13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13

"... Phía tạp chí nói rằng việc chụp hình đã lên lịch trước đó có thể bị hoãn lại, nhưng nếu đổi thành một album riêng thì việc chụp hình vẫn có thể diễn ra như bình thường...... Có vài người xác nhận, nhưng phía nhãn hàng vẫn chưa cho chúng ta xác nhận lại... "

“BỐP” Một người phụ nữ trang điểm kỹ lưỡng đập mạnh tập tài liệu lên bàn.

"Ý của cậu là gì? Không chắc chắn? Đó là bìa mà chúng ta đã lên kế hoạch sẵn, vậy tại sao lại có thể không chắc chắn! Ý của thương hiệu là họ muốn thay đổi người? Bọn họ đã xác nhận sẽ tiến hành ký hợp đồng rồi tại sao bọn họ lại đột nhiên muốn đổi người? "

Người phụ nữ cau mày. Cô là đại diện của Chu Dương, những ngày này cô cứ luôn phải đối mặt với những tin tức như vậy, cho dù là tạp chí hay chứng thực nhãn hàng đều bị ảnh hưởng xấu, ngay cả kịch bản cũng không còn được giới thiệu nhiều như trước.

"Chuyện này đừng để Chu Dương biết. Tôi sẽ cùng tạp chí thương lượng. Trang bìa số báo này không thể không chụp!"

Cô trợ lý nhỏ bé nhìn người đại diện ra ngoài rồi cũng không dám thở dài. Quả thật chỉ trong vài tháng, làng giải trí lại bắt đầu lột xác. Chỉ là một web drama chuyển thể ip đã đưa hai diễn viên nam trong một đêm bước lên hàng siêu nhiệt.

Bỗng chốc, những cái tên "Trần Tình Lệnh", "Vương Nhất Bác" và "Tiêu Chiến" xuất hiện trước mắt mọi người từ sáng đến tối, từ đường phố đến ngõ hẻm, từ trong nước đến nước ngoài , mức độ phổ biến ngày càng tăng và số lượng chủ đề cũng như sự gia tăng đáng kể của người hâm mộ, tất cả đều báo hiệu sự ra đời của những đỉnh lưu mới.

Chu Dương đã hoàn thành công việc, bước ra khỏi phòng thay đồ, anh mơ hồ nghe thấy một vài nhân viên đang trò chuyện, nói: “Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến thật là đẹp trai!” “Có phải không?” “Sẽ diễn ra vào tuần sau? Vương Nhất Bác, ah, ah, hào hứng quá đi! "

Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến ...

Chu Dương tăng tốc bước lên xe, mặc dù không cố ý để ý đến xu hướng trong làng giải trí nhưng hai cái tên đó mấy ngày hôm nay vẫn thường văng vẳng bên tai hắn, hắn nghĩ chắc là diễn viên trong một chương trình hoặc bộ phim nào đó gần đây. Hai năm trước, xung quanh cái tên Chu Dương cũng đã có vô số cuộc thảo luận, giới giải trí mà, Chu Dương cũng không ngạc nhiên chút nào.

Rốt cuộc thì hắn cũng đã đi được đến ngày hôm nay.

Chỉ là Chu Dương từng không ngờ rằng bộ phim thanh xuân vườn trường ngày đó lại thực sự đưa hắn lên vị trí cao như vậy.

Gần như chỉ trong một đêm, lượt tìm kiếm hot đều là "Chu Dương", fan hết lời khen ngợi và nhiệt liệt tìm kiếm, mong đợi hắn. Đi kèm đó là hàng loạt lời mời tham gia của các kịch bản phim mà trước đây Chu Dương không dám nghĩ tới. Năm đó, khán giả cứ mở mắt ra là có thể thấy Chu Dương trên trang bìa hoặc trong phỏng vấn riêng của tạp chí.

Những người khác nói rằng hắn đã thâu tóm được rất nhiều lưu lượng truy cập và tài nguyên, hắn chỉ mỉm cười, khiêm tốn nói "Không, không, là mọi người quá khen rồi! Là tôi được chiếu cố.".

Nhưng trên thực tế, Chu Dương vô cùng tận hưởng tất cả những gì hắn hiện có. Hắn đã ở trong bóng tối, làm một nghệ sĩ vô danh quá lâu và hắn không muốn trở về cái quá khứ bức bối đó nữa.

“Dương Dương, một chương trình tạp kỹ mời anh làm khách mời đặc biệt vào thứ Tư tới."

"Thứ Tư? Tôi nhớ chúng ta không phải có một tạp chí chụp vào thứ Tư sao? Thời gian đã thay đổi rồi à?”

Người đại diện không biết làm thế nào để nói cho Chu Dương biết tạp chí đã không chấp nhận thương lượng. Thật bực bội khi bị từ chối! Cô cảm thấy vị trí hiện tại của Chu Dương nhất định không hề thua kém người khác, nhưng không thể không cảm nhận được, nó đang lung lay rồi.

"Có vấn đề với tạp chí, vì vậy chúng ta sẽ không quay bây giờ."

“Có vấn đề gì?” Chu Dương không từ bỏ mà vẫn tiếp tục hỏi. Trực giác của hắn cảm thấy chuyện này có vấn đề không nhỏ. Tạp chí kia là một cái tên lớn trong truyền thông Trung Quốc, bìa tạp chí số tiếp theo rất quan trọng, hắn không muốn bỏ sót.

Người đại diện biết rằng cô không thể giữ bí mật mãi được. Chỉ đành hít vào một hơi và đơn giản nói với Chu Dương sự thật, "Tạp chí đã quyết định thay đổi người, vì vậy chúng tôi ..."

"Thay người? Tại sao đột nhiên thay đổi? Là ai?"

"Vương Nhất Bác"

Vương Nhất Bác ... Vương Nhất Bác …Lại là Vương Nhất Bác?

"Vì tôi đã nói với anh rồi, cho nên Chu Dương, tôi cũng phải nói thêm… một số xác nhận đã được thương lượng trước đó cũng có thể bị thay thế. Tin tức mà tôi nhận được là họ đang liên lạc với Vương Nhất Bác hoặc Tiêu Chiến." Cô khịt mũi và nói tiếp. "Tôi phải nói với anh điều này. Anh cũng có thể hiểu ý nghĩa của nó mà. Sự thay đổi của các triều đại trong ngành giải trí diễn ra rất nhanh. Có thể đó là thế giới của Chu Dương ngày hôm qua, nhưng cũng có thể sẽ lập tức thay đổi vào ngày mai. Chúng ta chẳng còn cách nào khác ngoài nỗ lực."

"Lần bạo hồng này của Trần Tình Lệnh quá nhanh, quá nóng, ngoài dự đoán của mọi người. Hơn nữa, lần này không phải là một người bạo, mà là tận hai người cùng lúc. Anh có biết chuyện tồi tệ nhất không?"

Chu Dương ngẩng đầu nhìn về phía người đại diện, lần đầu tiên cảm giác được nguy hiểm của bản thân.

"Đoàn đội chúng ta không thể cạnh tranh được với họ."

Lời nói của người đại diện không đau không ngứa, nhưng Chu Dương có thể cảm giác được tay mình dần dần lạnh đi.

"Tại sao lại không?”
 
 
 
Sau ngày hôm đó, Chu Dương cũng đã ghi hình một chương trình mà Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cũng có mặt ở đó với vai trò khách mời.

Đó là một gameshow về ẩm thực. Khách mời sẽ được chia thành các đội để giành được các nguyên liệu thông qua một số trò chơi nhỏ. Nguyên liệu thu được sẽ được sử dụng để nấu ăn cho buổi tối. Khách mời có thể tuỳ ý sử dụng những nguyên liệu này để chế biến các món ăn tự chế và chính thống hoặc các món ăn sáng tạo.

Tất nhiên, những đội thua không kiếm được nguyên liệu tốt thì không làm được món nào ra hồn, nhưng cuối buổi mọi người sẽ cùng nhau chia sẻ những món ăn mình làm ra, cũng rất thú vị.

Chu Dương vừa đến phòng nghỉ, liền nghe thấy bên kia hành lang có thanh âm.

"Vương Nhất Bác, em không biết nấu ăn mà lại muốn tham gia chương trình ẩm thực hả? Em muốn cho khán giả cả nước biết mình là một con heo nhỏ chỉ biết ăn à?"

Đây là kiểu nói chuyện gì vậy? Chu Dương nấp vào một bên cửa phòng hoá trang, nhìn hai người kia tiến đến càng ngày càng gần. Hắn từ trước đến nay đối với người trong làng giải trí đều lịch sự, chưa từng thấy nghệ sĩ tán gẫu như vậy. Theo suy nghĩ của Chu Dương, làng giải trí chỉ có các mối quan hệ xã giao, buộc phải bằng mặt mà thôi. một đồng nghiệp dù có tương tác tốt với nhau trên sân khấu đến đâu cũng chỉ lịch sự mỉm cười vẫy tay chào khi bước xuống sân khấu mà thôi.

“Chiến ca nấu ăn ngon nhất! Anh nấu là được. Anh không nghe là có phần dành nguyên liệu à, nếu không có em, chắc là anh trắng tay mà nấu quá!”

Người đàn ông bên trái giơ tay đánh người bên cạnh.

"Vương Nhất Bác, em không thể để cho anh tử tế hiền lành với em được à?”

Người bị đánh không những không tức giận mà còn cười nói với người bên trái: "Anh Chiến không có lúc nào không tốt!”

Chu Dương ấn tay nắm cửa phòng chờ của mình, nhấc chân đi vào. Hắn không muốn giáp mặt chào họ, điều đó không cần thiết. Quá nhiều rồi.

Khi chương trình chính thức bắt đầu ghi hình, Chu Dương lịch sự cúi chào: “Xin chào, hân hạnh được gặp, Tiêu lão sư, Vương lão sư.”

Chu Dương là đội đầu tiên cùng với một trong những MC nữ của chương trình này, một đội là một cặp đôi giới nghệ sĩ, đội còn lại là Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến.

Trận đấu diễn ra rất suôn sẻ, rất suôn sẻ đối với Vương Nhất Bác. Đội của Chu Dương luôn tập trung để cố gắng giành lấy những nguyên liệu của món mà họ đã nghĩ đến. Nhưng Vương Nhất Bác chơi trò chơi như thể cậu ấy đã không được chơi một trò chơi nào suốt mấy trăm năm, không bỏ cuộc nếu chưa giành được phần thắng. Đội của Chu Dương gần như không giành được nguyên liệu tốt nào cả.

Ngay cả nữ MC cũng không khỏi cảm thán: "Thầy Vương quá mạnh! Không thể đánh bại cậu ấy được, đúng không?" Chu Dương cực kỳ khó chịu khi nghe câu nói này.

Một nguyên liệu khác mà Vương Nhất Bác vừa giành được đã đến bên Tiêu Chiến, Tiêu Chiến giơ ngón cái với Vương Nhất Bác và mỉm cười trả lời nữ MC rằng: "Cậu ấy là một bạn nhỏ chân thành, cậu ấy rất năng động và nhiệt tình trong mọi việc cậu ấy làm."

Nữ MC mỉm cười thán phục nhìn Tiêu Chiến, nhưng anh chỉ nhìn chằm chằm về hướng Vương Nhất Bác đi tới, không thèm chuyển mắt.

Buổi tối trong biệt thự mà nhóm chương trình thuê, mỗi đội bắt đầu nấu món ăn của mình. Tiêu Chiến làm thịt bò luộc, cá ngâm chua, canh sườn heo hầm mướp và lê đường phèn. Nhà bếp khá lớn, đội nào cũng có các thành viên trong đội giúp đỡ lẫn nhau, chỉ có Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác ra và bảo cậu đừng ở lại đây. Những người từ các đội khác tò mò nhìn, và thản nhiên nói đùa trong thời gian rảnh giữa lúc chọn món, "Tiêu lão sư bảo cậu ấy ra ngoài vì sợ Vương lão sư làm phiền ở đây à?"

Tiêu Chiến ướp thịt bò và thái lát cá. "Không, tôi sợ cậu ấy sẽ bị sặc."

Nam nghệ sĩ trong đội cặp đôi há hốc mồm, thấy Tiêu Chiến vẫn đang tập trung thái lát cá, rồi lại tiếp tục tập trung chọn rau. Anh nhìn lại bạn cùng nhóm và cũng là người yêu mình, sao cô ấy còn chưa lo mình sẽ bị thương khi thái rau?

Tất cả các món ăn được bày lên bàn thì đã gần tám giờ tối. Mọi người yên lặng ăn cơm sau một ngày dài. Đôi đũa của Vương Nhất Bác không gắp đến món nào khác, cậu chỉ ăn duy nhất ba món Tiêu Chiến nấu, để trước mặt cậu.

Thực sự giống như một con cún con.

Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác, cười thầm trong lòng, bưng một bát canh đến đặt trước mặt Vương Nhất Bác. Vừa đặt bát xuống, liền cảm thấy có người ở bên kia đang nhìn mình, cảm thấy chỉ đưa một mình Vương Nhất Bác thì thất thố, nên anh lại lấy thêm vài bát rồi chia cho người khác.

Ai đó bắt đầu cuộc trò chuyện khi họ ăn gần no nê.

"Tôi nhớ Tiêu lão sư là người Trùng Khánh phải không nhỉ? Người Trùng Khánh có thể ăn cay siêu tốt. Trước đây tôi đến Trùng Khánh để ghi hình cho một chương trình, và nồi lẩu của bọn họ cay đến nỗi có thể làm tôi ngất xỉu."

Tiêu Chiến lễ phép nở một nụ cười, hồi đáp, "Lẩu Trùng Khánh khá cay, càng nấu càng cay."

"Tôi đã nghĩ hôm nay Tiêu lão sư sẽ nấu lẩu, nhưng món thịt bò luộc này anh làm cũng thực sự rất ngon, rất ấn tượng!”

Một người vừa ăn xong đũa cuối cùng trong đĩa thịt bò vội vàng thốt lên: "Ngon, thật sự rất ngon. Tại sao Tiêu lão sư lại chỉ làm một món cay này? Tôi cảm thấy người ở Tứ Xuyên và Trùng Khánh không cay, không vui."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác ăn xong canh trong bát, tiện tay rút ​​tờ giấy bên tay phải đưa cho Vương Nhất Bác, "Nhất Bác không ăn được cay, cho nên tôi không làm nhiều món cay."

Chu Dương nhìn thấy động tác của Tiêu Chiến, hắn nhấp một ngụm trà nói: "Tiêu lão sư và Vương lão sư có vẻ quan hệ rất tốt."

"Này, hình như trên bếp vẫn còn món đang nấu, ai quên tắt bếp à?"

Tiêu Chiến lúng túng đưa tay lên và nói: "À vâng, là của tôi ạ. Tôi đang hầm một ít lê đường phèn. Nhất Bác gần đây cổ họng không tốt. Vả lại mùa đông rồi, mọi người có thể cùng nhau dùng, rất tốt cho cổ họng."

Vào lúc này, có người nói Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến thân thiết như vậy, thật sự là rất hiếm. Đang nói chuyện phiếm thì chủ đề dần chuyển sang bộ phim Trần Tình Lệnh, mọi người hào hứng, có người khen bọn họ diễn xuất có thần, có người nói đùa rằng gần đây họ nhìn thấy cái tên Trần Tình Lệnh và Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến ở khắp mọi nơi, chỉ có Chu Dương nhếch môi cười một tiếng vô thưởng vô phạt.

Đã có lúc hắn cũng là chủ đề trung tâm của mọi cuộc trò chuyện.

Hiếm có cơ hội các nghệ sĩ cùng ngồi lại trò chuyện với nhau như vậy. Hiện giờ, các phần ghi hình cũng đã đủ, đội camera dời đi, để lại cho họ không gian tự do thoải mái hơn. Mọi người trò chuyện mở lòng hơn, họ nói về cái vòng này, về các tác phẩm mà mình đã tham gia.

Giới giải trí có tính đào thải lớn, thị hiếu của con người cũng thay đổi mỗi ngày. Thật sự rất khó để được công chúng đón nhận, và càng khó hơn để bạo hồng hay giữ nhiệt của bản thân. Nhưng dù sao, những điều nào cũng phụ thuộc vào việc bạn nhìn nhận và nhận định điều gì là quan trọng nhất.

Tiêu Chiến gật đầu đồng ý, "Tôi nghĩ, bản thân mình vốn xuất thân trái ngành. Cho nên tôi chỉ dùng tất cả đam mê để làm nghệ thuật. Tôi cũng nhắc nhở mình giữ vững sơ tâm, cứ vững bước mà đi.”

Chu Dương hai tay giấu ở dưới bàn, đan chặt vào nhau. Hắn cảm thấy những lời này tuy rằng nghe qua có vẻ không có suy nghĩ sâu xa gì, nghe xong cũng có thể liền quên mất, chỉ như một lời tâm sự xã giao thôi. Chu Dương nhíu mày, lời này, không hẳn chỉ là nói cho có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro