Chương 13: Người có tiền ra tay thật khác biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai vợ chồng đi ra ngoài, quả nhiên là bố mẹ Tiêu đữ đến, hai người đi đến, tay còn xách theo túi lớn túi nhỏ.  Tiêu Chiến cười nói, mang nhiều như vậy làm gì , bọn con đã mua đủ rồi.  Mẹ Tiêu cũng cười nói, mấy thứ này để trong tủ lạnh cũng không hư, cứ để sẵn đó.  Vừa nói Vương Nhất Bác đã vội vàng chạy tới đỡ lấy: "Bố, mẹ để con xách."

"Ha ha." Mẹ Tiêu nhìn Vương Nhất Bác cười.

Bố Tiêu không thích nói chuyện, đưa đồ trong tay cho Vương Nhất Bác, ông không nói gì.

Vương Nhất Bác mang tất cả đồ đạc vào bếp, sau đó Tiêu Chiến nắm tay mẹ Tiêu đi vào.  Nhìn thấy màn hình, mẹ Tiêu có chút khó hiểu: "Cái này để làm gì?"

"Con đang phát sóng trực tiếp." Tiêu Chiến nói.

"Ui," Mẹ Tiêu có chút tức giận, "Con nói sớm một chút thì mẹ đã trang điểm rồi."

Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười cười, khoác vai mẹ, "Ai dà, Mẹ không trang điểm cũng đã đẹp rồi."

"Con đứa nhỏ này."

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn xếp từng mẻ đồ vào tủ lạnh, nhìn thấy dâu tây và anh đào thì lấy ra rửa sạch bày ra đĩa.  Nên cho không thể nhìn thấy Vương Nhất Bác, nhưng lại có thể nhìn thấy Tiêu Chiến và mẹ Tiêu.  Đây là lần đầu tiên người hâm mộ gặp mẹ của Sean, liền nhao nhao hỏi thăm.

"Chào mọi người ." Tiêu Chiến nói.

"Ồ," Mama Tiêu nhìn màn hình, "Các con sao rồi? Sao không đi ăn tất niên xem truyền hình trực tiếp?"

【Chờ xem Sean làm gì ạ】

【Chờ ăn những gì Mama làm】

【có thể mang cho chúng con một miếng không】

【Hahaha dì thật dễ thương】

【Dì đẹp quá】

Mẹ Tiêu rất vui khi được khen ngợi: "Cảm ơn mọi người, chúc mừng năm mới".

Bên này, mẹ Tiêu và Tiêu Chiến đang nấu ăn trực tiếp cùng nhau, và Vương Nhất Bác đang giúp đỡ, khi các món ăn đã sẵn sàng, Tiêu Chiến nhắc nhở mọi người đi tất niên và tắt phát sóng trực tiếp.

Mẹ Tiêu với tư cách là đầu bếp đã nấu một bàn các món ăn, trong khi Tiêu Chiến chỉ nấu một đĩa Cánh gà Coca-Cola cho chồng liền bị mẹ Tiêu "đuổi" ra khỏi bếp.  Anh trở về phòng để tắm rửa, sau đó mặc bộ quần áo Tết mà anh đã chuẩn bị từ lâu—màu đỏ, và dự định sẽ ăn mặc thật đẹp cho đêm tất niên.

Vào phòng tắm không lâu, Vương Nhất Bác đi vào. Hắn nhìn vào phòng tắm như một tên trộm, sau đó cúi xuống trước bàn cạnh giường ngủ, lấy từ ngăn kéo dưới cùng ra một chiếc ví màu đen.

Hắn ngồi xuống đất và mở chiếc túi nhỏ đựng "tiền riêng" của mình.  Số tiền này được hắn tiết kiệm từ tiền tiêu vặt hàng tháng, may mắn hắn không có gì để tiêu, đi ăn đều là Tiêu Chiến trả tiền, nên số tiền còn lại của hắn cũng không ít.

Trong ví có nhiều loại tiền giấy mệnh giá khác nhau, vì tiết kiệm cho mình một ít tiền, hắn đã không bỏ tiền vào thẻ, dù sao cho vào thẻ cũng quẹt mất.  Hắn lấy một nửa số ông nội Mao từ bên trong ra, rồi từ trong túi áo len lấy ra một chiếc phong bì màu đỏ.

Túi phong bì màu đỏ này có hình dạng đàn accordion và có thể mở ra, mỗi ngăn có thể đựng một tờ tiền.  Hắn nghiêng người và đặt những tờ một trăm nhân dân tệ vào lưới.  Kích thước của lưới gần như vừa phải, và hơi khó để nhét vào, hắn phải cẩn thận căn chỉnh từng góc một.

Sau khi gom hết tiền, hắn lại giấu số tiền riêng, đứng dậy cầm phong bao lì xì một cách vui vẻ.

Cánh cửa mở ra, Vương Nhất Bác nhìn lên, Tiêu Chiến mặc một chiếc áo len đỏ và quần trắng, anh dùng một tay vuốt ve cái bụng to của mình.  Thấy Vương Nhất Bác vui vẻ nhìn mình, Tiêu Chiến có chút kinh ngạc: "Sao vậy chồng? Cơm đã chuẩn bị xong chưa?"

"Xong rồi, chúng ta ăn tối đi."

"Vậy em đi tắm đi, anh cho em chuẩn bị một bộ màu đỏ, em mặc vào đi."

"Được ạ," Vương Nhất Bác chắp tay sau lưng đi đến trước mặt Tiêu Chiến, "Anh yêu, em chuẩn bị cái này cho anh," hắn nói, đưa phong bao lì xì trước mặt Tiêu Chiến, "Phong bao lì xì năm mới."

Tiêu Chiến hơi kinh ngạc, "Oa, bao nhiêu vậy?" Sau đó tò mò mở ra xem.

"520 nhân dân tệ là tất cả những gì em tiết kiệm được đó." Vương Nhất Bác cười nói.

Tiêu Chiến mở phong bì màu đỏ, một hàng ông Mao được bày ngay ngắn trước mặt anh.  Tiêu Chiến mỉm cười, cưng chiều nhìn Vương Nhất Bác, "Sao em lại nghĩ đến việc lì xì cho anh?"

"Anh là bảo bảo của em." Vương Nhất Bác vòng tay qua eo Tiêu Chiến với vẻ mặt tự hào, bước tới hôn anh.

"Vậy không có phần của con chúng ta hả? Hèn gì con cứ đá anh." Tiêu Chiến chỉ vào bụng mình.

Vương Nhất Bác cười ôm bụng Tiêu Chiến, "Còn nhỏ như vậy đã muốn tiền lì xì?"

Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười cười, "Đợi anh." Sau đó, anh quay người lấy ra một phong bì màu đỏ từ chiếc bàn cạnh giường ngủ, đưa cho Vương Nhất Bác, "Đây, cho đại bảo của anh."

Vương Nhất Bác hai mắt sáng lên, "Em cũng có?"

"Đúng vậy, bạn nhỏ của anh."

Vương Nhất Bác mỉm cười mở phong bì màu đỏ ra đếm, bên trong có 1314 tệ.

"Người có tiền ra tay thật khác biệt." Vương Nhất Bác thở dài.

"Đi." Tiêu Chiến vỗ cánh tay Vương Nhất Bác, "Đi tắm rửa ăn cơm đi."

"Tuân lệnh, vợ!"

Sau khi Vương Nhất Bác vào phòng tắm, Tiêu Chiến lấy phong bao lì xì che nửa mặt chụp ảnh tự sướng, sau đó ngồi trên giường nghịch bao lì xì.

Hai vợ chồng tắm rửa xong ra khỏi phòng, cơm tất niên đã sẵn sàng, hương thơm thoang thoảng từ xa.  Vương Nhất Bác đỡ eo Tiêu Chiến đi đến bàn ăn, nhìn trên bàn đầy thức ăn ngon, Tiêu Chiến liền chụp một tấm ảnh, định nửa đêm hôm nay đăng một bài để bày tỏ lễ nghĩa.

Vương Nhất Bác giúp anh kéo ghế ra, đỡ anh ngồi xuống, chính hắn cũng ngồi xuống một bên.  Bố Tiêu đã ngồi vào chỗ của mình, và mẹ Tiêu đặt món ăn cuối cùng lên bàn và ngồi xuống với một nụ cười.

"Làm một chút thôi, mau ăn đi, đừng đợi nguội." Mẹ Tiêu cười nói.

"Vâng ạ."

Vừa định ăn, bố Tiêu đã mở ly rượu bên cạnh, "Uống với bố một chén." Ông nói, đang định rót rượu vào ly của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác vội vàng đặt đũa xuống, cầm lấy ly rượu bằng cả hai tay.

"Uống ít thôi." Tiêu Chiến nói.

Bố Tiêu nhìn Tiêu Chiến ngừng tay, "Con không thể để bố cùng con rể uống rượu khi đến Tết Nguyên đán?"

"Không sao, con uống vài ly với bố." Vương Nhất Bác cười nói với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến mỉm cười cuối cùng cũng không nói gì.

Sau bữa cơm tất niên, cả nhà đang trò chuyện trong phòng khách, vừa trò chuyện đã gần nửa đêm.  Nửa giờ trước nửa đêm, thành phố được bao quanh bởi pháo hoa.  Tiêu Chiến mở rèm cửa sổ, nhìn thấy pháo hoa khắp bầu trời, lấp lánh trong mắt anh, "Oa..." Anh có chút phấn khích, gọi Vương Nhất Bác, "Ông xã, đến xem pháo hoa đi."

Vương Nhất Bác lúc này chắc sẽ hơi buồn ngủ, hắn đứng dậy đi đến sau lưng Tiêu Chiến, vòng tay qua eo anh, bàn tay to lớn đặt trên cái bụng to của anh, mái đầu đầy tóc của hắn tựa lên vai Tiêu Chiến.  Tiêu Chiến hơi quay đầu nhìn hắn, "Buồn ngủ?"

Vương Nhất Bác gật đầu trên vai anh.

Pháo hoa lớn hơn nở rộ trong không trung, xua tan đi phần lớn cơn buồn ngủ của Vương Nhất Bác, hắn ngước nhìn bầu trời nhấp nháy, xung quanh là hương đào trắng ngọt ngào dịu dàng, môi hắn cọ cọ vào khóe môi Tiêu Chiến.  Như biết hắn sắp hôn mình, Tiêu Chiến quay đầu lại, bắt lấy nụ hôn của Vương Nhất Bác.

"Xem pháo hoa có cần dính nhau như vậy không?" Bố Tiêu ngồi trên sô pha chứng kiến toàn bộ quá trình nhíu mày lẩm bẩm.  Mặc dù rèm che mặt họ, nhưng Bố Tiêu chắc chắn biết họ đang làm gì sau rèm.

Mẹ Tiêu mỉm cười, dùng điện thoại di động chụp ảnh con trai và con rể, tìm một góc độ rồi nói: "Ôi, khác với thời chúng ta bây giờ, vợ chồng trẻ yêu nhau cũng tốt."

Bố Tiêu im lặng, khoanh tay và tiếp tục xem TV.

Pháo hoa lúc 0 giờ còn rực rỡ hơn, nhưng mọi người đều buồn ngủ, bố Tiêu và mẹ Tiêu ở trong phòng dành cho khách, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cũng trở về phòng.  Tiêu Chiến nửa ngồi trên giường và chơi đùa, Vương Nhất Bác ôm eo Tiêu Chiến, dựa vào bụng anh nói chuyện với em bé.

Anh đã đăng những bức ảnh về bữa tối đêm giao thừa, một bức ảnh anh chụp ảnh tự sướng với một phong bì màu đỏ và một bức ảnh hôn nhau được mẹ Tiêu chụp lúc anh ngắm pháo hoa đến trạm T, chúc người hâm mộ một năm mới hạnh phúc.

Sean: Bộ ba món cho Tết Nguyên Đán đã hoàn thành. Chúc mọi người năm mới vui vẻ. Đoán xem tôi đã làm món nào nào?

Nhiệt bình luận: Có lẽ là bát cơm chó này trong tay tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro