Chương 3. Tôi Là Vợ Chính Thức Của Anh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa tháng sau.

Tiêu Chiến gọi điện thoại cho thư ký của Vương Nhất Bác.

“Nói tôi tìm anh ấy, kêu anh ấy trở về nhà để trả nợ.”

Quả nhiên Vương Nhất Bác hết lòng tuân thủ cam kết, không nói nhiều một câu, rất nhanh đã trở về nhà.

Vào cửa, ngay cả giày anh cũng không cởi, kéo kéo cà vạt, trực tiếp đặt Tiêu Chiến bên dưới, ngồi trên sofa, cởi quần áo trên người cậu một cách thô bạo.

Tiêu Chiến khó chịu cau mày, lên tiếng: “Vương Nhất Bác, anh không thể dịu dàng với tôi một chút sao? Thế này là làm tình sao? Đây là cường bạo đấy, anh biết không?”

Vương Nhất Bác cắn răng hừ lạnh, động thân không có bất kỳ khúc dạo đầu nào, trực tiếp tiến vào thân thể cậu: “Đây không phải là điều cậu muốn à, đừng có tỏ vẻ khó chịu với tôi.”

Trong động tác của anh, có mười phần thù hận và sỉ nhục, mỗi lần hạ xuống, hận không thể đâm xuyên cậu.

Tiêu Chiến cắn răng chịu đựng, trong lòng vô cùng chua xót.

Năm năm trước, trước lúc bọn họ kết hôn, hai người xảy ra tai nạn, cậu bị hủy dung nghiêm trọng, anh hôn mê sâu, sau khi tỉnh lại mất trí nhớ.

Đợi cậu bị người nhà cưỡng chế đưa ra nước ngoài khôi phục dung mạo trở về, anh đã khôi phục trí nhớ, nhưng trong trí nhớ đó, người yêu anh lại biến thành Tiêu Nghị không phải cậu.

Mà cậu, trở thành người đàn ông tâm cơ ác độc.

“Nhất Bác, chừng nào thì anh mới có thể nhớ ra tất cả những chuyện đã từng giữa chúng ta?”

“Nghị Nghị! Nghị Nghị!” Lúc người đàn ông phía sau lên đỉnh, thỏa thích kêu tên Tiêu Nghị.

Lòng Tiêu Chiến, nhất thời chìm vào đáy cốc.

Ha ha, trong lòng của anh, chỉ có Tiêu Nghị.

Vương Nhất Bác xong chuyện, trực tiếp lấy một hộp thuốc tránh thai ra ném cho Tiêu Chiến: “Uống thuốc, đừng gây phiền phức cho cả hai.”

Giọng nói lạnh lùng, gương mặt toát ra vẻ ghét bỏ đối với cậu.

Tiêu Chiến bốc một viên thuốc ra, uống ngay trước mặt anh: “Yên tâm, anh có muốn tôi sinh con cho anh thì tôi cũng không muốn sinh đâu ha ha.”

Vương Nhất Bác lạnh lùng nhìn cậu, xoay người sải bước rời đi.

Tiếng đóng cửa truyền đến, Tiêu Chiến nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh dùng tay cho vào họng nửa ngày, cuối cùng lấy được viên thuốc ra ngoài.

Trên khuôn mặt trắng bệch, hai hàng nước mắt chảy xuôi xuống gò má.

“Nhất Bác, chúng ta đã nói với nhau rồi, phải sinh ba đứa…”

“Thật xin lỗi, thời gian không cho phép em sinh ba rồi, nhưng bất kể như thế nào, em nhất định phải sinh ra đứa con thuộc về chúng ta.”

Sau hơn một tháng, Vương Nhất Bác hết lòng tuân thủ cam kết, chỉ cần Tiêu Chiến liên lạc với anh, anh sẽ đến ngay.

Nhưng mỗi lần đến, đều không nói nhiều hơn một câu, đến chiếm hữu cậu rồi đi nhanh, gọn gàng và linh hoạt.

Ngày mừng thọ chín mươi của lão gia tử nhà họ Vương, Tiêu Chiến nhận được điện thoại, trở về nhà họ Vương.

Đợi đến lúc cậu đi tới phòng ăn vô cùng náo y, thấy Vương Nhất Bác dẫn Tiêu Nghị về, còn ngồi ở giữa anh và mẹ chồng Hà Dĩ Ninh.

Ba người nói cười vui vẻ, dù nhìn thế nào đều rất giống người một nhà.

Tiêu Chiến cười đi tới, vỗ vỗ vai Tiêu Nghị: “Nghị Nghị, hôm nay là ngày mừng thọ ông nội, em là khách, sao lại ngồi ở chỗ này? Hình như không thích hợp thì phải?”

Tiêu Nghị cũng không thèm nhìn cậu, trực tiếp nắm lấy tay Vương Nhất Bác với đôi mắt điềm đạm đáng yêu chứa đầy sự giả dối nói: “Bác, anh xem anh trai kìa, có phải là muốn đuổi em đi?”

“Tiêu Chiến!” Hà Dĩ Ninh kéo Tiêu Chiến sang một bên, nhíu mày khó chịu quở trách: “Cậu không đến phòng bếp giúp một tay, tới nơi này làm gì?”

Tiêu Chiến âm thầm đẩy nhẹ bà ra, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đầy gai nhọn: “Mẹ chồng ơi là mẹ chồng! Gia đình chúng ta không phải là không mời nổi người giúp việc đấy chứ? Nếu không thì sao lại để cho một thiếu phu nhân như con phải đích thân xuống bếp chứ?”

Không để cho Hà Dĩ Ninh có thời gian nói, cậu lại nói tiếp: “Nếu như không mời được bọn họ đến thì mẹ nên bảo với con một tiếng, có khi…thiếu phu nhân như con ra mặt thì có thể mời được người giúp việc đến thì sao? Haha!” Tiêu Chiến cười phá lên.

Giọng của cậu không lớn không nhỏ, nhưng lại đủ để hấp dẫn ánh mắt những vị khách xa gần trong phòng khách kia.

Hà Dĩ Ninh bị tức sôi máu, đang đúng lúc muốn mở miệng thì Vương Nhất Bác đứng lên, siết cổ tay Tiêu Chiến, kéo cậu đi ra khỏi phòng khách.

Đi đến địa điểm thích hợp, người đàn ông bỏ tay cậu ra giống như ném đồ bỏ đi không quan trọng, anh cố gắng hạ thấp giọng, giận dữ hét: “Tiêu Chiến, cậu biết rõ Nghị Nghị mang thai, còn chọc tức em ấy? Cậu cố ý đúng không?”

Tiêu Chiến vì sức lực kém hơn anh nên đã ngã ngồi xuống đất, cậu cũng không giận, chậm rãi bò dậy, cười với anh: “Ngày nào tôi còn chưa ly hôn với anh thì tôi vẫn là vợ danh chính ngôn thuận của anh. Đấu với một tiểu tam, là trách nhiệm và nghĩa vụ của tôi - một người vợ, không thể chối bỏ được đâu, haha” - Tiêu Chiến vừa nói vừa cười lộ rõ sự đắc ý, kèm theo một chút khiêu khích, để xem người đàn ông đứng bên cạnh sẽ làm gì mình. Anh sẽ mắng mình thật nặng nề, hay sẽ nén cơn giận bỏ đi, hoặc là đánh cho mình vài cái rồi rời đi…haha thật là một suy nghĩ đáng để bàn luận.


💚🦁🐰❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro