2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Với suy nghĩ mông lung, Vương Nhất Bác lái xe thật nhanh đã đến phim trường hai giờ sau đó. Các nhân viên thấy hắn liền ngăn cản hắn vào, Vương Nhất Bác đã tháo khẩu trang ra, bước vào trong ánh mắt khó tin của một nhóm người.

Lúc này, Tiêu Chiến mới quay xong một cảnh, ngồi ở trong lều tạm nghỉ ngơi, chiếc quạt nhỏ trong tay kêu ken két, gió thổi tung sợi tóc trên trán lộ ra một phần trán trắng nõn. Nữ diễn viên rất hướng ngoại, cảm thấy Tiêu Chiến rất dễ hòa đồng, ngồi bên cạnh trò chuyện với anh.

Tiêu Chiến nhìn đi nhìn lại điện thoại của mình mấy lần, tin nhắn gửi cho Vương Nhất Bác mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa được trả lời, trong lòng trầm xuống.

"Tiêu lão sư có thường xuyên tập thể dục không? Sau này có thể bế tôi được không?"

Trong cảnh tiếp theo, nữ chính bị thương, Tiêu Chiến sẽ bế cô về nhà, nữ diễn viên không tự tin về cân nặng của mình, muốn nhắc nhở anh trước.

Tiêu Chiến gạt đi những cảm xúc tiêu cực trong lòng, mở miệng cười: "Phốc, cô chỉ nặng mấy ký thôi. Để tôi đoán xem, tám mươi ký*?"

(80kg TQ = 40kg Việt Nam)

Nữ diễn viên được khen có tâm trạng vui vẻ, nói nhiều hơn.

"Tiêu lão sư, uống loại trà gì vậy? Tôi cũng muốn uống trà, nhưng trợ lý không cho tôi uống. Nữ diễn viên thật sự rất khổ ... Tiêu lão sư có thường ăn uống điều độ không? Gần đây tôi rất đói, nhìn gì cũng thấy thèm. Ơ, đó không phải là ... ? "

Giọng của nữ diễn viên đột nhiên cao lên, sự chú ý của Tiêu Chiến bị thu hút, theo ánh mắt của cô, anh nhìn thấy Vương Nhất Bác vừa mới bước vào.  Mặc đồ đen, mái tóc bạch kim dưới ánh trăng.

Nhưng không nghe thấy tin tức của hắn trong vài giờ mà ngay bây giờ lại xuất hiện, tim của Tiêu Chiến đập nhanh, vẻ lo lắng nãy giờ cũng giảm bớt.

Vương Nhất Bác đứng yên trước mặt Tiêu Chiến mà trên mặt không chút biểu cảm, nữ diễn viên cảm nhận rõ ràng bầu không khí xung quanh nguội lạnh, nhưng Tiêu Chiến lại cười rạng rỡ lúc nào không biết, lộ ra hai chiếc răng thỏ trắng muốt.

"Tại sao em lại ở đây? Không phải mai mới tới sao?"

"Bây giờ em không thể đến sao?" Vương Nhất Bác đặt ánh mắt về phía Tiêu Chiến, nghĩ thầm, tới thu thập con thỏ này sớm một chút

"Được." Tiêu Chiến ra hiệu cho trợ lý của mình di chuyển một cái ghế, sau đó nói tiếp: "Anh sắp có một cảnh khác. Sẽ không lâu nữa đâu. Chờ chút."

Vương Nhất Bác gật đầu.

Nữ diễn viên bỗng cảm thấy cảnh quay tiếp theo thấy rất nhiều áp lực.

Tiêu Chiến ngồi xổm xuống, kéo cô lên lưng mình, một ánh mắt sắc bén lướt thẳng vào bọn họ, như một ngọn đèn trên lưng anh.

Vương Nhất Bác đứng trong đêm, ngũ quan được bao phủ bởi ánh trăng, sáng và tối.  Một đôi mắt tập trung vào họ, như thể có một loại cảm xúc không xác định.

Nữ diễn viên ngơ ngác nghĩ đây không phải là đi tham ban sao, cảm giác như thế nào mà như bị... bắt quả tang.

Thật không may, cảnh quay này diễn ra không suôn sẻ, đã NG mấy lần rồi, Tiêu Chiến đã đi tới đi lui gần một tiếng đồng hồ, mồ hôi chảy ròng ròng, cô có thể cảm nhận được sống lưng của Tiêu Chiến nóng ẩm qua một lớp áo sơ mi.

Kim giờ lặng lẽ chuyển sang 0 giờ, giám đốc liếc nhìn phát lại cuối cùng cũng hài lòng, phất tay hạ lệnh kết thúc cảnh.

Nữ diễn viên hầu như không dám nhìn Vương Nhất Bác, dẫn theo trợ lý đã vội vàng chào Tiêu Chiến rồi rời đi.

Vẻ mặt vô cảm và hào quang của Vương Nhất Bác, cô thật sự không muốn nhìn thấy nữa! Xuất phát từ lòng thương cảm, cô không khỏi toát mồ hôi cho Tiêu Chiến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro