Chương 50-51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

50.

Nghe thấy câu này, trong lòng Tiêu Chiến xao động nhiều chút, "Vương thiếu" trong miệng là muốn nói đến Vương Nhất Bác sao?

Vị được gọi là "Lý thiếu" không biết trả lời cái gì, trong bar ồn ào anh không nghe rõ.

Anh tập trung cao độ, giơ tay gõ cửa.

Một lúc sau, cửa phòng bao mở ra, không biết vì sao, thời điểm Tiêu Chiến bước vào, tiếng ồn ào ban đầu tắt lặng, đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

"Anh Tiêu... anh Tiêu, phải không?" Dương Giang là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng và chào anh với một nụ cười, "Tôi là Dương Giang, là bạn của Nhất Bác."

Tiêu Chiến gật đầu chào.

Anh nhìn lên thì thấy Vương Nhất Bác đang nằm giữa bàn rượu, hắn say đến mức bất tỉnh, những người bên cạnh cũng không uống nhiều, cùng lắm là mặt có chút đỏ. Sao hắn lại say nghiêm trọng như vậy?

Tiêu Chiến lo lắng nhìn hắn, đi qua đám người, nói với một thanh niên ăn mặc lộng lẫy đang ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, "Thật xin lỗi, tôi tới đây để đưa cậu ấy về."

Không ngờ, chân của người đàn ông bắt chéo, chặn bước đi về phía trước của Tiêu Chiến, cười nửa miệng nói: "Tiêu lão sư, đúng không? Nhìn là biết người làm nghệ thuật ..." Hắn ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tiêu Chiến, cảm thán: "Siêu phàm thoát tục."

Tiêu Chiến có thể cảm giác được đối phương có vẻ có địa vị cao, mỗi lần nói một lời, đều có mấy ánh mắt đảo qua.

Thật ra, cảm giác của anh rất đúng, người này chính là người mà hôm nay Vương Nhất Bác mời, là thái tử của các thái tử ở Bắc Kinh, Lí Vị Ương.

"Cảm ơn anh đã khen." Đôi mắt Tiêu Chiến hơi lạnh khi không cười, nhìn Lí Vị Ương nói: "Đã muộn rồi, tôi đưa cậu ấy về trước được không?"

"Đừng lo lắng." Lý Vị Ương mỉm cười, nhếch miệng sang bên phải, những người bên cạnh lập tức để trống một chỗ ngồi, "Đã đến quán bar cũng không uống mấy ly rượu. Tin này nói ra, mọi người sẽ nghĩ rằng Lý Vị Ương tôi đây bỏ bê người bên gối của Vương đại thiếu, phải không?"

Vừa nói "người bên gối", ánh mắt của những người xung quanh lập tức trở nên mơ hồ.

Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn hắn, Giang Dương đang định giúp anh một lời, Lí Vị Ương liếc mắt nhìn qua, gã không dám mở miệng.

"Được." Tiêu Chiến dùng tay không mở một chai rượu whisky, "Tôi uống hết một chai, rồi đưa cậu ấy đi."

Lý Vị Ương phát ra vài tiếng cười khúc khích từ trong cổ họng: "Được, anh Tiêu, mời."

Tiêu Chiến rất hiếm khi uống rượu.

Lý do rất đơn giản, anh bị dị ứng với rượu.

Dị ứng của anh không phải dạng phải đưa đi bệnh viện ngay, sau khi uống nhiều rượu sẽ nổi vài nốt đỏ trên lưng, vừa nóng vừa ngứa, phải hơn một tuần sau mới hết.

Nhưng lần này, anh cũng không do dự một chút, uống rượu liền quyết định rất nhanh, mười giây liền giải quyết xong một chai rượu.

Nhìn cái cổ trắng như tuyết và lông mi nhấp nháy của Tiêu Chiến khi đang uống rượu, ánh mắt Lý Vị Ương tối sầm lại.

Nhưng hắn đã hứa, sau khi Tiêu Chiến uống rượu xong, hắn ta không làm khó bảo anh đưa Vương Nhất Bác say xỉn ra ngoài.

Khi Tiêu Chiến bước tới cửa, đột nhiên hắn nói: "Anh Tiêu, nghe nói Vương thiếu gia sắp kết hôn với người khác, anh nghĩ thế nào?"

Hắn không biết Tiêu Chiến chỉ sững sờ hai giây, sau đó cười nói: "Đây không phải là chuyện bình thường sao?"

"Tôi chúc phúc cho cậu ấy."

51.

Ngồi trên chiếc taxi không êm ái lắm, khi đầu Vương Nhất Bác đập vào kính cửa lần thứ năm, cuối cùng Tiêu Chiến cũng quay đầu sang, cho hắn dựa vào vai anh.

Khi say Vương Nhất Bác rất ít nói, lông mi dài và má ửng hồng, trông rất phong độ.

Sau khi nhìn nghiêng ba phút, Tiêu Chiến thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn cảnh vật đang lướt qua bên ngoài cửa sổ.

Ngay cả lúc nửa đêm, vẫn có rất nhiều người hối hả trên đường phố Bắc Kinh, họ đi rất nhanh, như thể họ đang liều lĩnh đuổi theo mục tiêu của cuộc đời mình.

Trước khi quen Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đã có mục tiêu muốn trở thành một ca sĩ nổi tiếng, hy vọng có thể tạo ra những bài hát thuộc thể loại mà anh thích.

Sau khi quen Vương Nhất Bác, anh trở thành giáo viên dạy vẽ.

Anh vốn nghĩ rằng Vương Nhất Bác đã làm tan vỡ ước mơ làm ca sĩ của mình, nhưng bây giờ nghĩ lại, làm họa sĩ thực sự phù hợp hơn với anh, anh không thích lộ mặt để kiếm sống.

Có lẽ mục tiêu của anh là trở thành một "người bình thường", loại người bình thường này được định sẵn để tách khỏi Vương Nhất Bác, người được sinh ra là con trai của trời cho. Anh và Vương Nhất Bác vốn là người đến từ hai thế giới khác biệt, khởi đầu thì đột ngột và kết thúc là điều tất yếu.

Tiêu Chiến giơ tay vuốt tóc trước trán của hắn, ngón tay mảnh khảnh lướt qua sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng.

"Em nói đúng." Anh nói, "Anh thích em."

"Nhưng đó cũng sẽ là dĩ vãng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro