Chương 31.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Nghị ngạc nhiên nhìn Vương Nhất Bác: “Em…”

“Tốt nhất là cậu đừng nói dối, nếu không, tôi cũng không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì nữa!”

Trong đôi mắt Vương Nhất Bác tràn đầy sát khí, nhìn khiến trong lòng Tiêu Nghị run sợ, nước mắt ngấn ở trong vành mắt, làm thế nào cũng không dám rớt xuống, cậu ta co rúm lại, liên tục nói xin lỗi.

“Xin lỗi, Nhất Bác, em xin lỗi, em thật không cố ý muốn lừa anh, là ba kêu em nói như vậy. Lúc ấy, em cũng cho là chính em hiến thận cho anh, ngày đó em đã thật sự lên bàn mổ, nhưng chờ sau khi em tỉnh lại, không có ai nói cho em biết chân tướng.”

Vương Nhất Bác lạnh lùng nhìn cậu ta, Tiêu Nghị vô thức lui về phía sau, tiếp tục giải thích: “Qua thật lâu sau, ba mẹ mới nói cho em biết mặc dù thận em hợp với anh, nhưng vì thân thể của em yếu, không thể quyên tặng, cho nên bọn họ mới mua người khác hiến thận cho anh.”

Ánh mắt Vương Nhất Bác như dao khắc lên người Tiêu Nghị, nhìn khiến cậu ta rởn cả tóc gáy.

“Cậu lại nói dối, Tiêu Nghị, rốt cuộc người hiến thận cho tôi là ai?”

Vương Nhất Bác tiến tới gần, Tiêu Nghị chỉ cảm thấy mình thở cũng khó khăn, cậu ta hoảng sợ nhìn Vương Nhất Bác, trong lòng lại chỉ có một suy nghĩ, cho dù thế nào cũng không thể nói ra chân tướng, nếu không cậu ta sẽ hoàn toàn xong.

“Em không biết, em thật sự không biết, Nhất Bác, thận đúng là ba mẹ em mua được.”

Vương Nhất Bác bị chọc cười, anh nhìn chằm chằm Tiêu Nghị: “Được! Bản thân tôi muốn nhìn thử xem cậu có thể diễn đến khi nào? Cậu càng muốn giấu diếm vậy thì được thôi! Cậu đừng hối hận! Bây giờ cút cho tôi!”

Tiêu Nghị bị doạ sợ đến khóc rống chảy nước mắt, bước chân hốt hoảng chạy ra ngoài.

Tiêu Nghị rời khỏi công ty, trong lòng càng nghĩ càng hốt hoảng, cậu ta cực sợ, Vương Nhất Bác có thể giết chết cậu ta, làm sao bây giờ? Bây giờ cậu ta nên làm cái gì bây giờ?”

Tiêu Nghị không có tâm tư gì, lúc này gọi xe chạy về nhà.

Hôm nay Tiêu Ái Quốc hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi, đang chuẩn bị hẹn mấy ông bạn già cùng đi ra ngoài đánh golf, đã thấy Tiêu Nghị với vẻ mặt hốt hoảng từ bên ngoài xông vào.

Lệ Hiểu đang xem tivi ở trong phòng khách, nhìn thấy con trai về, không khỏi có chút kỳ lạ: “Nghị Nghị, con nôn nôn nóng nóng làm cái gì? Không phải mẹ chồng con kêu con đi thăm Nhất Bác sao? Sao bây giờ con lại về?”

Tiêu Nghị thở hồng hộc, thật vất vả chờ thuận khí, nước mắt chảy xuống.

“Ba, mẹ, không xong, nhất định là Nhất Bác khôi phục trí nhớ, anh ấy đã biết người lúc trước hiến thận cho anh ấy không phải là con, chỉ sợ anh ấy đã biết chân tướng, làm sao bây giờ? Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Tiêu Nghị tay chân luống cuống, gương mặt Tiêu Ái Quốc và Lệ Hiểu cũng khủng hoảng, Tiêu Ái Quốc tự lẩm bẩm trong miệng: “Không phải bác sĩ nói trí nhớ của nó không thể nào khôi phục sao? Sao đột nhiên lại…”

“Ba, trước đừng quan tâm đến chuyện anh ấy khôi phục trí nhớ thế nào, làm sao bây giờ? Nếu anh ấy biết quả thận kia là của Tiêu Chiến, anh ấy nhất định sẽ giết con, ba mẹ không biết, ánh mắt anh ấy mới vừa nhìn con rất đáng sợ!”

Lệ Hiểu kéo Tiêu Nghị: “Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt, chuyện này lại không phải là lỗi của chúng ta, hơn nữa, lúc ấy ba mẹ chồng của con cũng đồng ý, đúng rồi, đi, bây giờ chúng ta đi tìm bọn họ, chuyện này không thể chỉ mình chúng ta gánh vác, nếu Vương Nhất Bác tìm người tính sổ, nên đi tìm ba mẹ nó trước.”

Tiêu Nghị có chút lo lắng: “Vậy có được không?”

“Dù sao tốt hơn là chúng ta ngồi đây lo lắng, hơn nữa, dù sao ba mẹ chồng con cũng là ba mẹ của Nhất Bác, chuyện này bọn họ vốn nên chịu trách nhiệm.”



💚🦁🐰❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro