Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Tiêu tổng...cậu ở trong đó sao ? "

Tiếng nói từ bên ngoài cửa vọng vào khiến hai người đang dây dưa xác thịt cũng phải chết điếng người mà đừng lại những hành động không chính chắn đường hoàng của mình.

Không phải chứ, dù có là người lăn lộn trong chốn hồng trần này bao năm, Tiêu  Chiến vẫn không thể mặt dày làm tình trước mặt người khác đâu. Huống hồ gì những người có mặt trong bữa tiệc này còn là những tai to mặt lớn, có ảnh hưởng trong kinh tế chính trị. Để bị bắt gặp trong tình huống bỏng mắt này, mặt mũi Tiêu tổng còn biết để đâu, sau này muốn lăn lộn trên thương trường, nghĩ tới cũng không dễ dàng gì đâu.

Trong vô thức, sự sợ hãi đó khiến cho cơ thể nhạy cảm của y càng trở nên hưng phấn lạ thường, nơi nào đó không biết xấu hổ càng siết chặt dị vật mình đang ngậm lấy.

Vương Nhất Bác bị hút chặt không khỏi khiến răng tự kìm chế để bản thân không phát ra âm thanh ám muội nào, tay lớn siết lấy hai bên mông đào căng mọng, cả hai giằng co nhau trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc.

Nếu Tiêu Chiến lăn lộn hồng trần bao năm, thì Vương Nhất Bác là da mặt mỏng không thể nào thích ứng được mấy chuyện thế này, so với y thì cậu càng lo lắng hơn.
Làm tình nhà vệ sinh công cộng, còn bị người khác tới đứng trước cửa lớn tiếng gọi vào không khác gì đã bị phát hiện bị bắt gặp tại trận đâu chứ.

" Tiêu tổng...có phải là cậu ở bên trong không ? "

Không thấy người bên trong trả lời, người bên ngoài một lần nữa lên tiếng hỏi, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến ở bên trong đồng thời hít ngụm khí lạnh và im lặng.

Tình cảnh bây giờ không khác gì đã bị người khác đường đường chính chính nhìn hai người đang dính vào nhau đâu chứ.

Một khoảng im lặng kéo dài cả bên trong và phía bên ngoài đều nhất nhất không có một âm thanh nào vang lên, yên tĩnh tới nỗi ngay cả tiếng thở của người bên cạnh đối phương đều có thể nghe được.

Như thể cuộc chiến của sự kiên nhẫn, ai là người trụ tới cuối cùng sẽ là người chiến thắng.

Và cuối cùng hai người họ cũng được an toàn, Vương Nhất Bác âm thầm thở ra một hơi khi nghe thấy bước chân của người cản đường đó xa dần rồi biến mất hẳn.

Nhìn lại hai người bọn họ vẫn còn dính liền lấy nhau nơi hạ thân kia, vật nhỏ của cậu trong y vẫn không chịu mềm ra tý nào, ngược lại càng cương cứng hơn.

" Động ?"
Không phải câu ra lệnh, mà là câu hỏi có chút bất ngờ, người bên ngoài kia vừa đi khuất thì Tiêu Chiến y đã không thành thật chút nào, nhịn không nổi nữa liền tự mình chuyển động eo.

" Ưm ...a..." Đáp lại cậu chỉ có tiếng ưm a rên rỉ của y.
Tiêu Chiến càng di chuyển càng hăng, càng rên càng lớn tiếng, so với trước đó chỉ có lớn hơn chứ không kém.

Quả thật là một con người không biết tiết chế, vừa mới thoát khỏi tình huống mất mặt, ngay 1 phút sau đó lại chìm vào cơn hứng tình.

Mỹ nhân trước mắt động tình có biết bao câu dẫn, mông tròn căng mọng nước lên lên xuống xuống ra ra vào vào, bên trong vừa ấm nóng vừa trơn trượt làm sao một thanh niên mới lớn như cậu có thể kìm chế bản thân được nữa.

Mạc kệ tất cả, mặc kệ bản thân mình trước đó còn căng thẳng tới toát mồ hôi lạnh đến thế nào, giờ phút này Vương Nhất Bác đều bỏ hết ngoài tai.

Không nghe không thấy gì cả, chỉ biết cảm giác này phải hưởng thụ trọn vẹn mới vừa lòng hả dạ.
Hai tay cậu chộp lấy eo y chế trụ đè nén, giành lại thế chủ động.
Mỗi động tác đẩy vào rút ra đều mang đậm vị đàn ông, mạnh mẽ dứt khoát.

" Chậm ...chậm chút... "

Tiêu Chiến nói không thành lời khi con quái vật kia đâm thẳng vào tận cùng trong y, nơi vùng bụng có thể cảm nhận được sự gồ ghề lúc ẩn lúc hiện của vật kia.
Vương Nhất Bác gia tăng sức lực cùng tốc độ, quá nhanh quá mức mạnh mẽ, làm cho y có chút đau, nhưng càng đau cơn sướng lại càng dâng trào.

" Đừng...đừng... làm hỏng đồ "

Vương Nhất Bác thích gì trên cơ thể Tiêu Chiến ?

Vùng mông căng tròn nõn nà tất nhiên là thích.

Chiếc eo mảnh khảnh mà rắn chắc lại vô cùng dẻo dai đương nhiên là thích.

Khuôn mặt của y thì khỏi nói tới đi, từ mắt mũi môi đều là cực phẩm phối hợp hài hòa tuyệt mỹ với nhau, làm sao mà không thích.
Nhưng thứ khiến cậu thích thú nhất và muốn trêu đùa nó nhất, chính là hai điểm nhỏ nhô lên phía dưới lớp áo vest đắt tiền kia.

Khi chạm vào đầu nhủ nhỏ xinh cương cứng đó của Tiêu Chiến luôn mang lại cảm giác thích thú và hưng phấn lạ thường.
Làm tình mà thiếu đi sự đê mê đó thì không còn là gì thú vị nữa.

Bàn tay lớn vừa muốn mò tới, đã bị Tiêu Chiến liều mạng giữ lại. Y cũng thật muốn được bàn tay ấm nóng kia xoa nắn đầu nhũ, nhưng như thế sẽ làm nhăn bộ trang phục đắt tiền trên người y mất, không chừng nếu quá mạnh tay làm hỏng nó thì không hay tý nào đâu.

Tiêu Chiến lắc đầu " Không cần...phía dưới...muốn bên dưới...mạnh...mạnh chút..."

Nắm lấy tay cậu đưa xuống phía dưới, nơi giao hợp của hai người nhằm đánh lạc hướng chú ý của cậu. Vương Nhất Bác thừa hiểu ý tứ đó của y, cũng không làm khó gì thêm nữa.
Dù gì thì đồ này có hỏng cậu cũng không đủ tiền đền đâu, tốt nhất không gây thêm phiền phức, lần này tha cho y một mạng, còn phần bên dưới đây có muốn dừng lại cũng không được.

" Ưm...chỗ đó...từ...từ thôi "

Mới giây trước miệng kêu cậu nhanh lên, giây sau bảo chậm lại, thật biết cách làm khó cho Vương Nhất Bác quá đi.
Bất quá cậu cũng không có chậm lại theo ý muốn của y, càng đâm càng sâu càng mạnh hơn, bởi vì cậu đã tìm ra điểm nhạy cảm trong y khi vô tình chạm qua một điểm, người bên dưới thân liền run lên co rúm người lại.

Nhìn thấy biểu hiện đó của y, càng lấy làm điều thích thú cậu liên tục dùng cự vật to lớn chà sát điểm mẩn cảm đó, làm cho Tiêu Chiến đứng muốn không vững chân tay bủn rủn như mất hết sức lực.
Không nhờ vào người phía sau mình đỡ lấy giữ lại thì y sớm đã ngã nhào xuống sàn nhà mất rồi.

" Nhất Bác ..."

Không dám lớn giọng, đè nén âm thanh rên rỉ, Tiêu Chiến chỉ có thể tự cắn môi mình, khẽ thì thào gọi tên người kia rồi chịu đựng cơn cao trào ập tới, chính bản thân mình xuất ra.

Người y mất hết sực lực, thế nhưng người trẻ tuổi kia lại càng cao hứng phi thường đẩy nhanh tốc độ vừa mạnh vừa sâu.

Cái gì tới cũng phải tới, thủy triều dâng lên vừa ấm vừa nóng, tất cả đều xuất ra bên trong lỗ nhỏ của y.

" Đừng đừng rút ra "

Cơn đê mê bao chiếm lấy hai người. Nhưng chưa cảm nhận sự thõa mãn dục vọng bao lâu thì y lại hoảng hốt khi cự vật chôn vùi sâu bên trong mình muốn đi ra ngoài.

" Xin...xin lỗi "

Ngăn cản không thành, y chỉ đành bất lực cảm nhận dung dịch ấm nóng kia đi theo vật thể vẫn còn cương cứng của cậu đi ra ngoài, chảy xuống hai bên mép đùi của y, một phần bắn dính cả lên trên quần âu đen một vệt trắng đục đầy ám mụi.

Vương Nhất Bác ái ngại nói xin lỗi, cái khí thế người nằm trên vừa nãy biến mất khi y nhìn cậu bằng đôi mắt đỏ ngầu vì vừa sung sướng vừa vì tức giận.

Bộ âu phục đắt tiền hàng hiệu của y bị cậu vấy bẩn mất rồi, trong khi bọn họ còn cả buổi tiệc ngoài kia. Dù là buổi tiệc đêm, nhưng y không thể mặt dày tới mức bận chiếc quần mang dấu tích ân ái này đi đi lại lại trước mặt bao người được.

Tiêu Chiến sắc mặt có chút mệt mỏi tựa lưng vào tường, nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi để trấn tỉnh bản thân mình, y nói " Xe của tôi đậu ở bãi xe phía sau tòa nhà lớn.
Chiếc xe màu đen biển số B59 - 050810, bên trong có túi quần áo lớn, mang nó tới đây, tôi cần phải thay đồ. "

Nói rồi y ném chiếc chìa khóa xe hơi tự động cho cậu.
Vương Nhất Bác nhận lấy, gật nhẹ đầu, sau khi chỉnh trang lại quần cho tươm tất trở lại liền mở nhẹ cửa phòng vệ sinh mà đi mất.

" Chờ tôi "
Vỏn vẹn để lại hai từ không hơn không kém đó lại đủ làm cho Tiêu Chiến mỉm cười.
Nụ cười thuần túy xinh đẹp ấy thế mà nó lại man mác nét gì đó gọi là tâm sự.

Y vui, vui vì đêm nay cậu đã đến đây, xuất hiện tại bữa tiệc này theo lời mời trong tờ giấy ghi chú, lời nhắn nhủ kia.
Lúc cậu xuất hiện, y quả thật đã có chút bất ngờ và cả vui mừng, vì việc này cũng là đồng nghĩa với việc, cậu đã chấp nhận...

Sau khi chắc chắn rằng Vương Nhất Bác đã rời khỏi nhà vệ sinh, cánh cửa nhỏ lần nữa được mở ra bởi y.
Tiêu Chiến thản nhiên đi tới hộp cứu hỏa gần đó, dễ dàng mở cửa đưa tay vào trong lấy ra chiếc điện thoại của mình cất vào túi quần, nhanh gọn mà trở lại phòng vệ sinh chờ đợi.

.

.

.

Vương Nhất Bác rất nhanh tìm được đường tới bãi đỗ xe, nhìn hàng xế hộp sang xịn nối tiếp nhau trải dài mà cảm thấy có chút bất lực.
Nhiều xe thế này, biết tìm xe của Tiêu Chiến ở đâu đây, cũng còn may nơi đây cũng không quá thiếu ánh sáng, bốn góc bãi đỗ xe vẫn có đèn lớn đủ cho cậu nhìn rõ biển số xe.

Chẳng biết bằng năng lực thần kỳ nào đó, Vương Nhất Bác đi vài vòng đã rất nhanh tìm thấy chiếc xe mang biển số B95- 050810 của Tiêu Chiến .

Mở khóa cửa xe bằng chiếc chìa khóa điều khiển từ xa, lúc này Vương Nhất Bác mới phát hiện ra, cậu có thể tìm ra xe dễ dàng hơn bằng nút tín hiệu âm thanh có trên chiếc chìa khóa, chỉ cần bấm vào đó, chiếc xe sẽ phát ra âm thanh hồi đáp, dễ dàng đoán được phương hướng mà tìm.

Bên trong xe có chiếc túi lớn màu đỏ, nhìn qua có thể thấy bên trong không phải chỉ một mà tận hai bộ âu phục sang xịn được gấp ngay ngắn.

Lướt mắt qua, chẳng hiểu sao cậu lại có ý nghĩ đây là đồ mà Tiêu Chiến cố ý chuẩn bị sẵn cho cậu trong bữa tiệc hôm nay.

.

.

.

Đường quay lại nhà vệ sinh đi ngang qua đại sảnh, bất ngờ hơn khi nơi đây nhường như vừa xảy ra việc gì đó không hay, mọi người tụ lại thành nhóm lớn, không khí có chút căng thẳng đoán chừng độ nghiêm trọng không hề nhỏ đâu.

" Chính là nó, chính thằng nhóc nhân viên phục vụ này là đã trộm mất viên Ngọc lục bảo của tôi "

Tất cả sự chú ý đổ dồn vào người vừa tới.
Vương Nhất Bác trong  tay cầm túi giấy lớn có phần ngơ ngác khi hứng chịu mọi ánh mắt ác ý đổ hết lên người mình...

Vương Nhất Bác bị gắn ghép là kẻ trộm Ngọc lục bảo quý giá của vị phú bà mà cậu đã chạm mặt cách đây không lâu cũng tại ở nơi này.

.

.

_Kim_

Lâu rồi mới gặp.
Mọi người vẫn khỏe chứ, để lại tương tác nha .

Chúc buổi tối vui vẻ
Mọi người vẫn nên cẩn trọng và giữ gìn sức khỏe cho mình người thân và xã hội nhé.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro