Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gặp gỡ riêng tư lần đầu tiên.

Câu chuyện bắt đầu.

6.

Tiêu Chiến gần đây có chút đau đầu.

Không phải vì trước kia, trong một lần phỏng vấn, Vương Nhất Bác trực tiếp show ân ái nói rằng rất hài lòng với cuộc sống hôn nhân sao? Vậy hành động cố ý đập đám hắc tử trong buổi phát sóng trực tiếp rốt cuộc là gì chứ?

Cái đám hắc tử đó không phải là antifan của Vương Nhất Bác, mà là antifan của Tiêu Chiến.

Người hâm mộ của Vương Nhất Bác trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy bất mãn với Tiêu Chiến. Nhưng mấy tháng kia cũng chưa từng phát sinh sự tình như tối qua. Trên mạng, không ít người đã ghi lại nội dung cuộc trò chuyện rồi phát tán lên weibo, Vương Nhất Bác chẳng những được khen ngợi vì sự nhất tâm mà còn có thêm biệt danh mới: ''Vương cuồng bảo vệ vợ''.

Khi thư ký nói với Tiêu Chiến về điều này, phản ứng đầu tiên của anh là: ''Bảo vệ cái gì? Vợ? Tôi?''

Thư ký tưởng mình get nhầm trọng điểm, thế là đem đề mục đọc lại lần nữa.

Tiêu Chiến ủy khuất: ''Tại sao bọn họ đều cho rằng tôi ở dưới?''

Thư ký ngẩn người, lát sau mới trả lời: ''Người hâm mộ của anh nhất định sẽ phản đối cái này.''

Tiêu Chiến có chút bất mãn: ''Tôi thì có mấy người hâm mộ chứ?''

Thư ký lại nói: ''Hình như người hâm mộ của anh... cũng nói như vậy."

Tiêu Chiến: ...

Mù quáng.

Hay cho tên Vương Nhất Bác kia, nếu giờ cùng hắn đánh một trận, ai thắng ai thua còn chưa rõ.

Buổi phát sóng ấy thoạt nhìn tưởng chuyện ngoài ý muốn, nhưng Tiêu Chiến luôn cảm thấy đó không hoàn toàn là một sự tình cờ.

Anh và Vương Nhất Bác, ngoại trừ giấy đăng kí kết hôn, điểm giao giữa hai người hầu như không tồn tại. Ban đầu, bọn họ nói rằng sẽ cố gắng không gây trở ngại cho nhau trong suốt thời gian hợp đồng, nếu như thực sự cần đối phương ra mặt, thì thư ký và người đại diện sẽ đưa ra quyết định. Lâu như vậy rồi, chỉ cần không liên quan gì đến nhau, hoặc tránh được những tình huống có thể ảnh hưởng đến người kia, hai người một mực đều không có dính dáng.

Vào buổi phát sóng đó, Vương Nhất Bác đã bấm vào tên một fan hâm mộ có ID là ''Đập gãy chiếc răng cửa của Tiêu Chiến bằng một cú đấm.''

Vương Nhất Bác bấm tên người kia, nói không cần chủ động nhắc tới Tiêu Chiến: ''Đừng có công kích anh ấy. Mắng anh ấy chính là mắng tôi. Nếu không thích anh ấy, vậy thì đừng thích tôi.''

Hắn còn nói thêm: "Anh ấy rất hoàn hảo đối với tôi, răng cửa cũng rất hoàn hảo.''

Tiêu Chiến có hai chiếc răng thỏ, khi cười lên trông rất dịu dàng, cái này vốn dĩ là một điểm rất đáng yêu, lại bị không ít người không thích anh đem nó trở thành điểm công kích, thậm chí còn cho anh là thỏ yêu, thỏ tinh. Như một biệt danh riêng vậy.

Kì thật bản thân Tiêu Chiến không thèm để ý đến mấy cái công kích ác ý mất não kia, nhưng ngẫu nhiên nghe được vẫn là không khỏi nhíu mày.

Anh lớn lên giống mẹ Tiêu, và răng thỏ đặc trưng đó vốn được di truyền từ mẹ.

Nhưng...

Ngay cả chính anh cũng không dám nói bản thân hoàn mỹ như vậy, rốt cuộc thì Vương Nhất Bác, người này nghĩ gì?

Tiêu Chiến lấy điện thoại ra, đem răng cửa của mình chiếu lên màn hình, hỏi thư ký: ''Chúng thật sự rất khó coi sao?''

Thư ký vuốt ngực, không do dự mà trả lời: "Không khó coi.''

Anh lại hỏi thư ký: ''Anh đối với những gì Vương Nhất Bác nói cảm thấy thế nào? Hắn vì cái gì đột nhiên lại như vậy, muốn thể hiện tình cảm, bảo vệ tôi?''

Thư ký ăn ngay nói thật đáp: ''Được, nhưng không cần thiết.''

''Đúng không? Tôi cũng nghĩ như vậy.''

Tiêu Chiến nhẹ gật đầu.

Anh cảm thấy Vương Nhất Bác, người này có chút kì lạ.

7.

Tiêu Chiến, người này suy nghĩ tương đối đơn giản, đại khái cũng bởi vì anh ít gặp phải cản trở nào trước đây.

Ngày trước, anh luôn cảm thấy những người đối tốt với mình đều đáng để xã giao, người không tốt không liên quan tới mình, thì không cần để ý tới. Nhưng sau khi thực sự nhìn thấy điều đó trong kinh doanh, anh mới dần hiểu ra một sự thật.

Người tốt với bạn có thể có mục đích khác.

Vương Nhất Bác đột nhiên đập antifan khiến Tiêu Chiến cảm thấy khó hiểu, theo anh, loại chuyện tầm thường này có thể bỏ qua, không đáng cùng một người như thế đấu võ mồm.

Nhưng hắn ta thì có thể có mục đích gì khác?

Vương Nhất Bác không phải đối tác kinh doanh của anh.

Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc, và mối liên hệ duy nhất anh có thể nghĩ đến có lẽ là: gần đây một thương hiệu con nào đó của công ty anh đang tìm kiếm người phát ngôn.

Anh hỏi thư ký: ''Gần đây Vương Nhất Bác như vậy, có phải hắn muốn trở thành người phát ngôn của công ty con của chúng ta không?''

...

Người đại diện sửng sốt mười phần, đáp lại: ''Chắc chắn là không phải.''

''Anh, tại sao lại dám khẳng định như vậy?''

Người đại diện liền kể giá trị hiện tại của Vương Nhất Bác.

''Quá đắt!''

Tiêu Chiến kinh ngạc trợn tròn mắt.

So với công ty con nào kia, muốn mời người phát ngôn như thế, dự toán phải nhiều hơn gấp mười lần.

Giá trị thương mại cao như vậy, mời hắn đến quay quảng cáo gặm hạt dưa, chẳng phải là thua thiệt à?

8.

Mấy bữa tiệc là một trong thứ mà Tiêu Chiến ghét nhất.

Trước khi đến nhà hàng, anh lấy nhẫn cưới trong túi áo vest ra đeo vào, bật mũ ''người đàn ông đã có gia đình''.

Bình thường anh không thích đeo nhẫn, nhưng những kiểu trường hợp như thế này, nhất định phải đeo nó.

Tiêu Chiến cần nhắc nhở người khác về tình trạng đã kết hôn của mình bất cứ lúc nào, để tránh những phiền toái không đáng có.

Kết quả, lần này lại sinh ra rắc rối khác.

Có một khách hàng là một người phụ nữ trung niên, nhìn có vẻ khí khái anh hùng, thoải mái cởi mở, nhưng hóa ra lại là một kẻ truy tinh* điên cuồng, lại còn vừa vặn theo đuổi người chồng trên danh nghĩa của mình là Vương Nhất Bác.

(Truy tinh: theo đuổi minh tinh, thần tượng, ngôi sao.)

Khánh hàng nữ kia không biết lấy từ chỗ nào ra một đống thực phẩm chức năng, thuốc bổ kỳ lạ, nói là biết Vương Nhất Bác bình thường làm việc vất vả, hi vọng Tiêu Chiến có thể chuyển đồ giúp cho bà ta.

Tiêu Chiến nhìn đống đồ kia, quả thực như khoai nóng bỏng tay*, nhưng anh không thể từ chối.

(Khoai nóng bỏng tay: chỉ việc khó khăn, khó làm.)

Người ngoài xem chuyện này đối với anh mà nói, bất quá chỉ là một cái nhấc tay.

Sau đó, mấy tên khách hàng nam cũng mỉm cười và nói muốn xin chữ kí của Vương Nhất Bác, nói rằng vợ của họ thích vị đại minh tinh họ Vương kia, số khác thì xin hộ con gái của mình.

Tiêu Chiến đương nhiên nhìn ra mấy người ở đây đều cùng loại: tát nước theo mưa, chủ yếu là muốn lấy lòng anh, nhưng anh cũng chỉ có thể cắn răng mà đồng ý.

Thư ký đã bí mật nói cho Tiêu Chiến biết để anh không cần cảm thấy phiền não: Vương Nhất Bác vốn dĩ ở cùng anh trong một tiểu khu cao cấp, lái xe vài phút liền có thể đến, kí tên thì càng dễ giải quyết, tìm người đại diện, tiện tay là có thể xin một tá.

Anh thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói thế thì tốt.

Thực lòng mà nói, anh không muốn dính líu quá nhiều đến Vương Nhất Bác, anh lo lắng sẽ nảy sinh ra chuyện khác.

Nhưng mọi thứ đều không diễn ra theo ý anh.

...

Thư ký liên tục thay Tiêu Chiến với khách hàng để giúp anh đỡ rượu. Kết quả đường đường chính chính vì công việc mà say tí bỉ.

9.

Thư ký uống say không có gì to tát, nhưng chuyện đó khiến Tiêu Chiến một phen vất vả.

Anh vốn định thu dọn đồ về nhà trước, ngày mai sẽ để thư ký đem đến cho Vương Nhất Bác. Nhưng khi vừa mang đồ lên xe, đã thấy anh ta say đến nghiêng ngả, ghé vào bên cạnh xe mà nôn mửa liên tục; Tiêu Chiến liền cảm thấy việc tăng khối lượng công việc cho thư ký vì những vấn đề tầm thường này có vẻ tàn nhẫn.

Vẫn là để ngày mai thư ký nghỉ đi.

Anh nghĩ, đem những thứ này đưa qua bên đó cũng không có gì quá khó khăn.

Anh có thể đem đống đồ này đặt ở trước cửa nhà, sau đó bảo thư ký thông qua người đại diện báo cho Vương Nhất Bác tự mình ra lấy. Vậy là Tiêu Chiến thậm chí không cần phải gặp mặt.

Rất hoàn hảo.

Thư ký từng có lần nhắc đến số nhà của Vương Nhất Bác, nói rằng biệt thự của hắn nằm ở phía nam tiểu khu. Số nhà:

Số 85.

Nó rất dễ tìm và anh hầu như không tốn nhiều thời gian.

Tiêu Chiến phát hiện ra rằng mặc dù nằm ở phía nam nhưng nơi Vương Nhất Bác sống với chỗ ở của anh, một đường thẳng tắp, khoảng cách cũng không xa.

Theo những gì anh biết, sau khi đăng kí kết hôn, Vương Nhất Bác đã mua một căn nhà ở đây và chuyển đến. Bề ngoài hai người có vẻ như đang sống với nhau, nhưng thực tế họ sống trong những căn nhà khác nhau.

Tiêu Chiến thường thích đi dạo trong tiểu khu mỗi khi rảnh rỗi, thỉnh thoảng lại cho mèo hoang ăn, nhưng anh chưa bao giờ gặp qua Vương Nhất Bác.

Tất nhiên tất cả minh tinh đều bận rộn công việc, nhất còn lại là đại minh tinh được nhiều người yêu thích.

Anh hì hục đem mấy cái đống đồ đặt trước cửa số nhà 85, lúc quay người định lên xe, cách đó không xa chợt thấy có người đang đi tới bằng ván trượt.

Người kia đội một chiếc mũ lưỡi trai, không nhìn rõ mặt, và có một vóc dáng đặc biệt tốt.

Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy hình ảnh người này trượt ván giống với cảnh trong truyện tranh anh từng đọc.

Anh rất thích mấy nhân vật manga, bởi vậy bị một màn này hấp dẫn, đứng hình tại chỗ.

Nhìn thấy có người đang cách hắn rất gần, có lẽ do bất giờ phát hiện có ô tô đậu trước mặt, hụt chân từ ván trượt mà ngã xuống.

Chiếc ván trượt không dừng lại, một mạch trượt về phía chân Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cúi xuống cầm ván trượt lên, đi về phía người kia.

''Cậu không sao chứ?'' Anh hỏi.

Người kia ngẩng đầu lên và nhìn anh.

Thật trùng hợp, lại chính là Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đứng lên, vỗ nhẹ vào đầu gối của mình, xem ra không bị thương.

Nhìn thấy hắn té ngã xuống đất, Tiêu Chiến không kìm được, khóe miệng nhếch lên.

''Sao anh lại..." Dường như hắn đang tìm lời thích hợp để mở đầu câu chuyện, suy nghĩ cả buổi, vốn định nói cái gì đó, hắn đột nhiên quay ngoắt ra hỏi: ''Sao anh lại cười?''

Vẫn còn chảnh lắm.

Tiêu Chiến nghĩ thầm, thằng nhóc con này, làm sao để nói chuyện với chồng mình đây?

Sau đó chính anh cũng sửng sốt, cảm thấy ý nghĩ vừa rồi thực sự quá là...

"Trên đất cũng bằng phẳng, cậu mới bắt đầu trượt ván sao?"

Đây là lần thứ hai họ gặp mặt, thế mà lại bình tĩnh đứng chỗ cùng nói một chủ đề rất nhàm chán.

Vương Nhất Bác nói: "Anh cho rằng chơi trượt ván rất dễ dàng sao?"

"Cái này thì có gì khó?"

(Một giây trước thảm họa :vv)

Tiêu Chiến liếc nhìn cái ván trượt trong tay, cúi xuống đặt trên mặt đất, nhấc một chân lên.

Anh cảm thấy Vương Nhất Bác có lẽ giữ thăng bằng không được tốt lắm, dù sao thì, ngay cả trẻ con hai tuổi cũng có thể chơi trượt ván một cách dễ dàng. Cơ mà anh, hoàn toàn không biết gì về môn thể thao trượt ván này, chỉ nghĩ hai chân đạp vào cái là có thể đi.

Vương Nhất Bác thấy anh đứng lên ván, lập tức vươn tay ra muốn kéo.

"Anh đừng..."

Lời còn chưa dứt, Tiêu Chiến đã bay ra xa cách hắn hẳn một mét, trong một tư thế đặc biệt kỳ lạ.

Anh ngã thê thảm ra ngoài.

Tiêu Chiến đau nhức rên lên hai tiếng "Á...á..." , muốn dùng cánh tay đỡ mình đứng lên, kết quả chống hai lần đều cảm thấy không nổi, hơn nữa còn rất đau.

"Cánh tay tôi hình như... bị gãy rồi."

Tiêu Chiến đau nhức nói không ra hơi.
_________________________
Chuyện là đây là lần đầu tiên mình edit fic nên rất rất cần những thứ chỉnh sửa góp ý. Vẫn mong mọi người nếu cảm thấy chỗ nào cấn hoặc sao đó thì nói với mình để mình chỉnh sửa nhé.
Cảm ơn mọi người😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro