Phần 28.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh biết, tất cả đã muộn! Trác Diệu chết rồi thì tai hoạ đẫm máu này vẫn không thể tránh được…

Anh tuyệt vọng ngả vào vòng tay Vương Nhất Bác, bây giờ thì anh không còn có cách gì nữa rồi, những việc anh có thể làm cho hắn anh đã làm rồi, có thể đỡ cho hắn thì cũng đã đỡ rồi, hắn sống hay chết thì chỉ có anh cả Lôi mới quyết định được…

Vương Nhất Bác dìu anh lên, xuyên qua đám người của Kỳ Dã đang đứng ngây ra vì kinh ngạc và nói: “Về báo cáo với Cửu Thúc: Trác Diệu là do Vương Nhất Bác giết, muốn báo thù thì cứ đến tìm một mình tao!”

Trên đường trở về, Vương Nhất Bác dồn hết sức ôm anh, hôn lên mái tóc anh, nước mắt hắn rơi trên tóc anh.

“Sao anh ngốc vậy? Em không đáng để anh phải làm thế! Em không đáng!”

“Anh có áo chống đạn.”

“Anh nghĩ rằng em không mặc à?”

“…”

Anh không nói gì. Đúng vậy! Người thường xuyên ở trong “mưa bom bão đạn” như Vương Nhất Bác thì làm gì có chuyện ngốc đến mức không mặc áo chống đạn chứ!

“Anh có nghĩ là nếu họng súng chĩa lên đầu anh thì sẽ thế nào không? Anh bảo em phải làm sao?”

“Anh không nghĩ được gì cả. Anh chỉ sợ em lại giống như anh trai anh, cho dù anh có nhớ mong thế nào cũng không thể gặp lại được nữa.” Anh nhắm mắt lại, hít hà mùi cơ thể hắn. “Thứ đáng sợ nhất trên đời này là cái chết, cho dù em có làm gì đi nữa cũng không thể lấy lại được…”

“Em hiểu.”

Vương Nhất Bác thực sự hiểu! Khi tiếng súng vang lên, khi anh ngã xuống trước mặt hắn, hắn thực sự hiểu thế nào là sống không bằng chết. Hắn càng hiểu rõ hơn, thế nào là thực sự bất lực…

Để tránh bị người của Kỳ Dã tìm được, anh đưa Vương Nhất Bác đến căn phòng trước kia của mình.

“Đây là nhà cũ của anh?” Vương Nhất Bác nhìn ngó xung quanh rồi hỏi.

“Ừ!”

Đây là căn phòng Tiêu Đồ Nhiêu mua tặng khi anh mới từ Anh trở về, mặc dù diện tích không lớn lắm, chỉ có một trăm mét vuông, nhưng cách bày trí rất đẹp. Nơi làm việc của anh ở ngay bên kia đường, đi làm rất tiện. Vì thế, mỗi khi Tiêu Đồ Nhiêu không đi tiếp khách thường đến ăn cơm với anh, đương nhiên người vào bếp là ông, hoặc ông đưa anh đến quán ăn Nhật, ăn món gỏi cá mà anh rất thích. Cứ cuối tuần là anh lại về nhà ở hai ngày, tâm sự với ông về công việc và cuộc sống. Khi ấy, công việc và cuộc sống đối với anh thật thoải mái. Nếu anh không tra ra cái chết của anh trai liên quan đến Kỳ Dã thì có lẽ cuộc sống của anh chỉ đơn giản như vậy.

Đang miên man suy nghĩ thì Vương Nhất Bác đã đặt anh lên giường, tìm chìa khoá dự bị mở chiếc còng trên tay anh, sau đó cởi từng chiếc cúc rồi cởi chiếc áo ngoài, áo chống đạn và chiếc áo sơ mi bên trong…

Hắn nhẹ nhàng chạm lên một vùng tím bầm trên ngực anh, tay hắn chỉ hơi chạm đã khiến xương sườn anh đau nhói, anh cố gắng chịu đựng để không kêu lên.

“Đau không?” Hắn hỏi.

“Không.”

“Vậy thì tốt, xương chưa bị tổn thương.” Hắn thấy yên tâm hơn, nhưng ánh mắt hắn lại không thể rời khỏi người anh.

Tim anh bỗng thắt lại, nhịp thở không đều. Anh khẽ hỏi: “Em đang nhìn gì vậy?”

“Hả?” Hắn hắng hắng giọng, bối rối ngồi thẳng lại, hướng mắt đi chỗ khác. “Muộn lắm rồi, anh nằm nghỉ nhé, em đi đây.”

“Em đi đâu? Người của Kỳ Dã nhất định sẽ tìm em khắp nơi.”

“Người là do em giết, em phải nói với họ một tiếng, đây là quy tắc trong giới xã hội đen.”

“Không thể được!” anh ngồi bật dậy ôm lấy thắt lưng hắn. “Em không thể đi, bọn chúng sẽ chém em thành trăm mảnh mất.”

“Không đâu, chắc bọn chúng sẽ để cho em được toàn thây.”

“Vương Nhất Bác!” Thấy hắn kéo tay anh ra, quyết tâm rời đi, liền ôm hắn chặt hơn, khẩn khoản. “Em đừng đi, ít nhất là đêm nay đừng đi!”

“Tiêu Chiến, ngày mai có thể em…” Giọng hắn run run.

“Chuyện ngày mai để ngày mai nói.”

Anh lấy hết dũng khí, buông tay ra, rồi cởi khuy áo …

Hắn cứ đứng đó bất động, không đến gần mà cũng chẳng rời xa. Hắn chỉ nhìn, sâu trong đáy mắt hắn là sự giao tranh giữa dục vọng và lý trí.

Anh rụt rè tiến đến, ôm vai hắn, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi ấm nồng của hắn, khuôn mặt tuấn tú của hắn, rồi xuống đến cổ hắn…

Tay anh giống như khi lục soát người hắn vậy, vuốt ve từ ngực xuống dưới bụng rồi đến thắt lưng hắn… lại từ vạt áo hắn, vẫn theo đường thẳng đó di chuyển lên trên…

Bề ngoài hắn tỏ ra lạnh lùng, nhưng lòng đang sôi lên, sự mạnh mẽ đầy nam tính.

Có lẽ vì tay anh quá lạnh nên khi ngón tay chạm đến đâu, hắn lại run lên, những bắp thịt mềm mại trên người bỗng trở nên cứng đờ.

Anh ngước lên nhìn hắn, con ngươi hắn càng lúc càng sẫm lại, tựa như một hồ nước trong xanh đang đục dần. Hắn vẫn bất động, không chấp nhận cũng không phản đối. Đương nhiên anh đọc được những mâu thuẫn và đấu tranh trong lòng hắn. Nhưng hắn không hiểu ý anh, anh muốn hắn sống, muốn hắn vứt bỏ cái mà bản thân gọi là quy tắc, nghĩa khí kia đi.

Anh biết mình ích kỷ, nhưng anh cũng muốn ích kỷ một lần.

Cái kiểu quyến rũ đàn ông như thế này thực sự anh chưa bao giờ làm, được như vậy đã là cố gắng lắm rồi, nhưng xem ra vẫn chưa đến giới hạn chịu đựng của hắn.

Anh đành tiếp tục khiêu chiến với giới hạn của mình. Anh ngồi dậy, vòng tay qua vai và ôm cổ hắn.

“Vương Nhất Bác…” Mặt anh ghé sát vào mặt hắn, môi anh cũng kề sát môi hắn. Hơi thở của anh phả lên môi hắn, anh nhìn thấy hắn khẽ hít sâu một hơi.

Khuôn mặt của anh bỗng đỏ rực, ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve tai hắn, anh học cách mà trước đó hắn hay làm, hôn nhẹ phía sau tai hắn và nói: “Em đã nói với anh là em sẽ cho anh tận hưởng sự giao hoà tuyệt vời giữa thể xác và tâm hồn mà…”

Toàn thân run lên, hắn bỗng ho vài tiếng.

Anh tiếp tục hôn, nhẹ nhàng dùng một tay kéo khoá chiếc áo da của hắn. Lúc anh sắp thành công thì hắn nắm lấy tay anh và kéo khoá lên.

Thực ra, hắn cũng là một người bình thường, đã cảm thấy ham muốn anh không biết bao nhiêu lần rồi. Nếu một ngày nào đó hắn có thể chiếm hữu được một cơ thể đoan trang, lạnh lùng lại đầy lý trí như anh, vừa hôn lên đôi môi vừa vuốt ve cơ thể anh, điên cuồng xâm chiếm cơ thể anh, nghe tiếng rên đau đớn của anh, tận hưởng mùi vị ngọt ngào của anh… thì bảo hắn làm gì cũng được! Nhưng hôm nay anh chủ động trước mặt hắn. Làm sao mà có thể không điên cuồng, hắn thậm chí không muốn chờ đợi thêm một giây, một phút nào nữa…

Hắn biết rõ rằng, mình không thể sống qua được ngày mai! Người hắn giết là thái tử nhà Kỳ Dã, là con trai duy nhất của Trác Cửu, mạng sống của hắn không ai có thể cứu được!

Hôm nay hắn thoả mãn dục vọng nhất thời, cùng anh tận hưởng cực lạc nhân gian, ngày mai anh sẽ đối mặt thế nào với cái xác lạnh toát của hắn? Sau này làm sao anh có thể tìm được tình yêu thực sự cho mình? Hắn đẩy anh ra, kiềm chế khát vọng mãnh liệt đang trào dâng trong lòng.

“Việc này, anh tìm người khác thử đi!”

Anh gật đầu, ngồi dậy, im lặng, ánh mắt đẹp đẽ đầy ai oán và lạnh lùng.

Hắn nhìn anh mà lòng đau như dao cắt, cuối cùng không thể nhịn được, hắn đưa hai tay ra ôm lấy anh, ôm chặt bờ vai yếu ớt của anh.

"Tiêu Chiến, em yêu anh! Em rất hạnh phúc vì kiếp này đã được gặp anh.”

“Vậy em đừng để anh phải nuối tiếc.”

Làn da của anh, cơ thể anh, lời nói của anh khiến hắn không thể kiềm chế được nữa.

“Nếu ngày mai em chết, anh có hối hận không?”

“Anh chưa bao giờ biết đến hai chữ hối hận.”

“Được!” Hắn nắm lấy tay anh, ấn anh nằm lên giường. “Đã sai thì cho sai luôn!”

-----

Có chết cũng phải làm gì đó để đời chứ🤣🤣🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro