Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vương Nhất Bác vốn định hẹn Khương Khương, kết quả Khương Khương lại gửi tin nhắn cho hắn trước: Hai người các người thật sự ở bên nhau?

Tiêu Chiến còn chưa có đi ra, hắn vô thức liếc về hướng phòng vệ sinh, nhưng sau đó trực tiếp thừa nhận: Là tôi thích anh ấy.

Khương Khương im lặng một hồi cũng không trả lời lại, Tiêu Chiến đi ra ngồi xuống thảm bên cạnh Vương Nhất Bác, đầu nhẹ nhàng tựa vào hắn, "Khương Khương không muốn gặp anh sao?" Tiêu Chiến có chút uể oải, "Anh cảm thấy cô ấy rất tốt. Đáng tiếc cô ấy có vẻ như không thích anh cho lắm."

"Đây không phải lỗi của anh, học trưởng." Vương Nhất Bác nhìn điện thoại, màn hình phản chiếu hình ảnh hai người, giống như giấc mộng không chân thực, Tiêu Chiến ở bên cạnh hắn, nhưng chuyện quan trọng vẫn là giải quyết tình hình trên forum trường học đang tràn ngập công kích với Tiêu Chiến, "Cô ấy tức giận cũng là bởi vì em, em xin lỗi cô ấy, xem liệu có thể để cô ấy nói với bạn xoá bài viết kia đi không."

Tiêu Chiến thận trọng nắm lấy ngón tay Vương Nhất Bác, "Anh đi cùng em."

Khương Khương một mực không trả lời, hai người cũng chỉ có thể chủ động đi tìm cô, điều này cũng không khó, thời khoá biểu tìm một chút là có, lớp chuyên ngành vào buổi sáng, cuối cùng cũng chờ đến hết tiết.

Vương Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến chờ ở trước phòng học, vốn là đông người qua lạu, còn thêm hai người thực sự quá chói mắt, học sinh đi ngang qua đều không kiềm được nhìn về phía hai người. Vương Nhất Bác thị lực tốt, ánh mắt lại dọa người, ai nhìn Tiêu Chiến đều bị hắn trừng lại, mấy nữ sinh bị trừng đều sợ muốn chết, vội vàng cúi đầu làm bộ chơi điện thoại.

Chủ đề: Vương Nhất Bác mang theo Tiêu Chiến đến gặp bạn gái trước!

Lâu chủ: Đậu má cậu ta trừng tui. Làm tui sợ muốn chết làm tui sợ muốn chết!

2L: Ăn dưa!

3L: Ăn dưa x2

4L: Ăn dưa x3

Ăn dưa xn

.
.
.

95L: Các người ăn dưa có thể ăn tới mức này? Lợi hại, không hổ là đỉnh lưu trường mình.

96L: Mau lên tường thuật trực tiếp bây giờ đang làm gì!

97L Lâu chủ: Vương Nhất Bác cột dây giày cho Tiêu Chiến. Mẹ nó, bây giờ lại đang tú ân ái rồi.

98L: Đệt, cũng quá dính nhau rồi, may mà tui không phải bạn gái trước của Vương Nhất Bác, chứ không chắc tui tự đào đất chôn mình luôn. Quá thảm!

99L: Hai người bọn họ tới làm gì? Tui thực sự không nghĩ ra vì sao muốn cùng nhau đi tìm bạn gái trước?

100L: Tui hoài nghi Tiêu Chiến mang thai.

101L: ...

102: *phi dao*

103L: Cái dm cũng không phải là không có khả năng!

104L: Mặc dù chúng ta là NPC, nhưng tui cũng biết bộ này thiết lập không phải ABO, tỉnh táo lên quý vị ei...

105L: Không phải, cứ cho là mang thai, cũng hẳn là đi tìm mẹ Vương Nhất Bác a, tìm bạn gái trước làm gì?

106L: Đợi lát nữa Tiêu Chiến sẽ khóc sướt mướt nói với Khương Khương, 'Tôi mang thai đứa con của cậu ấy, tôi có lỗi với cô, nhưng đứa nhỏ không thể không có ba ba, cô hãy buông tay để chúng tôi bên nhau đi!'

107L: 106L Mày có bị bệnh không, sao mày dám nữ hoá Chiến ca, lão tử report mày.

108L: Cho lầu trên 1 like!

109L: Lâu chủ: Bạn học Khương ra rồi!

11OL: Nhanh nhanh nhanh trực tiếp!

111L: Đánh nhau đánh nhau! Kéo tóc kéo tóc!

112L: Lâu chủ
Khương Khương nhìn thấy hai người kia nắm tay ở cửa lớp, tức giận muốn nhồi máu cơ tim, đặc biệt sau khi Tiêu Chiến thấy cô ấy, vô cùng làm ra vẻ làm bộ tránh thoát khỏi tay Vương Nhất Bác.

"Có việc?" Khương Khương nhắm mắt làm ngơ, không nhìn thẳng Tiêu Chiến, lựa chọn hỏi Vương Nhất Bác.

"Tôi tới xin lỗi, trước đó không có cân nhắc đến cảm thụ của em." Vương Nhất Bác nói, "Nhưng là chúng ta xác thực đã chia tay, tôi cũng không phải người tốt gì, sẽ có nam sinh tốt hơn chờ em. "

Khương Khương hốc mắt lập tức đỏ lên, Vương Nhất Bác nói sẽ có người càng tốt hơn, nhưng có ai hơn được hắn sao?

Cô có chút không cam lòng, nghĩ đến thời gian cùng Vương Nhất Bác bên nhau, hắn chở cô trên đường hóng mát, hắn mang cô đi ăn khắp thành phố, thời điểm cô sinh bệnh Vương Nhất Bác ngốc nghếch đến đưa thuốc cho cô, còn bị dì quản lý cư xá đuổi theo, hắn tốt như vậy, từ khi nào, rốt cục là từ khi nào hắn càng ngày càng xa cô.

Cô cảm thấy là tự ti, nhưng Vương Nhất Bác cảm thấy là đố kỵ.

Ban đầu cô cũng ôn nhu nói đạo lý, nhưng Vương Nhất Bác quá chói mắt, cô không thể không giống một người tìm được trân bảo lại càng thêm ích kỷ, nghĩ hết biện pháp muốn đem hắn giấu đi. Không cho phép hắn xã giao, bởi vì hắn cùng người khác tiếp xúc một chút mà cãi nhau, kiểm tra điện thoại di động, đều là những việc như vậy tích tụ, lần lượt hờn dỗi, lần lượt nói chia tay, khiến hắn mỏi mệt không chịu nổi.

Yêu thương vì những ngờ vực vô căn cứ cùng tra tấn bên trong, dần dần làm hao mòn hết tất cả tình cảm ấy.

Lần cuối cùng kia cô còn tưởng rằng giống thường ngày, náo loạn xong Vương Nhất Bác sẽ dỗ cô, không nghĩ tới lần này, hắn không còn quay đầu lại nữa.

Khương Khương ngậm lấy nước mắt, quật cường ngẩng cao đầu, không cho một giọt rơi xuống, "Chia tay thì chia tay, làm sao, còn muốn tôi chúc phúc cho hai người sao?"

"Cái bài viết công kích người khác kia, có thể nói bạn em xoá đi không?" Vương Nhất Bác nói rõ.

"Làm phiền em lần này."

"Khương Khương" Tiêu Chiến cũng cũng nói "Nếu không muốn xoá cũng không sao, tôi biết chuyện này không liên quan tới em."

"Đừng có làm bộ nhu nhu nhược nhược nữa đi! Ra vẻ tội nghiệp không mệt à?"

Khương Khương quay sang Tiêu Chiến, "Chia tay cũng chia tay rồi anh còn muốn thế nào?"

Tiêu Chiến vô thức nhìn về phía Vương Nhất Bác, sau đó hoảng hốt mà cúi thấp đầu, "Tôi không phải ý này..."

Vương Nhất Bác có chút khó chịu, "Khương Khương, cô đừng nói anh ấy như vậy."

Khương Khương trong lòng vừa đau vừa tức, nước mắt cố nhịn xuống cũng không ngừng được, từng giọt từng giọt rơi xuống, cô nắm chặt hai tay, nghĩ thầm, 'Được, trà xanh diễn đến vui vẻ như vậy thì tôi cũng cho anh hưởng cảm giác đóng vai ác là thế nào.'

Cô đang đứng gần cầu thang , một bước liền có thể ngã xuống, Tiêu Chiến cách cô gần nhất, cô liếc nhìn một chút chung quanh, cuối cùng tới gần Tiêu Chiến, như muốn nói chút gì đó, đột nhiên giống như bị người đẩy xuống, ngửa mặt té xuống.

Biến hóa phát sinh quá đột ngột, Vương Nhất Bác còn không có kịp phản ứng, Tiêu Chiến đã ngã người xuống, đưa tay muốn đỡ Khương Khương, khó khăn lắm bắt được tay của cô, lại bởi vì không vững mà bị kéo theo ngã xuống.

204L: Hai người đều ngã xuống đất hết???

205L: Tiêu Chiến ôm cô kia ngã xuống? Người không có sao chứ?

206L: Lâu chủ: Đều đi qua xem, có chút đông, tui xem một chút, Khương Khương không sao, chắc là chỉ bị dọa, Tiêu Chiến đỡ cho cô ấy, cũng may cầu thang không cao, hai người lăn một hồi, đụng vào vách tường, tất cả là Tiêu Chiến đỡ lấy.

207L: Lâu chủ: Ui, Vương Nhất có vẻ rất sốt ruột!

208L: Nói nhảm, lão bà mấy người ngã xem mấy người có sốt ruột không?

209L: Nói như vậy, Chiến ca thật quá đàn ông luôn.

210L: Phải đi bệnh viện sao? Hiện tại thế nào rồi?

211 L: Lâu chủ: Khương Khương khóc rất dữ, Tiêu Chiến còn đang an ủi cô ấy, Vương Nhất Bác gọi điện thoại, chắc là đang gọi xe.

212L: Tình huống gì đây?

213L: Trí thông minh quá thấp, tui không nghĩ ra được.

Khương Khương lôi kéo cánh tay Tiêu Chiến nhìn, càng khóc dữ hơn, mắt đều khóc đến sưng lên, Tiêu Chiến nghe phiền không chịu nổi, ngoài miệng còn phải an ủi, "Không có việc gì a, không có việc gì, không đau."

Vương Nhất Bác không cho Khượng Khương động đến Tiêu Chiến, kéo người che ở phía trước, đau lòng muốn chết, hắn cẩn thận xốc lên cổ áo Tiêu Chiến, từ phía sau lưng nhìn, cả vai đều xanh tím một mảnh.

"Chuyện gì xảy ra, làm sao hai người đều ngã xuống đất hết?" Hắn sợ đụng đến Tiêu Chiến sẽ đau nên không dám đụng nữa.

Khương Khương khóc đến sưng hết mặt mũi, cái mũi không thông khí. Cô vẫn là không phục, nhưng trong lòng lại vô lực, cô không nghĩ tới Tiêu Chiến sẽ bảo vệ cô, cả người giống như một đấm đánh vào bông, cái gì cũng vô lực phát tiết, "Anh biết rất rõ ràng là tôi cố ý, anh dựa vào cái gì còn kéo tôi?"

Vương Nhất Bác nhìn Khương Khương, có chút tức giận, "Cô cố ý? Cô có biết như thế này rất nguy hiềm không? Cô điên rồi?"

Hai người bọn họ một người trách một người khóc, người vây xem càng ngày càng nhiều, Tiêu Chiến nghĩ trong lòng, 'Hừ! Nếu không phải cô hãm hại tôi, tôi thèm kéo cô lại chắc? May mà mình phản ứng nhanh, không thì lỡ như Vương Nhất Bác đầu óc chập cheng, đau lòng cô ta thì mình làm sao bây giờ! Mẹ nó đau chết lão tử.'

Nhưng anh vẫn nhịn một chút, đầu óc xoay chuyển, dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, đỡ lấy bả vai, một cái tay khác kéo góc áo Vương Nhất Bác, "Đừng trách Khương Khương."

Vương Nhất Bác hơi nguôi xuống, rốt cục cùng Tiêu Chiến ngồi trên cầu thang, giữa một đám người vây xem chờ bạn đến đón.

Khương Khương nhận giấy từ một nữ sinh đưa qua, lau mặt, cô hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, "Bài viết tôi sẽ gọi bạn xóa, về sau tôi và anh không thiếu nợ nhau. Nhưng tôi sẽ không bỏ Vương Nhất Bác." Sau đó nhìn về phía Vương Nhất Bác, rõ ràng có chút ủy khuất, cô vẫn là giả bộ kiên cường, "Sẽ có một ngày anh biết anh ta là hạng người gì."

Cô đứng lên đi trước, giày cao gót giẫm trên mặt đất phát ra tiếng vang, giống như sự kiên cường cuối cùng của cô, cô không có cách nào nhìn đến ánh mắt của những người khác, bởi vì lúc cô quay người lại, nước mắt đã ngăn không được chảy đầy mặt.

Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác có chút nghiêm trọng hoá vấn đề, nhất định phải lôi kéo anh đi bệnh viện, rõ ràng chỉ là mấy mảng máu bầm ứ đọng mà thôi, còn chụp X quang, bỏ ra không ít thời gian.

Tiêu Chiến ngồi một mình ở bên trong thật nhàm chán, cầm điện thoại lướt diễn đàn, bài viết công kích kia đã xóa, lại nhìn đến bài viết trước đó, Khương Khương trực tiếp dùng id tên thật. Cô ở bên trong phát biểu: Vương Nhất Bác và tôi đã chia tay, nhưng anh ấy kiểu gì cũng sẽ trở lại bên cạnh tôi.

Tiêu Chiến không kìm được nở nụ cười, "A! Quan hệ càng gặp nguy hiểm mới có thể càng thú vị."

Anh ấn mở bài viết hôm nay trực tiếp hai người bọn họ đi tìm Khương Khương, vô luận thế nào đều là đứng về phía hai người, ngẫu nhiên cũng có bình luận phản đối nhưng rất nhanh cũng bị đè xuống bên dưới.

Cuối cùng cũng vẹn toàn đôi bên.

Vương Nhất Bác cầm tờ đơn đợi ở cửa ra vào như cún con đang chờ đợi chủ nhân, trông thấy anh đi ra, mắt đều sáng lên, "Bác sĩ nói thế nào?"

Bác sĩ đi theo ra, cũng không ngẩng đầu lên, "Không sao cả, bôi chút thuốc là được rồi. "

"Chỉ vậy thôi?" Vương Nhất Bác hồ nghi.

Bác sĩ cười lạnh một tiếng, "Không phải cậu còn nghĩ có chuyện gì?"

Tiêu Chiến vẫn là ngồi trên motor của Vương Nhất Bác về nhà, anh dựa trên lưng Vương Nhất Bác, chăm chú ôm hắn, Vương Nhất Bác một tay nắm lấy tay Tiêu Chiến đan vào nhau, bị Tiêu Chiến đẩy ra, "Em lo lái xe đi!"

Hai người triền miên ngọt ngào mật mật trở lại nhà Tiêu Chiến. Tiêu Chiến sờ lên túi quần, mới ngượng ngùng nói, "Nhất Bác, anh quên mang theo chìa khoá mất rồi. Anh có thể ở nhà em hôm nay được không?"

Vương Nhất Bác gật gật đầu, trên đường đi đều chóng mặt. Tiêu Chiến dựa vào hắn, trên người thơm quá, hắn kích động đến mức đầu óc cũng bay bổng, chỉ cảm thấy thời tiết hôm nay thật đẹp, gió cũng ôn nhu.

Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác mang Tiêu Chiến về nhà hắn, cũng chỉ là một phòng đơn giản, trên mặt đất chất đầy mô hình và mũ bảo hiểm, thu thập rất sạch sẽ. Tiêu Chiến trở ra, đi thẳng đến phòng bếp, mở ra tủ lạnh, quả nhiên, bên trong ngoại trừ bia cùng nước lọc, cái gì cũng không có.

"Uống chút bia?" Tiêu Chiến cầm lấy một lon bia, Vương Nhất Bác sợ Tiêu Chiến uống không được, đầu lắc như trống bỏi. Tiêu Chiến mới không nghe hắn, cầm lấy lon bia mở ra.

Anh hơi nhấp một chút giống như bé mèo con ăn vụng híp mắt, "Ngon quá." Hắn đưa lon bia cho Vương Nhất Bác, thuận tiện vẩy vẩy tóc, trong lòng đếm ngược: Năm

Vương Nhất Bác thấy miệng đắng lưỡi khô, ngay chỗ Tiêu Chiến đã uống qua cũng uống một hơi, Tiêu Chiến một tay đỡ đầu nghiêng đầu, hỏi hắn, "Đó là cái gì a?"

Vương Nhất Bác theo hướng của anh nhìn sang, đều là mô hình, lập tức hăng hái, bắt đầu thao thao bất tuyệt nói về mô hình, Tiêu Chiến nghe đến mắt cười doanh doanh, dáng vẻ mười phần nghiêm túc, nghe đến chỗ quan trọng, còn rất kinh ngạc khen hắn thật là lợi hại!

Vương Nhất Bác còn lo lắng anh cảm thấy nhàm chán, kết quả Tiêu Chiến vô cùng sùng bái, khiến hắn vô cùng thoả mãn, một hơi đem mũ bảo hiểm bên cạnh cũng nói một lượt.

Tiêu Chiến kỳ thật không nghe lọt tai bao nhiêu, hắn nhìn dáng vẻ Vương Nhất Bác mặt mày hớn hở liền vui vẻ, vừa uống bia một bên ở trong lòng đếm ngược, Bốn.

Chờ đến sau khi uống xong lon thứ hai, anh biết, dựa theo hiểu biết đối với bản thân, hiện tại nhất định mặt anh đều đỏ thấu lên rồi, thế là anh mượn cơ hội mắt cười cong cong thành nửa vầng trăng, thanh âm nho nhỏ, "Nhất Bác, nóng quá a~"

Tiêu Chiến giống như vô ý giật ra cổ áo, thực tế đến áo kéo ra độ cong thế nào cũng đã tính toán tốt, quả nhiên, Vương Nhất Bác nhìn anh bộ dáng đơn thuần lại quyến rũ như vậy, nói chuyện cũng cà lăm, "Em, cái kia, học trưởng, anh có muốn đổi đồ khác không?"

Tiêu Chiến nhìn hắn ánh mắt đã ngăn không được hướng vào trong cổ áo của mình, giả bộ như không biết, lại càng dựa sát lại gần, "Anh muốn mặc đồ em đã mặc qua, anh thích mùi vị của em~", Ba.

Vương Nhất Bác hoàn toàn đã quên hết mô hình hay nón bảo hiểm gì đó, rõ ràng là tửu lượng rất tốt lại bắt đầu đỏ mặt đến khó kiềm chế.

Tiêu Chiến ghé vào hõm vai hắn, thật sâu ngửi một cái. "Anh muốn mặc vào quần áo của Nhất Bác để nhiễm lên mùi vị của Nhất Bác~" Anh cố ý nói đến rất nhỏ, dạng này Vương Nhất Bác mới có thể tập trung tinh lực lắng nghe, mà khi hắn lý giải đến hàm nghĩa trong đó, mới có thể dẫn đến phản ứng càng lớn, Hai.

Sau đó anh ngẩng đầu, đầu lưỡi đỏ bừng chậm rãi nhô ra, triền miên lướt qua thính tai đã đỏ bừng của Vương Nhất Bác, lưu lại một dấu vết ám muội, "Nhưng là anh càng muốn, để mùi vị của Nhất Bác nhuộm kín bên trong cơ thể của anh..."

Tiêu Chiến đếm xong số cuối cùng, Một.
Vương Nhất Bác nghiêng mặt qua, hôn lên môi anh. Hai người song song ngã xuống đệm dưới đất.

----------------------------------------------

Muốn đấu với thầy Tiêu của chúng tôi sao=))))))))))))))) Vẫn còn non lắm huhu thầy Tiêu vô địch=)))))))))))) Cầu thầy Tiêu mở lớp để chúng em còn kiếm người yêu giống thầy ạ trời ơi thầy như này thẳng nam họ Vương không cong vòng cũng uổng=)))))))))))))

Hic các bạn nhớ vào chơi cmt cho mình động lực nhá sắp hoàn rồi chương sau toàn thịt đó các bạn ơi huhu:((((((((((((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro