C61: Tước Điểu Hàm Hoa (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm dòng dung nham dữ tợn như rồng ngâm hổ gầm ập tới, Vương Nhất Bác không kịp suy nghĩ gì cả, vội vàng dốc hết toàn bộ linh lực để tu bổ thêm trăm lớp phòng vệ cho kết giới hộ thể, khiến nó bành trướng thành một quả cầu linh lực màu xanh lớn, bảo vệ ba người khỏi bị dung nham hỏa táng thành tro bụi. Dung nham nóng bỏng tràn đến nuốt gọn vòng kết giới màu xanh chỉ trong tích tắc, vừa đè ép vừa đưa ba người theo cột xoáy dung nham cùng tiến nhập sâu vào trong động núi lửa.

Nóng, trừ bỏ nóng ra thì chỉ còn rất rất nóng.

Nóng đến mức Vương Nhất Bác cảm tưởng chính mình sắp bị lửa ở nơi này nướng thành bánh thịt cháy khét.

Sức nóng của nham thạch quả thực không thể tùy tiện đùa giỡn, trăm lớp kết giới hiện tại gần như đã bị lửa thiêu đốt mất bốn phần, liền ngay cả Vương Nhất Bác cũng chống đỡ có chút quá sức, mồ hôi trên trán y đã chảy thành dài thành dòng, y cũng không còn tâm tư để gạt đi.

Tiểu Hỏa nhìn thấy trên vòng kết giới xuất hiện ngày càng nhiều vết rạn, lo lắng nói với Vương Nhất Bác: "Tiểu tử, mau thu lại linh lực, dung nham này không thể giết chết được ta, ta sẽ đưa các ngươi ra ngoài."

Vương Nhất Bác cắn răng tiếp tục chống đỡ, không nói chuyện. Tiểu Hỏa dù sao cũng chỉ là một linh thú hệ hỏa bình thường, chống đỡ được nham thạch đun sôi ngàn vạn năm dưới Dung Nham sơn này mới lạ chuyện lạ.

Dòng xoáy dung nham vươn cao trăm trượng, khí thế dời sông lấp biển, hệt như một con trăn lửa khổng lồ đang gồng sức ép chặt vật mà nó đang cuốn lấy, siết chặt đến khi nào vật đó tắt hơi thở thì mới chịu buông tha.

Nữ nhân ngồi trong động ánh mắt chợt lóe lên, sát niệm của nàng vừa động, trăn lửa ngay lập tức bùng phát càng dữ dội hơn, cuồn cuộn mạnh mẽ tựa như có sinh mệnh, vòng kết giới màu xanh bị nó cuốn lấy "răng rắc" hai tiếng, vỡ nát hơn phân nửa sau đó lập tức bị thiêu cháy thành tro tàn.

Đột nhiên linh lực hộ thể bị công kích bất ngờ, lại sẵn đang dốc toàn bộ linh lực vào vòng kết giới nên không kịp phòng bị, Vương Nhất Bác ngay lập tức bị phản phệ phun ra một búng máu, lồng ngực đau nhức dữ dội như vừa bị đâm một nhát kiếm thấu xương. Dung nham cuộn cuộn vẫn đang xoáy chặt đè ép bên ngoài kết giới, trong nháy mắt lại thiêu đốt mất thêm một tầng.

Nhưng hiện tại y không còn tâm trí đâu mà quan tâm đến việc tu bổ lại kết giới nữa, bởi vì, có một thứ vô cùng quan trọng làm vật trấn áp trong cơ thể y cũng vừa bị chấn động đến rạn nứt muốn vỡ. Thứ đó vừa bị tổn thương, ba dòng linh khí trong cơ thể y ngay lập tức cũng mất đi thế cân bằng, trở nên tán loạn xông đến trăm cơ bách huyện, giữa mi tâm mơ hồ tràn ra ma khí bức người.

Sắc mặt y thoắt cái chuyển sang tái mét, mắt cũng đã kéo lên một tầng tia máu dữ tợn, y vội vàng thu tay bắt quyết, vận chuyển linh lực một bên đè ép ma khí không cho nó ngóc đầu dậy, một bên tức tốc rót yêu lực đã hút của yêu quái vào vật kia để chữa lành vết rạn cho nó.

Tiểu Hỏa-Nguyệt Nhi vô cùng kinh ngạc mà nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, một luồng khí đen tuy rằng đang bị y trấn áp mạnh mẽ nhưng vẫn giãy dụa thoát ra từ giữa mi tâm của y, thoắt cái xông ra khỏi vòng kết giới, biến mất giữa dòng nham thạch nóng chảy.

Luồng khí kia rất yếu ớt, nhưng cũng đủ để chúng nó biết rằng, đây chính là ma khí!

Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là ai? Một người phàm như ngươi tại sao lại có thể phát ra ma khí!

Tiểu Hỏa mắt lạnh như hàn sương, nhưng nó chưa kịp truy hỏi Vương Nhất Bác điều gì, lại nghe kết giới "rắc" một tiếng nứt vỡ thêm một tầng nữa. Hiện tại kết giới chỉ còn lại chưa đến mười tầng, xem đến tình trạng của Vương Nhất Bác bây giờ, chỉ sợ sẽ chống đỡ không được bao lâu nữa.

Ánh mắt Tiểu Hỏa hơi ngưng đọng, trong nháy mắt biến thân hóa hình, lấy chính bản thân làm thành một tầng kết giới cuối cùng, bảo hộ một người một yêu quái ở bên trong.

Chủ nhân, hòn than nhỏ, ta nhất định sẽ đưa các ngươi ra ngoài.

Thời điểm nó đang định liều mạng mở ra một đường máu đưa hai người rời đi, bỗng nhiên cảm thấy uy thế của dòng dung nham nóng chảy đang vây lấy vòng kết giới giảm đi nhanh chóng, xoáy lửa trong nháy mắt liền dừng đè ép thiêu đốt, "ầm" một tiếng từ trên cao trăm trượng đổ xuống mặt đất.

Lúc dung nham rút đi hết cũng là lúc vòng kết giới mất trọng lực rơi tự do xuống động núi nửa, kết giới linh lực của Vương Nhất Bác hệt như một hạt minh châu cực lớn, vừa chạm vào mặt đất liền lún sâu xuống cả thước, ba người ở bên trong bị quăng quật đến hoa mắt chóng mặt.

Kết giới yếu ớt lúc này chỉ còn lại một tầng màu xanh mỏng manh, không còn đủ sức để ngăn cản hơi nóng trong động núi lửa nữa, Nguyệt Nhi đưa tay ra quấn gọn quần áo sắp bị lửa thiêu cháy rụi, vội dùng linh lực bảo vệ chính mình, cảm khái nói: "Cũng may ta không phải là than nắm thật, bằng không liền phải bốc cháy."

Tiểu Hỏa đã biến trở về thành cự thú nghiêng đầu liếc nó, đây rốt cuộc là một hòn than kiên cường lạc quan đến mức nào.

Động núi lửa sâu thẳm trăm trượng, Vương Nhất Bác mở mắt ngẩng đầu nhìn lên, ngay cả cửa động cũng nhìn không thấy, tất cả đều là lửa cháy hừng hực. Vật trấn ở trong cơ thể y đã liền lại, ma khí theo đó cũng đã yên tĩnh, nhưng linh lực của y đã tiêu hao quá nhiều trong cùng một lúc, bây giờ ngay cả một tầng kết giới mỏng manh cuối cùng y cũng gần như duy trì không nổi nữa, trên đó lại xuất hiện thêm nhiều vết rách.

Ma nữ nhẹ giọng cười, xảo trá mà lại quỷ bí. Nàng ngồi ở phía trên tảng đá nham thạch, xa xa nhìn y, giống như đang thưởng thức một món đồ chơi: "Nóng sao?"

"Không nóng." Vương Nhất Bác chậm rãi đứng lên, tay trái đưa lên gạt đi vết máu trên miệng, tay phải xuất kiếm phân tán hàn quang, đánh tan đi một chút sóng nhiệt xung quanh mình.

Ma nữ ánh mắt hơi ngưng, nhìn chằm chằm trường kiếm trong tay y, nói: "Ngươi thế nhưng có thể khống chế loại ma kiếm này, ngươi là ai?"

"Ta là Vương Nhất Bác, là một phàm nhân bình thường."

"Có thể khống chế thanh kiếm này, vậy ngươi nhất định không phải là phàm nhân bình thường." Hơn nữa vừa rồi y còn phát ra ma khí, khí tức ma khí ấy nàng không thể nào quen thuộc hơn, Ma Tôn!

Cho nên vừa rồi nàng mới đột nhiên lệnh cho dung nham rút lui, người có liên quan đến Ma Tôn, nàng không dám tùy tiện vọng động.

Cho dù ma nữ quần áo tả tơi, nhưng nàng đang ngồi giữa một mảnh đất toàn hoa tươi, vẫn như cũ đẹp đến chói mắt, mỵ hoặc đến mức khiến cho người ta tình nguyện không để ý đến cách nàng ăn mặc. Thậm chí còn bởi vì bộ quần áo rách nát này, càng làm cho làn da như ngọc của nàng ẩn ẩn hiện hiện, càng thêm câu nhân. Nàng nhẹ nhàng dựa vào tảng đá nham thạch sau lưng, khẽ nâng đầu mày, ánh mắt lưu chuyển, lại cong lên khóe môi.

Nhất tiếu bách mị sinh. (mỉm một nụ cười, trăm vẻ đẹp phát sinh)

Nguyệt Nhi đang nhìn nàng ta, trong lòng chợt nhảy dựng, đột nhiên nghiêng đầu, không được, quá đẹp rồi, đẹp đến mức nếu không cẩn thận, đừng nói là hai tên đàn ông bên cạnh, ngay cả chính nàng cũng bị vẻ đẹp ấy làm cho si ngốc.

Yêu nữ ở Yêu giới tuy xinh đẹp, nhưng ít ra vẻ đẹp ấy không có tính công tích. Nhưng ma nữ thì lại khác, có thể nhiếp nhân tâm phách, các nàng chưa chắc có tâm tư muốn mê hoặc tâm người, nhưng đích xác có thiên phú mị hoặc chân tâm của bọn họ.

Đây là điểm bất đồng lớn nhất của ma nữ với yêu nữ.

Nguyệt Nhi cố gắng tỉnh táo tinh thần lại, nàng nghĩ đến gương mặt tuyệt thế mỹ nam của Tiêu Chiến đại nhân, của Hiên Viên thượng thần, của Vương Nhất Bác đang đứng bên cạnh, còn có cả Yêu Vương. Sau đó đem ra so sánh với gương mặt của ma nữ trước mắt, quả nhiên trấn định hơn rất nhiều, không đến mức lại bị nàng ta mê hoặc.

Vương Nhất Bác trái lại không bị vẻ đẹp của ma nữ mê hoặc một chút nào, đùa gì chứ, nàng ta vừa mới suýt chút nữa đã giết chết ba người bọn họ, cũng suýt chút nữa khiến ma khí trong cơ thể y thức tỉnh, thích vẻ đẹp kia à? Y đâu có khẩu vị nặng tới vậy.

Y hừ lạnh, hỏi ma nữ: "Ngươi tại sao lại sống ở chỗ này? Ngươi cùng con tước điểu kia, có quan hệ gì?"

"Sống ở đây?" Khóe môi ma nữ lại lần nữa khẽ nhếch, nụ cười lần này lại tràn ngập châm chọc, "Ta chưa bao giờ muốn ở lại nơi này."

"Cũng đúng, dù sao nơi này cũng nóng tới như vậy, không thích hợp để cho người ở. Vậy ngươi... Tại sao vẫn luôn đợi ở đây?"

"Nóng? Công tử, người nên cảm thấy nóng bây giờ..." Ma nữ nhìn y, môi càng cong, "Phải là ngươi."

Vương Nhất Bác giật mình, Nguyệt Nhi đã nhảy dựng lên: "Lửa! Lửa! Mặt đất bốc cháy rồi!"

"Răng rắc, răng rắc."

Tựa như đập lớn vỡ đê, vết nứt trên vòng kết giới nháy mắt biến lớn, Vương Nhất Bác cả kinh cuống quít niệm chú, chú thuật còn chưa phong bế vết rách xong, đột nhiên không trung truyền đến tiếng chim lảnh lót chói tai.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn lên, một con tước điểu màu lam cúi người hướng y lao vọt tới, trực tiếp nhào về phía mặt y. Vương Nhất bác không kịp niệm chú, giờ phút này nên trước hết giải quyết con chim xanh láo toét này đã, y giương cao trường kiếm lên, mũi kiếm chỉ tước điểu. Kiếm khí lạnh lùng xuyên qua tầng tầng ngọn lửa, đâm thẳng hướng ma điểu.

"Chiếpp --"

Ma điểu phẫn nộ hí vang, không chút nào sợ hãi. Đột nhiên có một đoàn lửa bay tới, che ở phía trước nó, nháy mắt thay nó chắn một chiêu kiếm khí.

Vương Nhất Bác thấy ma nữ ra tay giúp ma điểu thì cũng không ngạc nhiên, đống hoa dưới chân ma nữ kia hẳn là đều do con tước điểu này trộm từ khắp nơi đưa tới, ma nữ kia cùng nó, nhất định không phải kẻ thù, có lẽ là bằng hữu, có lẽ là chủ tớ, lại có lẽ là. . . Người yêu.

Tại Dung nham sơn này rõ ràng Vương Nhất Bác không chiếm được chút lợi thế nào, nếu cứ tiếp tục ở lại đối đầu cùng ma nữ, ba người bọn họ chắc chắn sẽ bị lửa nướng thành thịt xiên. Vương Nhất Bác kêu một tiếng "Tiểu Hỏa", Tiểu Hỏa lập tức cúi đầu tiếp y, Vương Nhất Bác nhảy lên đầu nó, ôm lấy vòng lông cổ của nó, một tay cầm kiếm, chém xuống một nhát tách ra sự dây dưa của con tước điểu.

Hỏa thế như hổ, dung nham cuồn cuộn đổ vào trong sơn động. Vương Nhất Bác nhìn về phía ma nữ đang thao túng hỏa thế, ánh lửa đỏ cam hắt lên gương mặt nàng, gương mặt kia trắng đến dọa người, biểu cảm trên đó toàn bộ đều là mỉa mai giết chóc.

Vương Nhất Bác bỗng nhiên trông thấy, bên dưới lớp váy dài cũ nát, tại nơi mắt cá chân trắng nõn của ma nữ, ẩn ẩn lộ ra một đoạn khóa sắt nóng đỏ và một cái xích sắt rất dài, khóa nàng lại ở trên tảng đá nham thạch khổng lồ, nhốt ở bên trong động núi lửa này, không thể chạy thoát.

Y sững sờ, vửa ngẩng đầu nhìn lên, chợt phát hiện ra dòng chảy dung nham đã lại một lần nữa thức tỉnh, dung nham chảy ngược, tràn đến đem đường ra của ba người chặn kín lại.

Vương Nhất Bác đang muốn phá vỡ bức tường dung nham này để thoát ra, bỗng nhiên một đoàn hắc khí bay lên trời, lướt nhanh ngược dòng thác dung nham, xông đến cửa ra động núi lửa nhanh chóng mở ra một lối thông ra bên ngoài động.

Lấy yêu lực mở đường Nguyệt Nhi bị bỏng có chút đau, hô to "Mau ra đi.", cho đến khi Tiểu Hỏa mang theo Vương Nhất Bác đi ra ngoài, nó mới vội vàng thu tay lại, bắt lấy cái đuôi của Tiểu Hỏa thoát khỏi nơi này.

Con tước điểu kia đuổi theo bọn họ, đuổi đến cửa động thì dừng lại tê thanh kêu to, tràn ngập phẫn nộ cùng cảnh cáo.

Vương Nhất Bác miệng khô lưỡi khô không còn sức lực cãi lại, con ma điểu này tính tình cũng quá kém rồi đi.

Rời khỏi dung nham sơn, trở lại nhân gian, ba người đều đồng loạt cảm thấy nhân gian quả thực là thiên đường của thiên đường. Mặc dù lúc này đang vào mùa hè, mặt trời ban ngày nắng nóng gay gắt nên ban đêm cũng không hề mát mẻ, nhưng đối với ba người họ lúc này, hơi nóng ấy chợt trở nên mát lạnh vô cùng.

Tiểu Hỏa một đường bay thẳng đâm đầu vào trong một hồ nước, đem Vương Nhất Bác cùng Nguyệt Nhi đều ném ngập vào trong đó.

Chỉ trong nháy mắt, cảm giác nóng cháy được khí lạnh của nước xâm nhập vào, dung hòa rồi luân chuyển ra toàn thân, thoải mái đến mức ba người đồng thời thở hắt ra một hơi, về sau không bao giờ ghét bỏ thời tiết tháng sáu của nhân gian nữa!

Nếu đem thời tiết giữa hè của nhân gian ra so sánh với sóng nhiệt của dung nham sơn, thì đây liền được tính là loại khí tiết lạnh lẽo vô cùng, là trời đông giá rét.

Vương Nhất Bác bơi đến gần bờ, ghé nửa người dựa trên lớp cỏ xanh bên cạnh bờ hồ, một chút đều không nghĩ rời khỏi mặt nước. Tiểu Hỏa cùng Nguyệt Nhi vẫn còn ngụp lặn trong nước, sau một lúc lâu Vương Nhất Bác mới nói: "Ma nữ kia bị xích sắt khóa lại, đi không được, cho nên nàng mới nói chính nàng cũng không nguyện ý ở lại trong động núi lửa."

Cả người Tiểu Hỏa vẫn còn cảm thấy nóng rực, hữu khí vô lực nói: "Nhưng là ai đã nhốt nàng ta lại chỗ kia?"

Vương Nhất Bác hỏi: "Nguyệt Nhi cô nương biết không?"

"Ta cũng không biết." Nguyệt Nhi bò lên trên bờ, cúi đầu nhìn xem phần da tay trong tay áo, khó trách lại đau như vậy, là vừa rồi trốn chạy đã bị phỏng. Nó đem tay dấu vào trong tay áo, nói, "Muốn tra cũng không khó, ta đi tra xét."

Vương Nhất Bác vui mừng nói: "Nguyệt Nhi bản lĩnh thật lớn."

"Ngươi quên à, dù gì ta cũng đã từng là một con yêu thú có tám vạn năm tu vi."

Vương Nhất Bác nghĩ đến thời điểm mới gặp Nguyệt Nhi ở trên núi Y Phong, nàng là một con rắn khổng lồ. Không lâu sau đó lại phát hiện nàng là một nắm than đen, nghĩ lại hiện giờ chân thân của nàng lại là một con mèo, không những thế khi nàng hóa thân hình người cũng là một cô nương trắng trẻo xinh xắn.

Quả nhiên, nhân sinh như diễn, vậy cũng không trách được vì cái gì Tiểu Hỏa lại nhiều lần ngạc nhiên như vậy.

Nguyệt Nhi quả thật rất xứng đáng được trao danh hiệu đệ nhất đại bí ẩn.

Vương Nhất Bác ngâm mình đến khi cả người đều mát mẻ, lúc này mới từ trong nước bò lên bờ. Quần áo đều ngấm nước ướt dầm dề, nặng thêm khoảng chừng mười cân chứ không ít, ngay cả đi đường cũng đều đi không nổi nữa. Y lại đành phải phí linh lực thi chú tẩy trần hong hô quần áo, vừa rồi đã mỏi mệt, hiện tại càng mệt hơn gấp trăm lần, y dứt khoát đổ gục xuống nằm liệt luôn bên cạnh bờ hồ, đã không còn sức lực đâu để trở về khách điếm.

"Êy, anh rể!"

Thanh âm cực kỳ quen tai, Vương Nhất Bác quay đầu về hướng đó nhin thử, lại là Hiên Viên Thanh Phong tới, nhưng bên cạnh hắn lại không có Tiêu Chiến đi cùng. Vương Nhất Bác chợt cảm thấy thất vọng, ánh mắt thất vọng này rơi vào trong mắt Hiên Viên Thanh Phong, hắn liền cảm thán nói: "Ở trên trời bị ghét bỏ, xuống đây cũng bị ghét bỏ, làm thần tiên cũng khó lắm a."

Vương Nhất Bác bật cười, hỏi: "Thần quân sao lại tới đây?"

Hiên Viên Thanh Phong thở dài: "Bạn tốt của ta trên trời không biết vì sao cứ nóng lòng muốn về nhà, mấy lần nhấc mông nhưng đều bị nhóm đế quân ngăn cản, thịnh tình thật không thể thoát thân, chỉ sợ còn phải ở lâu trên đó mấy ngày. Cho nên cậu ấy nhờ ta tới tìm ngươi trước, cậu ấy sợ ngươi bị con ma điểu gì đó khi dễ, liền không chút lưu tình đuổi ta xuống dưới... A, không biết có tiểu tiên nữ nào vì nhớ ta mà mất ngủ hay không."

Vương Nhất Bác hừ nhẹ: "Làm gì có chuyện ta sẽ bị một con chim nhãi nhách khi dễ."

Tiểu Hỏa cùng Nguyệt Nhi đồng loạt hướng y dơ ngón tay giữa, da mặt dày như bùn sâu ba thước a, chật vật trở về, thế nhưng nói không bị khi dễ. Nguyệt Nhi cảm thấy không còn mặt mũi ở lại nghe y nói mạnh miệng, nàng nói: "Ta đi đây."

Vương Nhất Bác lập tức bắt Tiểu Hỏa ném tới trước mặt nàng: "Mang theo nó cùng đi."

Tiểu Hỏa lắc mình cho nước trên người rớt xuống hết, lại không yên tâm nói: "Ngươi không cần một mình đi tìm ma điểu, chờ tin tức của chúng ta, trở về ta còn có lời muốn hỏi ngươi."

"Biết rồi." Vương Nhất Bác biết Tiểu Hỏa muốn hỏi y cái gì, hướng chúng nó xua xua tay, lúc này mới hỏi, "Thần quân, chỗ ngươi có viên tiên đan nào không, loại mà ăn một cái là có thể đánh chết tiểu quái thú ấy?"

"Có."

Vương Nhất Bác ánh mắt sáng ngời, Hiên Viên Thanh Phong tiếp tục nói: "Nhưng không mang."

"..." Người của Thần giới có phải hay không đều xuất thân từ lò huấn luyện kỹ năng nghẹn chết người chuyên nghiệp? ? ?

Không đáng tin cậy, người của Thần giới ai cũng đều không đáng tin cậy.

Vương Nhất Bác ngửa mặt lên trời thở dài, đứng dậy xốc lại tinh thần, dẫn Hiên Viên Thanh Phong đi về hướng khách điếm, hỏi: "Tiêu Chiến thật ra vẫn luôn thích sống ở trên trời, cái này là thói quen sao?"

"Chưa từng thói quen qua, đâu ra thói quen?" Hiên Viên Thanh Phong nói, "Bạn hiền của ta, vốn dĩ là một nhân vật cường đại siêu thoát Lục giới. Nếu không phải năm đó Ma giới quá mức làm càn, cậu ấy cũng sẽ không nhập Thần giới, lãnh binh chống lại."

Vương Nhất Bác ngoài ý muốn nói: "Tiêu Chiến vốn không phải là người của Thần giới?"

"Đúng vậy." Hiên Viên Thanh Phong bỗng nhiên cười cười, "Cho nên hiện tại ngươi đã hiểu ra chưa, tại sao người của Thần giới lại đối với cậu ấy khắp nơi phòng bị, trước sau vô pháp tín nhiệm."

Vương Nhất Bác thoáng ngây ngẩn, chợt mở miệng cười, cười trào phúng đến cực điểm: "Buồn cười đám người Cửu Tiêu ngu xuẩn ấy!"

"Thật ra cũng không phải toàn bộ trưởng lão đế quân đều không thích cậu ấy, chỉ là Dung Nhạc đế quân..." Hiên Viên Thanh Phong chợt cảm thấy không nên nói cho y biết nhiều như vậy, dù sao thì y cũng chỉ là một phàm nhân, cho dù rồi cũng sẽ có ngày y cùng bạn tốt trở về Cửu Tiêu công khai mối quan hệ, vậy thì đó cũng là chuyện của sau này.

Vương Nhất Bác nghĩ đến tình huống ăn tiệc của Tiêu Chiến ở Thần giới lúc này, chắc là cũng trôi qua không quá vui vẻ đâu, lại còn phải lưu lại đó mấy ngày, trong lòng y càng thấy nhớ mong hắn, hỏi: "Bây giờ hắn ở trên kia tiếp mấy người đế quân, có phải đang rất không vui có đúng không?"

Hiên Viên Thanh Phong tức khắc phấn chấn tinh thần lên: "Rất tốt a, ta đều phải hâm mộ cậu ấy, cả bữa tiệc đều có rất nhiều tiểu tiên nữ ném hoa cho cậu ấy, lên đàn xướng khúc vì cậu ấy, còn khiêu vũ cho cậu ấy xem nữa. Ai da, nghĩ tới liền thấy ghen... tị ..."

Chữ cuối cùng của hắn nói không lưu loát, bởi vì hắn nhận được một cái liếc mắt sắc lẹm của Vương Nhất Bác, thoáng cái liền thấy cả người lạnh run lên.

Vương Nhất Bác sắc mặt đen xì như trời giông bão tố, ở trong lòng mạnh mẽ tế Tiêu Chiến một trăm tám mươi lần, phí công nhọc lòng!

Quả nhiên tiểu tiên nữ mới là người hắn yêu thích nhất, cái gì mà không khí ngột ngạt của Thần giới, đều so ra kém hơn các tiểu tiên nữ đáng yêu. Hắn là vì tiểu tiên nữ nên mới không trở về nhân gian đi, hừ hừ hừ.

"Cái này cho ngươi."

Vương Nhất Bác nhìn lên, chỉ thấy Hiên Viên Thanh Phong chìa tay đưa cho y một quả đào to bự.

Hiên Viên Thanh Phong nói: "Bạn hiền nhờ ta mang tới, nói đây là phần của ngày hôm sau."

Vương Nhất Bác hơi ngây ra, hừ một tiếng: "Keo kiệt, thật đúng là một ngày chỉ cho ăn đúng một quả."

"Cậu ấy nói trước kia ngươi ăn quá nhiều quả đào, bị nó làm cho hỏng bụng, cho nên không được cho ngươi ăn nhiều."

"À..." Vương Nhất Bác im lặng tiếp nhận trái bàn đào, vừa to vừa nặng, nhưng mà vỏ cũng đặc biệt nhiều.

Người gọt vỏ không ở đây, bảo y làm sao mà ăn?

Hiên Viên Thanh Phong hỏi: "Lần trước hái một sọt quả đào ngươi đều ăn hết rồi?"

"Không có, bị linh thú của ta ăn mất hơn phân nửa, còn dư lại năm cái, Tiêu Chiến liền giấu đi, nói một ngày cho ta ăn một quả."

Hiên Viên Thanh Phong không nhịn được mà bật cười: "Bạn hiền cũng thật là, nhẫn nhịn giỏi thật, một người vô cùng thích ăn quả đào như cậu ấy, đã không ăn thì chớ, lại còn muốn giúp ngươi cất dữ quả đào."

Lời nói vô tình nhưng người nghe hữu ý.

Hắn chỉ là lơ đãng nói ra một câu nhẹ nhàng như vậy, nhưng lại giống như một quyền tàn nhẫn đấm thẳng vào nơi nhu yếu nhất trong lòng Vương Nhất Bác. Y giật mình, nhìn hắn hỏi: "Hắn thích ăn quả đào?"

Hiên Viên Thanh Phong gật đầu đáp: "Đúng vậy, đó gần như là thứ duy nhất cậu ấy thích ăn ở trên đời này, lúc nào mà không có việc gì làm, cậu ấy đều có thể ngồi ở trên cây suốt một ngày chỉ để ăn bàn đào."

Vương Nhất Bác hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

--- "Không thích ăn."

--- "Ăn chán."

--- "Không cần."

--- "Lượt của ta nhường cho ngươi, ngươi ăn."

Vương Nhất Bác chết đứng ngay tại chỗ, trong tay còn đang cầm quả bàn đào béo mập mà hắn đặc biệt nhờ người mang xuống cho y kia.

Đột nhiên muốn khóc.

Tiêu Chiến. . .

Ngươi là kẻ lừa đảo!

. . .

(Hết chương 61)

Tác giả có lời muốn nói: thính lần này của thần thú quá mạnh rồi, Vương tróc yêu sư tiêu đời rồi 😂

Nhân tiện, Vương Nhất Bác không có thần thú bên cạnh thì vẫn rất mạnh, em ấy là một cường công cơ mà. Có anh Chiến bảo vệ thì đương nhiên tình thú, nhưng lúc này em bé cần phải công lên, công lên! 😉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro