Chương 22. Một Xác Hai Mạng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn bóng dáng Vương Nhất Bác lên lầu, đáy mắt Tiêu Nghị phẫn hận không dứt, rốt cuộc anh có phải là đàn ông không?

Trong lòng Tiêu Nghị thầm hận không dứt, cậu ta ngồi ở dưới lầu thật lâu mới bình ổn cơn giận của mình, đi lên lầu, mẹ nói rất đúng, cậu ta nhất định phải sớm mang thai mới được, biểu hiện của Vương Nhất Bác càng ngày càng kỳ lạ, thái độ đối với mình cũng hết sức lạnh nhạt, thậm chí cậu ta nghi ngờ, không phải là đối phương đã nhớ lại một ít gì đó rồi chứ?

Tiêu Nghị nghĩ như vậy, trong lòng cũng không tránh khỏi, mà đợi đến lúc cậu ta lên lầu muốn mở cửa phòng Vương Nhất Bác ra, lại phát hiện đối phương đã khóa cửa rồi!

Tiêu Nghị tức giận gần như hộc máu!

Lại không quan tâm Tiêu Nghị đang nghĩ gì, sáng sớm hôm sau, Vương Nhất Bác đã đến sân bay!

Mấy giờ sau, Vương Nhất Bác bước trên mảnh đất nước Anh, mục đích của anh vô cùng rõ ràng, cầm địa chỉ bạn tốt giúp anh điều tra được, anh đi tới một biệt thự ở ngoại ô.

Vương Nhất Bác đứng trước biệt thự, hơi híp mắt, chính là chỗ này, nghĩ đến không lâu sau sẽ gặp được Tiêu Chiến, tâm tình của anh vô cùng phức tạp.

Vương Nhất Bác hít sâu, mạnh mẽ xông vào trong biệt thự.

Còi báo động trong biệt thự vang lên, Tử Hào vô thức chạy từ trong phòng làm việc ra, sau đó, anh thấy được một bóng dáng quen thuộc.

“Là cậu?” Tử Hào ngạc nhiên không dứt, nhưng rất nhanh, sắc mặt của anh đã bình tĩnh lại: “Cậu tới làm gì?”

Ánh mắt Vương Nhất Bác quét một vòng chung quanh: “A Chiến đâu?”

Tử Hào sửng sốt, ngay sau đó trên mặt lộ ra tức giận, sau đó, anh tiến lên từng bước, bay thẳng đến Vương Nhất Bác đấm một phát.

Vương Nhất Bác bất ngờ không đề phòng bị đánh trúng, đáy mắt cũng nổi lên tức giận, lúc chuẩn bị đánh trả, đột nhiên nghe được giọng trầm trầm có sự phẫn hận của Tử Hào: “Cậu còn có mặt mũi tới hỏi Chiến Chiến? Em ấy chết rồi! Cùng với đứa bé trong bụng em ấy, một xác hai mạng!”

Vương Nhất Bác ngạc nhiên đứng tại chỗ, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ, anh nhìn Tử Hào bằng ánh mắt không dám tin: “Điều này sao có thể? Người sợ chết như em ấy sao có thể chết được?”

Tử Hào cắn răng nghiến lợi, lại đấm Vương Nhất Bác phát nữa, khóe môi Vương Nhất Bác lập tức chảy máu.

Vương Nhất Bác lui về phía sau từng bước, đáy mắt tràn đầy mông lung, trong đầu của anh chỉ có một suy nghĩ, nhất định là Tử Hào lừa anh, vì không để cho anh và Tiêu Chiến gặp mặt, thậm chí ngay cả lý do này cũng lấy ra sao? Hoàn toàn là hoang đường! Sao Tiêu Chiến lại chết được?

Vẻ mặt Tử Hào tức giận, quát Vương Nhất Bác: “Vương Nhất Bác, lúc trước cậu vẫn luôn ăn hiếp Chiến, bây giờ em ấy đã chết, cậu vẫn còn muốn sỉ nhục em ấy như vậy sao?”

Đột nhiên Vương Nhất Bác ngước mắt, đáy mắt lạnh như băng sương, anh tự tay lau lau vết máu bên mép: “Anh luôn miệng nói A Chiến đã chết, anh cho là tôi sẽ bị anh lừa sao? Nhất định là Tiêu Chiến đã bị anh giấu đi, rốt cuộc bây giờ em ấy ở đâu?”

Tử Hào cười xòa một tiếng: “Vương Nhất Bác, con người cậu thật đáng thương hại, ban đầu lúc Tiêu Chiến ở cùng cậu, cậu lại không quý trọng, bây giờ lại làm ra dáng vẻ thâm tình chân thành, thật là làm cho người ghê tởm, cậu đã không tin tôi, cần gì phải đến chỗ tôi?”

Vương Nhất Bác lạnh mặt, sẵn giọng: “Quả nhiên là anh giấu em ấy đi?”

Tử Hào nghe vậy tức giận, anh lấy một xấp tài liệu từ trong ngăn kéo phía sau ra ném ở trước mặt Vương Nhất Bác: “Bản thân tôi cũng hy vọng là tôi giấu em ấy đi, nhưng đáng tiếc là không phải!”

Vương Nhất Bác có chút do dự cầm tài liệu lên, lúc nhìn đến mấy chữ phía trên, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bước chân cũng có chút lảo đảo.


💚🦁🐰❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro