Chương 5. Em...Em Mang Thai Rồi!??

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến bị đánh đến nỗi đầu trống rỗng. Đợi khi đầu cậu hoàn tỉnh thì Vương Nhất Bác đã ôm Tiêu Nghị vội vã rời đi.

Tay cậu vì chống đỡ vào bồn rửa tay mới không ngã xuống, tim như bị dao đâm vào cùng một chỗ…đau đến nỗi thống chừng như không thể thở được.

“Nhất Bác, đến khi nào thì anh mới nhận ra em, khi nào anh có thể nhìn thấy rõ bộ mặt thật của Tiêu Nghị…”

Hà Dĩ Ninh biết được liền nổi giận đùng đùng chạy tới, thấy Tiêu Chiến, siết quả đấm nhẫn nhịn không tiến lên ra tay: “Tiêu Chiến, sao cậu ác độc vậy, trong bụng Nghị Nghị mang cháu trai nhà họ Vương chúng tôi, nếu cháu tôi không còn, tôi sẽ không để yên cho cậu đâu.”

Tiêu Chiến vô lực cười khẽ: “Mẹ, con mới phải con dâu của mẹ, mẹ muốn cháu trai, chẳng lẽ không phải là con sinh sao?”

“Phi~!” Trước mặt của mọi người, Hà Dĩ Ninh phun một cái, khinh bỉ nói: “Một đứa con riêng như cậu, không xứng!”

“Mẹ, con vẫn phải nên nhắc nhở mẹ. Nếu con vẫn chưa ly hôn với Nhất Bác, con cậu ta sinh cũng chỉ là con riêng mà thôi.” Tiêu Chiến cố khiêu khích cong cong môi, không nhìn ánh mắt đủ loại của mọi người, chuẩn bị rời đi.

Hà Dĩ Ninh bị tức đến không thể nhịn được nữa, hung hăng xô Tiêu Chiến lên cửa, càng không ngừng đấm lên người cậu: “Người đàn ông ác độc này, cậu luôn miệng nói yêu con trai tôi, vậy lúc nó thay thận, cậu lại chạy đi, vẫn là Nghị Nghị không chút do dự chuyển một quả thận cho Nhất Bác! Bắc đầu từ khi đó, cậu đã không xứng đáng ở cùng con tôi và hiển nhiên cũng không xứng làm dâu nhà họ Vương.”

Tiêu Chiến mặc cho Hà Dĩ Ninh đấm lên người mình, không hề giãy dụa chống cự.

“Đúng vậy, đều do mình.” Nước mắt, yên lặng lăn xuống.

Sau tai nạn năm đó, cậu hoàn toàn không biết Nhất Bác mất một quả thận, cũng không biết Tiêu Nghị chuyển một quả thận cho anh.

Chờ lúc cậu tỉnh lại, tất cả đều đã kết thúc.

Chẳng qua mỗi lần nhớ tới chuyện này, cậu lại cảm thấy chỗ thận trái, đau mơ hồ.

Cho nên sau này cậu mới có thể bị ung thư.

“Tất cả đều là báo ứng của mình.” Tiêu Chiến nghĩ…

Tiêu Chiến không biết mình đi ra khỏi nhà họ Vương như thế nào.

Cậu chỉ nhớ rõ có rất nhiều ánh mắt khiển trách nhìn cậu, vô số câu quở trách đều dồn dập lên trên đầu cậu.

Từng ánh mắt, mỗi một câu trách mắng, còn độc hơn cả tên.

Cậu ra khỏi nhà họ Vương giống như một cái xác không hồn, đi trên đường cái gió Thu lạnh lẽo, trong lòng lạc lõng.

Mấy năm nay, cậu cố gắng kể lại ký ức cho Vương Nhất Bác, nhưng anh hoàn toàn không nghe, lại càng không tin.

Nhớ tới sinh mạng mình sắp kết thúc, cậu chỉ cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Nhất Bác, thật xin lỗi, em không có cơ hội thấy anh khôi phục trí nhớ.

Nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên thân thể của cậu giống như lá thu tàn lụi, bỗng dưng ngã xuống.

“Két – –”

Một tiếng ma sát của một chiếc xe màu trắng lên trên mặt đường, ngừng lại.


Khi Tiêu Chiến tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong phòng bệnh bệnh viện.

Ý thức mới vừa trở lại, bên tai truyền đến giọng quan tâm: “Chiến, em sao rồi?”

Tiêu Chiến xoay mắt nhìn, thấy Tử Hào, đáy mắt lướt qua vẻ ngạc nhiên: “Anh họ? Sao anh lại ở đây?”

Tử Hào nói: “Anh vừa tới nhà họ Vương đã nghe nói em xảy ra chuyện, chờ anh tìm được thì đã thấy em té xỉu ở ven đường.”

“Cảm ơn…anh họ!” Tiêu Chiến biết ơn nói cám ơn, nói xong tính ngồi dậy.

Tử Hào vội vàng đỡ cậu: “Em cẩn thận một chút, bác sĩ nói thân thể em yếu, phải vô cùng cẩn thận đứa bé trong bụng.”

Lòng Tiêu Chiến chấn động, ngạc nhiên nhìn anh: “Đứa bé? Em…em mang thai rồi?”


💚🦁🐰❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro