Phần 1. Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên đường của đàn ông là ở đâu?

Đương nhiên là hộp đêm rồi! Ánh sáng mờ ảo, rượu mạnh, nhạc xập xình, đám mỹ nữ quyến rũ lả lơi vây quanh.

Đó là những mê hoặc mà không một người đàn ông nào có thể cưỡng lại được...

Vương Nhất Bác lim dim nhìn Hàn Tuấn Hào đang hút thuốc ở phía đối diện, nhắm nghiền mắt, tựa lưng trên chiếc sofa, những lọn tóc đen nhánh rơi trên chiếc ghế da màu đen, lấp lánh hơn cả ngọc bội.

Thời gian lặng lẽ trôi như khói thuốc trên tay hắn, từng làn khói váng vất bay lên, chỉ còn sót lại tro tàn rơi trên mặt đất.

Trong căn phòng đáng lẽ đầy kích động ấy lại chất chứa nỗi âu sầu của hắn, ngày càng dồn nén, ớn lạnh.

Vương Nhất Bác lắc đầu không hiểu.

Lạ thật! Trong cái thiên đường nhân gian này sao lại có người đàn ông mất hồn thế kia...

"Anh đang nghĩ gì vậy?"

Vương Nhất Bác nằm dài trên chiếc sofa, thả lỏng người. Dưới ánh đèn đỏ, đôi mắt đen lấp lánh của hắn bị nhuộm đến mê hoặc, đôi môi đỏ mỏng cũng trở nên hấp dẫn đến kỳ lạ.

Cô gái lả lơi với thân hình nóng bỏng ngồi cạnh ngay tức khắc bị nụ cười của hắn hớp hồn. Đôi tay cô ta đặt lên bờ vai dài rộng, nhẹ nhàng mơn trớn những bắp thịt vừa săn chắc vừa dẻo dai, rồi ỡm ờ ngả người về phía hắn, khoe vòng một đầy đặn, quyến rũ...

Nhưng thật tiếc, ánh mắt của Vương Nhất Bác bỏ qua cơ thể quyến rũ ấy, chăm chú nhìn Hàn Tuấn Hào.

"Bác ..." Hàn Tuấn Hào nhả một làn khói dày đặc, sau ba tiếng đồng hồ im lặng cuối cùng cũng mở miệng. "Chú đã thử ham muốn một cô gái chưa?"

"Anh kể chuyện cười càng ngày càng nhạt."

"Ý anh là vì yêu... mà chiếm hữu một cô gái ấy."

"..."

Vương Nhất Bác với tay lấy một điếu thuốc, cô gái ngồi bên cạnh châm lửa cho hắn.

Hắn hít một hơi, cười nhạt, thuốc lá đúng là một thứ hữu dụng, nó có sức hấp dẫn với cả những gã đàn ông đang sầu cảm.

Hàn Tuấn Hào mở mắt, ngẩng đầu nhìn lên những ánh đèn xanh đỏ nhảy nhót trong hộp đêm.

"Tất cả những thứ kích thích anh đã đều thử qua, chỉ có duy nhất một điều chưa bao giờ thử, đó là lên giường với người phụ nữ mà anh yêu."

"Em thử một lần rồi...nhưng không phải với một phụ nữ...."

Nhớ lại cái đêm cơ thể săn chắc nhưng lại mảnh mai ấy run rẩy trong vòng tay hắn, cứ mặc cho hắn chiếm hữu, hắn bỗng có cảm giác như dòng máu nóng trong cơ thể mình lại trào lên, cổ họng cứ khô rát không nói nên lời. Phải cố hắng giọng hai lần hắn mới nói được: "Người ấy ôm em và nói yêu em. Lúc ấy... mẹ kiếp... có chết vì người ấy em cũng cam lòng."

"Vậy à? Thế sao chú lại từ bỏ?"

Vương Nhất Bác gượng cười, chuyển sang chủ đề khác: "Sợi dây thần kinh nào của anh bị đặt nhầm chỗ à? Sao hôm nay lại hỏi câu chán ngắt đó?"

"Anh cũng chẳng hiểu nữa, cảm giác này thật đặc biệt... rõ ràng biết là mình nên làm gì, không nên làm gì, nhưng cứ nhìn thấy cô ấy là lại chẳng biết gì nữa, mà cũng không muốn biết nữa!"

"Anh Hào... cảm giác chết tiệt này chính là tình yêu!"

Hàn Tuấn Hào không tỏ vẻ ngạc nhiên, như đã biết trước câu trả lời này.

"Chuyện tình cảm, anh em mình không thể dính vào!" Vương Nhất Bác nói. Đây là câu mà trước kia Hàn Tuấn Hào từng nói với hắn.

"Vương Nhất Bác, khả năng hình dung sự vật của chú thật kém, cái chết tiệt ấy khác hoàn toàn với ma túy..."

"Đúng là không hề giống nhau, ma túy bỏ là bỏ, đã bỏ rồi thì không muốn thử lại nữa..."

Vương Nhất Bác không muốn nói tiếp, kỳ thực, chất độc trong thuốc phiện dù có làm ta đau đến chết cũng chỉ là tức thời, còn "chất độc" của tình cảm thì ngấm vào tận xương tủy, cả cuộc đời không thoát khỏi nỗi nhớ mong và hối hận.

Điếu thuốc cháy đến kẽ tay Vương Nhất Bác từ bao giờ, ngón tay nhói đau khiến hắn quay về với thực tại. Hắn ngồi thẳng dậy, dụi tắt điếu thuốc rồi lại cười bỡn cợt trêu Hàn Tuấn Hào: "Khi nào rảnh đưa em đi xem cô gái ba đầu sáu tay có thể khiến núi băng ngàn năm này thành nước nhé!"

"Chú từng gặp rồi." Hàn Tuấn Hào nói, nhìn xuống, ánh mắt tràn đầy yêu thương, sự cương nghị lạnh lùng trong hắn như tan biến.

"Một năm trước, chú đã gặp cô ấy..."

"Cái gì?" Vương Nhất Bác nhảy bật dậy. "Anh đừng nói với em đó là cô gái chưa đến tuổi vị thành niên ấy nhé!"

"Đúng đấy!"

"Anh! Anh... không phải là bị biến thái đấy chứ?"

"..."

Hàn Tuấn Hào nhìn hắn với ánh mắt như muốn nói: "Chú nói lại lần nữa xem."

"Anh Hào, nó chỉ đáng tuổi con gái anh thôi."

"Nó chính là con gái anh đấy!"

Vương Nhất Bác nhìn Hàn Tuấn Hào, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.

"Như thế mà được à?!"

Hàn Tuấn Hào mỉa mai.

"Mẹ kiếp! Chú nói anh biến thái, chú yêu nam nhân thì hơn gì anh. Chú lấy Tiêu Chiến được rồi đấy"

"Có phải muốn lấy là được đâu!"

Đúng vậy! Anh ấy sẽ không lấy hắn...

Cho dù cả đời hắn không lấy ai đi chăng nữa thì anh ấy cũng sẽ không lấy hắn.

Vì vậy hắn chỉ có thể chọn cách từ bỏ.

Lúc từ bỏ, hắn nghĩ rằng nó rất dễ dàng.

Lúc nhớ nhung, hắn nghĩ rằng sẽ nhanh quên lãng.

Đã nhiều năm trôi qua, nhưng mỗi lần thấy bóng dáng của một cảnh sát là hắn lại chăm chú nhìn theo, rồi tưởng tượng Tiêu Chiến đang ở trước mắt...

"Trên đời này thiếu gì phụ nữ, tại sao lại không yêu, mà đi yêu một nam nhân, lại còn là cảnh sát?" Hắn không nhớ là ai đã hỏi hắn câu này.

Lúc đó hắn đã trả lời: "Thú vị!"

Đúng thế, vô cùng thú vị, bây giờ nghĩ đến, dù tim nhói đau nhưng hắn vẫn mỉm cười, nhớ lại một tình yêu ngọt ngào đến say đắm lòng người...

Câu chuyện này bắt đầu từ cách đây rất lâu rồi, khi ấy Vương Nhất Bác và Hàn Tuấn Hào chưa tròn mười tám tuổi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro