Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Vị Ương giật mình, chưa kịp đứng dậy xem là ai thì một phát súng khác bất ngờ bắn vào chân hắn, phát ra tia điện dữ dội, khiến hắn ngã nhào, sợ đến mức bò ra ngoài mấy mét.

Một lúc lâu sau, cuối cùng y cũng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Vương Nhất Bác mặc đồ đen, đang cầm súng chĩa vào đầu y, chỉ cần Vương Nhất Bác ấn nhẹ, đầu y cũng sẽ bị bắn nát thành dưa hấu!

"Vương thiếu... Vương thiếu ... Bình tĩnh đi, tiểu tình nhân của mày tao chưa có đụng ... Nhìn đi, quần áo của anh ta vẫn mặc rất nghiêm chỉnh ..." Y nói xong mới nhớ ra hình như vừa rồi y đã xé quần áo của Tiêu Chiến, trong vô thức, liếc mắt nhìn trên sô pha, nhưng phát hiện Tiêu Chiến đã được đắp chăn từ lúc nào, che đi đường viền cổ áo bị y xé rách.

Vương Nhất Bác cất súng, ngồi xổm xuống nhìn y, ánh mắt dữ tợn như muốn giết người bất cứ lúc nào.

Đột nhiên, hắn nắm lấy cổ áo Lý Vị Ương và xách y lên, ngay lập tức sau đó, vô số nắm đấm liên tiếp vào đầu và mặt của Lý Vị Ương, mạnh đến mức có thể sẽ đánh bại não y.

Vương Nhất Bác dừng lại, Lý Vị Ương gục trên sàn đá cẩm thạch, máu ở mũi và miệng chảy liên tục, như thể sẽ chết bất cứ lúc nào.

"Lần sau, viên đạn sẽ không rơi xuống đất, mà là ở đây."

Vương Nhất Bác đá vào đầu y bằng đôi giày da, nói một cách trịch thượng.

Nói xong, hắn xoay người, quấn chăn kín cả người Tiêu Chiến còn đang mềm nhũn trên sô pha, ôm anh vào lòng và rời đi.

"Vương Nhất Bác!!!" Hắn vừa đi được vài bước, Lý Vị Ương đột nhiên phát ra một tiếng gầm gừ: "Mày đã nghĩ đến hậu quả của việc xúc phạm tao chưa?!!"

Vương Nhất Bác dừng lại, xoay người: "Mày không cần lo lắng chuyện của tao, mày nghĩ cũng đừng nghĩ. Ba mẹ mày làm những việc gì bao năm qua, mày nghĩ tao ở trong quân đội lâu như vậy còn không biết à. Còn nửa năm nữa, mày nghĩ rằng mấy tháng này không đủ để tao vạch tội bọn mày sao, mày tốt nhất mà đừng chọc đến tao."

"Được... Được!" Lý Vị Ương chật vật ngồi dậy, tùy ý giơ tay lau máu mũi, nói với giọng điệu hung ác: "Nhưng bất quá, đến lúc này mày nghĩ tao có còn giúp mày không?"

"Mày cho rằng những tên lãnh đạo chỉ đang đối phó với cha mẹ mày sao? Người mà bọn họ muốn kiểm soát nhất chính là mày!"

"Cha mày sắp nghỉ hưu, ông ta là làm trong quân đội nhiều năm như vậy, những mối quan hệ đó đều không để lại cho mày! Lần này mày không lấy cô họ Ngô kia, sau này sẽ có người họ Triệu, họ Trương! Chỉ cần mày một ngày không gật đầu, cha mẹ mày một ngày cũng không được cứu!"

"Trừ phi ..." Lý Vị Ương lười biếng ngồi trên mặt đất, haha cười hai tiếng: "Trừ phi mày không có thăng chức, cả đời không có thành tích, mày cũng không phải là nỗi uy hiếp đối với bọn họ."

"Nhưng không phải mày sẽ được thăng thiếu tá vào tháng tới sao?"

Lý Vị Ương nhìn Tiêu Chiến trong vòng tay của Vương Nhất Bác, ác ý nói, "Mày sẵn sàng từ bỏ con đường trải nhựa của gia đình mình, buông bỏ những gì mày tích góp từ trước đến nay vì anh ta sao?"


Hết chương 60.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro