3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4

Mẹ của Vương Nhất Bác ở lại một tuần, đến ngày chủ nhật bà đột nhiên phát hiện thấy một số dấu hiệu của nấm mốc trên trần phòng khách.

Nếu không để ý kỹ thì sẽ không thấy rõ, mẹ Vương nhìn một lúc rồi nói rằng có thể đường ống nước trên gác bị rò rỉ.

Vương Nhất Bác lúc đó mới dậy đi đánh răng, tóc tai giương nanh múa vuốt.

Mẹ Vương nhìn thấy con trai mình mặc một chiếc quần đùi to màu cam, bà đã cau mày hỏi tại sao trong nhà con lại có nhiều quần đùi to màu cam như vậy.

Vương Nhất Bác vẫn còn đang suy nghĩ: "Con ở nhà không mặc thoải mái, chả lẽ còn phải mặc vest và quần jean."

Mẹ Vương không thèm tranh luận về việc thay quần áo nữa, bà nói: "Đường ống nước trên lầu bị rò rỉ. Con nhìn nè, chỗ này bị mốc. Mẹ sẽ lên đấy nói chuyện, không những phải sửa mà còn phải bồi thường đấy."

Vương Nhất Bác ấn công tắc bàn chải đánh răng điện, sững sờ một hồi, bọt kem đánh răng từ khóe miệng chảy xuống đất. Bị câu nói của mẹ làm sửng sốt.

Vương Nhất Bác đột nhiên phản ứng, lập tức xông vào phòng tắm súc miệng rửa mặt, hắn lớn tiếng nói: "Mẹ đừng đi. Sau này con sẽ nói chuyện."

Mẹ Vương rất hài lòng: "Cuối cùng con đã có thể đóng góp cho gia đình."

Kết quả là bà đã đợi 20 phút trong phòng khách để người con trai ăn mặc chỉnh tề, thậm chí còn xịt nước hoa.

Mẹ Vương cau mày hỏi: "Con đi đàm phán hay đi hẹn hò, ở nhà ăn mặc như thế?"

Vương Nhất Bác gật đầu: "Con là đi ra ngoài còn gì nữa."

Không đợi mẹ nói thêm, hắn đã tự mình mở cửa đi thang máy lên, cẩn thận gõ cửa nhà anh trai ở trên lầu, đợi một lúc thì cửa mới mở.

Người bên kia rõ ràng không nhận ra đó là Vương Nhất Bác, anh đang mặc đồ ngủ, rõ ràng là vừa mới rời giường.

Vương Nhất Bác chưa bao giờ nhìn thấy anh như thế này trước đây, vì vậy hắn nói: "Ha, thật là trùng hợp."

Nói xong liền mắng chính mình ngu ngốc, không phải tự mình tới tìm người sao?

Anh trai không hiểu chuyện gì, anh bảo Vương Nhất Bác đợi, đóng cửa được năm phút thì cánh cửa mở ra, không, anh đã không mặc bộ đồ ngủ nữa.

Hai người không đi thẳng vào vấn đề nên tự giới thiệu bản thân trước, Vương Nhất Bác biết anh ấy tên là Tiêu Chiến, nghe rất hay, nhưng hắn không muốn gọi anh bằng tên, hắn nói muốn gọi anh là ca. Vương Nhất Bác hỏi: "Em có làm phiền ca ngủ không?"

Tiêu Chiến lắc đầu nói anh cũng sẽ dậy đi, có chuyện gì, anh lại liếc hắn một cái rồi cười nói, hôm nay không mặc quần đùi to màu cam nữa sao.

Vương Nhất Bác không hiểu chuyện, hắn nói, em không chỉ có một chiếc quần to màu cam, em còn có chiếc quần màu xanh lá cây và xanh lam nữa.

Nói xong còn thấy rằng mình thật ngốc, tại sao lại nói những thứ này.

Tiêu Chiến phì cười: "Hôm nay em đến gặp anh có chuyện gì vậy?"

Vương Nhất Bác quét mắt kiểm tra phòng khách của Tiêu Chiến: "Ca, phòng anh có bị tràn nước không? Có vẻ như trần phòng khách nhà em hơi bị mốc?"

Tiêu Chiến sững người một lúc, có chút xấu hổ nói: "À, đúng đúng, anh đã tìm người sửa rồi, nhưng chưa hẹn được thời gian thích hợp, xin lỗi vì đã làm phiền em. Khi nào sửa xong anh sẽ trả tiền sơn."

Vương Nhất Bác xua tay ngay lập tức: "Không phải là tiền, không sao đâu, một số đường ống nước bị rò rỉ, hay em sửa chữa nó cho anh?"

Tiêu Chiến rất ngạc nhiên: "Em có thể?"

Vương Nhất Bác gật đầu: "Đúng là rất đơn giản, thế này thì chiều em sẽ sửa cho anh, bây giờ em chuẩn bị một số dụng cụ."

Tiêu Chiến hỏi có phiền phức không, Vương Nhất Bác liền nói không phiền phức, đó là chuyện bình thường.

Khi hắn trở về nhà, mẹ Vương hỏi hắn: "Đã được giải quyết chưa?"

Vương Nhất Bác tự hào: "Con đã giải quyết rồi."

Mẹ: "Tốt rồi".

Khi Vương Nhất Bác vào phòng làm việc, bà nói: "Đừng chỉ chơi game khi rảnh rỗi."

Giọng của Vương Nhất Bác phát ra từ phòng làm việc, "Con không chơi game, con đang tra thông tin."

Mẹ hỏi thông tin gì, Vương Nhất Bác nói học sửa ống nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro