21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21

Vương Nhất Bác vốn nghĩ rằng cả đời này cậu cũng sẽ không bao giờ có thể nói chia tay với Tiêu Chiến, bởi vậy, câu hỏi mà cậu bốc đồng hỏi vào đêm hôm đó, cậu đã hối hận ngay khi nói ra.

Cậu càng không nên để Tiêu Chiến nhớ lại những quá khứ đó, điều đó quá tàn nhẫn với Tiêu Chiến.

Trong suốt nhiều năm, Tiêu Chiến luôn suy nghĩ về nguyên nhân khiến Vương Nhất Bác nhất quyết chia tay, sau chia tay, anh từng suy sụp. Anh đã nghĩ về  rất nhiều nguyên nhân, nhưng cũng không nghĩ rằng chuyện xảy ra là do bản thân mình.

Hóa ra khi đó bản thảo thiết kế mà anh mang ra để đánh đổi với Goshn cho Vương Nhất Bác vị trí người phát ngôn giống như đặt thêm một quả cân vào một đầu của chiếc cân, khiến thế cân bằng ban đầu bắt đầu vỡ vụn.

Tiêu Chiến cuối cùng cũng hiểu tại sao có những lời mà Vương Nhất Bác không thể nói ra, những lời yêu thương nhẫn nhịn và kìm hãm đó, là mớ bòng bong buộc cậu phải buông tay trong lúc vẫn luôn yêu anh.

Không cần, tôi không quan tâm, tôi không cần một danh vị người đại diện toàn cầu, càng không cần một vai diễn tai tiếng.

Vương Nhất Bác chỉ quan tâm đến mọi thứ liên quan đến Tiêu Chiến.

Tình cảm thuần khiết nhất của Vương Nhất Bác dành cho Tiêu Chiến được gọi là "bảo hộ".

"Cậu ấy chỉ là yêu anh quá nhiều, yêu anh quá nhiều, và nên không thể nhìn anh tự cuốn mình vào vòng luẩn quẩn này."

Ricky thở dài sau khi nghe Tiêu Chiến nói, trước đây cô chưa bao giờ hiểu được triết lý tình yêu mà Tiêu Chiến nói, rằng Vương Nhất Bác đã chia tay anh nhưng vẫn yêu anh, bây giờ, cô chỉ có thể thở dài rằng cô tin rồi, đây rõ ràng là tình yêu trong máu thịt.

"Vậy? Anh định làm gì bây giờ?"

Tiêu Chiến đổi tay cầm điện thoại dựa lưng vào ghế, "Tôi cũng không biết nữa. Kỳ thực tôi thật sự không quan tâm và không hối hận khi làm những việc đó, nhưng Vương Nhất Bác lại nghĩ là lỗi của cậu ấy. Cậu ấy nghĩ bản thân đã trì hoãn sự nghiệp của tôi. "

"Tôi hoàn toàn hiểu được. Chỉ là hai mạch não của hai người cứ như không cùng một kênh. Cậu ta cho rằng tình yêu không nên khiến anh chịu oan ức, tổn thương, lại cũng không thể bắt anh từ bỏ. Vậy bản thân anh thì sao? Anh là người sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì cậu ấy, chỉ cần Vương Nhất Bác sống tốt, chỉ cần Vương Nhất Bác vui vẻ là được rồi. "

Richky dừng lại, cô không nên là người phân tích chứ? Suy cho cùng cô không phải là người trong cuộc. Bọn họ yêu nhau lại cứ như thể dằn vặt nhau, vậy mà ai cũng không chịu hiểu ra.

"Hai người cũng thật là, xa nhau bao nhiêu năm, ở hai vùng đất hút mắt cũng không tìm được nhau, vậy mà vừa nhìn thấy nhau, lại yêu như chết đi sống lại, tách ra bao nhiêu năm, tình cảm vẫn không phai nhạt, bây giờ quay lại với nhau, còn cứ như mối tình đầu đắm đuối vậy. Tôi nói, anh và Vương Nhất Bác đừng rối rắm về việc này việc kia nữa. Tôi nhắc lại, câu kia, hai người căn bản là chẳng ai rời đi cả. Đừng ở đây lãng phí thời gian của anh nữa."

Tiêu Chiến thường cảm thấy lời nói của Richky luôn sắc bén, tàn nhẫn và chính xác.

“Cô tưởng tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề này à, nhưng câụ ấy nếu bản thân mình chưa nghĩ được rõ ràng, vẫn loanh quanh lòng vòng, tôi nói nhiều cũng vô dụng. Cũng không biết mấy hôm nay cậu ấy thế nào, không liên lạc gì với tôi…”

“Cậu ta không tìm anh thì anh cũng không đi tìm cậu ta à? Anh quan tâm cậu ấy thì lo mà chạy đến trước mặt nhìn xem. Đừng ở đây ồn ào nữa, tôi còn một đống công việc này, không phải làm quân sư tình yêu đâu.”

Tiêu Chiến không khỏi cười thành tiếng. “Nhỡ cậu ấy không muốn gặp tôi thì phải làm sao?”

Ricky buông bút trong tay xuống,
"Tiêu Chiến, tỉnh lại đi, Vương Nhất Bác, là Vương Nhất Bác yêu anh đến mức phát điên đó. Có khả năng là tôi không muốn quan tâm anh, chứ cậu ta, không thể nào."

Tiêu Chiến cúi đầu cười, trong lòng có chút ngọt ngào, đúng vậy, ít nhất, Vương Nhất Bác rất yêu anh.


Lúc này, Vương Nhất Bác đã có mặt trên phim trường. Cách đây vài ngày, cậu đã tiếp quản tác phẩm mới "Nhân thế” của đạo diễn Thẩm Dục Thần, đây là một bộ phim khám phá bản chất con người.

Đạo diễn Thẩm đã rất vui khi nghe tin Vương Nhất Bác nhận vai diễn này, sáu năm trước ông muốn hợp tác với cậu, cuối cùng lại được cho biết Vương Nhất Bác sẽ từ bỏ vai diễn, không hiểu chàng trai này là người như thế nào. Ông từng suy nghĩ, cũng cố gắng thuyết phục, nhưng cuối cùng vô ích.

"Sáu năm trước, cậu nhóc không nhận phim của tôi. Cậu có hối hận khi nhìn giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất rơi vào tay người khác không?"

Vương Nhất Bác suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cháu không hối hận. Nếu là của cháu, cháu sẽ lấy lại bất cứ lúc nào."

Thẩm Dục Thần vỗ vai Vương Nhất Bác, ông có chút ngưỡng mộ sự tự tin bẩm sinh của Vương Nhất Bác, bởi vì cậu có đủ vốn liếng, bất cứ lúc nào cũng có thể giành lấy những gì thuộc về mình một cách công khai và thẳng thắn.

"Cậu rất tốt, tôi thực sự không nhìn lầm người. Dù lúc trước tôi không biết tại sao cậu lại từ chối bộ phim của mình, nhưng vì cậu đã nhận lời tham gia lần này, nên tùy vào bản lĩnh của cậu, hãy mang cúp về cho tôi xem. . "

Vương Nhất Bác mỉm cười gật đầu, "Một cái chắc không đủ, cháu cần thêm vài cái nữa mới xứng với sự tán thưởng của đạo diễn giành cho cháu."

Nếu người khác nói ra lời này, Thẩm Dục Thần sẽ chỉ nghĩ rằng người đó đang nói lung tung, nhưng bây giờ những lời này thoát ra khỏi miệng Vương Nhất Bác, ông liền cảm thấy mình tin tưởng.

"Nhân Thế" kể về câu chuyện của Từ Trường Hải, một chàng trai nông dân lên thành phố làm việc, khi đang làm việc tại một công trường, anh gặp một nhóm công nhân, trong đó có một người đàn ông ở cùng thị trấn với anh, tên là Lý Thừa Trạch. Nhưng thật ra hắn là kẻ vượt ngục, hai ngày trước giết tên trùm ngục không thành, hiện tại hắn đang muốn tìm người chịu tội cho hắn. Tình cờ Từ Trường Hải trở thành sự lựa chọn của hắn, hắn từng bước dụ dỗ Từ Trường Hải, đồng thời, hắn cũng bày ra đủ loại chứng cứ, khiến Từ Trường Hải trở thành "Lý Thừa Trạch" lúc nào không hay, cuối cùng nhẫn tâm nhìn Từ Trường Hải bị bắt đi. Sau đó, Từ Trường Hải đã trốn thoát, sau khi quay lại tìm cách trả thù Lý Thừa Trạch, anh cũng rút kinh nghiệm và bắt đầu tìm "vật tế thần" tiếp theo.


Trên bìa kịch bản của bộ phim này có một câu: Con người phải đến thế giới này và trải qua một cuộc sống như vậy thì mới có thể phân biệt được bãi vàng và đầm lầy.

Vương Nhất Bác rất thích vai Từ Trường Hải, anh ta chân thành đối đãi với kẻ khác, cuối cùng lại bị chính sự chân thành của mình phản bội, bị kẻ khác đâm trọng thương. Sự tuyệt vọng sau khi bị phản bội, sự bất lực khi bị những người đã từng sát cánh với mình đẩy mình vào nguy hiểm, và sự đánh mất bản thân cuối cùng đã trở thành một người như "Lý Thưà Trạch" mà anh ta căm ghét. Vương Nhất Bác muốn trải nghiệm việc một người dần mất đi sự chân thành của mình như thế nào.

 
 
Trong phòng họp đọc kịch bản, Chu Dương đang ngồi ở chỗ bảng tên của Lý Thừa Trạch.

Sự ngạc nhiên của Vương Nhất Bác khi nhìn thấy Chu Dương cũng không kém sự khó chịu của Chu Dương khi nhìn thấy Vương Nhất Bác.

Hắn nhớ rõ ràng rằng Vương Nhất Bác đã "cướp" danh hiệu người phát ngôn toàn cầu thương hiệu Estate của hắn.

Kể từ khi Chu Dương giành được danh hiệu Nam diễn viên chính xuất sắc nhất với "Thành Tây" vài năm trước, hắn cuối cùng đã cởi bỏ cái mác lưu lượng trước đây và trở thành "diễn viên phái thực lực" trong miệng của người hâm mộ, với nhiều thuận lợi hơn trước rất nhiều, hắn tình cờ trở thành người phát ngôn toàn cầu của Goshn, và Chu Dương đã trở nên nổi tiếng trở lại trong vài năm đó như hắn luôn mong muốn.

Chỉ cần lần này người phát ngôn của Estate cũng là của hắn, trong làng giải trí sẽ không có nghệ sĩ nào có thể cạnh tranh với hắn. Nhưng giữa chừng, Vương Nhất Bác bất ngờ xuất hiện, cậu lại giành được danh hiệu người phát ngôn toàn cầu của Estate mà không cần hé răng một lời.

Lại là Vương Nhất Bác.

Cho dù Chu Dương đoạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, hắn vẫn sống trong cái bóng của Vương Nhất Bác.

"Nhất Bác, để tôi giới thiệu, đây là Chu Dương, người đóng vai Lý Thừa Trạch. Chu Dương, đây là Vương Nhất Bác, người đóng vai Từ Trường Hải."

Chu Dương lịch sự bắt tay Vương Nhất Bác. Hừ, quả nhiên, không có gì lạ khi Thẩm Dục Thần từ chối giao cho hắn vai Từ Trường Hải, nói rằng ông đã có một ứng cử viên khác, hoá ra, là ông đang chờ Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác có gì tốt?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro