Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để cha mẹ khỏi nghi ngờ, sau khi hẹn hò ngày hôm đó, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến không về nhà cùng nhau, mà là cố ý một trước một sau trở về.

Ai ngờ Vương Nhất Bác vừa vào nhà đã bị mẹ mình là Lam Y Thu gọi lại, "Con đi đâu về đấy?"

Vương Nhất Bác nói dối mà không hề đỏ mặt: "Con đi đến thư viện học bài. Lớp 12 quan trọng như vậy, cần phải tranh thủ thời gian."

Lam Y Thu hừ lạnh, "Mẹ thấy con đang tranh thủ thời gian yêu đương thì có."

Vương Nhất Bác giật mình, "Mẹ biết rồi sao?"

Lam Y Thu ngồi trên ghế sô pha, ưu nhã nhấp một ngụm trà, "Trên đời này, không có bức tường nào mà gió không xuyên thủng được."

Vương Nhất Bác cũng không rõ mẹ mình nghĩ như thế nào, nhưng ở cái tuổi này của bọn họ, đa phần tình yêu gà bông đều sẽ bị cha mẹ bóp chết từ trong trứng nước. Để bày tỏ lập trường, Vương Nhất Bác đặt mông ngồi đối diện với mẹ mình, dùng lời lẽ chính đáng nói: "Mẹ, nếu mẹ muốn chia rẽ chúng con, vậy thì mẹ nên chết tâm đi, tình cảm của con và Tiêu Chiến kiên cố không thể phá nổi, bất kể là ai cũng không chia rẽ được!"

Lam Y Thu liếc nhìn hắn một cái, cảm giác như đang nhìn một kẻ ngốc.

Vương Nhất Bác có chút sốt ruột. Căn cứ theo thời gian đã thống nhất, Tiêu Chiến đã sắp về đến nhà. Hắn sợ mẹ mình làm Tiêu Chiến khó xử, không khỏi mềm giọng khuyên nhủ: "Mẹ, nếu mẹ tức giận thì cứ nhắm vào con, đừng làm khó dễ cậu ấy. Nếu không phải là do con quyết liệt theo đuổi, cậu ấy cũng sẽ không đồng ý ở bên con."

Lam Y Thu đem ánh mắt nhìn về phía hắn, nhìn từ đầu đến chân, một hồi lâu mới nói: "Mẹ thật sự không hiểu.... làm sao Tiêu Chiến lại có thể yêu con?"

"A?" Vương Nhất Bác có chút bối rối, "Mẹ, ý của mẹ là sao?"

Lam Y Thu nhướng mày nói: "Chính là ý trên mặt chữ."

Vương Nhất Bác còn đang muốn nói gì đó, cửa phòng khách lại mở ra. Cảm nhận được hai luồng ánh mắt trong phòng khách đều thẳng thắp hướng về mình, Tiêu Chiến mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không đúng, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra cái gì đó khác thường.

"Dì, muộn như thế này dì còn chưa nghỉ ngơi sao?" Anh lễ phép hỏi.

"Ừm, Chiến Chiến, muộn như thế này mới về, con đã đi đâu vậy?"

"Con đến... thư viện học bài."

Hai đứa nhỏ này, đến nói dối cũng là cùng một kịch bản.

Lam Y Thu cố nén cười, giả vờ nghiêm nghị nói: "Nhưng dì nghe thím Trương bên cạnh nói, thím ấy nhìn thấy con và Nhất Bác nắm tay nhau đi dạo trên phố XX, còn uống chung một cốc trà sữa."

Nghe được những lời này của Lam Y Thu, sắc mặt Tiêu Chiến lập tức thay đổi. Thảo nào vừa rồi bầu không khí trong nhà lại kỳ quái như vậy, hoá ra tình yêu của bọn họ bị bại lộ.....

"Mẹ!" Sợ mẹ mình làm Tiêu Chiến khó xử, Vương Nhất Bác vội vàng nói, "Mẹ đừng tìm cậu ấy gây chuyện. Con đã nói là do con theo đuổi cậu ấy, hơn nữa con cũng đã nói rõ lập trường, bất kể thế nào, chúng con cũng sẽ không chia tay!"

"Ai bảo hai đứa phải chia tay?"

Lam Y Thu vừa nói xong, cả hai người đều sửng sốt. Vừa rồi rõ ràng còn ở bộ dáng hỏi tội, ai nhìn cũng thấy là ngăn cản bọn họ yêu sớm, không ngờ thốt ra lại là những lời này, rốt cuộc là có ý gì?

"Chiến Chiến, đừng đứng nữa, mau ngồi đi." Lam Y Thu gọi Tiêu Chiến ngồi xuống.

Hai người ngồi song song đối diện với bà. Nhìn thấy hai đứa trẻ đẹp trai lại xứng đôi như vậy, Lam Y Thu lại càng thêm yêu thích. Bà khẽ mỉm cười, nói: "Chiến Chiến, từ khi con đến ở nhà chúng ta, dì vẫn luôn coi con như con cái trong nhà, đôi lúc còn lo lắng con vào đại học rồi sẽ rời đi, dần dần trở nên xa cách. Nhưng dì không ngờ, con lại có thể thực sự coi trọng tên nhóc này, còn nguyện ý cùng nó yêu đương. Nhưng mà hai đứa bây giờ vẫn còn nhỏ, dì cũng không biết tình cảm của các con có sâu đậm hay không, có thể yêu nhau được bao lâu, nhưng dì hi vọng, bất kể là các con sau này ở bên nhau hay chia tay, con đều có thể coi nơi này là nhà của chính mình, dì và chú Vương cũng sẽ luôn coi con như con ruột mà đối đãi."

Nghe Lam Y Thu nói vậy, Tiêu Chiến mặc dù bản chất lãnh đạm, cũng không khỏi cảm động. Anh liếc nhìn Vương Nhất Bác đang ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng nói: "Dì, cảm ơn dì. Con và cậu ấy sẽ ở bên nhau thật tốt, cũng cảm ơn dì và chú Vương đã quan tâm chăm sóc con."

"Dì còn phải cảm ơn con mới đúng, đã giúp dì thu phục được tên nhóc này!" Lam Y Thu cười rộ lên, "Dì còn đang thắc mắc  tại sao thành tích của nó dạo này lại tăng lên nhanh như vậy, hoá ra là do theo đuổi con~"

Lam Y Thu nói xong, bầu không khí trong nhà lập tức trở nên thân thiện. Bọn họ lại trò chuyện thêm một hồi, thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, Lam Y Thu mới trở về phòng nghỉ ngơi.

Lúc Tiêu Chiến đi lên lầu, Vương Nhất Bác theo sau anh, nhưng hắn không đi vào phòng của mình mà lại muốn vào phòng của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến chặn ở cửa: "Cậu làm gì vậy?"

"Tôi muốn vào phòng cậu nhìn xem một chút, không được sao?"

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào hắn vài giây, khẽ nhắc nhở: "Đừng có làm trò xằng bậy."

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn gật đầu.

Ai ngờ cửa phòng vừa đóng lại, thiếu niêm giả bộ ngoan ngoãn liền xoay người, đè anh lên cánh cửa, nặng nề hôn xuống.

Tiêu Chiến giãy giụa vài cái, lại bị hôn càng lúc càng sâu.

Hôn cho đến khi hai mắt Tiêu Chiến đầy nước, thở hổn hển, Vương Nhất Bác mới lưu luyến buông anh ra.

"Cậu làm gì vậy? Mẹ cậu còn đang ở dưới lầu đấy!" Tiêu Chiến trừng mắt nhìn hắn.

Vương Nhất Bác cọ cọ vào chóp mũi anh, nhỏ giọng nói: "Mẹ cũng không phản đối việc chúng ta yêu đương, cậu sợ cái gì chứ?"

"Vậy cũng không thể....."

"Chúng ta đợi đủ tuổi thì kết hôn đi." Vương Nhất Bác ngắt lời anh, trong mắt tràn đầy mong đợi và mê luyến không thể nào che giấu được, "Cha mẹ đã đồng ý, cũng có nghĩa là chúng ta có thể kết hôn."

Hắn cầm lấy tay Tiêu Chiến, nhẹ nhàng cắn một vòng dấu răng trên ngón áp út của anh, "Được không?" Hắn nhẹ giọng hỏi.

Tiêu Chiến khẽ run lên, muốn rút ngón tay mình ra khỏi tay hắn, nhưng Vương Nhất Bác lại không chịu buông ra.

Tiêu Chiến vẫn không trả lời.

Vương Nhất Bác cũng không nóng vội, dù sao bọn họ vẫn còn nhỏ, một ngày nào đó, hắn tin rằng Tiêu Chiến sẽ mặc âu phục trắng, cùng hắn bước vào cung điện hôn nhân.

Hắn cúi người qua, lại một lần nữa ngậm lấy môi Tiêu Chiến, cực kỳ mềm nhẹ mà trằn trọc cắn mút.

Giữa hơi thở dây dưa, hắn dường như nghe thấy giọng nói nỉ non của Tiêu Chiến đang đáp lại.

Anh nói, "Được."

.....

Kể từ khi bị tin tức tố phản phệ nghiêm trọng, mấy ngày sau đó, mặc dù Tiêu Chiến vẫn luôn uống thuốc, nhưng anh không gặp bất kì phản ứng bất lợi nào.

Mãi cho đến hai tuần sau, Tiêu Chiến đột ngột tỉnh dậy trong đêm. Anh che miệng, nhanh chóng chạy vào phòng tắm mà nôn mửa dữ dội.

Vương Nhất Bác bừng tỉnh, vội vàng đi theo, nhưng nhìn thấy Tiêu Chiến nôn thốc nôn tháo, hắn lại không thể giúp được gì, chỉ có thể vừa nôn nóng vừa đau lòng giúp anh vỗ lưng.

Lần nôn mửa này kéo dài hơn mười phút, mãi cho đến khi chẳng còn nôn ra được thứ gì.

Tiêu Chiến dựa vào bồn rửa tay, thở hổn hển một lúc, dùng nước lạnh súc miệng, rửa mặt, sau đó mới chậm rãi quay lại, mỉm cười với Vương Nhất Bác.

"Em không sao, anh cũng không cần phải dậy đâu." Tuy rằng sắc mặt trắng bệch, nhưng giọng điệu lại có vẻ rất nhẹ nhàng.

Vương Nhất Bác nhìn anh thật sâu, ngay sau đó cúi người ôm anh trở về giường, bưng một ly nước ấm cho anh chậm rãi uống, "Là do anh làm cơm không tốt sao? Vì sao lại đột ngột nôn ra dữ dội vậy?"

"Là do uống thuốc." Tiêu Chiến thoạt nhìn rất thoải mái, "Không phải do đồ ăn, nôn ra liền không sao cả."

Dù sao cũng ở bên cạnh mười mấy năm, dù có giả bộ nhẹ nhàng như thế nào, Vương Nhất Bác cũng chỉ thoáng qua đã nhìn thấu lớp nguỵ trang của anh.

Hắn ngồi xổm trước mặt Tiêu Chiến, giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào mặt anh, "Không thoải mái cũng không cần phải chịu đựng, khóc cũng được, mắng anh cũng được, chỉ cần có thể làm em dễ chịu hơn một chút, em muốn làm gì cũng được."

Tiêu Chiến lặng lẽ nhìn hắn: "Em mới không muốn mắng anh. Mắng rồi anh đi đâu mất, ai sẽ chăm sóc em?"

"Anh sẽ không đi." Vương Nhất Bác ngồi trở lại trên giường, ôm Tiêu Chiến vào lòng, hôn nhẹ lên khoé môi anh, "Nếu có thể, anh thật sự muốn giúp em chịu đựng tất cả những chuyện này."

Đêm khuya ở Bắc Kinh cũng không yên tĩnh như Dương Thành, thường xuyên truyền đến tiếng ô tô nổ máy, ở toà nhà đối diện cũng bật đèn đuốc sáng trưng.

Tiêu Chiến nằm trong vòng tay của Vương Nhất Bác, tầm mắt mông lung nhìn ánh đèn trên những toà nhà cao tầng. Tuy rằng nôn xong dạ dày rất khó chịu, cảm giác nóng ran mơ hồ không ngừng tra tấn, nhưng được Vương Nhất Bác ôm vào lòng, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc trên người hắn truyền đến, dường như đau đớn trên thân thể cũng trở nên nhỏ bé.

Có những người, sự tồn tại của anh ấy chính là chỗ dựa và sự cứu rỗi của ai đó.

Tiêu Chiến bám vào cổ hắn, áp môi vào, lặng lẽ hôn hắn.

Vương Nhất Bác nâng cằm anh lên, dần dần hôn sâu hơn. Có lẽ vừa rồi nôn mửa quá lâu, trong miệng Tiêu Chiến có chút đắng. Vương Nhất Bác lấy từ ngăn kéo đầu giường ra một viên kẹo, bỏ vào trong miệng, để viên kẹo từ từ tan ra giữa môi và răng họ.

".... Có mùi đào." Tiêu Chiến lùi ra xa một chút, khẽ thở hổn hển, đôi mắt ngập nước nhìn hắn.

"Ngọt không?" Vương Nhất Bác khẽ liếm lên bờ môi anh.

Tiêu Chiến rúc vào người hắn, nhẹ nhàng gật đầu. Vương Nhất Bác cúi xuống, không kìm được lại tiếp tục hôn anh.

Giờ phút này, bọn họ đều hi vọng, thời gian có thể dừng lại mãi ở đây.

.....

Với sự đồng hành và chăm sóc của Vương Nhất Bác, đợt hoá trị đầu tiên của Tiêu Chiến cuối cùng cũng kết thúc, nhưng mà hai tuần sau, anh đã phải tiến hành đợt hoá trị thứ hai. Theo giáo sư Lưu, sau lần hoá trị thứ ba, tin tức tố trên người anh cơ bản đã cạn kiệt, ngay sau đó có thể tiến hành cắt bỏ tuyến thể.

Trong hai tuần chờ đợi đợt hoá trị thứ hai, Tiêu Chiến không cần phải uống thuốc, sắc mặt nhìn qua cũng tốt hơn trước rất nhiều. Vương Nhất Bác ban đầu muốn tận dụng khoảng thời gian này, cùng Tiêu Chiến tận hưởng thời gian nhàn hạ, lại không ngờ hai người bạn thân nghe tin Tiêu Chiến ốm đã vội vã xách theo túi lớn túi nhỏ chạy từ Dương Thành tới Bắc Kinh.

"Các cậu cũng chẳng có nghĩa khí gì. Chuyện lớn như vậy mà không cho chúng tôi biết một tiếng, đã vội vàng chạy tới Bắc Kinh." Trình Húc cùng Hàn Vũ đem mấy thùng lớn thuốc bổ đến nhà họ, trong nháy mắt đã lấp đầy non nửa cái phòng khách.

"Mua nhiều như vậy làm gì, các cậu cứ dứt khoát dọn dẹp cả cửa hàng thuốc đến đây đi." Vương Nhất Bác vừa nói vừa đưa cho hai người hai chai nước lạnh. Hai người cũng đem thùng thuốc bổ cuối cùng vào nhà, liền ừng ực ừng ực uống.

"Còn không phải vì giọng điệu của cậu trong điện thoại, nếu không chúng tôi làm sao biết được Tiêu Chiến bị bệnh nan y!" Hàn Vũ vừa nói vừa nhìn Tiêu Chiến đang ngồi trên ghế sô pha uống sữa bò, "Này, không phải nhìn rất khoẻ mạnh sao? Được cậu nuôi càng béo trắng lại càng xinh đẹp."

Vương Nhất Bác hừ lạnh, "Em ấy vốn đã xinh đẹp rồi, bị bệnh hay không cũng không liên quan gì."

Buổi tối, vì tình trạng thân thể Tiêu Chiến không thích hợp ra ngoài, bọn họ ở nhà nấu lẩu. Hai người đã ở đây lâu rồi, bây giờ mới có bạn bè đến ăn uống nên vô cùng vui vẻ.

Trong khi ăn cơm, Vương Nhất Bác, Trình Húc và Hàn Vũ uống rượu, Tiêu Chiến lại chỉ được chọn giữa sữa bò và nước trái cây.

Cuối cùng Tiêu Chiến chọn nước trái cây. Trước khi mở chai, Vương Nhất Bác đã đặc biệt dùng nước nóng hâm lên vài phút mới mang cho anh uống.

Nhìn thấy bộ dạng chu đáo như vậy của Vương Nhất Bác, Trình Húc không khỏi chậc chậc lưỡi hai lần, "Này, đây là Vương Nhất Bác mà chúng ta biết sao? Tôi thấy cậu có thể là người chồng tốt nhất trong Nhị thập tứ hiếu đấy!"

"Cút đi!" Vương Nhất Bác vừa cười vừa mắng, "Đến đau lòng lão bà cũng không biết, thảo nào hai người các cậu đã gần 30 tuổi rồi mà vẫn không có người yêu."

"Hả? Tại sao lại bắt đầu công kích chúng tôi?!"

Ba người cứ một câu lại một câu đấu tố lẫn nhau. Tiêu Chiến ngồi bên mỉm cười, cũng cảm thấy rất vui vẻ. Bởi vì bệnh tật của anh, nụ cười trên mặt của Vương Nhất Bác càng ngày càng kém, bây giờ có cơ hội để cho hắn uống rượu tán gẫu với những người anh em tốt, cũng là cách để hắn có thể thả lỏng hơn một chút.

Trình Húc và Vương Nhất Bác đều có tính cách rửng mỡ, khi ăn lẩu, hai người vô cùng cao hứng, cậu một ly tôi một ly mà đua rượu, cơm còn không ăn xong, hai người đã say khướt ghé vào bàn bất tỉnh.

Nhìn hai con ma men này, Hàn Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Tiêu Chiến: "Cậu có biết trước kia tôi vất vả thế nào không? Mỗi lần ba chúng tôi đi liên hoan, tôi đều phải một kéo hai đẩy, tận chức tận trách mà đưa hai con ma men về tới tận nhà."

Tiêu Chiến mỉm cười nói: "Vất vả cho cậu rồi. Sau này Nhất Bác lại uống say, cậu cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đến đón anh ấy."

Hàn Vũ mỉm cười, nhìn đèn đuốc vẫn sáng trưng bên ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, liền hỏi Tiêu Chiến: "Cậu biết....Kỳ thi tuyển sinh đại học năm ấy, Nhất Bác đáng lẽ có thể đến được Bắc Kinh không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro