Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt Hà Dĩ Ninh uất ức: “Em nào biết? Trước khi đi vẫn còn tốt, trở về lại đến biệt thự, ngay cả bị bệnh cũng không nói với em.”

Vương Chính Nam liếc bà: “Nếu em chia chút thời gian đi dạo phố ăn mặc cho Nhất Bác, nó sẽ không không nói gì cả với em.”

Hà Dĩ Ninh lập tức tức giận: “Lời này của anh là có ý gì? Ý anh nói em không quan tâm con sao?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?”

“Vương Chính Nam, anh nói em, anh thì cả ngày vùi đầu ở công ty không về nhà, chuyện của con anh lại xía vào được bao nhiêu? Chuyện con đi học con kết hôn, cái nào không là em bận trước bận sau?”

Vương Chính Nam “hừ” lạnh, còn muốn nói gì đó nhưng lại nghe thấy một giọng giận dữ từ trên lầu truyền xuống: “Được rồi! Tất cả im miệng cho tôi! Nhất Bác còn đang nghỉ ngơi! Có chuyện gì chờ Nhất Bác tỉnh rồi hãy nói!”

Vương Chính Nam và Hà Dĩ Ninh liếc mắt nhìn nhau, cũng không dám lên tiếng, người nói chuyện là ông nội Vương Nhất Bác, hiện giờ là lão gia tử nhà họ Vương - Vương Kiến Đảng.

Không lâu lắm, Vương Nhất Bác đi từ trên lầu xuống, sắc mặt vẫn âm trầm trắng bệch, Hà Dĩ Ninh vội vàng tiến lên ân cần nói: “Nhất Bác, thân thể của con có khá hơn một chút không? Có cần đến bệnh viện kiểm tra không?”

Vương Nhất Bác không nói một lời lướt qua Hà Dĩ Ninh, vẫn đi ra ngoài, Vương Chính Nam lạnh giọng quát lên: “Đứng lại, thái độ gì với mẹ con vậy?”

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn ông: “Các người hi vọng tôi có thái độ gì? Có chuyện gì? Không có thì đừng cản đường!”

Vương Chính Nam cứng họng, ngược lại Vương lão gia tử bên cạnh như nhìn thấu chút gì đó, bộ dạng như có điều suy nghĩ.

Vương Nhất Bác ra khỏi nhà, khắp nơi này đều khiến anh cực kỳ ngột ngạt, chỉ cần nghĩ đến ba mẹ đã từng không thích và gây khó dễ cho Tiêu Chiến, tim của anh đau giống như dao cắt.

Nhưng hiện giờ, Tiêu Chiến của anh đã không còn nữa rồi.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xăm, Tiêu Chiến thích khí trời nhẹ nhàng này nhất, anh nhớ mang máng lúc bọn họ quen biết nhau, cậu thích mặc đồ vận động chạy băng băng ở trong khí trời như vậy.

Thời gian luôn không giữ được những thứ tốt đẹp kia, mà chờ anh bỏ qua thời gian đó mới cảm thấy đau đến không muốn sống.

Từ sau khi trở về từ Anh, Vương Nhất Bác giống như là người mất đi linh hồn, không tìm lại được sự hăng hái trước kia nữa, anh có chút chán nản trở lại biệt thự cùng sống cùng Tiêu Chiến, dường như chỉ có nơi này, mới có thể làm cho tim của anh thoáng bình tĩnh một chút.

Cùng trong lúc đó, Hà Dĩ Ninh gọi cho Tiêu Nghị, nói cho cậu ta biết sự khác thường của Vương Nhất Bác.

Tiêu Nghị cúp điện thoại, sắc mặt có chút khó coi.

Lệ Hiểu nhìn thấy sắc mặt con trai không đúng, không khỏi ân cần nói: “Nghị Nghị, ai gọi vậy?”

“Mẹ chồng con.”

“Bà ta mắng con?”

“Không phải, bà ấy chỉ nói cho con biết Nhất Bác đã về, nhưng hình như tâm tình có gì đó không đúng, mẹ, mẹ nói xem có phải anh ấy nhớ ra gì đó không?”

Lệ Hiểu cau mày: “Cũng không thể? Không thì con đi xem thử đi, nếu mẹ chồng con đã gọi cho con, hơn phân nửa là cũng hi vọng con đi xem thử, có lẽ là nó gặp phải chuyện gì đó khiến tâm tình không tốt thì sao?”

Trong lòng Tiêu Nghị không yên, rồi lại nhớ đến chuyện hôn lễ, hơn nữa, là vị hôn thê, vị hôn phu của mình trở lại, về tình về lý cậu ta nên xuất hiện.

Chẳng qua, Tiêu Nghị gọi cho anh cũng không nhận, sau khi gọi liên tiếp mấy lần, Vương Nhất Bác trực tiếp tắt máy.

Tiêu Nghị lập tức choáng, nghiêng đầu nhìn Lệ Hiểu: “Nhất Bác không nhận điện thoại của con, vậy phải làm sao bây giờ?”



💚🦁🐰❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro