi lệ.

Tiêu Chiến cười cười, giơ tay lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên cằm hắn, nói: "Khóc cái gì?"

Vương Nhất Bác quay đầu đi, lau khô nước mắt, khi quay lại, nói: "Ăn một chút đi."

Tiêu Chiến muốn cự tuyệt, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn lại chỉ có thể gật đầu, nói: "Được."

Cháo thịt bằm và rau rất ngon, nhưng y cũng chỉ húp vài thìa đã lắc đầu.

Vương Nhất Bác đặt bát cháo xuống, nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, một lát sau lại cau mày, nói: "Nhất Bác, đi ra ngoài đi."

Vương Nhất Bác lên giường, cởi trung y cho y, lại ôm chặt y, hôn lên tóc mai của y, nói: "Đừng sợ."

Nghịch chuyển kinh mạch để ép ra chất độc, bây giờ chúng ngóc đầu trở lại.

Sự đau đớn quen thuộc một lần nữa đánh úp, khiến các ngón tay cuộn tròn, tứ chi mất kiểm soát mà vặn vẹo. Tiêu Chiến quay mặt đi, Vương Nhất Bác lại hôn lên má y.

Mồ hôi to như hạt đậu làm ướt đẫm quần áo Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác dứt khoát cởi hết ra.

Hai người thẳng thắn thành khẩn gặp nhau, cũng không cần để ý xem ai xấu ai đẹp.

Vương Nhất Bác nắm lấy tay Tiêu Chiến, bàn tay nhỏ bé, không tự chủ được mà uốn cong lên, khiến các đốt ngón tay trắng bệch.

Hắn tách các ngón tay của Tiêu Chiến ra, xoa nắn từng ngón một, từ trên xuống dưới, khi gặp phải sự kháng cự, Vương Nhất Bác liền đặt bàn tay đó vào lòng bàn tay hắn, như vậy y sẽ thoải mái hơn một chút, không tự làm bị thương mình nữa.

Lúc đầu, Tiêu Chiến có chút kháng cự, nhưng sau đó cơn đau trở nên tồi tệ hơn, y cũng không thể quan tâm được nữa.

Tiêu Chiến đổ quá nhiều mồ hôi, Vương Nhất Bác lấy nước, nhấp một ngụm, kề sát vào môi Tiêu Chiến để đút qua.

Vương Nhất Bác biết một số thủ pháp xoa bóp, hắn ôm Tiêu Chiến, kẹp chặt hai chân Tiêu Chiến, bàn tay thường xuyên ấn vào một số huyệt đạo ở sau lưng.

Cơn đau đớn của Tiêu Chiến giảm đi một chút, y mở mắt ra, nhẹ nhàng nói: "Làm ngươi sợ rồi."

Vương Nhất Bác lắc đầu, nước mắt theo động tác này văng ra ngoài.

Bàn tay phía sau mát xa đến xương cụt, lại đi đến bắp đùi, cẳng chân và các ngón chân.

Bàn tay Vương Nhất Bác rất ấm, lại có lực. Thi châm không thể giảm đau, nhưng mát xa bấm huyệt lại khiến cơn đau giảm đi phần nào. Bởi vì lúc y phát bệnh luôn trốn tránh người khác, tự nhiên cũng không ai có thể giúp y.

"Ngoan, không đau, không đau nữa."

Cả một đêm, Vương Nhất Bác đều ở bên cạnh Tiêu Chiến, đút nước, mát xa, thì thầm dỗ dành, mãi cho đến khi trời hửng sáng Tiêu Chiến mới ngủ thiếp đi.

Có thể là như sư nương nói, quá mức suy yếu, cho nên cổ độc phát tác cũng nhẹ nhàng hơn, cũng có thể là sự chăm sóc của Vương Nhất Bác có một chút tác dụng, cho nên đêm nay cũng không khó khăn như Vương Nhất Bác tưởng tượng.

Nhưng cho dù thế nào, Vương Nhất Bác cũng không đợi thêm được nữa.

/

Khi chia tay, Vương Nhất Bác hành đại lễ với Thanh Thời và La Trình Trình.

"Sư phụ sư nương, đi đường cẩn thận."

La Trình Trình quay lưng đi, Thanh Thời lau nước mắt nói: "Đứng lên đi, đi thôi."

Sư phụ sư nương đi về phía Khiếu Phong sơn trang, đại hội võ lâm vẫn còn đang mở, bọn họ muốn xem thật giả thế nào.

Nhạc Ca quay lại Lạc Dương, trở về tìm cớ để trấn an các tỷ tỷ.

Mà Vương Nhất Bác, mang theo Tiêu Chiến đi về hướng Tây.

Trần Lương đánh xe ngựa, Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến ngồi trong xe. Vào ngày chất độc phát tác, Tiêu Chiến có tỉnh lại một lần, sau đó liền hôn mê.

Thỉnh thoảng y có tỉnh lại, nói một hai câu rồi lại ngủ thiếp đi. Có khi chất độc phát tác ngay cả trong cơn mê.

Vương Nhất Bác đã có kinh nghiệm, nhưng khi tần suất phát tác ngày càng tăng, hắn lại càng trở nên hoảng loạn. Buổi tối trước khi đi ngủ cũng phải bắt mạch, dùng mặt dán vào mũi y, chỉ sợ không chú ý một chút, y sẽ không cầm cự được.

Có khi độc phát quá nghiêm trọng, Tiêu Chiến mơ mơ màng màng nói một câu: "Hãy để ta chết đi."

Trái tim vốn kiên định của Vương Nhất Bác lại bị đánh cho tan tác. Hắn đem An Tri hoàn trộn với nước đút vào miệng Tiêu Chiến, Tiêu Chiến lại dùng đầu lưỡi đẩy ra.

Vương Nhất Bác lau nước mắt, lại nhai một viên khác, thuốc do chính mình nấu, cho nên có rất nhiều. Dùng hết rồi, lại làm, cho dù thế nào, ngươi cũng phải tồn tại.

Nước mắt Vương Nhất Bác rơi tí tách xuống mí mắt Tiêu Chiến, Tiêu Chiến khép hờ mắt, nước mắt lại trượt dài xuống mi, theo khoé mắt rơi xuống miệng.

"Thật xin lỗi." Đút thuốc xong rồi, Vương Nhất Bác lại hôn lên môi Tiêu Chiến.

Ta lại ích kỷ rồi, thật xin lỗi.

/

Trần Lương đang đánh xe, nghe thấy động tĩnh bên trong, trong lòng lại ngũ vị tạp trần, chỉ có thể thở dài.

May mà lúc ấy gã thua, thành thân cái gì, chẳng bằng làm một người tiêu dao tự tại.

Tới chân núi U Lan cốc, Vương Nhất Bác cõng Tiêu Chiến xuống xe.

"Ngươi đi đi."

Trần Lương do dự một chút, hỏi: "Không cần đợi các ngươi sao?"

Vương Nhất Bác quay lưng về phía gã, nói: "Nếu y có thể sống, chúng ta sẽ có biện pháp để trở về. Nếu y không sống được," hắn hôn lên mặt Tiêu Chiến, "Ta cũng không quay về nữa."

Trần Lương lắc đầu, vội vàng lên xe ngựa.

/

Lần đầu tiên đến nơi này, Vương Nhất Bác đi theo phụ thân, còn cho rằng đây là một chuyến lữ hành, ăn no uống no lại chơi đùa, cảm thấy cha mẹ mình là tốt nhất thế gian.

Lần thứ hai đến đây, Vương Nhất Bác cõng theo Tiêu Chiến, không cảm nhận được bất cứ thứ gì ở xung quanh, chỉ có tuyết ở dưới chân và người ở trên lưng.

Quần áo của Vương Nhất Bác rất mỏng, cõng Tiêu Chiến lại càng thuận tiện. Tiêu Chiến mặc một chiếc áo choàng lớn, đầu gối lên vai Vương Nhất Bác, cứ như vậy mà thiếp đi.

Những ngọn núi tuyết phủ quanh năm, vô cùng lạnh giá. Bệnh ho của Vương Nhất Bác còn chưa khỏi hẳn, đến đây lại bắt đầu, nhưng hắn cũng không dám ho mạnh, sợ làm Tiêu Chiến giật mình.

Trên đường đi, Tiêu Chiến có tỉnh lại một lần, nhìn màn tuyết mênh mông, hỏi: "Lại tới nữa sao?"

"Ừm."

"Đừng có.... Đừng có cưỡng cầu."

Nước mắt Vương Nhất Bác đông cứng ở trên mặt, hắn lắc đầu, nhưng không trả lời.

"Nhất Bác, đừng nhìn chằm chằm vào tuyết."

Tiêu Chiến nói xong câu này lại ngủ rồi, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng thở ra.

Hắn sợ Tiêu Chiến cầu xin hắn, cầu xin hắn buông tay. Hắn không biết mình có thể chịu đựng được hay không.

Tuyết rơi dày đặc, may mắn thay, đã tới U Lan cốc.

Vương Nhất Bác quỳ xuống, ngay ngắn cúi đầu.

"Lạc Dương Vương gia dược, Vương Nhất Bác, cầu kiến sư tổ."

Thanh âm vang vọng trong sơn cốc, hết lần này tới lần khác.

U Lan cốc ban đêm vô cùng lạnh lẽo, nhưng cũng may, tới U Lan cốc rồi, cổ độc trong cơ thể Tiêu Chiến không phát tác nữa.

Ông trời vẫn còn mở mắt, Vương Nhất Bác quỳ trên mặt đất nghĩ.

Trên mặt đất rất lạnh, Vương Nhất Bác không dám để y xuống, chỉ có thể ôm hoặc cõng, quỳ trên mặt đất, hết lần này đến lần khác kêu lên: "Vương Nhất Bác, cầu kiến sư tổ."

Quá lạnh, Vương Nhất Bác rùng mình, hắn nhai nát An Tri hoàn trộn với tuyết, đút vào trong miệng của Tiêu Chiến, chính mình cũng nuốt lấy một viên.

Quỳ ba ngày, khi Vương Nhất Bác ngã xuống, còn nghĩ, chôn ở trong tuyết này, cũng coi như là chết cùng một huyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro