Chương 56-57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

56.

Họ ở lại Bắc Đới Hà một đêm, không quay về nữa.

Đêm đó, Vương Nhất Bác như có nguồn năng lượng vô tận, hắn đè lên người Tiêu Chiến ra vào không biết bao nhiêu lần.

"Tiêu Chiến ..." Vương Nhất Bác ôm chặt Tiêu Chiến, dùng sức đẩy mạnh, như thể từng cú chạm vào sâu trong tâm hồn anh, "Em biết anh thích em..."

Tiêu Chiến chịu đựng va chạm của hắn không nói một lời, hàm răng cắn chặt môi, hai mắt nhìn vào khoảng không đen tối không chớp.

"Vậy ... đừng bỏ em ... đừng bỏ em ..." Vương Nhất Bác nắm lấy yết hầu của anh và không ngừng lẩm bẩm cùng một câu, sự va chạm của hạ thể dường như không bao giờ dừng lại, phòng khách sạn trống rỗng vang lên âm thanh xấu hổ.

Tiêu Chiến cắn môi thật mạnh, cho dù bị đâm liên tục vào gân cốt mẫn cảm của anh, cho dù toàn thân run rẩy co giật, anh cũng không phát ra một tiếng rên rỉ.

Va chạm hơn trăm lần, Vương Nhất Bác ngồi dậy, để Tiêu Chiến dang rộng hai chân xốc lên đùi mình, hai tay đỡ lấy eo của anh rồi đẩy mạnh vào.

Hắn giữ lấy đôi môi đang chảy máu của Tiêu Chiến, và cảm thấy mình không tự chủ mà run lên.

"Tiêu Chiến... Em yêu anh... Cả đời này, sẽ không để anh đi..."

Cuối cùng, sau một vài cú nước rút mạnh mẽ, Vương Nhất Bác đã bắn vào cơ thể anh.

Cuối cùng thì bên trong của Tiêu Chiến cũng đã chứa đầy dịch thể của hắn, hắn biết việc giữ dịch thể trong cơ thể là không tốt cho anh, nhưng hắn ích kỷ không muốn chúng chảy ra ngoài. Đồ vật của hắn vẫn còn một nửa- trong cơ thể Tiêu Chiến, cứng ngắc, Tiêu Chiến nhắm chặt đôi mắt ngâm trong hơi nước, không biết đang tỉnh hay mê.

"Ngủ đi bảo bảo." Vương Nhất Bác vỗ vỗ tấm lưng mảnh khảnh của anh nói: "Cả đời này em sẽ đối xử tốt với anh."

Đôi lông mi đen dày của Tiêu Chiến run lên một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không mở ra.







57.

Kể từ ngày đến Bắc Đới Hà , Tiêu Chiến không bao giờ nhắc đến từ "chia tay" nữa mà càng ngày càng ít nói hơn.

Dường như họ đã trở lại những ngày đầu.

Ba năm trước, một ngày sau khi anh gặp Vương Nhất Bác, anh được chuyển đến căn hộ này.

Dù rất bất đắc dĩ, nhưng anh không còn cách nào khác là bắt đầu sống chung với Vương Nhất Bác vì quyền lực.

Thời gian đầu, mặc dù sống chung dưới một mái nhà nhưng sự giao tiếp duy nhất của họ chỉ giới hạn ở sự va chạm vật lý vào ban đêm.

Vương Nhất Bác mỗi đêm đều ôm chặt anh hỏi đi hỏi lại, tuy rằng thân thể gần nhau như vậy, nhưng khoảng cách trái tim vẫn luôn xa vời.

Khi đó Vương Nhất Bác lần đầu tiên thích người khác, cũng không biết lấy lòng người khác.

Hắn thường rất ít khi xem phim truyền hình, và cũng chưa bao giờ động đến chuyện tình cảm... Điều hắn nghĩ lúc đó là nếu định mệnh không thể có được tình yêu của Tiêu Chiến thì ít nhất hắn cũng muốn có được thân xác anh.

Về phần Tiêu Chiến, anh bị ép đến một nơi xa lạ và sống với một người lạ, anh sống như một công cụ giải thoát dục vọng, sao có thể hạnh phúc trong hoàn cảnh này?

Vì vậy, suốt một thời gian dài chung sống, mối quan hệ của họ vẫn y nguyên như thuở ban đầu.

Sau đó, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, đến thẳng bệnh viện trung ương để tìm bác sĩ tâm lý với mức phí đắt nhất.

"Cậu muốn cậu ấy thích cậu?"

"......Phải."

"Vậy thì cậu đã làm gì để cậu ấy vui lòng chưa?"

"..."

"Theo miêu tả của cậu, người cậu thích phải là người ăn mềm không ăn cứng. Điểm yếu lớn nhất của loại người này là họ không thể bỏ qua sự ôn nhu dịu dàng của người khác đối với mình. Cậu càng đối tốt với cậu ấy thì cậu ấy càng cảm thấy cậu ấy nợ cậu. Cậu càng dùng vũ lực với cậu ấy, cậu ấy càng ghét cậu. Vì vậy, sau này, cậu nên chú ý đến những gì cậu ấy thích và không thích. Cậy ấy thích, cậu cố gắng làm, và những gì cậu ấy không thích thì đừng làm, ngay cả những việc nhỏ nhặt như rửa bát và dọn phòng. Bằng cách này, theo thời gian, sự tán thành trong lòng cậu ấy sẽ nhiều hơn sự từ chối, thậm chí có thể dần dần thích cậu."

Bằng cách này, trong những ngày về sau, Vương Nhất Bác không ngừng thay đổi tính khí lạnh lùng và dần mở lòng hơn với Tiêu Chiến, điều này góp phần tạo nên mối quan hệ hài hòa hiện tại của họ.

Đôi khi, Tiêu Chiến vô tình mỉm cười với hắn, và hắn sẽ vui vẻ cả ngày.

Nhưng bây giờ, Tiêu Chiến đã trở lại với vẻ ngoài lạnh lùng của mình.

Anh đã mất ba năm để mở lòng mình.

Nhưng một đêm ở Bắc Đới Hà, trái tim anh lại hoàn toàn đóng cửa.



Hết chương 56_57.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro