Chương 47-48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

47.

Tiêu Chiến tỉnh dậy, Vương Nhất Bác đã rời đi.

Trên bàn ăn trong nhà bếp là bữa sáng và mẩu giấy ghi chú.

[Em đi trước, đừng quên ăn sáng. Món Tiểu Long Bao và sữa đậu nành yêu thích của anh.]

Chữ viết của Vương Nhất Bác rất đẹp, đặc biệt là khi hắn viết ba chữ Vương Nhất Bác, nó luôn cho người ta cảm giác quyền lực qua mặt sau của tờ giấy, như thể hắn sinh ra để làm lãnh đạo.

Tiêu Chiến cũng phải thừa nhận rằng Vương Nhất Bác có lòng dũng cảm và khả năng lãnh đạo tuyệt vời, hắn đã được phong làm đội trưởng khi mới 23 tuổi.

Vì vậy, bất kể nền tảng gia đình hay thực lực, tương lai của Vương Nhất Bác là tươi sáng vô hạn.

Những người trong một gia đình như họ không thể sai lầm. Khi còn trẻ chơi thì không sao, nhưng khi đã đến một tuổi thì nhất định phải làm một việc gì đó, nếu không sẽ bị trì hoãn và không còn vượng thế nữa.

Tiêu Chiến ngay từ lần đầu tiên ngủ với Vương Nhất Bác đã biết hắn vĩnh viễn không ở bên mình, sớm muộn gì cũng sẽ rời đi.

Nhưng đã một năm, hai năm trôi qua, cho đến hôm nay đã là năm thứ ba, Vương Nhất Bác vẫn chưa phát ra tín hiệu cắt đứt hoàn toàn với anh, thay vào đó hắn trở nên mềm mỏng và ôn nhu hơn.

Trước đây, anh luôn tự nhủ Vương Nhất Bác nhất định sẽ rất thấy phiền phức, ai mà không thấy phiền lòng khi suốt ngày đối mặt với một người đàn ông hơn hắn vài tuổi? Hơn nữa, anh sinh ra trong gia đình gia giáo, bố mẹ lại có mỗi anh là con, làm sao anh có thể làm ra hành động nông nổi như treo cổ tự tử khi không liên lạc được với hắn.

Nhưng nhiều khi mọi thứ không diễn ra như mong đợi.

Anh cũng không biết suy nghĩ của mình bắt đầu thay đổi từ khi nào.

Trong tháng Vương Nhất Bác vào quân đội, anh thỉnh thoảng lại ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng ánh mắt của anh chính là quân khu của hắn.

Vương Nhất Bác ở trên chiến trường, anh ngủ không ngon giấc trong hơn mười ngày liên tục, thậm chí còn đến studio để giảng dạy trong trạng thái bần thần.

Ngửi thấy mùi nước hoa lạ trên người Vương Nhất Bác, phản ứng đầu tiên của anh là trốn tránh, không biết là đang trốn tránh mùi nước hoa nồng nặc hay là cảm xúc trong lòng không muốn thừa nhận.

Anh cầm lấy mảnh giấy do Vương Nhất Bác để lại và nhìn nó một lúc lâu rồi mới chậm rãi hoàn thành bữa sáng của mình.

Anh mở cửa đi làm, dường như anh đã nghĩ ra điều gì đó, liền cởi đôi giày da vừa xỏ vào.

Anh bước vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy tô mì hoành thánh mua tối qua.

Mấy sợi mì đã được vón lại với nhau, và một ít hoành thánh nổi trên đó.

Anh cởi cái bọc ni lông ra, do dự vài giây, cuối cùng trút cả bát mì vào thùng rác.

Một số thứ không ăn được thì nên vứt bỏ.

Nó giống như một số cảm giác không nên có ngay từ đầu.

48.

Hai tuần sau, trong một quán bar ở Bắc Kinh.

"Lí Vị Ương, cậu không biết Vương thiếu gia của chúng ta không uống được sao?! Nhìn xem, bây giờ hắn say quá, còn định uống tiếp, uống ở đâu?" thấy Vương Nhất Bác gục xuống bàn, một thiếu niên có vẻ ngoài sắc sảo cười nói.

Có khoảng hơn chục người ngồi trong bar, tất cả đều là hoàng thân quốc thích ( ý ở đây chỉ con ông cháu cha) ở Bắc Kinh.

Lý Vị Ương, còn gọi là Lý thiếu gia trong miệng bọn họ liếc mắt một cái, vẻ mặt cao hứng, "Vương đại thiếu có việc cầu tôi uống mấy ly rượu, nghe nói hắn trước kia uống rất được."

"Còn phải xem khi nào đã." Người thanh niên tròn xoe mắt chớp chớp, "Vương đại thiếu có giấu mỹ nhân trong nhà, sợ sau khi uống rượu, người đẹp sẽ không thích mùi, cho nên đã tập bỏ rượu và hút thuốc. "

"Ai quý như vậy?" Lý Vị Ương nhếch lên khóe miệng, "Đến mức Vương thiếu gia đối xử khác thường?"

Thanh niên mắt tròn tỏ ý không biết "Giang Dương so với chúng ta biết rõ chuyện này, hỏi hắn không phải biết rồi sao."

Giang Dương ngồi ở bên cạnh vội vàng xua xua tay, không muốn sau khi tỉnh lại bị Vương Nhất Bác chém thành nhiều mảnh.

"Giang Dương, chúng ta là bằng hữu, không phải sao?"

"Đúng vậy, còn muốn giấu bí mật với chúng tôi?"

......

Trong một khoảnh khắc, âm thanh tứ phía vang lên.

Giang Dương cuối cùng cũng giơ tay đầu hàng, bất lực nói: "Được rồi, quả nhiên có người như vậy, tôi kiểm tra thông tin của cậu ta, tôi vô tình liếc nhìn chứng minh thư, hơn nữa còn chụp ảnh chứng minh thư, ừm...." Y cố gắng suy nghĩ từ ngữ cho hợp lý, nhưng y không thể nghĩ ra điều gì khác, chỉ có hai từ bật ra: "Khá đẹp!"

Nghe được câu này, Lí Vị Ương càng cười to hơn, "Tốt rồi, giờ Vương thiếu gia đã bất tỉnh, chúng ta cũng không biết đưa hắn đi đâu, tại sao không để cho tiểu mỹ nhân hắn nuôi lớn tới đón đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro