Chương 20. Món Quà Đặc Biệt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai mắt Tiêu Nghị tỏa sáng, xem ra, Vương Nhất Bác đã hồi phục “bình thường”, lúc trước anh luôn khiến người cảm thấy là lạ.

“Thật tốt quá, Nhất Bác, lúc trước anh lo chép nhật ký, em cũng ghen tị, chẳng lẽ một đại mỹ nam như em lại không hấp dẫn bằng mấy tờ giấy sao?” Tiêu Nghị cố ý cười đùa, trong giọng nói có chút làm nũng và thăm dò.

Vương Nhất Bác nghiêm túc nhìn cậu ta: “Mấy ngày nay anh đã nghĩ, lúc trước em nói rất đúng, chúng ta không nên đắm chìm ở trong ký ức, chúng ta phải nhìn về phía trước.”

Tiêu Nghị nghe vậy mừng rỡ: “Anh có thể nghĩ thông suốt thật sự là quá tốt.”

Tiêu Nghị nhìn Vương Nhất Bác với ánh mắt chờ đợi, vốn cho là kế tiếp anh sẽ chủ động nhắc tới chuyện kết hôn, nhưng cậu ta đợi nửa ngày, lại cảm thấy Vương Nhất Bác không hề có ý nói tới chuyện đó.

Tiêu Nghị có chút khó chịu mấp máy môi, trong lòng lại không cam lòng, cậu ta âm thầm cổ động mình, dứt khoát chủ động nói ra: “Nhất Bác, nay cũng đã qua nửa tháng, lúc nào thì bổ sung hôn lễ của chúng ta?”

Ánh mắt Vương Nhất Bác thoáng xẹt qua lạnh lùng: “Em rất gấp?”

Tiêu Nghị vội vàng lắc đầu, khuôn mặt xấu hổ đỏ ửng: “Không phải, chỉ là ba mẹ em vẫn luôn hỏi, cho nên…”

“Có thể hôn lễ cần kéo dài thời hạn.”

“Tại sao?” Tiêu Nghị nghe vậy không khỏi nóng nảy, sau khi nhìn đến đôi mắt lạnh lùng kia của Vương Nhất Bác, lại vội vàng giải thích gập ghềnh: “Nhất Bác, ý em là, lúc trước ba mẹ luôn lo lắng chuyện này, cho nên…”

Cũng may hình như Vương Nhất Bác cũng không để ý lời của cậu ta, ngược lại chủ động giải thích: “Anh có một món quà đặc biệt cho em, chuyện kết hôn chờ anh lấy được quà rồi nói sau.”

Tiêu Nghị buồn bực không thôi, rốt cuộc là quà gì quan trọng vậy? Khiến Vương Nhất Bác vì thế kéo dài hôn lễ? Theo Tiêu Nghị, quà gì cũng không quan trọng bằng hôn lễ có thể sớm cử hành, đêm dài lắm mộng.

“Nhất Bác, nếu không em tìm người giúp anh đi lấy.”

Vương Nhất Bác liếc cậu ta: “Không cần, món quà này rất đặc biệt, trừ anh ra, ai cũng không lấy được.”

Trong lúc nhất thời, Tiêu Nghị không biết nên nói cái gì cho phải.

Vương Nhất Bác nhìn tất cả vào trong mắt, lại không hề làm gì nhiều, anh hết sức dứt khoát lấy cớ tạm thời đi khỏi biệt thự.

Tiêu Nghị nhìn thấy Vương Nhất Bác đi, trong lòng càng buồn bực uất ức, cậu ta suy nghĩ một chút, dứt khoát hẹn mẹ mình và mẹ chồng uống trà chiều chung.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Lệ Hiểu tới theo hẹn, mới vừa vào cửa, nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Nghị không đúng, vội vàng lo lắng nói: “Nghị Nghị, con sao vậy? Mẹ thấy vẻ mặt con có chút không tốt lắm, cãi nhau với Nhất Bác?”

Tiêu Nghị cau mày: “Anh ấy và con cãi nhau mới tốt.” Vừa nói, cậu ta vừa kể lại đủ loại dấu hiệu khác thường của Vương Nhất Bác trong khoảng thời gian này ra.

Lệ Hiểu suy nghĩ một chút, cũng có chút nghi ngờ: “Sẽ không phải là Vương Nhất Bác bắt đầu nghi ngờ con chứ?”

“Cũng không thể?” Giọng Tiêu Nghị do dự: “Nếu anh ấy thật sự hồi phục trí nhớ, sao lại dịu dàng với con như vậy? Hơn nữa mặc dù anh ấy luôn luôn chép nhật ký, nghe anh ấy nói là cảm thấy áy náy với con vì chuyện hôn lễ, còn nữa, anh ấy nói có một món quà cho con, cho nên hôn lễ cần kéo dài thời hạn.”

“Chẳng lẽ, nó muốn chọn một bộ châu báu kết hôn cho con lần nữa sao? Không phải lúc trước con nói rất thích chiếc nhẫn kim cương số lượng có hạn mà nhà thiết kế bên Mỹ tạo ra sao?”

Lời của Lệ Hiểu khiến cho hai mắt Tiêu Nghị tỏa sáng: “Có lẽ thật sự có thể, nhưng, nếu quả thật muốn chọn chiếc nhẫn kim cương, anh ấy không nên giấu con.”

“Có lẽ là nó muốn cho con ngạc nhiên thì sao? Đúng rồi, một lát con ngàn vạn lần không thể nói chuyện này trước mặt mẹ chồng con, tránh khiến bà ấy cảm thấy con hư vinh.”

Tiêu Nghị liếc: “Mẹ, còn cần mẹ nói à, dĩ nhiên con biết nên nói những gì ở trước mặt mẹ chồng.”


💚🦁🐰❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro