33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

33.

Tiêu Chiến đã nói là đi công tác ở thành phố Tùng Đài sẽ dẫn Vương Nhất Bác theo, cho nên thật sự thêm tên cậu lên đơn xin phê duyệt đi công tác.

Trước khi đi Tiêu Chiến theo thông lệ đến văn phòng của giám đốc bệnh viện, nghe lãnh đạo dặn dò một chút, còn phải để ông ta ký tên lên đơn phê duyệt.

Giám đốc bệnh viện tuyệt đối không có khả năng không biết đến quan hệ của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, nhưng mà sao ông ấy có thể mở miệng nói với Tiêu Chiến mấy chữ "Chú ý lời qua tiếng lại" được? Tuy rằng Tiêu Chiến dẫn theo Vương Nhất Bác làm rất nhiều việc mà một bác sĩ nội trú không được phép tham dự hoặc liên quan đến, thế nhưng Tiêu Chiến lại là cố vấn luận án tiến sĩ của Vương Nhất Bác, ở một mức độ nào đó thì những việc anh làm cũng coi như là thuận lý thành chương.

Giám đốc bệnh viện ký tên lên đơn xin phê duyệt đi công tác, sau đó đưa lại cho Tiêu Chiến cầm. Giám đốc bệnh viện hỏi:

"Phương diện thao tác thực tiễn ngoại khoa của Vương Nhất Bác thế nào?"

"Có can đảm, có kiến thức, có năng lực."

"Lão Tiết bên bệnh viện trực thuộc tuyến một tán thưởng cậu ấy có thừa."

"Đúng là hiếm có."

"Chờ sau khi Mưu Triết khảo sát chức danh bác sĩ chính xong xuôi, cậu dự định để ai tiếp nhận danh ngạch bác sĩ phụ trách nội trú của khoa Ngoại Tim mạch các cậu?"

Tiêu Chiến mỉm cười:

"Giám đốc, dựa vào năng lực thôi, ngài nói xem."

"Theo lý, Vương Nhất Bác mới chỉ thực tập ở bệnh viện trực thuộc hơn một năm đã được luân chuyển công tác, nhanh nhất thì cậu ta cũng phải làm bác sĩ nội trú ở Thánh Tác hai năm mới đủ tư cách khảo sát khám chính. Nói thật ra thì, phụ trách nội trú cũng không phải là việc mà bác sĩ nội trú nhất định phải trải qua trước khi làm khám chính. Cậu là cố vấn luận án của cậu ấy, lúc trù định chức nghiệp cho cậu ta thì tăng thêm một cái danh ngạch phụ trách nội trú cũng được."

"Tôi sao có thể trù định chức nghiệp cho cậu ấy chứ, tất cả đều là đánh giá dựa trên quá trình công tác, cậu ấy là người có năng lực tốt nhất trong các bác sĩ nội trú, người nối tiếp Mưu Triết ắt hẳn chính là cậu ấy rồi."

"Những lời này, còn có phương diện khác không?"

Trên mặt Tiêu Chiến vẫn giữ nguyên ý cười:

"Nếu như xuất phát từ tư tâm, bác sĩ phụ trách nội trú cần phải phụ trách toàn bộ các phòng bệnh ở Ngoại Tim mạch, chức vụ này có thể tiếp xúc toàn diện nhất với đủ mọi loại hình bệnh trạng, thế nhưng lại mệt vô cùng, một tuần onl – call tận bốn ngày. Nhưng mà bất kỳ ai sau khi rèn giũa ở vị trí này khoảng một năm thì tầm mắt cũng rộng hơn rất nhiều."

"Trưởng khoa Tiêu cậu mấy năm nay ở Thánh Tác, đã cống hiến cho cơ cấu khám chữa bệnh của Thánh Tác thế nào thì từ trên xuống dưới ai có mắt cũng đều nhìn thấy, cho nên những đề nghị cùng quyết sách của trưởng khoa Tiêu đương nhiên là sẽ có tính uy quyền. Ít nhiều cũng sẽ bị người trong nghề gièm pha đôi lời, nhưng mà vẫn hy vọng người khác cũng có được năng lực cùng sự quyết đoán như trưởng khoa Tiêu, vậy thì mới không làm ảnh hưởng đến thanh danh của cậu."

Những lời mà giám đốc bệnh viện muốn khuyên đã nói đến mức không thể rõ ràng hơn, thế nhưng hết lần này đến lần khác Tiêu Chiến lại có một niềm tin rằng, Vương Nhất Bác nhất định sẽ là người có thể khiến cho người dẫn dắt là anh kiêu ngạo vì cậu. Giống như từ rất lâu trước đó Tiêu Chiến đã từng nói qua, sau này anh còn phải dựa vào cái danh hiệu "cố vấn luận án của Vương Nhất Bác" này để ra ngoài "lừa qua dối lại" người khác đây. Anh không muốn nói quá nhiều cùng với giám đốc bệnh viện, bởi vì nhiều lời cũng vô ích. Tiêu Chiến dùng cách tự nhiên nhất để chuyển đề tài sang chuyến đi công tác đến bệnh viện thành phố Tùng Đài lần này cùng những việc cần phải làm trong chuyến công tác.

***

Bệnh viện thành phố Tùng Đài đã sắp xếp mọi việc thỏa đáng đâu ra đấy, từ chuyện đón máy bay đến vấn đề chỗ ăn chỗ ở.

Đương nhiên, là hai gian phòng tiêu chuẩn.

Bọn họ còn suy nghĩ chu đáo, để Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đi theo cùng nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau mới chính thức đến bệnh viện chỉ đạo công tác, chẳng qua là buổi tối vẫn cần phải đi ăn một bữa cơm với những đồng nghiệp ở bệnh viện Tùng Đài.

Người của Tùng Đài đưa bọn họ đến sảnh lớn của khách sạn, chuyển lại thẻ phòng thì tạm thời rút lui trước. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác lên thang máy, phòng của hai bọn họ ở sát cạnh nhau, nhưng mà Vương Nhất Bác lại đi theo Tiêu Chiến vào phòng của anh, còn gian phòng bên cạnh đến vào nhìn một cái cũng không nghĩ đến.

"Tsk, hơi nhỏ một chút." Vương Nhất Bác than thở một câu.

Đúng là nhỏ thật, vì vừa bước vào cửa thì đã thấy giường rồi, phòng tắm cũng không chia ra chỗ tắm riêng chỗ đi WC riêng, đối với Vương Nhất Bác mà nói thì không phải chỉ là hơi nhỏ một chút thôi đâu. Nhưng đây cũng không phải là vấn đề quan trọng, vấn đề quan trọng chính là giường ở đây chỉ to bằng hai cái giường đơn ghép lại. Vương Nhất Bác không thể nào hiểu nổi:

"Ở khách sạn mà còn có loại giường này sao?"

Tiêu Chiến phì cười:

"Cái này gọi là phòng tiêu chuẩn đấy."

"Bảo bối, như này thì ngủ kiểu gì được?"

Tiêu Chiến cố ý trêu cậu:

"Bác sĩ Vương, phòng của em ở ngay bên cạnh đấy."

Vương Nhất Bác bước lên một bước, vòng tay ôm lấy thắt lưng Tiêu Chiến:

"Tiêu lão sư, đây là muốn chia phòng ngủ với em à?"

"Không phải là em chê giường quá nhỏ sao?"

"Đó là em sợ buổi tối lúc đang dỗ dành Tiêu lão sư vui vẻ thì chơi không ra nổi, chứ nếu ngủ thì giường to bằng một nửa cái giường này là đủ rồi, bây giờ Tiêu lão sư không gối lên ngực em thì làm sao mà ngủ được, có phải không?"

Tiêu Chiến nhéo lưng Vương Nhất Bác một cái:

"Người nhà em không chê em phiền sao?"

Vương Nhất Bác thuận thế ôm Tiêu Chiến vào lòng, nói:

"Bảo bối, đây là lần đầu tiên hai chúng ta đi thuê phòng đấy, tuy rằng chỗ này hơi tồi tàn một chút."

Tiêu Chiến hơi ngửa người ra phía sau nhìn Vương Nhất Bác:

"Ngay lần đầu tiên đã dẫn thẳng người ta về nhà, em quá tuyệt luôn."

"Ơ sao lại là em tuyệt?" Vương Nhất Bác nâng tay phải lên, dịu dàng vuốt ve sườn mặt bên trái của Tiêu Chiến, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn qua nốt ruồi dưới môi anh: "Là anh tuyệt mới đúng chứ Tiêu lão sư. Sao anh không thử ngẫm nghĩ một chút xem vì sao ngay lần đầu tiên em đã muốn mang anh về nhà rồi?"

"Thế là trách anh à?"

Cánh tay của Vương Nhất Bác đang ôm lấy thắt lưng Tiêu Chiến trượt xuống dưới, cậu nhẹ nhàng vỗ lên mông anh hai cái:

"Không trách anh chẳng lẽ trách em à? Em trẻ người non dạ, em làm gì có định lực đâu."

Tiêu Chiến ôm lấy Vương Nhất Bác rồi cắn lên cái má sữa của cậu một cái thật mạnh:

"Anh bị mạo phạm!!!!"

Vương Nhất Bác nhanh chóng chớp thời cơ hôn lên khóe miệng Tiêu Chiến, nói:

"Nhưng mà vậy cũng chứng minh bảo bối nhà em rất uy phong, em chỉ có thể nghe theo lời bảo bối nhà em thôi, phải không nào?"

"Thế thì vì để chứng minh em nghe lời, tối nay em ngủ ở phòng của em luôn đi."

Vương Nhất Bác cố nín cười, nhướng một bên mày lên nói:

"Vậy thì tối nay em đây sẽ được mở mang tầm mắt, thấy một cục thỏ thỏ bảo bối quấn chăn đến gõ cửa phòng em, sau đó nói, mình ơi anh không ngủ được."

"Vương Nhất Bác!!!"

Cuối cùng Vương Nhất Bác cũng cười thành tiếng, cậu ôm thật chặt Tiêu Chiến:

"Cho nên em đành phải mặt dày mày dạn một chút, bảo bối có đuổi em thì em cũng không thể đi được."

"Em cả ngày chỉ biết chọc ghẹo người khác."

"Nói thế là sai rồi, em chỉ chọc ghẹo có mình Tiêu Chiến thôi."

Tiêu Chiến đến bệnh viện thành phố Tùng Đài đúng là cực kỳ gây tiếng vang, giám đốc bệnh viện còn tự mình đến khoa Ngoại Tim mạch tham gia hội chẩn. Trước khi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đến, những bác sĩ ở Tùng Đài đều đã khống chế các chỉ số của bệnh nhân ở trong phạm vi tiêu chuẩn, lúc nào cũng có thể chuẩn bị phẫu thuật.

Lúc Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến nói chuyện phiếm thì cậu mới biết được, cái kiểu giao lưu chỉ đạo như thế này, ba năm gần đây năm nào Tiêu Chiến cũng phải đi hai ba lần gì đó. Tiêu Chiến còn nói:

"Những lúc như thế này mới xem như anh chân chính được lĩnh hội cái gọi là gánh nặng đường xa. Em đến bệnh viện nhà người ta, em làm ca phẫu thuật này, hoặc là chỉ đạo ca phẫu thuật kia, những đồng nghiệp nơi đó sẽ mặc định rằng em làm phẫu thuật thì chắc chắn sẽ thành công, những chỉ đạo mà em đưa ra nhất định là đúng đắn."

Giống như lần này, bác sĩ trưởng khoa mặc dù lớn tuổi hơn Tiêu Chiến nhiều, thế nhưng lúc gặp mặt Tiêu Chiến vẫn khách sáo lễ độ, cũng muốn cố gắng học được thứ này thứ kia từ Tiêu Chiến – người đã được đào tạo chuyên sâu qua những trường đại học y khoa cao cấp nhất ở Trung Quốc cũng như ở nước ngoài. Vương Nhất Bác cũng vậy, cậu giống như mỗi ngày đều học được những thứ khác nhau từ Tiêu Chiến, học kỹ năng học thuật, học tâm thái khi cư xử với bệnh nhân, học cách đối nhân xử thế, học cách giải quyết công việc, học bình tĩnh thản nhiên một cách đúng mực. Điều quan trọng hơn cả là, cậu học được cách yêu một người thế nào từ Tiêu Chiến.

Ở Tùng Đài bốn ngày, những ca phẫu thuật do Tiêu Chiến làm tất nhiên là đều thành công, nhưng mà ở bệnh viện Thánh Tác cũng còn rất nhiều chuyện phải làm, anh không thể ở lại để quan sát và đánh giá tình hình hồi phục của bệnh nhân sau phẫu thuật.

Y như rằng, Tiêu Chiến quay về Thánh Tác đi làm ngày đầu tiên đã phải tăng ca, ba ngày liên tục sau đó lịch phẫu thuật của anh cũng được xếp đầy. Vương Nhất Bác đứng trong văn phòng của Tiêu Chiến xem lịch phẫu thuật của anh, sau đó nói:

"Bảo bối, anh đây là phẫu thuật theo kiểu sản xuất dây chuyền à?"

"Cứ coi như là vậy đi, chẳng qua là vẫn còn may, không có ca nào quá khó. Ca cắt thùy phổi cùng hai ca phẫu thuật đặt stent* kia em lên cùng anh, em làm."

"Uầy, Tiêu lão sư ký tên lên mục bác sĩ mổ chính, nhưng phẫu thuật thì lại cho em làm, em quá vinh hạnh luôn."

Tiêu Chiến giương mắt lên nhìn:

"Cho nên, nếu trong quá trình phẫu thuật em không đạt được tiêu chuẩn thì anh sẽ lập tức đá em ra ngoài."

"Em tuyệt đối sẽ không cho anh có cơ hội làm vậy."

(*Đặt stent: Đặt stent động mạch vành là một thủ thuật can thiệp qua da để đưa những khung lưới kim loại nhỏ vào trong lòng động mạch vành, giúp mở rộng lòng mạch đang bị hẹp và giữ nó không hẹp trở lại, phục hồi khả năng cung máu đến phần cơ tim bị thiếu máu cục bộ, giảm triệu chứng và ngăn chặn nhồi máu cơ tim một cách nhanh nhất.)

Ba ca giải phẫu này đều tập trung trong một ngày, cho nên ngoại trừ ngày này cậu cùng Tiêu Chiến gần như là ngâm mình trong phòng phẫu thuật cùng nhau ra, thì Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến hai ngày liên tục cứ đến giờ đi làm là coi như tạm thời mất liên lạc.

Cuối cùng Tiêu Chiến cũng tạm thời thoát ra được khỏi núi công việc đè nặng trên vai, lúc tan làm trời còn chưa kịp tối. Tiêu Chiến không muốn đi ăn bên ngoài nữa, anh tình cờ xem được vài video ngắn hướng dẫn nấu mấy món ăn nhìn qua cũng ngon lắm, cho nên hết giờ làm bọn họ muốn đi siêu thị mua đồ về nấu ăn. Vương Nhất Bác đứng ở khu vực bán đồ dùng sinh hoạt hàng ngày lưỡng lự mãi, còn lẩm bẩm mãi là mấy nhãn hiệu bán trong siêu thị này cũng phế vật quá đi. Tiêu Chiến nhanh chóng đẩy xe sang chỗ khác.

"Ở nhà vẫn còn mà."

Vương Nhất Bác cũng nhanh chân bước theo:

"Bảo bối, đây không phải là lo trước thì khỏi họa sao?"

Lúc Vương Nhất Bác đang đứng chờ thanh toán thì chuông điện thoại của Tiêu Chiến vang lên, vậy mà lại là mẹ anh gọi điện. Theo lý mà nói đây cũng không phải là thời điểm thường ngày mẹ anh gọi điện nói chuyện, cho nên Tiêu Chiến có chút luống cuống, sợ là đã xảy ra chuyện gì đó. Kết quả là, mẹ anh vừa thấy anh nhấc máy đã lập tức nói:

"Surprise, con trai, mẹ và ba con sẽ đến nhà con ngay đây."

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến trợn tròn cả mắt thì vội vàng hỏi anh làm sao vậy?

Mẹ Tiêu nghe thấy giọng nói của một người khác trong điện thoại thì hỏi luôn:

"Là tiểu soái ca sao?"

"Mẹ, con đâu có ở nhà... Thế này đi, ba mẹ ở nhà chờ con một lát, con và Nhất Bác đến đón ba mẹ."

Vương Nhất Bác vừa nghe thấy câu này đã hiểu được chuyện gì xảy ra, hai người xách theo túi lớn túi nhỏ đi về phía bãi đậu xe. Đối với với chuyện ba mẹ đột nhiên tập kích thế này, Tiêu Chiến vừa cảm thấy ngạc nhiên lại vừa cảm thấy theo tính cách của ba mẹ thì làm vậy cũng hợp tình hợp lý. Hai người bọn họ theo thói quen mở cửa sau xe ra rồi bỏ đồ vừa mua vào, tới tận khi đã lên xe yên vị rồi Tiêu Chiến mới nhớ ra rằng lát nữa còn phải đi đón ba mẹ anh nữa. Vương Nhất Bác nói:

"Đợi lát nữa dừng xe thì bỏ đồ xuống cốp sau là được mà."

Tiêu Chiến nhìn lướt qua đống đồ, có một cái túi to chỉ cần nhìn thoáng qua là thấy ngay dầu bôi trơn cùng bao cao su mà vừa nãy Vương Nhất Bác nói gì thì gì cũng nhất định đòi mua, anh nhanh chóng rướn cả người về phía sau, lấy tất tần tật mấy thứ đó rồi giấu hết vào ngăn chứa đồ đằng trước ghế phó lái. Vương Nhất Bác bật cười:

"Làm gì mà giống như con nít vừa làm chuyện xấu xong thế bảo bối, chúng ta đã lớn thế này rồi, đó không phải đều là những đồ dùng thiết yếu trong cuộc sống sao?"

Tiêu Chiến ghé sát lại gần Vương Nhất Bác, nói:

"Em có tin không, sau khi mẹ anh thấy mấy thứ này thì nhất định sẽ muốn thảo luận với chúng ta về vấn đề tầm quan trọng của việc làm tình trong tình yêu luôn đấy."

"Ù uây, em cực kỳ sẵn lòng luôn."

Tiêu Chiến trở tay lại đẩy đầu Vương Nhất Bác một cái:

"Đặt nhà hàng nào đây?"

"Anh quyết định đi, anh thấy nhà nào ngon thì đặt. Chú dì mới từ nước ngoài về, nhất định muốn ăn đồ ăn Trung Quốc."

Lúc Tiêu Chiến còn đang cầm điện thoại phân vân thì Vương Nhất Bác đã kết nối xong car phone, chú Quyền tiếp máy rất nhanh.

"Chú Quyền, chú vào hầm rượu của ba cháu lấy cho cháu hai bình Mao Đài lâu năm thật ngon vào, cháu đi gặp ba vợ."

Tiêu Chiến ném cho Vương Nhất Bác một cái lườm sắc còn hơn dao, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu:

"Làm gì đã ai đồng ý, nhận vơ không."

Vương Nhất Bác cũng không để ý đến Tiêu Chiến, nghe chú Quyền đọc vài loại thời hạn khác nhau, hỏi Vương Nhất Bác muốn loại nào. Nói thật ra thì Vương Nhất Bác cũng không am hiểu lắm, cho nên nói:

"Loại nào ngon thì lấy loại đó. Đợi một chút cháu gửi địa chỉ cho chú, chú bảo người đưa qua đó cho cháu."

Xe dừng ở tầng dưới nhà của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến gọi điện thoại cho mẹ anh rồi bảo hai người xuống tầng để đi ăn cơm. Vì chờ đợi hai vị phụ huynh nghỉ ngơi chỉnh đốn qua loa một chút, cho nên Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ngồi đợi luôn trong xe. Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác vì sao nhìn qua cậu có vẻ chẳng căng thẳng chút nào vậy. Vương Nhất Bác xoay người sang phía Tiêu Chiến rồi nói:

"Em đây mong mỏi được gặp mặt ba mẹ anh sớm một chút ấy chứ, để hiện thực hóa mối quan hệ này, làm anh muốn chạy cũng không chạy được. Hiện giờ em vô cùng phấn khích luôn."

Tiêu Chiến bĩu môi, nói:

"Chứ không phải là bởi vì em biết trình độ tiếp nhận chuyện này của bố mẹ anh rất cao, hơn nữa còn đánh giá em rất không tồi à?"

"Đấy không phải đều là do bảo bối nói tốt sao?"

"Vậy em có lén nói tốt anh với ba mẹ em không đấy?"

"Không hề luôn, em đây toàn ăn ngay nói thật."

Tiêu Chiến quay mặt sang nhìn cậu:

"Anh cũng vậy mà."

Vương Nhất Bác ngoắc ngoắc tay, ra hiệu cho Tiêu Chiến ghé sát lại gần cậu một chút, Tiêu Chiến cũng nghe theo.

Thật ra Vương Nhất Bác đã nhìn qua ảnh chụp của ba mẹ Tiêu Chiến từ lâu rồi, cậu nhìn xuyên qua kính cửa xe bên ghế phó lái của Tiêu Chiến lại vừa lúc nhìn thấy ba mẹ anh đi ra khỏi cửa một cánh, vì thế nên cậu mới cố ý bảo Tiêu Chiến ghé lại gần.

"Bảo bối, anh hôn em một cái đi."

Tiêu Chiến hoàn toàn không cần suy nghĩ nhiều, chẳng phải chỉ là hôn một cái thôi sao. Thế nhưng môi Tiêu Chiến vừa mới dán lên môi Vương Nhất Bác thì cậu đã đỡ lấy gáy anh, biến nụ hôn phớt này thành một nụ hôn sâu, tay còn lại ấn nút hạ kính cửa xe bên chỗ ngồi của Tiêu Chiến xuống.

Ba Tiêu mẹ Tiêu không thấy xe của Tiêu Chiến đâu, cho nên nhìn trái nhìn phải để tìm, cuối cùng bị con G800 nổ mắt nhất trong dãy xe đang đậu thu hút ánh nhìn.

"Con trai?"

Tiêu Chiến bị dọa giật cả mình, vội vàng đẩy Vương Nhất Bác ra, anh quay đầu lại nhìn thì mới phát hiện ra kính của cửa xe đã bị hạ xuống từ lúc nào. Mặt Tiêu Chiến lập tức đỏ bừng cả lên, từ mặt xuống đến cổ đều đỏ.

"Vương Nhất Bác!"

Chẳng qua là Vương Nhất Bác đã kịp mở cửa xe bước xuống, vòng qua đầu xe rồi đi đến trước mặt ba Tiêu mẹ Tiêu, thái độ vô cùng tốt, lễ phép mà chào một tiếng:

"Chào chú, chào dì."

_______END_______


Hết xòi mn ơi, có phần 2 ớ, phần 2 có đám cứi ớ, mn đọc khum mình làm

( ' ∀ ')ノ~ ♡ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro