Chương 23-24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

23.

Rất nhanh đã đến tết Nguyên Đán, ngày gần cuối của năm cũ, mẹ của Vương Nhất Bác là Lam Nhã Hân gọi điện thoại đến nói việc ngoại thành chưa giải quyết xong, năm nay họ đón tết ở Vân Nam.

Vậy nên, nếu Tiêu Chiến về quê ăn Tết, Vương Nhất Bác sẽ là người duy nhất còn lại ở Bắc Kinh.

Nhìn thấy Tiêu Chiến thu dọn hành lý, Vương Nhất Bác hỏi: "Khi nào anh về nhà?"

Tiêu Chiến không có nâng lên mắt, "Ngày mai."

"Gì cơ?"

"Năm nay bố mẹ anh được nghỉ sớm."

"Nhưng em chưa chuẩn bị quà năm mới cho anh."

"Không cần." Tiêu Chiến thu dọn hành lý xong, bất lực nhìn Vương Nhất Bác nói: "Trước kia em mua nhiều như vậy. Một mình anh về nhà mang theo ba chiếc vali, hàng xóm còn tưởng anh là người giàu mới nổi."

Vương Nhất Bác trêu chọc anh: "Nếu anh muốn trở thành người giàu mới nổi, em cũng có thể đáp ứng cho anh~"

Tiêu Chiến trợn mắt nhìn hắn: "Tóm lại, em năm nay không cần mua đồ, anh mang theo không nổi."

"Được rồi, không mua thì không mua." Vương Nhất Bác đảo mắt, "Nhưng anh à, có thể mang thêm một chút không?"

Tiêu Chiến thận trọng hỏi: "Mang theo cái gì?"

Vương Nhất Bác đến gần Tiêu Chiến, vòng tay qua eo của anh, "Em."

24.

Trên máy bay, Tiêu Chiến lại thở dài khi nhìn gương mặt quen thuộc ngồi ghế bên cạnh.

Anh nghi ngờ đầu óc của mình hư rồi, nhàn rỗi không có việc gì làm, lại đồng ý đưa hắn về quê.

Năm hết Tết đến, 29 tuổi anh chưa đưa được cô gái nào về nhà.

Không ngờ người mang về nhà đầu tiên hóa ra lại là một người đàn ông, còn là người đã gắn bó với anh ba năm.

Anh nên giới thiệu hắn với bố mẹ như thế nào?

Bạn cùng phòng? Bạn bè? ...... Đối tác cùng nhau có lợi?

Nếu cha mẹ anh biết mối quan hệ thực sự giữa hai người, họ có thể sẽ phát điên.

Tiêu Chiến là một người điển hình ăn mềm không cứng.

Ước chừng trong suốt ba năm ở bên nhau, Vương Nhất Bác đã dần hiểu được anh, nên sẽ biết cách làm anh mềm lòng.

Đó là ... giả vờ đáng thương.

"Bố mẹ em đã đến Vân Nam đón Tết, ông bà em cũng đã qua đời."

"Em là người duy nhất còn lại ở nhà, ngày Tết Nguyên đán, các nhà hàng cũng đều đóng cửa hết."

"Em không biết nấu ăn, nhân viên bán hàng trong siêu thị cũng nghỉ."

Hắn rõ ràng là đội trưởng, tính tình lạnh như thép, làm sao có thể là một người hai mặt như thế?

Cuối cùng, Tiêu Chiến tốt bụng, nhanh chóng bị mềm lòng cuối cùng cũng phải chịu thua, đưa Vương Nhất Bác lên máy bay về quê.

Tiêu Chiến về đến nhà, thứ đầu tiên cha mẹ anh nhìn thấy là bốn chiếc vali ngoại cỡ.

Sau đó là Vương Nhất Bác đứng thẳng sau Tiêu Chiến.

"Chiến Chiến... đây là?" Mẹ của Tiêu Chiến, bà Nguỵ Dĩnh là người đầu tiên phản ứng.

"Là... bạn cùng phòng của con." Tiêu Chiến nhanh chóng nói thêm: "Ba mẹ cậu ấy đi công tác xa, Tết này cậu ấy ở nhà một mình, nên con đưa cậu ấy về cùng."

"Chào bác trai , chào bác gái, cháu tên là Vương Nhất Bác." Vương Nhất Bác lễ phép cúi đầu nhìn cha Tiêu mẹ Tiêu cười nói.

"Xin chào, xin chào, tiểu tử này lớn lên đẹp quá, bên ngoài lạnh lắm, mau vào đi." Cha của Tiêu Chiến là Tiêu Viễn Phi nắm lấy cánh tay Vương Nhất Bác rất thân mật, kéo hắn vào cửa.

Mẹ Tiêu cũng vui vẻ đi tới giúp Vương Nhất Bác đẩy hành lý, vừa nói vừa đẩy vào nhà: "Thật may là con cùng Tiêu Chiến trở về, nếu không ở nhà một mình cô đơn biết bao! Nói cho dì biết con muốn ăn gì đi, dì làm cho con!"

Tiêu Chiến lặng lẽ theo sau, lẩm bẩm: Rốt cuộc ai mới là con ruột hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro