Chương 21:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Mini ra đời, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều vừa kích động vừa căng thẳng, mặc dù bác sĩ vẫn luôn nói với bọn họ là máu cuống rốn của Mini có thể có tỷ lệ cấy ghép thành công với Cooper cao, nhưng Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vẫn lo lắng.

Kho tủy vẫn mãi chưa có tin tức, điều này đồng nghĩa với việc nếu như máu cuống rốn của Mini vẫn không phù hợp thì Cooper vẫn phải chịu khổ một thời gian nữa.

Thời điểm Mini ra đời, Tiêu Chiến vẫn thanh tỉnh, Vương Nhất Bác ở bên cạnh cậu khóc chảy hết nước mắt nước mũi, khẩu trang đều bị anh khóc đến ướt sũng, sau khi Mini được sinh ra Vương Nhất Bác cũng không đi xem con tắm, chỉ một mực muốn ở bên cạnh Tiêu Chiến, trong bệnh viện cũng hiếm có đứa trẻ sơ sinh nào không được papa bế mà là được bác sĩ bế ra.

Trong nhà có thành viên mới luôn luôn là chuyện lớn. Ba mẹ hai bên sớm đã chờ ở trước cửa phòng sinh, ngay cả Dodge cũng được mặc âu phục có mặt điểm danh, lúc Mini được bế ra, Cooper là người phấn khích nhất, Cooper được thăng chức làm anh liền ngoan ngoan để ông nội bế, vươn tay ra chạm vào khuôn mặt của em trai, lại rụt về giống như bị giật điện, nằm trong lòng ông nội che miệng cười mãi không ngừng.

"Đứa bé rất khỏe mạnh nhưng vẫn phải đưa vào phòng trẻ sơ sinh quan sát một đêm, vị nào sẽ đi cùng tôi làm thủ tục?" Bác sĩ bế bé con cười tủm tỉm nhìn cha mẹ hai bên gia đình.

Cooper vừa muốn đi xem em trai lại vừa muốn chờ daddy ra, lập tức rơi vào trạng thái khó xử. Ba mẹ Tiêu không thể nào rời đi vào thời điểm này được, nhưng đứa cháu ngoại bé bỏng bên này cũng cần có người đi theo, ba Vương nhận ra bọn họ có chút khó xử liền mở miệng nói, "Để tôi đi tôi đi, Cooper có đi theo ông nội xem em trai không?"

Cooper nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn vươn tay về phía bà nội, bé phải chờ daddy ra!

Ba Vương đi theo bác sĩ làm thủ tục, ba người lớn và một đứa bé, còn có một con cún mặc âu phục cứ đứng như pho tượng chờ trước cửa phòng sinh.

"Đừng khóc nữa, xấu quá đi." Tiêu Chiến nhìn dáng vẻ của Vương Nhất Bác, mở miệng nói với anh, Tiêu Chiến vừa lên tiếng cũng bị chính giọng nói của mình dọa, giọng của cậu khàn đặc gần như không nghe thấy được.

Vương Nhất Bác đau lòng muốn chết, cúi người hôn lên trán Tiêu Chiến cách một lớp khẩu trang, vừa hôn vừa nói với cậu, "Đừng nói chuyện nữa Bảo Bảo."

Thời điểm Tiêu Chiến được đẩy ra khỏi phòng sinh, nhìn thấy người nhà của mình đứng đầy đủ ở ngoài cửa, nước mắt không kìm được lập tức rơi xuống, ba Vương ở bên này đã làm thủ tục xong, chưa kịp nhìn lại cháu nội lần nữa đã nghe thấy y tá bảo Tiêu Chiến sắp được đẩy ra khỏi phòng sinh liền vội vàng chạy trở về.

Thời điểm Tiêu Chiến sinh Cooper, cậu chỉ có một mình trong phòng sinh, người chờ cậu cũng chỉ có dì bảo mẫu chăm sóc cậu, phòng sinh cũng rất lạnh lẽo, sau khi tỉnh lại cậu còn không thấy con đâu nữa.

Nhưng hiện giờ không giống như vậy, người nhà của cậu đều đứng ở ngoài cửa chờ cậu, cậu vừa được đẩy ra mọi người đã quan tâm lo lắng cho cậu rất nhiều, nước mắt của Tiêu Chiến cứ không ngừng rơi, khiến cho mẹ Tiêu cũng không nhịn được khóc theo.

Vào phòng hồi sức không lâu, Tiêu Chiến đã không chống cự nổi ngủ thiếp đi, Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến đã ngủ mới cẩn thận từng bước đi tắm rửa thay quần áo.

Ba mẹ hai nhà vẫn muốn ở lại đây chăm sóc Tiêu Chiến, nhưng Vương Nhất Bác nói với bọn họ đưa Cooper về nhà trước, trong bệnh viện nhiều vi khuẩn, hiện giờ Cooper cũng không thể để mặc vậy được, để anh ở lại trông Tiêu Chiến là đủ rồi.

Tiêu Chiến ngủ một giấc ngủ đến 20 tiếng, Vương Nhất Bác cũng không chợp mắt trông coi cậu 20 tiếng. Thời điểm Tiêu Chiến tỉnh lại vẫn mơ mơ màng màng, còn tưởng rằng mình quay về thời điểm sinh Cooper, vén chăn lên liền muốn chạy ra ngoài tìm Bảo Bảo.

"Bảo Bảo!" Vương Nhất Bác nhanh tay giữ Tiêu Chiến lại ôm vào lòng, Tiêu Chiến ở trong ngực anh lúc này cũng mới kịp phản ứng rằng đây không phải khi cậu sinh Cooper.

"Gặp ác mộng sao?" Giọng nói của Vương Nhất Bác có chút trầm thấp, tựa ở bên tai Tiêu Chiến hỏi cậu.

"Ừm..." Tiêu Chiến gật đầu, "Em còn tưởng là em vừa sinh Cooper..."

Tin tức tốt liên tục đến, Mini rất khỏe mạnh, sau khi quan sát một đêm ở phòng sơ sinh liền có thể chuyển tới phòng bệnh của daddy, hơn nữa kết quả phối hình của Mini cũng rất thành công, có lẽ không lâu sau Cooper có thể trở thành một đứa trẻ khỏe mạnh nhảy nhót tưng bừng được.

Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác đỡ dậy, vươn tay cầm bàn tay nhỏ nhắn của Mini, Mini giống như biết được đây là daddy, tay nhỏ chậm rãi nắm chặt ngón tay của daddy.

"Hi~ Mini, lần đầu gặp mặt, cha là daddy." Tiêu Chiến lắc lắc ngón tay nói với Mini.

"Ba là papa." Vương Nhất Bác vươn tay đặt lên tay Tiêu Chiến và Mini, nắm chặt tay của hai người.

"Phải nói là papa yêu con." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác không có ý nói ra lời này.

"Papa yêu con."

"Papa sẽ yêu con giống như yêu anh trai con vậy."

"Papa sẽ yêu con như yêu anh trai con, nhưng mà yêu daddy của con nhất." Vương Nhất Bác giống như cái máy lặp đi lặp lại lời mà Tiêu Chiến dạy, còn tự nói thêm một câu.

Tiêu Chiến bị trêu đến đỏ mặt, quay đầu không nhìn Vương Nhất Bác nữa.

Thời điểm ba mẹ tới đã thấy Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đang âu yếm Mini, sau khi Mini ngủ ba mẹ hai nhà mới vây quanh nhìn bé một hồi, không ngừng khen đứa nhỏ này.

"Daddy vất vả rồi~~" Cooper mặc âu phục nhỏ dắt Dodge, tay nhỏ cầm hoa đưa cho Tiêu Chiến.

"Cảm ơn bạn nhỏ Cooper của chúng ta." Tiêu Chiến nhận hoa từ tay Cooper, lại cúi người nhìn Dodge.

Thời điểm Mini đầy tháng, một nhà bốn người cùng nhau về nhà, cuộc giải phẫu của Cooper vô cùng thành công, hiện tại đã là một bạn nhỏ hoàn toàn khỏe mạnh, mặc dù trước đó da của Mini vẫn còn vàng, nhưng hiện giờ đã trở thành một Bảo Bảo trắng trắng hồng hồng. Còn Tiêu Chiến thì được Vương Nhất Bác cẩn thận nuôi ăn cũng mập lên một chút.

-----------------------------------------------

Mai đăng luôn chương cuối và PN nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro