Chương 26.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ngày 10 tháng 6, mình bắt đầu áp dụng kế hoạch, mình bỏ thuốc Nhất Bác, giây phút nằm ở dưới người anh ấy, mình chỉ cảm thấy cực kỳ châm chọc, mình chưa từng nghĩ đến có một ngày, mình sẽ cần dựa vào cách này để đến với anh ấy, chỉ mong trời cao thương hại mình, nhanh cho mình một đứa con, mình thật sự không còn nhiều thời gian lắm.”

Vương Nhất Bác nhìn quyển nhật ký từng tờ, từng tờ một, anh cảm thấy giống như là có một cây dao đang không ngừng khuấy vào tim anh, khiến anh vô cùng đau đớn, ngón tay của anh run rẩy, từng giọt nước mắt to rơi xuống.

Một người đàn ông ngồi ở vị trí bên cạnh Vương Nhất Bác thỉnh thoảng liếc nhìn anh, ánh mắt có chút kỳ lạ.

Máy bay hạ xuống, các hành khách bắt đầu tự động rời đi, Vương Nhất Bác ngẩn ngơ ngồi đó, gương mặt hồn bay phách lạc.

Hành khách bên cạnh không nhịn được vỗ vỗ vai anh, đưa cho anh một bao khăn giấy: “Người anh em, làm người đừng quá cảm tính, đọc sách cũng khóc thành như vậy, cũng không có ai như thế. Anh nhìn xem mình khóc thành bộ dạng gì rồi!”

Vương Nhất Bác vẫn không nhúc nhích, anh cảm thấy tim mình như bị phá ra một lỗ thủng, trống rỗng, thở cũng là một điều khó khăn đối với anh. Anh xem Tiêu Chiến là cả thế giới, là cả tính mạng và là cả niềm vui, hạnh phúc mà chỉ có mình mới có được. Nhưng giờ nhìn xem…thật thảm hại!

Vương Nhất Bác đi xuống máy bay như u hồn, dường như dùng hết tất cả sức lực của mình.

Cũng trong lúc đó, bên nước Anh, Tử Hào lái xe ra ngoài, lái thẳng đến một bệnh viện ở trung tâm thành phố.

Tử Hào đi thẳng đến khoa dành cho người nhập viện, anh cầm bao lớn bao nhỏ đẩy cửa ra, trên giường bệnh có một người đàn ông, đây là một người mỹ nam cực kỳ xinh đẹp, lại có vẻ vô cùng gầy gò, vẻ mặt cậu mệt mỏi, trông hết sức yếu ớt, ánh mắt dịu dàng nhìn bóng dáng nho nhỏ bên cạnh.

Đó là một đứa bé hết sức đáng yêu, lúc này đang ngoan ngoãn bú sữa, người đàn ông nâng bình sữa, ánh mắt có chút rời rạc, không biết đang nghĩ chuyện gì.

“Chiến Chiến…”

Tiêu Chiến ngẩng đầu, nhìn thấy Tử Hào xách theo không ít đồ, không nhịn được cau mày: “Anh Tử Hào, sao anh mua nhiều đồ đến vậy? Chỗ em đủ dùng rồi, thiếu cái gì, em sẽ nhờ người ta mua giúp.”

Tử Hào bỏ đồ trong tay xuống, dịu dàng giải thích: “Đều là đồ bé con cần.”

Vừa nói, Tử Hào bế đứa bé bên cạnh cậu cực kỳ tự nhiên, động tác thông thạo giúp cậu cho bé con bú sữa, vừa bất mãn nói: “Đúng rồi, hộ tá anh mời đâu? Sao cô ta có thể để một mình em ở đây chăm sóc bé con? Loại chuyện như cho bú sữa, nên để cho cô ta làm mới đúng!”

Tiêu Chiến cười cười, giải thích: “Là em kêu cô ấy ra ngoài mua ít đồ, hơn nữa, chỉ làm sữa bột mà thôi, em vẫn có thể.”

Sắc mặt Tử Hào lại không hề hòa hoãn mấy phần: “Bây giờ quan trọng nhất là em phải nghỉ ngơi đủ.”

Tiêu Chiến tựa trên giường bệnh, cũng không phản bác lời của Tử Hào, qua thật lâu, cậu mới lơ đãng mở miệng: “Anh đã gặp anh ấy?”

Động tác tay bế đứa bé đung đưa của Tử Hào đột ngột dừng lại, ngay sau đó trả lời có chút do dự: “Đúng, anh thấy hình như cậu ta đã hồi phục trí nhớ.”

Tiêu Chiến sửng sốt, đáy mắt thoáng qua một tia mất mát, giọng nói vẫn thản nhiên: “Vậy sao? Không nghĩ tới nhanh như vậy.”

Mắt Tử Hào nhìn thẳng mắt Tiêu Chiến, dường như muốn nhìn thấy tâm tình trong nội tâm cậu.

“Em không có ý định gặp lại cậu ta sao?”

Tiêu Chiến lắc đầu: “Không cần thiết nữa.”

“Nhưng anh thấy hình như cậu ta vô cùng muốn gặp em, vẻ mặt cậu ta không giống giả bộ, có lẽ, cậu ta…vẫn còn yêu em.” Trong giọng nói của Tử Hào có chút thăm dò, mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.


💚🦁🐰❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro