Chương 24: Phiên ngoại - Cuộc sống ngọt ngào sau phẫu thuật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Vương Nhất Bác trở lại bệnh viện, Tiêu Chiến vẫn còn đang ngủ.

Nhìn thấy hắn đến, Lam Y Thu đang ngồi trên giường liền đứng dậy, hốc mắt còn có chút đỏ, "Chiến Chiến đã tỉnh lại hơn mười phút trước, giờ lại ngủ thiếp đi. Bác sĩ nói bây giờ Chiến Chiến quá yếu, mỗi lần tỉnh cũng không được bao lâu."

Vương Nhất Bác gật đầu, Lam Y Thu vỗ vỗ vai hắn, đi ra khỏi phòng bệnh, để hắn lại một mình.

Vương Nhất Bác đi tới, ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng nắm tay Tiêu Chiến. Không biết có phải là do tâm lý hay không, hắn cảm thấy Tiêu Chiến tay không còn lạnh như trước, đã trở nên ấm áp hơn nhiều.

Hắn áp bàn tay Tiêu Chiến lên mặt mình, yên lặng nhìn anh, chờ đợi lần tỉnh lại tiếp theo.

Khoảng hai giờ sau, hắn cảm thấy các khớp ngón tay Tiêu Chiến động đậy, rất nhanh sau đó anh lại mở mắt ra.

Hai người nhìn nhau vài giây, nhưng cả hai đều không lên tiếng.

Một lúc sau, Tiêu Chiến mỉm cười với hắn, nụ cười vô cùng dịu dàng, dường như anh chưa hề ngủ lâu đến vậy.

"Hoa bạc hà nở rồi."

Đó là câu nói đầu tiên của Vương Nhất Bác.

"Có đẹp không?" Tiêu Chiến hỏi.

"Đẹp lắm!" Hắn trả lời.

Tiêu Chiến nâng cánh tay lên, sờ vào khuôn mặt của Vương Nhất Bác, chạm vào chỗ râu hắn chưa cạo sạch, đăm đăm vào khuôn mặt tiều tụy của hắn, khẽ nói: "Anh vất vả rồi!"

Vương Nhất Bác nắm lấy tay anh, hôn vào lòng bàn tay, giọng nói như lạc đi, "Em có biết mình đã ngủ bao lâu rồi không?"

"... 30 ngày?" Tiêu Chiến nói, "Mẹ vừa nói với em như vậy."

Vương Nhất Bác trầm mặc hồi lâu, "Nhưng anh cảm thấy còn dài hơn 30 năm. "

Hắn vừa nói, vừa cúi xuống, ôm Tiêu Chiến vào lòng. Hắn cố kiềm chế bản thân, không dám quá dùng sức, nhưng Tiêu Chiến vẫn có thể cảm nhận được từng cơ bắp trên cơ thể hắn đang bị siết chặt lại, thậm chí còn run rẩy.

Tiêu Chiến ôm lại hắn, an ủi vuốt ve lưng hắn, cố gắng để hắn thả lỏng người, "Không phải em đã tỉnh rồi sao..."

"Ban đầu em rất mệt... đầu óc luôn choáng váng, dù thế nào cũng không thể mở mắt ra được. Nhưng nghĩ đến anh vẫn đang đợi, em liền cố gắng đấu tranh, cố hết sức để tỉnh dậy. Em không muốn để anh phải đợi lâu."

Vương Nhất Bác buông anh ra, nhìn thật sâu gương mặt Tiêu Chiến, cúi đầu hôn lên môi anh.

Có lẽ là do vừa mới ngủ dậy nên miệng Tiêu Chiến rất đắng. Vương Nhất Bác lại thâm nhập sâu hơn, mút lấy đầu lưỡi, liếm láp khoang miệng của Tiêu Chiến.

Hai tay Tiêu Chiến yếu ớt ôm lấy cổ hắn, toàn thân mềm nhũn, hơi thở cũng dần dần trở nên gấp gáp.

Một lúc sau, Vương Nhất Bác mới buông anh ra. Bị hôn quá lâu, gương mặt trắng bệch của Tiêu Chiến đỏ như máu, khóe môi cũng trở nên hồng nhuận, nhìn chẳng còn giống người vừa mới hôn mê tỉnh dậy nữa.

Vương Nhất Bác dịu dàng ôm lấy gương mặt anh, khẽ vuốt lên chóp mũi anh, lại cẩn thận ôm anh vào lòng.

Buổi tối, Lam Y Thu về nhà nghỉ ngơi, Vương Nhất Bác ở lại chăm Tiêu Chiến. Buổi chiều Tiêu Chiến lại ngủ vài tiếng nữa, tới tận tối mới tỉnh. Nằm trên giường quá lâu, chân anh cũng có cảm giác không còn linh hoạt nữa. Vương Nhất Bác phải dìu anh đi quanh giường vài vòng, anh mới cảm thấy khí huyết trong người dần lưu thông trở lại.

"Tuyết rơi dày quá!" Tiêu Chiến nhìn qua khung cửa ra con đường bị tuyết trắng phủ đầu, quay sang nói với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ôm lấy anh từ phía sau, tựa đầu lên vai anh, "Uh, trận tuyết đầu tiên trong năm nay của Bắc Kinh, khá sớm."

"Dương Thành có tuyết không anh?"

"Nghe dự báo thời tiết, hình như không có."

"Khi nào thì mình về?"

Vương Nhất Bác cười, "Vội thế à? Em vừa mới bình phục, giáo sư Lưu nói còn phải làm một số kiểm tra, nếu không sao thì vài hôm nữa mình về. "

Tiêu Chiến gật đầu, "Vâng".

Bọn họ lặng lẽ nhìn những bông tuyết đang bay ngoài cửa sổ, Vương Nhất Bác lại ôm anh chặt hơn, hôn lên vùng cổ vẫn còn quấn băng, nói bên tai anh, "Cứ như đang nằm mơ ấy."

"Sao vậy?" Tiêu Chiến hỏi.

"Em tỉnh lại, cứ như một giấc mơ." Vương Nhất Bác nói lại, bàn tay hắn ôm trọn tay Tiêu Chiến, khẽ khàng vuốt ve mu bàn tay, lại nhỏ giọng nói: "Cảm ơn em, cảm ơn em đã tỉnh lại!"

Thấy hắn nói vậy, sống mũi Tiêu Chiến lại lên men cay, anh quay lại, đối diện với Vương Nhất Bác, khóe mắt ngấn nước: "Em phải cảm ơn anh, vì mọi thứ!"

Vài ngày sau, các chỉ số kết quả kiểm tra sức khỏe của Tiêu Chiến đều ổn định, bọn họ liền khởi hành về lại Dương Thành. Bọn họ về không bao lâu, Trình Húc liền thu xếp một cuộc tụ tập, những người được mời chủ yếu là bạn học thời cấp ba, gọi là tiệc tẩy trần cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không phải là người thích ồn ào, hơn nữa, trước đây quan hệ của anh với bạn bè đều bình thường, Vương Nhất Bác nghĩ rằng anh sẽ từ chối, không ngờ khi nhận được điện thoại của Trình Húc, Tiêu Chiến không hề nghĩ ngợi nhiều đã nhận lời luôn.

"Em còn chưa bình phục hẳn, không muốn đi thì không cần đi." Vương Nhất Bác nói.

"Trình Húc có lòng tốt, đi gặp mọi người một chút cũng không sao." Tiêu Chiến cười nói, "Vừa hay cũng có thể nối lại tình cảm với các bạn học xưa".

Vương Nhất Bác mẫn cảm hỏi: "Chẳng phải quan hệ của em với họ rất bình thường sao? Em muốn nối lại tình cảm với ai?"

Tiêu Chiến buồn cười, cố ý trêu chọc: "Anh thấy sao?"

Mặt Vương Nhất Bác liền đen lại: "Em không phải là vẫn nhớ Chu Nguyên đấy chứ?" 

Giờ đã gần cuối năm, các bạn bè làm việc ở xa đều đã về nhà. Chu Nguyên khi còn học cấp ba luôn một lòng thích Tiêu Chiến, cũng đã về Dương Thành. Tuy Vương Nhất Bác biết, quan hệ của Tiêu Chiến với anh ta rất bình thường, hai người ít khi liên lạc, nhưng dịp năm mới nào, Tiêu Chiến cũng nhận được tin nhắn của Chu Nguyên. Hơn nữa, lần này Tiêu Chiến bị bệnh, Chu Nguyên còn đặc biệt đến bệnh viện ở Bắc Kinh thăm anh một lần.

Từ lúc nghe được tin Chu Nguyên vẫn chưa tìm được người yêu từ Trình Húc, Vương Nhất Bác luôn cảm thấy anh ta vẫn còn tình cảm với Tiêu Chiến, chắc chắn là có ý đồ.

"Sao anh lại hẹp hòi như vậy?" Tiêu Chiến cười ngặt nghẽo, giả vờ nghiêm túc nói: "Chuyện của anh và Hứa Hiểu Nam em còn chưa nhắc tới, nghe nói cô ấy cũng sẽ tham dự bữa tiệc này. Được gặp người yêu cũ, có phải là rất vui không?"

"Cái gì mà người yêu cũ? Anh cũng chỉ mới nắm tay cô ta, còn là vì muốn chọc giận em..."

Tiêu Chiến vẫn không chịu buông tha: "Dù sao cũng đã từng nắm tay. Còn em, ngoại trừ anh ra, em chưa từng nắm tay bất kì ai."

Vương Nhất Bác đuối lý, "Được, được, được, không nói chuyện này nữa. Nói xem tiệc tối ngày mai nên mặc đồ gì...."

Thấy hắn vội chuyển chủ đề, Tiêu Chiến bất giác cười thầm.

Tối hôm sau, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đến nơi tụ tập, địa điểm là một phòng sang trọng trong khách sạn của Trình Húc.

Họ đến không sớm cũng không muộn, trước giờ tổ chức tiệc 15 phút, mấy người đã ngồi quanh bàn, bao gồm cả Hứa Hiểu Nam, người hôm qua Tiêu Chiến nhắc đến. Thấy bọn họ tới, tất cả mọi người đều đứng dậy, Hứa Hiểu Nam bụng hơi nhô lên, xem ra là mang thai.

Sau khi chào hỏi mọi người, Tiêu Chiến cởi khăn quàng cổ, mũ len, áo khoác mà Vương Nhất Bác ép anh mặc. Hứa Hiểu Nam mỉm cười nhìn Tiêu Chiến: "Tiêu Chiến, sức khỏe cậu còn chưa tốt à? Sao lại mặc nhiều quần áo vậy?"

"Ừ." Tiêu Chiến đáp: "Vẫn phải kiểm tra định kỳ, chắc phải hai tháng nữa mới khôi phục hoàn toàn được."

Thấy mọi người đều đã đến, ngồi vào chỗ, Hứa Hiểu Nam vuốt ve cái bụng nhô lên của mình, đắc ý nói: "Nghe nói bệnh của cậu rất nặng, phải cắt bỏ toàn bộ tuyến thể, sau khi biết tin, tôi thực sự đã rất sửng sốt. Không có tuyến thể, Omega còn có thể sống được sao?"

Tiêu Chiến nghe thấy giọng điệu không mấy thiện ý của cô ta, nhưng vẫn bình tĩnh đáp: "Có chứ, tôi chẳng phải vẫn sống rất khỏe mạnh đó thôi."

Hứa Hiểu Nam giả vờ tò mò nhìn vết thương trên gáy anh, lại hỏi: "Nhưng mà... Omega không có tuyến thể thì có phải sẽ không thụ thai được không? Sau này cậu không sinh được con cho Vương Nhất Bác, như vậy thì thực sự..."

Cô ta còn chưa kịp nói xong, Vương Nhất Bác đã lạnh giọng ngắt lời: "Trước đây sao tôi không biết cậu là người tò mò vậy nhỉ?"

Hứa Hiểu Nam nhìn Vương Nhất Bác, dường như muốn nói tiếp, lại bị ánh mắt sắc lạnh của hắn nhìn đến rụt cổ lại, ấm ức cúi đầu.

Một lúc sau, mọi người đến đông đủ, Trình Húc là chủ bữa tiệc đứng lên, lớn tiếng nói: "Các bạn học cũ, cảm ơn các bạn đã bớt chút thời gian đến tham gia bữa tiệc này. Bữa tiệc hôm nay, thứ nhất là để chúc mừng bạn học Tiêu Chiến khỏi căn bệnh hiểm nghèo, thứ hai là để kết nối tình bằng hữu giữa các bạn học cũ thời trung học của chúng ta. Hi vọng sau bữa tối này, chúng ta có thể giữ liên lạc và giao lưu nhiều hơn. Tôi xin nâng ly rượu này để chúc mừng mọi người, đêm nay chúng ta không say không về!"

Sau khi uống một ly rượu, bầu không khí trên bàn tiệc nhanh chóng nóng lên. Chu Nguyên đến muộn, vừa vào bàn đã chào hỏi Tiêu Chiến, tuy rằng ngồi cách Tiêu Chiến hai người, nhưng cũng không bỏ lỡ cơ hội, nhiệt tình với qua để trò chuyện cùng anh.

Vương Nhất Bác không vừa mắt, cứ hễ Chu Nguyên nói chuyện với Tiêu Chiến, hắn liền không ngừng gắp thức ăn vào đĩa của anh, mấy lần cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.

"Này, tôi nói Vương Nhất Bác, sao cậu lại hẹp hòi như vậy hả? Từ hồi cấp ba cậu đã đề phòng tôi như kẻ trộm, tôi nói chuyện với Tiêu Chiến có gì không ổn sao?" Chu Nguyên nhướng mày nhìn hắn.

Vẻ mặt Vương Nhất Bác vô cùng bình thản, "Đâu có, cậu cứ nói đi. Tôi chỉ lo Tiêu Chiến đói bụng."

Chu Nguyên bật cười, giọng điệu không khỏi giễu cợt: "Nghe nói cậu bây giờ đã là đội trưởng Đội điều tra hình sự Dương Thành, chẳng lẽ vẫn còn không tự tin như ngày học cấp ba?"

Vương Nhất Bác vốn định phản bác, nhưng lại chẳng tìm được lý do gì. Trước mặt Tiêu Chiến, hắn dường như luôn chẳng có chút tự tin nào. Trong tiềm thức, Tiêu Chiến luôn ưu tú hơn hắn rất nhiều, cho dù 10 năm trước hay 10 năm sau cũng vẫn luôn như vậy.

Ai ngờ, không đợi Vương Nhất Bác cất lời, Tiêu Chiến đã lên tiếng trước. Anh nắm lấy tay Vương Nhất Bác dưới gầm bàn, nhẹ nhàng nói với Chu Nguyên: "Nhất Bác chẳng có chỗ nào mà phải không tự tin cả, là tôi không thể rời khỏi anh ấy, không phải anh ấy không thể rời khỏi tôi."

Nghe thấy lời này của Tiêu Chiến, Chu Nguyên ngẩn ra. Anh ta phức tạp nhìn Tiêu Chiến, sau đó, cũng giảm dần tần suất nói chuyện với anh.

Sau khi tàn cuộc, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác gọi taxi, quyết định về nhà ba mẹ. Nửa tiếng sau, taxi dừng trước ngõ, Vương Nhất Bác trả tiền, nắm tay Tiêu Chiến chậm rãi đi bộ vào ngõ.  

Vương Nhất Bác uống rượu, bước chân không thật, Tiêu Chiến chỉ uống nước hoa quả, bị hắn liêu xiêu lôi đi. Hai người cứ vậy bước đi, một bông tuyết rơi trên mu bàn tay Tiêu Chiến, anh ngẩng đầu nhìn lên, thấy hoa tuyết bay đầy trời, lấp lánh trong ánh đèn đường .

"Tuyết rơi rồi." Tiêu Chiến cười híp mắt lại, "Dương Thành cũng có tuyết rồi."

"Vui đến vậy à?" Vương Nhất Bác quẹt vào sống mũi anh, "Em có phải chưa thấy tuyết bao giờ đâu."

"Tuyết báo hiệu mùa màng bội thu!" Tiêu Chiến chớp chớp đôi mắt đẹp, "Trước tết mà có hai trận tuyết thì năm sau sẽ rất thuận lợi."

Vương Nhất Bác ôm lấy anh, đẩy anh vào bức tường gạch đỏ của con ngõ, khẽ nói: "Sang năm, năm sau nữa hay sau nữa đi nữa, sau này, mỗi năm sẽ đều thuận lợi, bởi vì mọi khó khăn, chúng ta đều đã để lại trong năm nay! "

Nói rồi, hắn nghiêng người hôn lên môi Tiêu Chiến, chính tại nơi họ đã hôn nhau lần đầu.

"Em ăn cái gì mà ngọt vậy?" Hôn một lúc, Vương Nhất Bác hơi lùi ra, hỏi Tiêu Chiến. Môi Tiêu Chiến đỏ hồng, thở dốc, một lúc mới nói: "Em uống nước trái cây, cam thơm."

"Anh cũng uống một ngụm, sao không thấy ngọt như vậy?" Vương Nhất Bác lại hôn xuống, từng bông tuyết rơi lên má họ, lại bị cái nóng làm tan ra. Đêm đã về khuya, trên con ngõ không người, chẳng ai biết chốn này có đôi vợ chồng vừa trải qua gian khổ đang thắm thiết hôn nhau.

Hôn vài phút, Vương Nhất Bác thực sự nổi lên phản ứng. Nghĩ kỹ lại, từ khi biết Tiêu Chiến bị bệnh cho đến bây giờ, bọn họ đã có đến bốn, năm tháng không làm. Trước đây vì lo cho sức khỏe của Tiêu Chiến, hắn chẳng nghĩ đến việc này, nhưng bây giờ, sức khỏe Tiêu Chiến cơ bản đã bình phục, đã đến lúc phải giải tỏa niềm khao khát bị giam cầm bấy lâu nay.

Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến đi nhanh qua con hẻm, rút ​​chìa khóa mở cửa, ngay cả đèn phòng khách cũng không bật, dựa vào ánh đèn của điện thoại mà đi lên tầng hai.

Rõ ràng đã là một đôi vợ chồng hẳn hoi, nhưng hai người lại rón rén giống như đang ngoại tình. Cửa vừa đóng lại, Vương Nhất Bác còn chưa kịp bật đèn đã đè Tiêu Chiến lên cửa, điên cuồng ngấu nghiến mà hôn anh.

Tiêu Chiến thở hổn hển đáp lại hắn, Vương Nhất Bác cởi áo khoác ngoài, mũ và khăn quàng cổ, luồn lòng bàn tay mát lạnh vào trong áo len, vuốt ve làn da ấm áp mà săn chắc.

Tiêu Chiến bị bàn tay mát lạnh của hắn chạm vào khiến cả người run lên, khóe miệng vô thức bật ra một tiếng rên rỉ khe khẽ. Hai tay Vương Nhất Bác lần xuống phía dưới, vuốt ve cái bụng phẳng lì của Tiêu Chiến, cởi cúc quần ra, thò ra sau lưng.

Điều hắn không ngờ tới là, mới vừa hôn vài phút, phía sau Tiêu Chiến đã ướt át như sáp, dường như đang mời gọi hắn tiến vào.

"Ướt quá, em cũng rất muốn sao?" Vương Nhất Bác khàn giọng hỏi.

Tiêu Chiến mặt đỏ bừng nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ.

"Muốn anh đi vào không?" Rõ ràng là cứng đến phát đau, nhưng Vương Nhất Bác lại không làm động tác tiếp theo, ngón tay thon dài khuấy động lỗ hậu ướt át, mềm mại của Tiêu Chiến, chờ đợi câu trả lời của anh.

Hai chân Tiêu Chiến bủn rủn, hai tay yếu ớt bấu chặt lấy vai Vương Nhất Bác, cắn chặt môi không muốn trả lời.

"Đừng tự cắn mình." Vương Nhất Bác đút ngón tay vào miệng anh, "Trả lời anh, em có muốn không? Muốn thì anh sẽ vào." Giọng điệu gần như dỗ dành.

Tiêu Chiến thở hổn hển, cuối cùng không chịu nổi nữa, vùi đầu vào cổ Vương Nhất Bác, run rẩy nói: "Muốn, anh vào đi... mau vào đi."

Lời vừa dứt đã bị Vương Nhất Bác ôm vào lòng. Hắn dùng một tay ôm Tiêu Chiến, tay còn lại cởi thắt lưng. Quần vừa cởi ra, dương vật thô nóng không kịp chờ đợi mà vọt ra ngoài, bật mạnh vào mông Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến bất giác rùng mình, dù làm bao nhiêu lần cũng vẫn không chịu nổi vật dày cộm như vậy cưỡng ép đâm vào cơ thể mình.

Nhưng Tiêu Chiến còn chưa kịp phản ứng, Vương Nhất Bác đã đỡ lấy đồ của mình, nhắm ngay vào tiểu huyệt chặt chẽ của anh, dùng sức đẩy vào thật chậm, cho đến khi ngập hết cả gốc rễ.

Tiến vào chưa được bao lâu, hậu huyệt truyền đến một cảm giác sưng tấy khó tả, Tiêu Chiến thậm chí cảm thấy mình sắp nổ tung, chỉ có thể hít sâu một hơi để giảm bớt cơn đau khó nhịn.

Vương Nhất Bác vừa hôn vừa chậm rãi đẩy hông, cảm giác cơ thể của Tiêu Chiến đang dần thích ứng với mình, động tác ra vào càng lúc càng lớn. Hắn giữ lấy bờ mông Tiêu Chiến, để Tiêu Chiến theo trọng lực cấp tốc trượt xuống, mỗi lần đều đâm vào chỗ sâu nhất trong cơ thể anh.

Tiêu Chiến ôm chặt lấy cổ hắn, muốn kêu lên cũng không thành tiếng. Đã lâu không bị kích thích như vậy, thân thể mềm nhũn như một vũng nước, chỉ có thể tiếp tục chìm xuống, lơ lửng dưới tác động mạnh mẽ của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng thả lỏng tư thế này, đặt Tiêu Chiến xuống, nhưng chân Tiêu Chiến yếu đến mức không đứng dậy nổi. Anh yếu ớt ngã lên người Vương Nhất Bác, để Vương Nhất Bác bế lên, từng bước một đi về phía giường. 

Ánh trăng rọi vào người Tiêu Chiến, cổ áo len trắng bị Vương Nhất Bác vạch sang, lộ ra bờ vai trắng nõn, có chút vết đỏ do Vương Nhất Bác mút, lại càng thêm thuần khiết xinh đẹp. Vương Nhất Bác ôm anh vào lòng, vừa nhìn anh vừa bước đi, rồi đột nhiên cúi đầu hôn nhẹ lên vai anh.

"Em đẹp quá." Hắn khẽ nói.

Tiêu Chiến không cảm thấy mình có điểm gì tốt, luôn cảm thấy Vương Nhất Bác khen mình không chút do dự là vì thích mình.

"Đẹp chỗ nào chứ...?" Anh khàn giọng nói.

"Chỗ nào cũng đẹp." Vương Nhất Bác nói xong lại hôn anh, "Em là người đẹp nhất anh từng gặp."

Tiêu Chiến còn muốn nói gì đó, Vương Nhất Bác đã đi tới bên giường. Hắn đặt Tiêu Chiến lên giường, nhấc một chân anh lên, cùng với dịch thể trơn trượt từ phía sau chậm rãi đẩy vào.

Tiêu Chiến theo bản năng mở miệng, nhưng không phát ra tiếng. Vương Nhất Bác nắm lấy cằm anh, vừa đâm thật sâu vào, vừa hôn.

Âm thanh va chạm cơ thể vang vọng trong căn phòng ngủ trống rỗng, dịch thể do Tiêu Chiến tiết ra trở thành chất bôi trơn tốt nhất, khiến cho sự ra vào của Vương Nhất Bác càng thêm trơn tru, thậm chí còn phát ra tiếng nước đều đặn.

Bị dục vọng thôi thúc, Vương Nhất Bác càng đẩy càng sâu, cuối cùng sau một lần va chạm ác liệt, đỉnh vào tận sâu trong huyệt vị của Tiêu Chiến.

Lúc hắn đỉnh vào, Tiêu Chiến cảm thấy toàn thân tê dại, run rẩy co giật một hồi, hậu huyệt co rút lại, trong nháy mắt phun ra một cỗ chất lỏng trắng nóng hổi từ phía trước.

"Thoải mái không?" Vương Nhất Bác dừng động tác, ngậm vành tai Tiêu Chiến hỏi, cảm giác hạ thân, đường ruột không ngừng được hút lấy thật thoải mái.

Trong dư âm của cực khoái, Tiêu Chiến dường như mấy mấy giây thất thần, hồi lâu mới ngẩng đầu lên, nhìn Vương Nhất Bác, môi anh khẽ động, dường như muốn nói điều gì, lại chẳng thể thốt nên lời.

Vương Nhất Bác chịu không nổi nữa, lại tiếp tục đẩy hông về phía khe hẹp, rất nhanh, khe hẹp càng lúc càng lớn, dần dần có thể tiếp nhận lực đẩy của hắn.

Tiêu Chiến im lặng chịu đựng động tác của hắn, nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, nhỏ xuống gối.

"Sao vậy, em khó chịu sao?" Vương Nhất Bác vừa đi vừa hỏi, vuốt ve mặt anh.

Tiêu Chiến lắc đầu, nắm lấy tay Vương Nhất Bác đang đặt trên eo mình, đan chặt các ngón tay vào nhau.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng hôn lên nước mắt anh, "Ngoan, anh sắp xuất rồi, ráng chịu một chút nhé."

Xuất tinh vào khoang sinh sản sẽ khiến Omega có chút khó chịu, nhưng Vương Nhất Bác lại không thể kiềm chế được bản năng của mình. Hắn đã nhịn quá lâu, hiện tại chỉ muốn hoàn toàn chiếm hữu Tiêu Chiến. Hắn muốn xuất vào nơi sâu kín nhất trong cơ thể anh, cho dù không còn có thể đánh dấu anh, hắn vẫn muốn mọi nơi trên và trong cơ thể Tiêu Chiến đều phải có mùi vị của chính mình.

Cuối cùng, sau nhiều lần lên đỉnh, dương vật của Vương Nhất Bác vẫn ở nguyên trong huyệt đạo Tiêu Chiến, rất nhanh lại sưng lên, sau đó là xuất tinh kéo dài cả phút đồng hồ, bụng dưới Tiêu Chiến gồ lên với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

Xuất tinh xong, Vương Nhất Bác vẫn không rút ra, hắn vuốt ve cái bụng hơi phồng lên của Tiêu Chiến, hôn nhẹ lên má anh, tận hưởng cảm giác dịu dàng thỏa mãn sau cơn cực khoái.

"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến đột nhiên đặt tay lên bụng dưới, thấp giọng nói: "Cho dù anh có xuất tinh nhiều như thế nào, em cũng vĩnh viễn không thể mang thai con của anh ..."

Vương Nhất Bác sửng sốt, "Em nghĩ gì vậy, anh nói muốn có con khi nào?"

Tiêu Chiến trầm mặc không nói, một lúc sau mới trầm giọng nói: "Vậy tại sao anh lại bắn vào khoang sinh sản của em?"

"Lâu lắm rồi anh mới làm... Anh không kiềm chế được bản thân. Em không thích thì anh không xuất vào nữa, được không?" Vương Nhất Bác vừa nói vừa hối hận. Hắn không ngờ Tiêu Chiến lại để ý đến điều này.

"Anh thật sự không muốn có con sao?" Tiêu Chiến nhìn sâu vào mắt hắn, chầm chậm nói: "Có lẽ anh nên tìm một Omega giống như Hứa Hiểu Nam, có thể mang thai bình thường."

Nghe anh nói, Vương Nhất Bác chợt hiểu ra, Tiêu Chiến hẳn là đang nhớ những lời lẽ ác ý của Hứa Hiểu Nam trên bàn ăn. Lẽ ra hắn phải sớm nghĩ ra mới phải. Tiêu Chiến tuy bề ngoài có vẻ bình lặng nhưng trong lòng lại là người nhạy cảm và tinh tế.

Là Tiêu Chiến đang nghĩ đến những khiếm khuyết của mình, càng để ý đến những thiếu sót mà mình sẽ mang đến cho nửa kia.

Vương Nhất Bác thở dài, nghiêm túc nhìn anh nói: "Em mà nói thế thì anh rất đau lòng. Em có phải đã quên mất 30 ngày em hôn mê anh sống như thế nào rồi sao?"

"Món quà lớn nhất ông trời ban cho anh là em có thể bình an vô sự tỉnh dậy. Dù trước hay sau khi khỏi bệnh, anh chưa từng nghĩ đến chuyện có con. Có lẽ anh quá ích kỷ, không muốn chia sẻ em cho bất kỳ ai, càng không muốn em liều mạng sinh con. Anh chỉ muốn có em trọn vẹn."

Tiêu Chiến nhìn hắn thật lâu, lâu đến mức trong mắt có hơi nước mơ hồ, "Vương Nhất Bác, em có gì đáng để anh yêu như thế?"

Vương Nhất Bác nắm tay anh, các ngón tay đan vào nhau thật chặt, như thể sẽ không bao giờ buông ra.

"Em là vợ anh, là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh. Yêu em là trách nhiệm cũng là bản năng của anh."

Tiêu Chiến cười, nước mắt lã chã rơi xuống. Anh giơ tay ôm chặt lấy cổ Vương Nhất Bác, cả người không chút e dè mà áp sát vào người hắn.

Anh quá may mắn, cuộc đời này gặp được Vương Nhất Bác.

Nếu có kiếp sau, anh vẫn muốn lại được ở bên hắn cả đời. 

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro