Chương 5:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến còn giả bộ tránh hiềm nghi, muốn đi theo dự tiệc cùng tổ chế tác tiết mục. Không biết là phó đạo diễn nghe được từ nơi nào hay là do có mắt thần, đi tới chào hỏi qua lại, sắp xếp trước sau, cuối cùng lại bất ngờ đẩy Tiêu Chiến lên xe của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến cũng biết phó đạo diễn là một người hay nịnh hót, thời điểm cửa sổ được mở ra anh mỉm cười ngại ngùng, sau khi vào chỗ ngồi, chỉ thấy Vương Nhất Bác liếc qua mình, cuối cùng trực tiếp kéo cửa sổ lên, nói một câu với tài xế: Lái xe.

Tiêu Chiến vẫn cười ngại sau đó phủi tay một cái, chiếc xe nghênh ngang đi qua xe bảo mẫu của anh, anh liếc mắt nhìn phó đạo diễn đang đứng tại chỗ do dự không biết mình có đạp sai mông ngựa hay không.

Tiêu Chiến vừa nghĩ vừa mắng: "Đồ thối tha, ông nội anh là tôi đây cũng không thèm ngồi cái xe cùi bắp ấy đâu, mẹ kiếp!"

Bữa tiệc trôi qua rất bình thường, Tiêu Chiến thậm chí cũng không biết vì sao Vương Nhất Bác lại gọi anh tới. Giới thiệu đạo diễn? Chỗ này cũng có không ít đạo diễn, nhưng không thấy hắn giới thiệu. Giới thiệu công việc? Trên bàn là một đám lãnh đạo xoay qua xoay lại muốn chào hỏi Vương Nhất Bác, tất cả đều a dua nịnh hót, nào có công việc gì cần bàn đâu.

Được rồi, hẳn là gọi anh đến để bồi rượu.

Tửu lượng của Tiêu Chiến vốn cũng không tốt, nhưng tiến vào giới giải trí thì không thể không học uống rượu, có điều là tửu lượng vẫn vô cùng kém, chỉ cần uống mấy chén là phản ứng sẽ có chút chậm chạp.

Mượn men say lảo đảo nghiêng ngả, lần này Tiêu Chiến rất dễ dàng leo được lên xe Vương Nhất Bác.

Xem ra Vương tổng vẫn thích ăn cừu non tội nghiệp, Tiêu Chiến thầm nghĩ.

Thời điểm Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến lên xe, còn vỗ vỗ bụi bẩn trên người mình. Vừa nhíu mày muốn hỏi, Tiêu Chiến đã nhanh chóng cọ đến bên người Vương Nhất Bác, ánh mắt mơ hồ mê ly, cười hì hì đáp:

"Xe của Vương tổng vô cùng quý giá, không dễ dàng để cho người ta ngồi đâu."

Bầu không khí đột nhiên lạnh xuống, Tiêu Chiến không biết có phải do mình say rượu nên bị hoa mắt hay không, cảm thấy tài xế lão Lưu ngồi phía trước có chút sợ hãi đánh giá anh qua kính chiếu hậu.

Sau khi Vương Nhất Bác nghe vậy thì trầm mặc mấy giây, cũng không có nét mặt gì quá rõ, chỉ nhếch khóe miệng một cái, hừ khẽ một tiếng:

"Nếu đã cảm thấy quá quý giá thì đừng ngồi xe nữa."

Sau đó không đợi Tiêu Chiến phản ứng, đưa tay kéo Tiêu Chiến ngồi lên đùi mình, Tiêu Chiến vội vàng không kịp chuẩn bị, đầu còn đụng phải nóc xe, đau đến mức nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn híp mắt cười dẩu môi nói:

"Hay là thôi đi, em thà làm bẩn xe còn hơn làm bẩn quần áo của Vương tổng." Vừa nói xong liền muốn tụt xuống như động vật thân mềm.

Vương Nhất Bác kịp thời giữ eo Tiêu Chiến lại, sau đó gắt gao ôm chặt lại, áp sát lên vành tai đã đỏ bừng của Tiêu Chiến, thấp giọng nói:

"Ai nói là muốn làm bẩn quần áo của tôi, thứ muốn bị làm bẩn không phải là em sao?"

Lúc Tiêu Chiến còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay có chút lạnh đã tiến vào trong quần anh, kích thích khiến toàn thân anh run rẩy. Lão Lưu nghe được động tĩnh, rất tự giác kéo tấm ngăn lên.

Vương Nhất Bác không thật sự trực tiếp làm Tiêu Chiến ngay trên xe, nhưng bàn tay kia thò vào khiến hạ bộ của Tiêu Chiến ướt sũng là thật. Cuối cùng khi sắp đến nơi, cả người Tiêu Chiến gần như nằm trên ghế ngồi, quần áo nửa thân trên không chỉnh tề, cúc áo sơ mi cũng không biết bị văng đi đâu rồi, xương quai xanh có hai dấu hôn màu đậm, đầu ngực đỏ như máu. Trên quần tây xám tro nhạt đã bị ướt thành một mảng xám đậm, dính một ít bạch trọc.

Hạ bộ vừa phóng thích xong, một ngón tay của Vương Nhất Bác lại tiến vào miệng anh, tay còn lại vuốt vuốt đầu ngực, Tiêu Chiến lại bắt đầu cảm thấy hậu huyệt trống rỗng, không nhịn được rên lên một tiếng, nhưng ngón tay của hắn lại đang đút trong miệng mình, đành phải khó chịu cọ lên ghế ngồi, nhìn thấy gương mặt kiểm soát biểu cảm rất tốt của Vương Nhất Bác qua gương chiếu hậu, còn có vẻ mặt chưa thỏa mãn dục vọng của mình, trong bụng Tiêu Chiến phun ra hai chữ.

Rẻ mạt thật.

Lần này lão Lưu dừng xe ở bãi đỗ xe vắng vẻ trong vườn hoa, đến nơi liền tự giác xuống xe. Vương Nhất Bác dùng giấy lau tay rồi xuống xe, sau đó nhìn thấy Tiêu Chiến khó chịu chà xát trên ghế, khẽ cười nói: "Phát dục rồi? Còn không mau xuống đây, muốn làm ở trên xe sao?" Nói xong còn giả bộ muốn vào lại trong xe.

Tiêu Chiến vội vàng đứng dậy chạy ra chặn Vương Nhất Bác lại.

Vốn dĩ trước khi gặp Vương Nhất Bác anh không có chút kinh nghiệm nào, vừa rồi đột nhiên rơi vào tình huống ở phía trước còn có tài xế, Vương Nhất Bác làm vậy khiến phòng tuyến tâm lý của anh bị phá vỡ, anh liều mạng đè thấp thanh âm, cũng không biết lão Lưu có nghe thấy không. Mà hiện tại còn muốn làm ở trong xe giữa vườn hoa mà bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi qua, cho dù Vương Nhất Bác có muốn làm ở đây thì anh cũng không tình nguyện.

Tiêu Chiến hùng hùng hổ hổ thầm nghĩ, chỉnh lại quần áo rồi theo Vương Nhất Bác đi lên lầu.

Vừa tiến vào cửa phòng liền bị Vương Nhất Bác trực tiếp đè lên tường hôn, quần áo của anh còn chưa mặc chỉnh tề được mấy phút đã lại bị giật ra.

Quả nhiên là áo mũ chỉnh tề nhưng lòng dạ cầm thú.

Tiêu Chiến không ngừng chửi mắng hắn trong lòng, ngẩng đàu nhìn Vương Nhất Bác, thấy hắn vừa cởi cúc áo vừa không đổi sắc mặt nói:

"Chính ra là vừa rồi tôi muốn đụ em ở ngay trên xe, cảm thấy quá nửa đêm rồi còn phải đổi chỗ làm tình thật sự quá phiền phức."

Vương Nhất Bác mặt lạnh như băng sương nhưng trong mắt lại mang theo dục hỏa hừng hực.

Trên mặt Tiêu Chiến vẫn treo lên ý cười, nhưng trong lòng đã rét lạnh một nửa, tối nay thật sự là không chết không nghỉ rồi.

Cảm giác say rượu đột nhiên xông đến, Tiêu Chiến cảm thấy dường như sau khi đến chỗ này của Vương Nhất Bác anh mới giống như đã uống chút rượu, cảm giác toàn bộ quá trình đều ngất ngất ngây ngây có vẻ tốt hơn so với lúc tỉnh táo rất nhiều, thời gian cũng trôi qua nhanh hơn một chút.

Thời điểm trần như nhộng nằm trên giường, Tiêu Chiến hoàn toàn không phát hiện mình đang môi lưỡi triền miên với Vương Nhất Bác, nhưng nửa thân dưới vẫn theo phản xạ có điều kiện cảm giác được nguy hiểm đang tới gần, đầu óc lập tức thanh tỉnh.

Lần trước đột nhiên bị cái người gọi là "tình cũ" của hắn đến hỏi thăm, Tiêu Chiến cho rằng mình không thèm để ý đến Vương Nhất Bác, nhưng trong lòng tóm lại vẫn có chút khó chịu.

Cho nên thời điểm cái thứ mình đồng sắt đá kia của Vương Nhất Bác tiến vào cơ thể của mình, Tiêu Chiến không nhịn được nghĩ đến vẻ mặt của Hà Thanh Nghiêu, nhớ tới vị này ra nước ngoài gần nửa tháng cũng chưa chắc đã thủ thân như ngọc vì anh, dương vật thô cứng còn nóng rực đút vào hậu huyệt của anh, giống như muốn phá cửa xông vào, anh đột nhiên cảm thấy có chút buồn nôn.

Thật vất vả mới dần dần thích ứng được với sự thô bạo, hiện giờ lại bắt đầu căng thẳng rồi.

Vương Nhất Bác hiển nhiên là cảm nhận được sự biến hóa từ cơ thể của Tiêu Chiến, nhưng hắn cũng không dừng tay, chỉ vỗ mông Tiêu Chiến một cái sau đó nắm chặt, để anh cảm nhận được sự cường thế đang tiến vào của hắn.

Tiêu Chiến lập tức bị đồ vật to lớn nóng đến phỏng tay tiến vào người, điên rồi, cứ thế này tiến vào nhất định là sẽ chảy máu mất.

"Vương tổng... Vương tổng, hay là đừng, duma dừng lại Vương Nhất Bác!"

Vương Nhất Bác thật sự dừng lại, ngay cả mồ hôi cũng ngừng lại trên mặt.

Tiêu Chiến cũng ngẩn người, trong lúc cuống quýt đột nhiên lại gọi thẳng tên của Vương Nhất Bác.

Lúc tỉnh táo anh chỉ gọi hắn là Vương tổng, thời điểm ý loạn tình mê ngay cả rên cũng không rên được thành tiếng, càng đừng nói sẽ gọi cái gì.

"Không gọi Vương tổng nữa?"

Tiêu Chiến bị đau đến mức nhíu mày, giãy giụa thoát ra khỏi nụ hôn sâu kia để thở.

"Vương tổng, ngài... Ngài chậm một chút."

Nhưng Vương Nhất Bác căn bản không nghe, vẫn muốn xé rách cả người Tiêu Chiến ra, cự vật cứng rắn chen vào trong, đau đến mức răng của Tiêu Chiến cũng run rẩy.

Tiêu Chiến chưa từng hy vọng rượu có thể làm mình tê liệt một chút như giờ phút này, nếu như anh ngất đi, có lẽ Vương Nhất Bác sẽ không nặng tay với một người không còn ý thức như vậy nữa. Nhưng cũng có thể là do rượu tráng người gan, anh vậy mà lại thốt ra:

"Không phải ngài, đối với bọn họ... rất ôn... nhu sao?"

Động tác của Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng dừng lại, nhíu mày hỏi một chút:

"Bọn họ?"

Tiêu Chiến tranh thủ thở hổn hển mấy hơi: "Hôm đó Tiểu Hà quay chụp ngay bên cạnh phòng của em, thuận đường nên đến hàn huyên với em vài câu."

Vương Nhất Bác trầm mặc, dường như đang nghĩ lại xem Tiểu Hà là ai, nhưng không trả lời câu nào, cũng không tiếp tục làm, chỉ là cự vật thô cứng nóng bỏng vẫn đang trực chờ muốn phá cửa xông vào, khiến Tiêu Chiến kinh hồn táng đảm không dám nói lời nào.

Một lát sau, Vương Nhất Bác đột nhiên cười khẽ, hôn lên từng bộ phận trên cơ thể Tiêu Chiến, đầu lưỡi lướt qua hạt đậu đỏ trước ngực, không ngừng trêu đùa, khẽ cắn nhẹ một cái, mỉm cười nói:

"Em có biết vì sao mấy lần trước tôi đều đối xử thô bạo với em như vậy không?"

Lần đầu tiên Tiêu Chiến được nhận những nụ hôn ôn nhu như vậy từ Vương Nhất Bác, toàn thân anh đều tê dại, nhưng nghe được câu này anh lại nhớ tới vô số lần đau đớn trước đây.

Anh cũng biết anh thô bạo à, Tiêu Chiến cười lạnh trong lòng một tiếng. Nhưng tiếng thở trầm thấp của Vương Nhất Bác làm chấn động cả hồn phách, Tiêu Chiến ở bên cạnh thở một hơi, giống như sự ấm áp này truyền từ màng nhĩ đến khắp toàn bộ cơ thể, khiến Tiêu Chiến không khỏi run rẩy.

Vương Nhất Bác vậy là lại rút cự vật ra, dùng ngón tay đút vào hậu huyệt của Tiêu Chiến, hậu huyệt còn chưa khép lại rất dễ cho một ngón tay vào, nhưng Vương Nhất Bác vẫn nhẫn nại ôn nhu, một tay vuốt ve cúc hoa kiều nộn của anh, một tay khác lại vuốt ve thân thể của Tiêu Chiến, ngón tay thon dài không ngừng xâm nhập, đào móc, từ một ngón tay đổi thành ba ngón. Tiêu Chiến cảm thấy nhiệt độ ở đầu ngón tay của hắn hòa thành một thể với nhiệt độ trong cơ thể mình, hậu huyệt thít vào thật chặt, thẳng đến khi rút ra vẫn cảm nhận được sự trống rỗng cực độ.

Sau khi anh đã quen với việc cơ thể bị đối xử thô lỗ, hiện tại đột nhiên được vuốt ve ôn nhu thế này, hậu huyệt sớm đã ướt đẫm, lúc mở lúc khép, chờ đợi bị xâm phạm. Thời điểm đại não dần dần đắm chìm trong dục vọng, thanh âm của Vương Nhất Bác lại vang lên lần nữa:

"Bởi vì trong số những người bò lên giường của tôi, em là người cười câu dẫn nhất, cũng giả tạo nhất."

Vương Nhất Bác đột nhiên thúc vào, cự vật đâm thẳng đến nơi mẫn cảm nhất, hung hăng tập kích tới nơi sâu nhất trong cửa huyệt ấm áp.

Da đầu của Tiêu Chiến tê dại, khó mà kiềm chế kêu lên một tiếng, hung hăng nắm chặt vai Vương Nhất Bác. Rõ ràng là ngữ khí ôn nhu, tư thái triền miên, nhưng lại mang dáng vẻ hung ác.

"Còn là người làm cho tôi phẫn nộ nhất."

Tiêu Chiến không nghĩ rằng Vương Nhất Bác sẽ nói ra hai chữ "phẫn nộ".

Anh biết Vương Nhất Bác là người có thể nhìn thấu người khác, không thì sao có thể vững vàng ngồi lên vị trí như hiện giờ. Những tính toán câu dẫn của anh đều bị ép xuống, ngay dưới mí mắt là mấy chữ "muốn lên đỉnh" sáng loáng.

Có lẽ từ nhỏ Vương Nhất Bác đã quen ngậm thìa vàng, được hầu hạ, cho nên trong lòng cảm thấy cái gì cũng là chuyện đương nhiên? Người bò được lên giường của hắn lúc trước không nhiều, nhưng chỉ cần nghe qua cũng cảm nhận được, bọn họ đều coi Vương Nhất Bác là tình cũ khó quên. Có lẽ là bị mị lực của hắn chinh phục, kết quả là đột nhiên gặp phải người hám lợi là anh đây, với tính tình tiểu thiếu gia của Vương Nhất Bác này đương nhiên là không cho phép rồi.

Tiêu Chiến cảm thấy đầu óc của mình xoay chuyển nhanh hơn bao giờ hết, thật giống như tần phi trong hậu cung phỏng đoán Thánh ý, trong lòng lại có điểm mừng thầm.

Chẳng lẽ anh càng làm không đúng quy tắc thì Vương Nhất Bác càng có cảm giác "phấn khích" chăng?

Đỉnh vãi, chính Tiêu Chiến cũng tự cảm thấy mình mà không đi viết tiểu thuyết tình cảm cẩu huyết thì thật là đáng tiếc.

Thời điểm cự vật to lớn bắt đầu tăng tốc độ ra vào, da đầu của Tiêu Chiến hoàn toàn tê dại, đây là một loại khoái cảm đến tận xương, nhưng từ ấn tượng của mấy lần trước khiến thân thể của anh vội vàng chống cự theo tiềm thức, hậu huyệt kịch liệt co vào, cảm giác được người bên trên vẫn ra vào rất đều, gân xanh nhịp nhàng dao dộng, vách mẫn cảm được ma sát mềm mại khiến anh tê dại khắp toàn thân.

Anh sảng đến nỗi thở dài một hơi, toàn thân bất lực mặc kệ sự sắp xếp, vụng về bắt đầu hầu hạ, đôi chân quấn eo Vương Nhất Bác càng chặt, hậu huyệt càng siết chặt.

Vương Nhất Bác bóp lấy bờ mông như tuyết trắng của anh, hít một hơi thật sâu, sau đó động tác càng thêm quyết liệt.

Tiêu Chiến cứ trập trùng lên xuống như một chiếc thuyền nhỏ, cuối cùng vẫn bị biển cả thôn phê, khoái cảm hít thở không thông khiến anh trong nháy mắt đã muốn thăng thiên.

Thẳng đến thời điểm cuối cùng cửa hậu huyệt chậm rãi chảy ra bạch trọc, miệng cũng mang theo tiếng rên rỉ vụn vặt, anh tựa hồ nghe được thanh âm của Vương Nhất Bác.

"Nhớ kĩ cảm giác này rồi?" Vương Nhất Bác dần dần dạy dỗ,

"Ngoan một chút, biết chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro