17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến bồn chồn đợi đến chiều tan học, cậu vốn tưởng Vương Nhất Bác sẽ đột ngột xuất hiện từ cửa sau rồi dẫn cậu đến ký túc xá, nhưng hắn lại không làm thế.

Tiêu Chiến ngồi trên ghế chờ được một lúc vậy mà Vương Nhất Bác vẫn không đến.

Cậu đi đến cửa sau lớp học của Vương Nhất Bác, lén nhìn vào—

Chỗ ngồi của hắn trống không, mấy người trong lớp cũng rời đi hết rồi.

Tiêu Chiến nhất thời bối rối.

Đáng lẽ Vương Nhất Bác không đến quấy rầy cậu là chuyện tốt, thế nhưng việc không biết hắn đang muốn làm gì khiến tảng đá trong lòng Tiêu Chiến chẳng thể buông xuống được.

Chẳng thà lúc này Vương Nhất Bác tóm lấy cậu kéo về ký túc làm loạn một hồi, có lẽ trong lòng Tiêu Chiến sẽ cảm thấy thoải mái hơn.

Cậu nghĩ một lúc rồi đi về nhà.

Sáng hôm sau không có chuyện gì xảy ra, Vương Nhất Bác không đến gặp Tiêu Chiến, cậu lén nhìn qua tấm kính trên cửa, Vương Nhất Bác đã ra ngoài từ tiết thứ hai, cậu đoán hắn nhất định là lẻn ra ngoài chơi bóng.

Buổi trưa, Vương Nhất Bác tới tìm, hắn muốn cùng cậu ăn trưa, lại còn ăn ở căng tin và do hắn trả tiền.

Tiêu Chiến đề xuất tất cả những món ngon trong căn tin, sợ tên kia không hài lòng.

Buổi chiều, không xảy ra chuyện gì.

Tan học rồi, chắc không sao đâu.

...

Liên tục hai ngày như thế, Tiếu Chiến thật sự rất bối rối, cậu cho rằng Vương Nhất Bác sẽ không cùng mình quyết toán.

Vậy cuối cùng vẫn chỉ muốn cái mông của mình à?

Buổi chiều tan học ngày thứ ba, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng tới. Hắn muốn Tiêu Chiến đi cùng mình.

Cậu thầm nghĩ, cuối cùng cũng đến rồi sao?

Tiêu Chiến đi theo Vương Nhất Bác, cậu thấy mình càng lúc càng đến gần ký túc xá phủ đầy dây thường xuân, Tiêu Chiến gần như chắc chắn về suy đoán của mình.

Cánh cửa trên tầng hai của ký túc xá luôn mở nhưng hôm nay lại lần đầu tiên bị khóa. Vương Nhất Bác lấy trong túi ra một chiếc chìa khóa, mở cửa cho Tiêu Chiến đi vào rồi đóng lại.

Tiêu Chiến chủ động bước vào, cậu đi đến bên giường, bắt đầu cởi quần áo.

Cậu nghĩ, dù sao cũng sẽ đến thôi, có lẽ mình nên cởi quần áo ra trước đi.

Tiêu Chiến cũng phát hiện, căn phòng hôm nay có vẻ khác thường, ví dụ như trên giường có một chiếc chăn bông tốt hơn, hai cái gối cũng mềm mại hơn, ga giường cũng được thay bằng loại vải tốt.

Nằm lên chắc chắn sẽ thoải mái hơn, loại vải thô ráp lần trước mấy lần khiến cậu có chút khó chịu.

Vương Nhất Bác quay lại nhìn thấy Tiêu Chiến đang cởi cúc áo, tay hắn đặt trên nắm cửa liền bất động.

"Cậu..."

"Cái đó... ý tôi không phải... tôi..."

Giọng nói Tiêu Chiến quá nhỏ, Vương Nhất Bác không nghe rõ, nhưng là kẻ ngốc bây giờ cũng có thể đoán được ý tứ của cậu.

Vương Nhất Bác thề với trời đất, ý định lúc đầu của hắn hôm nay đưa Tiêu Chiến đến đây không phải là để quan hệ tình dục. Hắn chỉ muốn Tiêu Chiến nhìn thấy thành quả hắn đã làm suốt mấy ngày qua. Nhưng sau khi đến, cậu chẳng những không mấy quan tâm đến những thay đổi này, mà còn cho rằng Vương Nhất Bác lại sắp làm chuyện xấu với mình.

Tiêu Chiến cởi xong áo, để lộ thân trên gầy gò nhưng lại trắng trẻo mịn màng, khiến Vương Nhất Bác nhìn thấy ngay lập tức liền cứng.

Với một kẻ nóng nảy chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới như Vương Nhất Bác, khi nhìn thấy nửa người Tiêu Chiến đã được cởi xong, hắn làm sao lại không nhận ra lời mời chào rõ ràng như vậy? Chỉ có tên ngốc mới không thèm mà từ chối.

Vương Nhất Bác vồ lấy Tiêu Chiến như sói đói, thỏa mãn trước rồi hẵng tính, sau khi vui vẻ mới nói chuyện cũng không muộn.

Vương Nhất Bác lao tới đẩy Tiêu Chiến xuống giường, hắn như thói quen đưa tay bóp má cậu, bắt cậu phải mở miệng. Hắn đã nhịn xuống ham muốn mãnh liệt này suốt một thời gian dài vì sợ bản thân sẽ khiến Tiêu Chiến sợ hãi.

Hắn không dùng một tay mà thay vào đó dùng cả hai bàn tay to ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Chiến, rồi mới cẩn thận hôn.

Nụ hôn này dịu dàng đến mức không giống là do Vương Nhất Bác làm, Tiêu Chiến nhất thời nghi ngờ trước mắt mình liệu có phải là Vương Nhất Bác giả không.

"Ưm ưm—"

Vương Nhất Bác chỉ nhẹ nhàng hôn lên môi Tiêu Chiến, cũng không dùng lưỡi cạy răng cậu ra. Nụ hôn tinh tế như thế cũng đủ khiến Tiêu Chiến choáng váng, cậu ậm ừ thở hổn hển, xương sườn mảnh khảnh dưới nước da trắng nõn theo nhịp thở mà nâng lên hạ xuống, lộ ra một vẻ đẹp dâm mỹ.

Tiêu Chiến vì muốn thở một ngụm mà chủ động mở miệng, Vương Nhất Bác liền tận dụng ngay cơ hội này. Hắn nhẹ nhàng móc lấy lưỡi Tiêu Chiến, mút đầu lưỡi cậu rất chậm, sau đó dùng răng cắn nhẹ lên đầu lưỡi cậu rồi rút ra, từ tốn khuấy động bên trong miệng cậu. Mắt phượng vì nụ hôn dài mà thoáng nheo lại, nước mắt thuận theo đó chảy xuống.

Chuyện gì đang xảy ra vậy...

Tiêu Chiến vô thức nới lỏng bàn tay đang siết chặt bên hông Vương Nhất Bác rồi vòng lên cổ hắn.

Khoảng cách giữa họ rất gần, hai mái đầu đen xanh thân mật quấn vào nhau.

Hôn nhau được một lúc, Vương Nhất Bác mới miễn cưỡng buông Tiêu Chiến ra, hai má cậu đỏ bừng, nước mắt còn đọng trên khóe mắt.

Dáng vẻ đáng thương và mềm yếu khi bị bắt nạt của Tiêu Chiến chỉ càng khơi dậy ham muốn bạo dâm biến thái của Vương Nhất Bác, Hắn chưa bao giờ nghĩ mình là người tốt, trong chuyện làm tình lại càng là kẻ xấu, Tiêu Chiến đã từng trải qua sự tàn bạo của hắn rồi.

Vương Nhất Bác một tay nắm lấy vòng eo mềm nhũn của Tiêu Chiến, bàn tay còn lại kéo quần cậu xuống.

Âm hộ xinh đẹp ngượng ngùng đóng chặt, Vương Nhất Bác hô hấp ngày càng nặng nề, hắn vô thức dùng tay chạm vào nơi đó—

Cơ thể Tiêu Chiến bất giác run lên.

Lại nhìn đến cậu, đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi cong như hai cánh quạt khẽ run. Cậu sợ.

Tiêu Chiến vẫn còn chút bóng ma tâm lý, vừa rồi lúc Vương Nhất Bác chạm vào huyệt nhỏ cậu đã sợ hãi rất nhiều. Nếu chỉ chạm nhẹ có thể dung thứ được, nhưng nếu muốn chạm vào vì mục đích bạo lực thì lại là vấn đề khác.

Vương Nhất Bác đang cố đè nén những ham muốn đen tối trong lòng. Hắn không biết tại sao, nhưng khi nhìn thấy thân thể xinh đẹp yếu ớt cùng nơi tư mật hồng hào mềm mại của Tiêu Chiến, hắn chỉ muốn ra sức bắt nạt hành hạ cậu.

Nỗi ám ảnh của Vương Nhất Bác với thân thể Tiêu Chiến đã đạt đến mức khó tin.

Một khi con người đã có ác niệm thì rất khó loại bỏ chúng, đặt biệt với một kẻ như Vương Nhất Bác, hắn tâm trí rối loạn, chỉ nghe theo trái tim, việc chống lại những ý nghĩ xấu xa là điều quá đỗi khó khăn với hắn.

Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve cặp mông đầy đặn của Tiêu Chiến, dùng chút lực tách ra một khe nhỏ ở giữa. Âm vật nhạy cảm liền lộ ra, vì đột ngột tiếp xúc với khí lạnh mà có chút run rẩy.

Vương Nhất Bác đưa tay vuốt ve vật nhỏ.

"A!!!"

Khi âm vật khẽ run lên, cơ thể Tiêu Chiến cũng bắt đầu run rẩy.

Trên người cậu, thứ nhạy cảm nhất là âm hộ.

Lúc Vương Nhất Bác đưa dương vật của mình đi vào, Tiêu Chiến khó chịu vặn vẹo cơ thể. Tuy đã tiết ra rất nhiều dâm dịch nhưng cậu vẫn sẽ phải đau, Vương Nhất Bác sau khi đút vào hết sẽ luôn ra sức đâm như điên, khiến bụng dưới cậu mỗi lần đều đau nhức.

Lúc hắn đi vào trong, tay Tiêu Chiến vô thức trượt xuống dưới, cả hai tay nắm chặt lấy ga giường. Nếu không làm như vậy, cậu rất có thể sẽ bị Vương Nhất Bác kéo lê từ đầu giường đến cuối giường.

"Ưm...ha—ha..."

Vậy mà, điều cậu không thể ngờ là thứ chào đón cậu không phải sự đâm rút điên cuồng mà chỉ là những cú thúc nhẹ nhàng tinh tế giống như nụ hôn vừa rồi của Vương Nhất Bác.

Hắn đâm thật sự rất chậm, Tiêu Chiến thậm chí còn có thể cảm nhận rõ ràng gân xanh tím dày đặc trên dương vật đang thân mật cọ xát huyệt đạo của mình.

Điều này thật khó tin, nhưng choáng ngợp và thoải mái. Dương vật của Vương Nhất Bác to đến mức lấp đầy miệng huyệt đến không chừa ra một khe hở nào, điều đó khiến hắn có thể dễ dàng cọ xát vào những điểm vô cùng nhạy cảm trong hoa huyệt Tiêu Chiến, làm cậu chỉ muốn rên rỉ. Bên trong lỗ nhỏ chứa đầy nước, côn thịt lại đâm vào cũng khẽ co giật, từng mảng dâm dịch sáng bóng làm ướt đẫm toàn bộ dương vật.

Bàn tay đang siết chặt ga giường của Tiêu Chiến lại vô tình vòng qua đôi vai rộng của Vương Nhất Bác.

Sau đó cậu mở mắt ra, nhìn thấy mái tóc hắn ướt đẫm, một giọt mồ hôi còn đang treo trên phía đuôi tóc, có chút màu xanh dương... trên trán, sống mũi hay cằm đều thấm đẫm mồ hôi.

Đôi mắt và hai má của Vương Nhất Bác cũng đỏ bừng, hắn như đang cố hết sức để khắc chế thứ gì đó. Tiêu Chiến vốn là người chậm chạp, nhưng lúc này cậu cũng cảm nhận được hắn đang không thoải mái vì làm tình.

Đúng vậy, cậu có thể rất vui, nhưng Vương Nhất Bác thì không.

Vương Nhất Bác có thể phản kháng ý định mạnh bạo đè Tiêu Chiến xuống giường rồi làm cậu một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Khi thấy vẻ mặt Tiêu Chiến không còn đau đớn mà thay vào đó là sung sướng, khoái cảm về mặt tâm lý đã lớn hơn nhiều khoái cảm về thể xác.

Hắn thở mạnh một hơi và ôm lấy eo Tiêu Chiến.

Hắn không thể nào chỉ mài mài như vậy mà bắn.

"A, cậu... Vương Nhất Bác..."

Tiêu Chiến lần đầu tiên gọi tên hắn khi Vương Nhất Bác đụ cậu.

Hắn đáp lại bằng âm mũi "ừm".

"Cậu không... không cần phải như thế..."

Tiêu Chiến thở hổn hển, cậu nuốt nước bọt rồi kéo cánh tay săn chắc của Vương Nhất Bác qua eo mình.

"Cậu ôm như này... có thoải mái không...ha—ah!!!"

Vương Nhất Bác dùng sức đâm tới, đúng vậy, đây mới chính là cách hắn đụ người, môi răng mím chặt, hắn bây giờ hung tợn như thể muốn ăn luôn con người ta, gân xanh trên cổ tay gồng to lên. Vương Nhất Bác rút ra, những cú thúc dần trở nên gấp gáp, nhanh và sâu hơn, cho thấy hắn sẽ không dừng lại cho đến khi làm chết người bên dưới.

Vương Nhất Bác đâm gần cả trăm lần, trong lúc đó Tiêu Chiến đã bắn ra một lần. Cuối cùng, Vương Nhất Bác rút ra rồi lần nữa đâm vào bắn sâu trong bụng Tiêu Chiến. Lúc hắn rút dương vật ra, Tiêu Chiến lại lên đỉnh lần nữa. Âm hộ mềm mại bắn ra chất lỏng, vì Vương Nhất Bác rời khỏi mà chầm chậm chảy xuống dịch trắng.

Tiêu Chiến vẫn còn choáng váng, cả hai nơi cùng một lúc đạt đến cao trào, khiến cậu sướng đến mức không nhận biết được bây giờ là lúc nào, trên mặt lộ vẻ mê đắm, đầu lưỡi thậm chí còn hơi thè ra, liếm môi một cách vô thức.

Vương Nhất Bác nhìn thấy cảnh này liền cứng, hắn vòng tay qua cổ Tiêu Chiến hôn cậu, bàn tay còn lại nhàn rỗi mà giữ lấy gáy Tiêu Chiến.

"Ưm—ha...ah.."

Tiêu Chiến bị hôn đến choáng váng, cậu có chút thiếu oxy. Trong lòng mơ hồ có một loại cảm giác hạnh phúc, cậu thầm nghĩ giá như thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này mãi mãi thì thật tốt, cậu muốn nhận nhiều hơn một nụ hôn kéo dài.

*ੈ✩‧₊˚

to be continued

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro