29.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Sông dài biển rộng, lật đổ thiên địa.

_____________

29.

"A, A Diểu..."

Không biết qua bao lâu, đầu ngón tay chìm chìm nổi nổi trong nước hơi động đậy, Tiêu Chiến gian nan mở mắt, sương mù tràn ngập, ánh mắt mơ hồ, y không nhìn rõ thứ gì cả, chỉ có thể cảm nhận được mặt của mình đang áp sát vào lồng ngực ấm áp nở nang, tiếng tim đập này y không thể quen thuộc hơn được nữa.

Tiêu Chiến hơi hé mắt suy nghĩ, yếu ớt cười lên.

Vương Nhất Bác nghe được tiếng của y liền run rẩy. Hắn hít thở sâu để bình ổn lồng ngực, đưa tay ôm đầu Tiêu Chiến, nhẫn nhịn nỗi nghẹn ngào thấp giọng dỗ dành: "Ta ở đây, ta ở đây."

"Vẫn còn... có chút lương tâm, biết đến tìm ta." Chỉ mấy chữ này đã hao hết tất cả khí lực của Tiêu Chiến, đồng tử lại bắt đầu nhìn vào khoảng không vô định, ngón tay vừa động đậy cũng chìm xuống dòng nước chảy.

"Ta tới, ta tới rồi." Vương Nhất Bác khàn giọng, hôn lên trán Tiêu Chiến, nước mắt rơi trên gương mặt của Tiêu Chiến. Hắn giật giật khóe miệng, nở nụ cười hiếm thấy, thấp giọng nói: "Ta đến tìm ngươi, ta tới rồi."

Tiêu Chiến không cảm nhận được nước mắt của Vương Nhất Bác, lông mi của y run rẩy, tầm mắt đều là màu đen, mí mắt nặng trĩu che hơn nửa con ngươi, ấn đường nhíu lại, thanh âm nhẹ đến mức gần như bị tiếng nước át đi: "Ta..."

"Đừng nói chuyện, ta đưa ngươi về nhà." Vương Nhất Bác hôn lên chóp mũi của y, lắc đầu, dùng thanh âm ôn nhu dỗ dành: "Thái y nói ngươi không sao, không sao cả, nghe lời, không sợ, chúng ta về nhà."

"Không sợ, không sao cả, ta ở đây... Không sợ."

Ý thức của Tiêu Chiến trở nên mơ hồ, tụ lực hồi lâu mới có thể phát ra một âm tiết, xem như đáp lời Vương Nhất Bác.
Tầm mắt của y vừa cố gắng mở ra lại nặng trĩu khép lại, những dòng suy nghĩ dồn nén dần dần tan biến.

Vương Nhất Bác gọi La Sinh tới, giúp Tiêu Chiến lau sạch thân thể, lại lau khô mái tóc ướt, hắn dùng áo choàng khoác cho Tiêu Chiến vô cùng kín kẽ, thậm chí ngay cả mũi chân cũng dùng vải nhung bao lại.
Tiêu Chiến nghiêng đầu tựa lên lòng bàn tay của Vương Nhất Bác, ý thức không rõ, nửa tỉnh nửa mê, chỉ có thể đáp lại tiếng nức nở của Vương Nhất Bác ở bên tai bằng những âm tiết mơ hồ, phân biệt không rõ.

Thái y chẩn mạch cho Tiêu Chiến, nói đây chỉ là hàn khí nhập thể, mà Tiêu Chiến quỳ ở trên cao bị ngạt thở quá lâu, không ăn không uống, có thể tỉnh lại đã là đại hạnh, thân thể suy nhược, vẫn nên dưỡng bệnh hai ngày mới có chuyển biến tốt.

Vương Nhất Bác cẩn thận kéo y vào trong ngực.
Tiêu Chiến vốn đã rất gầy, hiện giờ thân thể mềm oặt, thoát lực đến mức khiến tim Vương Nhất Bác đau nhức. Hắn sờ lên khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Chiến, ngẩng đầu nhẹ nhàng che mắt y đi. Tiêu Chiến là sợ hắn lo lắng, đã mệt như vậy rồi vẫn còn cố gắng mở mắt tỉnh dậy.

"Ngủ đi, ca ca, không sao đâu." Vương Nhất Bác hôn lên vành tai Tiêu Chiến, nói: "Đừng sợ, ngủ đi, ta ôm ngươi, ôm ngươi về nhà."

Lông mi nhẹ nhàng quét qua lòng bàn tay mấy lần rồi rốt cuộc cũng bất động, nếu nói Tiêu Chiến ngủ rồi, không bằng nói là y lại hôn mê bất tỉnh, Vương Nhất Bác lấy tay ra, khẽ thở dài, ôm ngang y lên, phân phó La Sinh: "Chuẩn bị xe, không cưỡi ngựa."

"Vâng."

Trong điện Nguyên Phụng, Tưởng Tri Toàn quỳ gối phía sau án lẳng lặng nhìn chiết tử, đang nâng cổ tay chép lại tấu chương mà Triệu Hòa Dụ đã đọc. Y rũ mắt, cổ hơi nghiêng về phía trước, khớp xương ở phần gáy hiện rõ ra ngay trước mắt Triệu Hòa Dụ.

"Sao Trẫm lại cảm thấy gần đây ngươi gầy đi rất nhiều. Bệnh vẫn chưa dưỡng tốt sao?" Hắn tập trung dùng ánh mắt nhìn cần cổ kia rất nhiều lần, im lặng giật giật hầu kết, nhàn nhạt liếc mắt.

Động tác trên tay Tưởng Tri Toàn dừng lại trong chớp mắt, tiếp tục chép lại cẩn thận, không có tâm tình gì, hời hợt nói: "Tạ Bệ hạ, thần... vẫn khỏe."

Triệu Hòa Dụ mím môi một cái, trộm nhìn ra ngoài điện, thấy nhóm cung nhân đều nhập định giả câm vờ điếc, lúc này mới mở ngăn tủ vuông hoa mai nhũ vàng ra, lấy mứt quả đến ăn, sau đó lại cầm một miếng lên, khoác theo áo choàng nhảy ra thềm vàng của long án, quỳ tới bên đối diện án của Tưởng Tri Toàn, nghiêng người qua đưa mứt quả đến bên khóe miệng y.

"Nếm thử xem, Trẫm lén giấu đi đấy, vô cùng ngọt!"

Tưởng Tri Toàn ngẩn người.
Lớp đường của mứt quả cọ lên cánh môi y, đôi môi nhìn rất mềm mại, khiến Triệu Hòa Dụ đỏ tai lên. Tưởng Tri Toàn nhìn thiếu niên không đứng đắn mặc long bào trước mắt mình, thử há miệng ra ngậm mứt quả.

"Thế nào?" Triệu Hòa Dụ cười lên, chống đầu nhìn Tưởng Tri Toàn. Người này nhìn thế nào cũng thấy đẹp, ngay cả ăn mứt quả cũng đều nhai kĩ nuốt chậm, lớp đường dính bên cánh môi được y dùng đầu lưỡi liếm đi, lúc mím lại có hơi sáng óng.

Tưởng Tri Toàn giương mắt, bất đắc dĩ cười nói: "Bệ hạ muốn ăn cái gì cứ để Từ Thường thị chuẩn bị sẵn là được, sao còn phải lén giấu đi?"

"Sau khi đêm xuống Trẫm vẫn luôn muốn ăn, Từ Hạo không cho phép, còn thủ sẵn đạo lý chờ để nói ra, Trẫm nghe mà phát buồn ngủ luôn. Thà là tự mình lén giấu đi, đêm đến còn có thể ăn trong chăn." Triệu Hòa Dụ liếc mắt nhìn qua cửa điện bên ngoài, bất mãn hừ một tiếng như hài tử, ánh mắt lập tức lóe lên hỏi Tưởng Tri Toàn: "Ngươi còn chưa nói, có ngọt không?"

Tưởng Tri Toàn bị hắn nhìn đến mức có chút nóng, lại không hay không biết bản thân còn đang cầm bút, mực nước nhỏ giọt lên chiết tử, Tưởng Tri Toàn vội hoàng hoàn hồn.

"Bệ hạ..." Y nhíu mày, thanh âm mềm nhũn, thanh âm bất giác mang theo ý oán trách: "Đều bẩn cả rồi, chiết tử này, thần xem như phí công chép lại rồi."

"Vậy thì không chép nữa." Triệu Hòa Dụ nổi tính trẻ con đưa tay gấp chiết bản lại, lại chạy về long án, ôm toàn bộ đồ trong ngăn tủ đến, thấp giọng lẩm bẩm: "Chỗ này đều là bánh quả hồng, còn có quả hạnh khô, còn có bánh hoa hồng, kẹo sơn trà... Nếu ngươi cảm thấy mứt quả kia không ngọt thì nếm thử mấy cái này đi!"

Tưởng Tri Toàn có chút buồn cười nhìn Triệu Hòa Dụ trải hết đồ ăn trên án, thuộc như lòng bàn tay liệt kê cho y nghe. Y lắc đầu, ôn nhu cười lên: "Bệ hạ, thần không đói."

Triệu Hòa Dụ không để ý tới y, cầm quả hạnh khô đến trước mặt Tưởng Tri Toàn, nghiêng đầu nói: "Ban đêm Trẫm không ngủ được liền ăn những thứ này, nằm trong chăn ăn, trong miệng có vị chua chua ngọt ngọt liền có thể ngủ ngon."

Tưởng Tri Toàn nghe vậy, nhàn nhạt nhíu mày, không muốn làm trái ý Triệu Hòa Dụ, ngậm quả hạnh khô vào miệng, thấp giọng nói: "Bệ hạ không ngủ được sao? Có cần ngự y tới bắt mạch thử không?"

"Trẫn..." Triệu Hòa Dụ mấp máy môi, nhỏ giọng nói: "Có lẽ vì buổi tối Trẫm ăn nhiều thứ này quá, ngủ thế nào cũng đều không thoải mái."

"Vậy Bệ hạ đừng ăn những thứ này nữa là được, để Từ Thường thị đốt hương an thần cho người, không cần ăn những thứ lặt vặt này, có thể an tâm ngủ hơn một chút."

"Tưởng Tri Toàn..." Triệu Hòa Dụ đệm cằm lên mấy thứ trong ngăn tủ, tội nghiệp nhìn y, chớp chớp mắt giống như một con thú nhỏ phải dầm mưa, nhỏ giọng nói: "Không có thứ ngươi thích ăn à..."

Tưởng Tri Toàn có chút sững sờ, dường như rốt cuộc cũng biết tâm tư của Triệu Hòa Dụ. Y buông quả hạnh khô trong tay xuống, nhàn nhạt nhìn thành cung tuyết trắng ngoài cửa sổ, nói khẽ: "Bệ hạ, thần không thích ăn những thứ này."

Triệu Hòa Dụ cuống lên, nhẫn nhịn thật lâu, nắm lấy cổ tay của Tưởng Tri Toàn: "Vậy... có muốn đọc sách không? Chút thời gian trước Trẫm cho Trần Trác tìm 《 Trinh Chính Luận 》về, có muốn đọc không?"

"Bệ hạ... có gì phân phó, không bằng cứ nói thẳng với thần."

Triệu Hòa Dụ hít sâu một hơi, buông cổ tay Tưởng Tri Toàn ra, đầu ngón tay thử đưa qua kéo ống tay áo quan phục của y, ngập ngừng nói: "Trẫm... Tưởng Tri Toàn, một mình Trẫm, không ngủ được."

Thân thể Tưởng Tri Toàn cứng đờ, nét mặt không chút thay đổi nói: "Nếu như Bệ hạ không ngủ được, có thể đến điện Độ Hải tìm Hoàng hậu điện..."

"Trẫm không muốn!" Triệu Hòa Dụ nói lớn, đẩy bánh ngọt trên án qua một bên, thân thể nghiêng về phía trước, gần như muốn dán lên lồng ngực của Tưởng Tri Toàn. Hắn khẽ cắn môi, thanh âm dịu xuống hỏi: "Ngươi vẫn... còn đang giận sao? Trẫm không nên đánh ngươi, Trẫm hối hận rồi, Tưởng Tri Toàn, Trẫm không cố ý... Khi đó Trẫm, khi đó là Trẫm tức đến nỗi mất đi lý trí, ngươi có thể đừng giận Trẫm nữa không?"

Tưởng Tri Toàn rũ mắt, bất động thanh sắc hơi lùi lại, "Thần không dám, thần không hề tức giận."

"Ngươi có!" Triệu Hòa Dụ gần như quỳ trên án, hắn đưa tay qua sau gáy của Tưởng Tri Toàn, ép buộc y lại gần mình một chút, yết hầu đè nén cảm xúc, vẫn dỗ dành: "Trẫm không cố ý, thật đấy..."

Tưởng Tri Toàn có chút vô lực cười lên, y nhìn đôi mắt lo lắng như hài đồng của Triệu Hòa Dụ, nói khẽ từng chữ: "Lúc đó Bệ hạ không cố ý, vậy mà đã suýt chút nữa muốn lấy mạng của thần."

"Sẽ không, sẽ không đâu, Trẫm thề, Trẫm sẽ không đánh ngươi nữa." Triệu Hòa Dụ đưa tay vòng qua cổ Tưởng Tri Toàn, vùi mặt vào quan phục của y, hung hăng ngửi khí tức của người này, ủy khuất nói: "Trẫm sẽ không như vậy nữa, ngươi, ngươi đừng nóng giận, Tưởng Tri Toàn, Trẫm không ôm ngươi, Trẫm không ngủ được."

Tưởng Tri Toàn mặc cho hắn ôm, không nhúc nhích, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt: "Bệ hạ, thần không muốn, cũng không bằng lòng."

Triệu Hòa Dụ đứng dậy, hai tay nắm chặt bả vai của Tưởng Tri Toàn, nắm mạnh đến nỗi xương cốt của y đau nhức muốn vỡ vụn, "Ngươi đến cùng là đang muốn nháo cái gì, Trẫm đánh ngươi là Trẫm không đúng, Trẫm là thiên tử, hạ mình đến dỗ dành ngươi, ngươi còn điều gì không vui nữa!"

"Thần không có."

"Không có? Không có thì ngươi bày bộ mặt ấy cho ai xem?!"
Triệu Hòa Dụ đưa tay nắm cằm của Tưởng Tri Toàn, khí tức run lên, gắt gao khống chế lực đạo ở đầu ngón tay. Sợ thật sự sẽ làm Tưởng Tri Toàn bị thương, hắn nhắm mắt lại thở hổn hển hồi lâu, kiềm chế đến mức biểu cảm có chút vặn vẹo, lúc này mới đưa tay sờ lên khuôn mặt của Tưởng Tri Toàn, lấy lòng cười lên: "Trẫm sai rồi, Trẫm có lỗi với ngươi, đừng giận, có được không? Thiên hạ này đều là của Trẫm, ngươi muốn cái gì, Trẫm đều cho ngươi. Trẫm đã xin thứ lỗi, xin nhận lỗi, Trẫm có thể không so đo chuyện ngươi cầu tình cho Chỉ An, có được không?"

"Bệ hạ, thần không tức giận, thần chỉ là... không muốn."

Triệu Hòa Dụ nhíu mày, lòng bàn tay chạm đến đuôi mắt của Tưởng Tri Toàn, không hiểu sao lại nhớ tới dáng vẻ khóc lóc nói không lưu loát của y ở trên giường, bừng tỉnh đại ngộ cười lên: "Ngươi sợ, đúng không? Trẫm sai rồi, lúc trước Trẫm không hiểu, làm ngươi bị thương, sẽ không như vậy nữa, Trẫm học được rồi! Bọn họ đã hỏi tú bà ở bên ngoài, Trẫm thật sự đã học được rồi, sẽ không đau?"

Tưởng Tri Toàn khẽ giật mình, lông mi run rẩy dừng ở đầu ngón tay của Triệu Hòa Dụ đang chạm đến đuôi mắt của y, "Bệ hạ... hỏi ai?"

Triệu Hòa Dụ hiếm khi có chút quẫn bách: "Trẫm, Trẫm biết ngươi không vui, nhưng Trẫm muốn ngươi, chịu học vì ngươi, ngươi còn không vui sao?"

"Thời điểm lần đầu tiên đó Bệ hạ đã nói với thần, không cần học, đây là chuyện mà mỗi một nam nhân trời sinh đều biết."
Hốc mắt của Tưởng Tri Toàn đỏ lên, lông mi rũ xuống phủ lên đồng tử đã tan nát không còn cảm xúc, biển trời trong lòng nghiêng ngả, y có thể cảm nhận được có thứ gì lung lay sắp sụp đổ.

"Khi đó Trẫm không hiểu." Triệu Hòa Dụ không nhìn thấy tuyệt vọng trong lòng y, chỉ cho rằng y muốn nháo, vẫn dùng hảo ngôn hảo ngữ nói: "Có được không, Trẫm đã làm đến mức độ này rồi, Tưởng Tri Toàn, tùy hứng cũng phải có giới hạn, trong hậu cung nhiều tài nhân như vậy, ngay cả Ô Y Y làm Hoàng hậu rồi cũng không ỷ sủng sinh kiêu như vậy, ân điển Trẫm cho ngươi đã đủ nhiều rồi, nâng niu ngươi như vậy rồi, ngươi còn muốn Trẫm thế nào nữa?"

"Thần làm sao có thể... so sánh với Hoàng hậu điện hạ." Tưởng Tri Toàn quay mặt đi, nhìn chằm chằm lên bút lông cừu trầm mặc giây lát, ánh mắt rốt cuộc cũng mềm nhũn. Trong ánh mắt khó hiểu của Triệu Hòa Dụ, y dùng giấy Tuyên lau sạch mực nước trên ngòi bút, dâng bút lên trước mắt Tưởng Tri Toàn, cười khẽ:
"Bệ hạ, dạy thần đưa bút viết... một lần nữa, được không?"

Triệu Hòa Dụ tiếp nhận bút, rốt cuộc cũng cười lên. Hắn đứng dậy hôn lên trán Tưởng Tri Toàn, vòng ra sau án, ngồi xuống bên cạnh Tưởng Tri Toàn.

"Nhìn kĩ này, đây chính là thủ nghệ Trẫm giỏi nhất đấy!" Triệu Hòa Dụ kiêu ngạo nhíu mày, cười đến rất đẹp nhìn Tưởng Tri Toàn. Khí phách thiếu niên cũng chỉ như vậy, phía dưới lòng bào, mày xanh mắt nhỏ, cán bút kia linh hoạt di chuyển giữa xương ngón tay của Triệu Hòa Dụ, giống như là vòng xoáy, hút đi tất cả ý muốn đoạn chân tình đời này của Tưởng Tri Toàn.

"Thế nào?" Triệu Hòa Dụ đặt cán bút vào giữa xương ngón tay của Tưởng Tri Toàn, nắm chặt tay của y, ngòi bút khuất động rất tự nhiên, "Thế này, tay để thế này, aizz, viết từ nơi này qua..."

Tưởng Tri Toàn rũ mắt, chậm rãi ngả người về sau dựa vào lòng Triệu Hòa Dụ. Y muốn khóc.

Ngòi bút chuyển động quẹt lên mũi Tưởng Tri Toàn, bút tích chưa khô cọ lên mặt y, Triệu Hòa Dụ nhịn cười, dùng lòng bàn tay lau đi, càng lau càng bẩn.

"Mèo mướp nhỏ của Trẫm..." Hắn lầm bầm, dứt khoát cố ý vẽ mực lên xương lông mày của Tưởng Tri Toàn, khom người nhìn nét mặt xấu hổ quẫn bách của Tưởng Tri Toàn, cười đến mức trong mắt đều là sủng ái.
Tám năm hắn đi trên con đường đầy đao kiếm, không có một bước nào là chân chân chính chính được như ý nguyện, ngoại trừ lúc ở trước mặt người này.

Tưởng Tri Toàn cũng cười, y nhìn đôi mắt sáng ngời của Triệu Hòa Dụ, và gương mặt của mình trong ánh mắt kia, cười cười, nước mắt cũng liền rơi xuống, một đường lau sạch mực nước trên hai gò má, rất tức cười.

"Sao lại khóc, hửm?" Triệu Hòa Dụ ngồi gần hơn, không để ý đến khuôn mặt dính mực bẩn của y, cẩn thận hôn lên má Tưởng Tri Toàn, hôn đến nỗi môi cũng dính mực đen.

"Bệ hạ." Từ Hạo khom người tiến vào, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, mặt không đổi sắc nói: "Chỉ An công tử tỉnh rồi, Nhiếp Chính vương đã dẫn y hồi phủ."

Triệu Hòa Dụ không hôn nữa, không nói một lời dùng ống tay long bào lau mực nước trên sống mũi của Tưởng Tri Toàn, ánh mắt chuyên chú, động tác vừa nhẹ nhàng vừa ôn nhu. Hồi lâu sau, hắn mới cong môi lên, hừ lạnh một tiếng:
"Để bọn họ đi, Trẫm muốn xem xem, ba ngày sau cữu cữu còn có thể vô pháp vô thiên như vậy nữa hay không!"

"Bệ hạ..." Tưởng Tri Toàn nắm chặt tay Triệu Hòa Dụ, mấp máy môi, thấp giọng nói: "Lần này Chỉ An công tử nhận đại tội, nhất định phải dưỡng thương hai ngày, Nhiếp Chính vương rất lo lắng, không bằng Bệ hạ đợi Chỉ An công tử khỏe lại, tâm bình khí hòa tâm sự lại với Vương gia đi."

Triệu Hòa Dụ vừa muốn mở miệng mắng mỏ, lại trông thấy nước mắt trong mắt Tưởng Tri Toàn chưa khô, những lời trong miệng đều bị hắn cố gắng nuốt xuống. Hắn ôm người vào ngực, vỗ vỗ lưng Tưởng Tri Toàn, thấp giọng dỗ dành:
"Những chuyện này ngươi không cần xen vào nữa, ngươi là người của Trẫm, thân thể của ngươi cao quý hơn Chỉ An kia rất nhiều. Không cần vì người không liên quan mà hao tâm tổn trí, ngươi chỉ cần vui vẻ, dưỡng thân thể cho tốt là được."

Tưởng Tri Toàn nhắm mắt lại, cắn răng nói: "Vậy, tội nuôi địch nâng địa vị, Bệ hạ dự định thế nào..."

"Trẫm đã nói ngươi không cần quan tâm nữa, tin tưởng Trẫm, cữu cữu... không ngóc đầu lên được đâu." Triệu Hòa Dụ hôn lên đỉnh đầu Tưởng Tri Toàn, lúc này mới liếc mắt nhìn Từ Hạo, nói: "Đi chuẩn bị, Trẫm muốn tắm rửa, tìm người của Hàn Lâm viện đến sao chép lại chiết tử đã đọc. Chép sai một chữ, Trẫm tru di toàn gia của hắn!"

"Vâng." Từ Hạo hành lễ đáp ứng, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tưởng Tri Toàn trong ngực Đế vương, lui xuống.

"Đi, Trẫm tắm cùng ngươi." Triệu Hòa Dụ nhanh tay bế Tưởng Tri Toàn lên, bước trong gió mát se lạnh đi về phía noãn trì các (bể tắm nước nóng) ở sau điện.

Tưởng Tri Toàn mặc cho hắn ôm, ánh mắt trống rỗng, đột nhiên lo lắng nói: "Bệ hạ, Bệ hạ là Thánh thượng thiên tử, không thể bất nghĩa, không thể bất công, không thể làm chuyện khiến thần tử chết tâm."

Bước chân của Triệu Hòa Dụ đột nhiên ngừng lại, sắc mặt của hắn âm lãnh, trong lời nói đã có vẻ không vui: "Tưởng Tri Toàn, Trẫm đã đủ dung túng với ngươi rồi, ngươi đừng không biết..."

Tưởng Tri Toàn hôn lên môi chặn những lời Triệu Hòa Dụ chưa nói xong.

Đại nội thâm cung, hậu điện thiên tử, tuyết đọng trên ngói lưu ly còn chưa bắt đầu tan, tường đỏ tuyết trắng mênh mang, quỳ long trên mái hàng lang cung đình còn treo đèn.
Thiếu niên này mặc long bào ô uế, tai đỏ bừng, mở to hai mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp đầy vết mực của văn thần, lục bào lũng thân, mũ quan vẫn còn đội ngay ngắn.

Quân tử chết mà mão không rơi. Triệu Hòa Dụ hôn lên môi Tưởng Tri Toàn.

Hắn không thể rời mắt khỏi vị Thừa chỉ tri lễ thức thời của Hàn Lâm viện này, mỗi khắc hắn đều muốn y, muốn xé nát quan bào, giật mão quan của y, muốn đặt y ở dưới thân, nhìn đuôi mắt phiếm hồng cùng thân thể trần trụi của y, nhìn y vừa thở vừa khóc vừa rên rỉ trong bể dục, dáng vẻ mệt đến ngất đi của y, hắn chính là muốn nhìn thấy tất cả, người khác không thể thấy phía sau lớp áo choàng của Tưởng Tri Toàn có bao nhiêu phong quang.

Chỉ có Thánh thượng là hắn mới có thể nhìn thấy phong quang ấy.

"Bệ hạ đừng tức giận." Tưởng Tri Toàn ôm cổ hắn, do dự một hồi, lại hôn chóc lên khóe môi của Triệu Hòa Dụ, vành mắt phiếm hồng, ngập ngừng nói: "Tối nay, thần bồi tiếp Bệ hạ ngủ."

Yêu tinh câu dẫn người. Tâm tình của Triệu Hòa Dụ rất tốt, gắm cắn đôi môi của Tưởng Tri Toàn, một đường hôn đến tận cửa noãn trì các.

Nước nóng chảy xuôi, khuấy lên sóng nhẹ, mái tóc ấm ướt của Tưởng Tri Toàn dính trên hai gò má. Triệu Hòa Dụ thở hổn hển, điên cuồng hôn lên khoảng lưng trơn mềm của người trong ngực, không nhìn thấy khuôn mặt thất thần không xóa được vẻ tuyệt vọng cùng nước mắt.

***

Tiêu Chiến tỉnh lại vì quá nóng.

Y đắp rất nhiều lớp chăn gấm, không thoải mái rút tay ra đẩy chăn qua một bên, thuận tiện thấy được cổ tay được băng lại. Trong phòng không có người, Tiêu Chiến mơ màng ngồi dậy, sờ lên trán của mình, cảm thấy nóng đến nỗi phỏng tay.

Nghe cánh hoa ngọc của chuông gió mới được đổi va vào nhau dưới đình thính vũ, thanh âm càng giòn rã hơn cái đã vỡ lúc trước. Lò sưởi vẫn đang đốt, trong phòng đốt hương an thần, ngửi thấy mùi hương cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Đây là sinh các y không thể quen thuộc hơn được, Tiêu Chiến nhìn ra mặt trời mới mọc bên ngoài cửa sổ, lại có chút không biết đã là ngày nào rồi.

"Công tử, người tỉnh lại rồi." La Sinh bước vào thấy vậy, mặt mũi tràn đầy kinh hỉ, lập tức đỏ mắt bưng nước trà nóng tới, cẩn thận đút cho Tiêu Chiến, thấy y uống một chút mới nhẹ nhõm thở một hơi thật dài, đưa tay sờ thử lên trán Tiêu Chiến: "Vẫn còn hơi nóng... Công tử, người còn không tỉnh lại, Thái y viện cũng sắp bị Vương gia chuyển đến Vương phủ rồi."

Tiêu Chiến rũ mắt, nhớ kĩ lại những chuyện vừa qua, nghĩ đến thời điểm y mơ hồ nghe thấy thanh âm kia, Vương Nhất Bác nói y đừng sợ, còn muốn đưa y về nhà. Thì ra không phải là mộng. Tiêu Chiến gác chén trà lại, giương mắt hỏi: "Hắn..."

"Vương gia đi lấy thuốc cho người, sẽ lập tức trở về." La Sinh xốc lại chăn cho Tiêu Chiến, thở dài, hốc mắt đỏ bừng: "Hôm đó công tử vì sao lại bắt tiểu nhân rời đi?"

"Không phải bắt ngươi đi." Tiêu Chiến nhếch môi cười: "Thôi gia và Thẩm gia, thật sự phải là ngươi tự mình đi ta mới yên tâm được."

La Sinh rũ mắt xuống, nhẹ nhàng gật đầu, giúp Tiêu Chiến kiểm tra vết sẹo trên cổ tay, "Công tử hôm qua... Công tử đã ngủ ròng rã một ngày một đêm rồi, lúc tiểu nhân thấy người ở đài Kỳ Nguyệt, bị dọa cho mất hồn phách luôn rồi."

Tiêu Chiến nhíu mày: "Nói lung tung, nào có dọa người như vậy."

"Công tử còn cười được nữa!" La Sinh có chút sốt sắng, đánh bạo trừng Tiêu Chiến một cái, nhỏ giọng nói: "Công tử còn không tỉnh nữa, Vương gia sắp phát điên lên rồi."

Mành cửa được vén lên, Vương Nhất Bác bưng thuốc tiến đến, bốn mắt nhìn nhau với Tiêu Chiến đang ngồi bên giường. Khay thuốc trong tay hắn bỗng nhiên rơi trên mặt đất, thuốc nước văng lên mặt ủng của hắn.

"Tiểu nhân đi lấy bát khác tới." La Sinh biết điều thu dọn mảnh sứ vỡ, lui ra khỏi phòng ngủ.

Vương Nhất Bác bước nhanh đến bên giường rồi ngồi xuống, đưa tay sờ lên trán Tiêu Chiến, cau mày nói: "Vẫn còn nóng."

Trong thanh âm kia là sự run rẩy mà người khác đều có thể nghe thấy được nhưng hắn lại không biết. Hốc mắt của Vương Nhất Bác càng ngày càng đỏ, nước mắt đều dồn lên, vội vàng kiểm tra vết thương trên người Tiêu Chiến, run rẩy thì thầm hỏi: "Có đau không, chân còn đau không, thế nào, còn thấy lạnh không, có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?"

"Vương gia..." Tiêu Chiến có chút sững sờ, đưa tay nhẹ nhàng lau nhẹ qua khóe mắt của Vương Nhất Bác, nơi đó đã ngập nước mắt, bị y đụng vào thế này nước mắt liền tùy tiện rơi xuống.

Vương Nhất Bác đưa tay kéo Tiêu Chiến vào lồng ngực. Tay của hắn đang run, lồng ngực đang run, yết hầu đang run, thanh âm phát ra cũng thay đổi rất nhiều.

"Làm ta sợ muốn chết, dọa chết ta rồi... Ngươi làm ta sợ muốn chết rồi ngươi có biết không, Tiêu Chiến, ta bị dọa chết rồi, ta bị dọa chết luôn rồi!!"

Vương Nhất Bác run rẩy gầm nhẹ, vùi mặt vào vai Tiêu Chiến không chịu ngẩng đầu, hắn thu lực tay lại vì sợ làm Tiêu Chiến đau, lòng bàn tay sờ từ xương sống đến eo của y, tới tới lui lui, giống như đang chạm vào trân bảo dễ vỡ nào đó.

Hốc mắt của Tiêu Chiến có chút ẩm ướt, y im lặng cười lên, đưa tay vỗ lưng Vương Nhất Bác đang khóc thút thít, từng chút từng chút một, mang theo sự trấn an ôn nhu. Tấm lưng khoan hậu chống đỡ gian khổ của Úc triều tám năm nay, lúc này đang vùi ở đầu vai y, ủy khuất giống như một đứa trẻ.

"Vương gia cũng làm ta sợ muốn chết rồi." Tiêu Chiến nhẹ giọng dỗ dành, xoa lưng cho Vương Nhất Bác thuận khí, "Một đến một đi, Vương gia và ta hòa nhau."

"Ai cho phép ngươi làm vậy, điều đầu tiên ta dạy ngươi vào bốn năm trước, chính là không được phép cậy mạnh!" Vương Nhất Bác cắn răng run lên, nước mắt dính đầy trên mặt. Không có mấy lời tình nồng ý mật như trong thoại bản, hắn cảm thấy tim của mình bị người kia khoét ra, khiến hắn không thể không sợ.
"Uổng công ngươi ở trong Vương phủ bốn năm, ngu dốt! Ta thấy ngươi chẳng học được điều gì cả, ba mươi phụ tá của Nhiếp Chính vương phủ, chỉ có mình ngươi là nghĩ ra được một cách ngu dốt như vậy!"

"Thật sao?" Tiêu Chiến cười lên, nhẹ nhàng thở ra, giọng điệu chập trùng lên xuống câu dẫn: "Trách tiểu nhân ngu dốt, vậy sao Vương gia không nghĩ đến bốn năm qua... Vương gia đã dạy tiểu nhân thứ gì?"

Vương Nhất Bác lạnh mặt cắn lên cổ Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến bị đau đến mức rên lên một tiếng, thân thể vẫn nóng đến phỏng tay, đầu lưỡi của Vương Nhất Bác cũng cảm nhận được hơi nóng. Tiêu Chiến ngửa cổ, eo mềm ra, từ từ nhắm hai mắt chầm chậm nói: "Nhìn xem, Vương gia, ngài dạy tiểu nhân thế này, tiểu nhân có thể học được cái gì chứ?"

Vương Nhất Bác nhả ra, ngồi dậy mơn trớn khuôn mặt hơi ửng đỏ của Tiêu Chiến. Khuôn mặt giống như đánh son phấn, không biết là đang nóng hay đang thở hổn hển nữa, "Chuyện bản vương nói với ngươi không phải chuyện này."

"Vậy là cái gì?" Tiêu Chiến bất mãn vòng tay qua vai Vương Nhất Bác, cắn lên vành tai của hắn: "Tiểu nhân không hiểu, Vương gia... dạy tiểu nhân một chút đi..."

"Càn quấy!" Vương Nhất Bác nắm lấy tay Tiêu Chiến. Tình dục câu người, dùng cách này để xin tha cũng chỉ có Chỉ An công tử của hắn nghĩ ra được. Vương Nhất Bác thở dài, thu liễm cảm xúc, đỡ Tiêu Chiến tựa vào đầu giường, lại đặt gối mềm ra sau thắt lưng của y. "Thân thể đã thành ra thế này rồi còn nghịch ngợm gì nữa? Lát nữa uống thuốc rồi lại ngủ thêm một lúc nhé."

"Được." Tiêu Chiến thuận theo rũ mắt xuống.

"Không được phép làm loạn." Vương Nhất Bác vuốt mũi y, đỏ mắt cười lên: "Dám câu dẫn bản vương, đến lúc đó ta nhịn hết nổi rồi, để xem ngày sau ngươi còn vui vẻ được nữa hay không."

Tiêu Chiến giương mắt, ánh mắt câu dẫn Vương Nhất Bác, cười nói: "Vương gia hiện giờ là đang đứng ngồi không yên rồi."

"Lại nháo!" Vương Nhất Bác bị y chọc cười, vươn người bóp má Tiêu Chiến, thẳng đến khi y nũng nịu kêu đau mới buông tay ra, ôm y vào lòng.

"Vương gia..." Tiêu Chiến tựa vào lồng ngực của Vương Nhất Bác, bên tai là nhịp tim hữu lực của thiếu niên. Y mím môi một cái, do dự mở miệng: "Thân thể của Vương gia..."

Tay của Vương Nhất Bác cứng lại trong chớp mắt, lập tức ôm y càng chặt hơn. Chỉ sợ Tiêu Chiến nhìn ra hắn đang nói dối, hắn vội vàng đổi tư thế hôn lên đỉnh đầu Tiêu Chiến, thấp giọng nói: "Thiệu Thân nói có lẽ vì phương thuốc lúc trước dùng quá mạnh, mặc dù phát độc nhưng lại đè được xuống nửa phần, bởi vậy nên cũng không có chuyển biến gì khác với lúc trước, trước khi độc triệt để phát tác, ông ấy sẽ chế ra giải dược."

"Thiệu Thân có nói... còn bao nhiêu thời gian không?"

Vương Nhất Bác hôn lên tai Tiêu Chiến, hơi thở nóng ấm phả ra, nỉ non dỗ dành: "Đừng sợ, Thiệu Thân nói, trước khi độc triệt để phát tác, bản vương vẫn còn... thời gian ba năm."

Tiêu Chiến thở phào một hơi, nắm tay Vương Nhất Bác, "Ba năm, chúng ta vẫn còn thời gian, Vương gia, ngươi tin ta... giải dược nhất định có thể chế ra được."

"Ừm." Vương Nhất Bác cười lên, lòng bàn tay lạnh buốt nhẹ nhàng vuốt tóc Tiêu Chiến.

La Sinh bưng thuốc tiến đến, Vương Nhất Bác nhận lấy bát sứ, đút cho Tiêu Chiến từng ngụm thuốc. Mùi thuốc quá nặng, đắng đến nỗi Tiêu Chiến phải nhíu lông mày, nhưng y không yếu đuối, cho dù ở trước mặt Vương Nhất Bác cũng không phàn nàn điều gì.

Bát thuốc đã thấy đáy, Vương Nhất Bác nhìn sắc mặt của Tiêu Chiến, bất đắc dĩ cười lên, rút ra một túi đường lê nhỏ trong tay áo, cầm lấy một viên nhét vào miệng Tiêu Chiến.

"Vương gia... ưm..."

Vương Nhất Bác vuốt tóc y, do dự một hồi, đứng dậy nhẹ nhàng quỳ gối bên giường. Tiêu Chiến lặng lẽ mở mắt, kinh ngạc nhìn Vương Nhất Bác, đường lê trong miệng chậm rãi tan ra, vị ngọt tràn đến cổ họng.

"Đắng thì cứ nói, kìm nén làm gì." Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn y, cầm tay Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến miễn cưỡng nuốt viên đường xuống, trong miệng mất đi vị đắng chát, nhíu mày lại nhỏ giọng hỏi: "Vương gia quỳ xuống làm gì?"

Lửa than đột nhiên lóe ra ánh lửa, La Sinh vội vàng rũ mắt gẩy đi, gió bên ngoài rít gào nhào tới song cửa sổ, thổi tới cửa sổ khắc hoa phát ra tiếng kẽo kẹt, còn có thể nghe thấy âm thanh giòn tan của chuông gió dưới mái hiện.

Vương Nhất Bác trầm mặc thật lâu, cuối cùng mới thở dài một tiếng. Hắn cúi đầu xoa tay Tiêu Chiến, từng chút lại từng chút.

"A Chiến... Ta là tội nhận."

Tiêu Chiến chỉ sửng sốt trong một chớp mắt, tim mềm nhũn, thanh âm cũng mềm nhũn: "Chúng sinh ở Nam Diêm Phù Đề (Nam thiềm bộ châu), nâng tâm động niệm không thoát được tội, trừ những người lục căn thanh tịnh coi thế gian tất cả là hư vô, còn lại những kẻ lội trong hồng trần, có ai không phải là tội nhận chứ?'"

"A Chiến, ngươi biết ta không phải đang nói..."

"Ta không biết." Tiêu Chiến giương mắt, do dự một hồi, duỗi đầu ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm lên mi tâm của Vương Nhất Bác: "Vận mệnh sai khiến, mặc dù ta không cam chịu số mệnh, nhưng ta tin số mệnh. Nhân quả luân hồi, nghiệt ai tạo ra, ta liền đi tìm kẻ ấy, những người khác ta không biết đến."

Thanh âm của y thanh tịnh, mang theo lòng trấn an, chầm chậm vuốt ve trái tim nứt nẻ rướm máu của Vương Nhất Bác: "Hoàn thành một chuyện, hết thảy mọi chuyện đều là trợ lực, bất luận là tốt là xấu đều là kết quả của thiên thời địa lợi nhân hòa mà thôi. Ta... chuyện ngày đó ở Hoài Châu ta cũng được tính là đồng lõa, ngày đó thời tiết thật đẹp cũng là đồng lõa, đường núi thông thuận cũng là đồng lõa, người đánh xe là đồng lõa, chuyện Tiên Hoàng hậu giao phó cũng là vậy, thậm chí... hôm đó chính ta đề nghị muốn đến đình Phong Trú, hết thảy đều có liên quan. Vương Nhất Bác, nhân vạn chủng tạo nên quả ngày nay, ngươi vô tình hại ta, ta liền không trách ngươi, cũng như Tiên Hoàng hậu không hề có sát niệm, ta cũng không trách người giao phó Tiêu Vi cho Tiêu gia."

Vương Nhất Bác rũ mắt, vẫn cầm tay Tiêu Chiến, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến hơi nghiêng người, nâng cằm Vương Nhất Bác lên, đầu ngón tay miết qua vành mắt đã đỏ lên của hắn, cười nói: "Vương gia không cần hổ thẹn, ngươi không hề cố ý làm ta đau lòng."

La Sinh ngồi xổm bên lò than chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Vương Nhất Bác đứng dậy lại ngồi bên cạnh Tiêu Chiến, kéo Tiêu Chiến vào lòng, khuôn mặt áp lên mái tóc rũ xuống như thác nước chảy, trầm mặc hồi lâu mới đáp một tiếng: "Được."

"A Chiến."

"Hửm?"

"Chuyện quân cứu viện..."

Thân thể của Tiêu Chiến run lên một cái, bỗng nhiên mở mắt ra, y không chờ Vương Nhất Bác nói tiếng, theo thói quen sờ lên cổ tay của mình, lại thấy đã được băng lại thật kĩ. Tiêu Chiến có chút mờ mịt cúi đầu, nhìn xương cổ tay của mình, mím môi một cái, thất thần nói: "A Diểu, hiện tại ta không muốn nói đến chuyện này nữa, có được không?"

Thanh âm của y rất nhẹ, nhưng lại mang theo dãy núi mênh mang nặng nề như đang cầu khẩn, ép đến tim của Vương Nhất Bác co rút, lồng ngực đau thương thảm thiết.

"Được, không nói, chúng ta không nói nữa." Vương Nhất Bác thở dài.
Tiêu Chiến là người cố chấp, quá mức hiểu chuyện, sự bướng bỉnh ấy tạo nên một loại thuần khiết hiếm thấy trong người y, mà trần thế không dung được người quá mức thuần khiết, những người như vậy sẽ luôn dễ làm chính mình bị thương.
Tiêu Chiến gặp chuyện gì cũng phải nghĩ kĩ càng, nhưng cũng không phải mọi chuyện y đều có thể nhìn thấy rõ duyên cớ, sẽ có lúc lầm đường lạc lối, người bướng bỉnh phần lớn đều như vậy, quên mất bản thân, cho nên mới không nắm được hướng mũi nhọn, phản chiến lên thân mình, tự đâm mình một nhát chí mạng.

Vương Nhất Bác nghĩ, cuối cùng cũng không tiếp tục khuyên điều gì nữa. Hắn không có cách nào nói gì với Tiêu Chiến, không trách ngươi, hay là không phải lỗi của ngươi. Hắn hiểu rõ sự thuần khiết của Tiêu Chiến sắc bén đến dọa người. Với tình cảnh trước mắt, lời khuyên của hắn sẽ chỉ càng khiến y thấy bất an hơn.

Hắn đặt tay lên bả vai Tiêu Chiến, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa, trầm mặc một hồi, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Chỉ An..."

Đây là cái tên hắn đặt cho Tiêu Chiến, bốn năm ở kinh đô, ngoại trừ khi ở trước mặt người ngoài, những lúc chỉ có hai người, hắn dường như chưa từng gọi cái tên này.

"Chỉ An, Chỉ An, Chỉ An... của bản vương."

Chỉ thủy tại tâm, nên biết xấu tốt của chính mình, phải tự lo cho sống chết của chính mình. Bất luận có giãy giụa hay chìm nổi thế nào trong khổ đau, Vương Nhất Bác đều hi vọng Tiêu Chiến sẽ không bao giờ lạc lối.

Tiêu Chiến bị hắn gọi cho tỉnh táo lại, dường như biết được suy nghĩ trong lòng Vương Nhất Bác, khóe miệng giật giật, cuối cùng vẫn nở nụ cười. Y đưa tay vòng lấy eo Vương Nhất Bác, ôm hắn càng chặt hơn một chút.

"A Diểu."

"Hửm?"

"Ta không sao."

"Được." Vương Nhất Bác vuốt tóc Tiêu Chiến, cúi đầu hôn một cái.

"... A Diểu."

"Sao thế?"

Tiêu Chiến do dự một hồi, vẫn không nhịn được hỏi: "A Diểu, Trần Thúy... hiện giờ đang ở đâu?"

Nụ hôn của Vương Nhất Bác trì trệ trong chớp mắt, bất động thanh sắc cắn răng, nét mặt vẫn như nước chảy mây trôi, dỗ dành nói: "Ta cũng không biết, từ sau năm đó tới nay vẫn chưa gặp lại bà ấy. Ngươi dưỡng thân thể cho tốt đi, ta sai người đi tìm."

"Có thể tìm được không?" Tiêu Chiến ngồi dậy từ trong ngực hắn, ánh mắt hiếm khi thanh tịnh như lúc này.

"Nếu như tìm được ta sẽ lập tức đưa bà ấy tới." Vương Nhất Bác cười xoa đầu y, "Trước tiên cứ nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ quá nhiều."

"Ừm." Tiêu Chiến cười lên, cọ lên lòng bàn tay của Vương Nhất Bác, trên mặt hiện lên chút cảm xúc, bệnh khí cuối cùng mới tản đi một chút.

Mi mắt ở La Sinh run lên một cái, nắm chặt que bạc trong tay, không nói một lời cúi đầu xuống, coi như không có chuyện gì tiếp tục lật lửa than.

***

Mùa xuân kinh đô tới rất muộn, năm mới đã qua rất nhiều ngày rồi, thỉnh thoảng vẫn sẽ có tuyết rơi nhẹ nhàng tung bay. Gió bắc lạnh lẽo, không giống đầu mùa xuân mà càng giống mùa đông hơn, sáng tối đều lạnh, ủ rũ khiến người ta không muốn rời khỏi giường, chỉ thời điểm tuyết rơi mới tốt lên, tươi sáng nhẹ nhàng, có thể che đi gió rét thấu xương.

Tuyết rơi mới là dáng vẻ đẹp nhất trong những ngày giá rét.

Tiểu thương cầm thìa gỗ khuấy bột trong nồi, mùi thơm hơi nước cùng xông lên ngọn cờ, lại lập tức bị gió thổi tản đi.
Các phu nhân trẻ tuổi khoác lên áo choàng cổ lông, nhấc quảng tụ rảo bước tiến đến đại môn Thủy Nguyệt Lâu, nghe nói Thủy Nguyệt Lâu mới mời một trù tử từ Đông Di tới, có thêm nhiều món ăn mới, món nào cũng ngon miệng, mấy ngày nay đều treo bảng trên cửa, bảng hiệu tiệm ăn cũng đủ màu sắc không giống nhau.

Xe ngựa chậm rãi chạy trên phố dài, các thiếu gia tiểu thư xốc rèm xe lên, tò mò nhìn những quán nhỏ ven đường.

"Cô nương, cây trâm này là kiểu dáng mới nhất, cô nương mua một cây đi!"

"Nét vẽ trên quạt tinh xảo, sơn thủy mênh mông, công tử không muốn sao? Chiếc quạt này giống như chỉ dành cho ngài thôi!"

Kinh đô luôn luôn náo nhiệt, dân gian không hỏi nỗi khổ thâm cung, đao thương kiếm kích ngoại triều không đâm tới trên thân bách tính, ngoại trừ có mấy tin tức truyền tới rất nhanh, nhất là chiến sự Thương Lĩnh, binh của Nhiếp Chính vương tựa như đã hao tổn không ít, nguyên do thế nào bọn họ cũng không nói rõ được. Nhiếp Chính vương là người đăng đỉnh tôn vinh, đâu ai biết rõ những khúc mắc xoay chuyển trong chuyện này.

Tiếng hét to xen trong khói lửa, không ai để ý có một vị phu nhân áo gai vải thô nắm chặt lá thư trong tay, ánh mắt trống rỗng, bước đi không vững, bước từng bước xuyên qua phố dài kinh đô, đi tới phía cửa hoàng cung.

Cấm vệ quân lạnh mặt, nghiêm nghị quát lớn: "Đi ra xa một chút, đây là cửa cung, đừng cản đường xe ngựa của tôn chủ!"

Phu nhân kia không sợ hãi chút nào quay sang nhìn ngắm bốn phía, ánh mắt đờ đẫn.

"Nói ngươi đó!" Một cấm vệ quân chỉ vào vị phu nhân kia, nhíu mày lại: "Lén lén lút lút làm cái gì vậy!"

Tiếng hét có chút lớn. Cửa cung hiếm khi có chuyện náo nhiệt, mặc dù không dám đến gần nhưng những tiểu thương gần đó cũng không hẹn mà cùng vươn người nhìn về phía âm thanh phát ra. Có mấy đứa trẻ to gan còn dám chạy tới gần, phụ mẫu cũng phải chạy theo để kéo lại.
Người càng ngày càng nhiều, sắp vây chặt cửa cung không nhỏ kia.

"Không muốn sống nữa sao?!" Cấm vệ quân bắt đầu xua đuổi đám người, thuận tiến lôi kéo vị phu nhân kia, "Mau đi đi!"

Vị phu nhân kia không biết bị chọc trúng huyệt nào, thân thể hung hăng giãy giụa, sắc mặt trắng bệch, kịch liệt phản kháng, lảo đảo muốn thoát khỏi tay của cấm vệ quân. Quân sĩ kia không nghĩ rằng nàng lại đột nhiên phản kháng, cứ như vậy để vị phu nhân kia thoát khỏi tầm tay.

Bách tính vừa rời đi lại bắt đầu vây gần lại.

"Aizz, vị phu nhân này là ai vậy?"

"Không biết, không phải là bị điên chứ?"

"Bị điên? Ta thấy không giống, trong tay nàng ta còn cầm giấy viết thư kìa?"

"Giống như... A, các người nhìn kìa, nàng ta đi đâu vậy? Đây không phải là..."

"Trống Đăng Văn, trống Đăng Văn!"

Một người kinh ngạc hô lên, đám người kia trong nháy mắt đã xôn xao bàn tán. Cấm vệ quân đang trực có chút luống cuống, chỉ có thể nghiêm nghị xua đám người kia đi, cũng không dám cản vị phu nhân kia.
Khi Tiên Đế tại vị đã chuyển trống Đăng Văn từ Đại lý tự về phía trước cửa cung, bách tính nếu có nỗi oan nào, có thể trực tiếp đánh trống Đăng Văn ở cửa cung, đến khi đó bất luận có thân phận đê hèn đến mức nào, ngoại triều và Tam ti đều sẽ cùng nhau thẩm tra vụ án.

Chỉ là một đòn đánh trống Đăng Văn chính là Thánh thượng cũng đích thân thẩm tra, bất luận là bản án nhỏ cỡ nào cũng trở thành đại án. Trong lòng bách tính sinh ra sợ hãi, không dám đánh trống kêu oan bừa bãi.
Ô Bạc Viễn của Đại lý tự khanh là một người công chính liêm minh, xử án cẩn thận cương trực, mặc dù Thôi Nhất Hoa của Hình bộ không phải quan thanh liêm nhưng trên chốn quan trường vẫn rất có năng lực, lại thêm sự suy xét của Vương Nhất Bác, từ lúc Triệu Hòa Dụ đăng cơ đến nay, chưa có bách tính nào đến đánh trống Đăng Văn.

Chỉ thấy vị phu nhân kia cắn răng, dùng hết khí lực toàn thân đánh lên mặt trống, tiếng trống hùng hậu kéo theo rất nhiều bách tính tới xem.

Nàng nắm chặt lá thư trong tay, quỳ "bịch" một tiếng giữa cửa cung, kêu gào thảm thiết khàn cả giọng, thanh âm thê thảm nghe đến nỗi rung động lòng người.

"Bẩm báo trần tình, trông cậy tuệ xét! Nhiếp Chính vương nắm binh củng cố địa vị, thả địch nuôi địch, ép phu quân của ta rời thành đánh viện binh, khiến chàng phải bỏ mạng!"

"Trong tay tiểu nhân có gia thư của phu quân viết!! Nhiếp Chính vương không chỉ một lần không để ý đến sinh tử của binh lính, ép địch không đánh!! Quân lệnh chính là do thân vệ của Nhiếp Chính vương đưa tới, không thể giả được!"

"Tiểu nhân chết không có gì đáng tiếc, nhưng cầu Thánh thượng và các vị đại nhân minh xét, cho phu quân của ta một công đạo!"

Trong đám người bắt đầu phát ra tiếng nghị luận, sắc mặt của cấm vệ quân không tốt, nhưng lại chưa từng gặp qua tình huống như vậy, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Trong Nhiếp Chính vương phủ, La Sinh đi thật nhanh qua hành lang, cúi người kề bên tai Vương Nhất Bác kể lại chi tiết chuyện ở cửa cung.

Tay Vương Nhất Bác đột nhiên siết chặt quyền.

"Bệ hạ đã triệu Tam ti Lục bộ nhập cung, theo khẩu dụ của Bệ hạ, cũng ra lệnh triệu Vương gia vào cung."

Sắc mặt Vương Nhất Bác âm trầm, nở nụ cười trào phúng. Hắn xoay chiếc nhẫn đeo trên ngón tay, kéo áo choàng trên giá áo phủ lên thân, thấp giọng nói: "Mời vị phu nhân kia vào Vương phủ, đừng để nàng nháo lớn thêm nữa, tiếp đãi tử tế, bản vương lập tức vào cung."

"Vâng." La Sinh đáp ứng, lo lắng nói: "Hành động lần này của Bệ hạ..."

"Muốn giết cũng sẽ không giết bản vương vào hôm nay." Vương Nhất Bác lắc đầu, ra hiệu cho La Sinh không cần quá lo lắng, hắn xốc mành bước xuyên qua đình viện, do dự một hòi, phân phó nói: "Địa vị của phu nhân kia không rõ ràng, trước tiên ngươi cứ thả Tây Nam ra trước, để hắn bảo vệ sinh các."

"Vâng."

"Còn nữa..." Vương Nhất Bác quay lại: "Sữa trâu giải dược, lúc y ngủ dậy đừng để y uống. Buổi tối uống thuốc xong thì cho y ăn một viên kẹo sơn trà, đừng để y ăn quá nhiều."

"Vâng." La Sinh gật đầu, đi theo bước chân của Vương Nhất Bác hỏi: "Khi nào Vương gia..."

"Trước khi A Chiến ngủ, bản vương nhất định sẽ tới, bảo y đừng lo lắng, bảo trọng thân thể."

"Vâng." La Sinh hành lễ, nhìn Vương Nhất Bác trở mình lên ngựa, roi da giương lên trong gió, móng ngựa giẫm lên tuyết bắn tung tóe, biến mất tại phố dài, vô tung vô ảnh.

//

Sau này chắc Chỉ An sẽ giận Vương gia lắm, Vương gia nói dối quá nhiều rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro