Phần 5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến chạy lên cầu thang, dựa vào góc tường, thở hổn hển. Vương Nhất Bác nói đúng, anh thực sự có tình cảm với hắn...

Thực ra, lần đầu tiên anh nhìn thấy Vương Nhất Bác không phải là trên đường hôm ấy, mà là ở trung tâm thể hình.

Hôm đó, anh chuẩn bị dọn về căn phòng mới thuê, trên đường về có đi ngang qua một trung tâm thể hình. Vì đặc thù nghề nghiệp ngày nào cũng phải tập luyện nên anh định ghé vào xem cơ sở vật chất ở đó thế nào. Khi bước vào trong, anh nhìn thấy hai thanh niên đang luyện quyền tự do. Quyền pháp của họ khá cao, cách đánh rất chuyên nghiệp, chiêu thức mạnh mẽ, đã ra tay là đối thủ phải gục ngã. Chỉ có điều, một người thiên về tấn công, còn một người thiên về phòng thủ.

Vẻ đẹp trai của họ cũng khác nhau. Một người có vẻ thâm trầm, ánh mắt sâu thẳm, mới khoảng hai mươi tuổi nhưng trông rất chững chạc. Người kia nhìn có vẻ ngang ngạnh, khóe miệng luôn nở nụ cười bỡn cợt, nhưng ánh mắt lại rất nghiêm nghị, khi ra tay luôn chọn vị trí hiểm, xem ra đó là một người đàn ông khi đã làm việc gì thì sẽ làm đến cùng.

Không chỉ Tiêu Chiến, rất nhiều người xung quanh cũng đang nhìn trộm họ, nếu không phải vì khen thể lực của họ tốt, đánh ba tiếng liền không nghỉ, thì cũng khen cách đánh chuyên nghiệp, cơ thể săn chắc, ngũ quan hài hòa, không chê vào đâu được, thậm chí có anh còn khen họ có đôi môi thật gợi cảm...

Tiêu Chiến cũng bị cơ thể săn chắc đầy sức sống và phản ứng nhạy bén của họ thu hút, anh nghĩ chỉ có những quyền thủ chuyên nghiệp mới có trình độ đó. Anh không thể ngờ rằng hai anh chàng đẹp trai đấy lại là nhân vật nổi tiếng nhất trong giới giang hồ - Hàn Tuấn Hào và Vương Nhất Bác.

Hôm đó, sau khi tập xong, Vương Nhất Bác giũ mái tóc đầy mồ hôi.

"Hơi mệt, đi uống gì đã."

Vương Nhất Bác lấy hai chiếc khăn mặt trắng, vứt cho Hàn Tuấn Hào một chiếc, rồi ngồi xuống bên cạnh chiếc jacket hiệu Prada, dựa lưng vào rào chắn lau mồ hôi.

Chiếc khăn trắng chà xát trên bắp thịt màu đồng, thấm những giọt mồ hôi lấm tấm trên lưng hắn, hiện rõ sự hoang dã, nguyên thủy nhất của đàn ông.

Tiêu Chiến nghĩ bụng, người mẫu tiếp theo Prada nên chọn là Vương Nhất Bác, tốt nhất là chụp lại hình ảnh này, loại áo da đó nhất định sẽ trở thành mốt của năm sau.

"Anh Hào, chốc nữa đi đâu chơi?"

"Về nhà." Khuôn mặt Hàn Tuấn Hào hiện rõ sự miễn cưỡng và mệt mỏi.

"May gọi điện bảo anh về nhà ăn cơm."

"Chán chết."

"Anh cũng nghĩ vậy..."

Hàn Tuấn Hào xoa xoa trán ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn điệu bộ có vẻ không giống như về nhà, mà là sắp ra chiến trường.

"Em nói là cuộc sống của em chán chết. Kể mà em gặp được một cô gái tốt, ngày nào cũng về nhà nấu cơm cùng cô ấy."

"Chú học cái gì không học, lại học anh cái trò đó à?"

Vương Nhất Bác cười vẻ bất mãn: "Sao em lại không thể gặp được một cô gái mà em muốn lấy làm vợ, một cô gái mà em thực sự yêu thương nhỉ?"

"Bởi vì ngày nào chú cũng chỉ ra vào hộp đêm."

"Mẹ kiếp! Em không ra vào hộp đêm, chẳng lẽ ra vào sở cảnh sát?"

Buổi chiều tối, Tiêu Chiến, một người chỉ biết ngâm mì tôm, trong lúc chống cằm đợi mì chín, đột nhiên tưởng tượng cảnh Vương Nhất Bác đeo tạp dề tất bật trong bếp.

Thật là buồn cười, còn buồn cười hơn cả hài Mr. Bean trên ti vi.

Anh không biết mẫu người thế nào sẽ là người yêu của hắn, nhưng anh nghĩ ai được hắn yêu chắc chắn sẽ rất hạnh phúc. Hắn là một người đàn ông đặc biệt, lúc luyện quyền rất mạnh mẽ, chắc cũng "đội trời đạp đất" lắm, ngoại hình lại rất nam tính, làm sao hắn lại sẵn sàng về nhà giúp người con gái hắn yêu thương nấu cơm cơ chứ!

Thật tình mà nói, không chỉ có đôi môi gợi cảm, lúc hắn nheo mắt nhìn người khác cũng rất hút hồn...

Mì tôm chín rồi, anh vừa ăn thứ mì chán ngắt ấy, vừa hạ quyết tâm, nếu có một người sẵn sàng nấu ăn cho anh ăn mỗi ngày, anh sẽ lấy ngay dù là đàn ông hay phụ nữ.

Rồi anh lại tưởng tượng ra cảnh nếu có một người đàn ông mà muốn nấu ăn cho anh hàng ngày. Thì tiêu chuẩn là phải cao ráo một chút, những điểm khác ít nhất cũng phải bằng một nửa người đàn ông anh gặp hôm nay.

Rồi lại nghĩ đến cảnh đột nhiên nghe thấy cậu ta hỏi: "Anh có bạn trai chưa?", anh thấy thật choáng váng.

Rồi lại nghe thấy câu: "Chúng ta kết thành một đôi nhé..."

Anh thực sự cảm thấy như bị sét đánh khiến cổ họng cứng đờ đến mức không nói được.

Anh không phản ứng gì với những câu tỏ tình nửa đùa nửa thật của hắn, không phải vì anh không muốn, mà vì anh không biết phải trả lời hắn thế nào. Nếu anh đồng ý, sợ là dễ dãi quá. Nếu anh từ chối, sợ hắn sẽ từ bỏ luôn... Vì thế anh mới chọn cách im lặng.

Nhưng hắn mạnh mẽ một cách đáng yêu, tự cho rằng anh đã đồng ý.

Anh trở về nhà, vừa mừng thầm vừa mơ màng, nằm trên giường mà trong đầu cứ hiện lên khuôn mặt tuấn tú và thân hình lực lưỡng của Vương Nhất Bác...

Anh ngồi dậy, đôi mắt quầng thâm do mệt mỏi lâu ngày, sắc mặt xanh xao do gần đây ăn uống không đủ chất.

Không phải là hắn đùa anh chứ? Không phải là hắn thật lòng với anh chứ?

Anh nằm xuống, quyết định không nghĩ đến những câu hỏi vô nghĩa ấy nữa. Anh đang lim dim thì đột nhiên nhớ ra một câu hỏi rất quan trọng: Anh... chưa hỏi tên hắn là gì. Anh trở mình, ngủ tiếp. Tên không quan trọng!

Ngày hôm sau, vừa hết giờ làm, việc đầu tiên anh làm là đi shopping, mua một chiếc áo thun ngắn màu kem ôm sát, một bộ ngủ hiệu Chanel, tiện tay lấy luôn lọ nước hoa NO5. Lúc đi ngang qua gian hàng Prada, anh dùng thẻ tín dụng mua thêm một chiếc thắt lưng da nam kiểu dáng mới.

Về đến nhà pha mì ăn xong, anh bỏ hết đống đồ vừa mới mua ra nhìn ngắm, tự nhủ: "Tiêu Chiến, chết rồi, hoóc môn nữ của mày lại tăng cao rồi!"

Vài ngay sau, anh bận túi bụi với thủ tục điều động công tác.

Ngày đầu tiên đến sở cảnh sát mới, vài anh em đồng nghiệp dẫn anh đi làm quen với khu vực anh đảm nhiệm, anh vẫn nghĩ thầm liệu có gặp hắn trên đường không? Nếu gặp, anh nên nói gì?

Thật không ngờ, thiên ý trêu ngươi!

Vương Nhất Bác! Khi ba chữ đáng buồn cười ấy phá vỡ những tương tư đẹp đẽ về mối tình đầu, anh cười đau khổ nghĩ, thì ra cái tên lại... rất quan trọng!

Buổi tối hôm đó, Tiêu Chiến ngồi ở sở cảnh sát cả đêm để xem hồ sơ. Anh nhìn đi nhìn lại không biết bao nhiêu lần những bức ảnh nạn nhân trên đống hồ sơ đó, nhìn cho đến lúc nhiệt huyết của những rung động đầu đời bị đóng băng lại, nhìn cho đến lúc hoóc môn nữ của anh trở về bình thường, nhìn cho đến lúc anh chắc chắn rằng, Vương Nhất Bác, anh sẽ không yêu hắn, và cũng không thể nào yêu hắn!

Định mệnh đã an bài anh là cảnh sát, còn Vương Nhất Bác là tội phạm, an bài cho anh và hắn không thể sống cùng một thế giới, anh chỉ có thể chọn cách cố quên cảm giác lần đầu tiên rung động này - cho dù điều đó thật khó khăn.

Ở khu chợ ồn ào, Tiêu Chiến trong bộ quần áo sạch sẽ đang chuyển từng kiện hàng bẩn thỉu, hôi tanh, không biết là bởi anh nổi bật trong đống hỗn độn đó, hay do anh luôn thu hút ánh nhìn của Vương Nhất Bác, mà trong dòng người đông đúc như vậy, Vương Nhất Bác chỉ liếc một cái là nhận ngay ra anh.

Hắn bảo mấy tên đi theo đứng một bên, một mình đi sang đó, cười trêu chọc nói: "Chào! Nhìn tay anh nhỏ nhắn thế mà khỏe nhỉ?"

"..."

Anh vờ như không nghe thấy, tiếp tục làm việc của mình. Có điều làm như vô tình quẹt chiếc thùng đầy mùi cá tanh vào áo hắn.

"Để em giúp anh nhé!" Hắn đưa tay đỡ lấy chiếc thùng, anh không nói gì, khẽ buông tay. Hắn không kịp dùng sức đỡ, cũng may là phản ứng nhanh, căng hết gân cốt để ôm lấy. Lúc ngẩng mặt lên đã nghe thấy người bán cá hỏi: "Bạn trai của em à? Nhìn đẹp trai thế!"

"Đúng rồi, đúng rồi!" Hai người đứng bên cảnh tỏ vẻ đồng tình.

Anh nghiêm túc trả lời: "Là nghi phạm giết người."

Sau vài giây im lặng, đám người đó biến mất.

Anh cầm lấy bộ cảnh phục rồi mặc lên người, lạnh lùng bước qua hắn.

"Bao giờ thì anh mới nhìn thẳng vào mắt em?" Hắn cố tình nói nghe thật buồn nôn.

"Phòng thẩm vấn!"

Vài ngày sau, hắn tình cờ đi qua sở cảnh sát, nhớ câu nói của anh, liền xông vào.

Một viên cảnh sát nghe thấy hắn nói đến tự thú, lập túc giở ảnh ra so đi so lại, vẻ mặt khiếp đảm, đưa hắn vào phòng thẩm vấn.

Hắn không muốn lãng phí thời gian với người khác, nói thẳng: "Bảo cảnh sát tên Tiêu Chiến đến đây, ngoài anh ấy ra, tôi sẽ không nói chuyện với bất cứ ai!"

Chưa đầy mười phút, người hắn muốn gặp đã xuất hiện.

"Quân hàm có vẻ rất cao."

Vương Nhất Bác dựa lưng lên ghế, nhìn gạch gạch sao sao trên vai anh. Hắn chưa bao giờ tìm hiểu về cảnh hàm, chỉ biết là anh có điểm hơi khác so với những cảnh sát khác.

"Cậu muốn đầu thú gì thì nói đi."

Anh ngồi đối diện với hắn, bộ cảnh phục nghiêm trang hoàn toàn che khuất những điểm đẹp chết người trên cơ thể anh, nhưng khi nhìn anh, máu trong người hắn lại sôi lên.

Hắn chỉ tay vào chiếc máy ghi âm và nói: "Tắt đi, không thì em sẽ không nói bất cứ câu nào đâu."

Anh phân vân một chút rồi tắt đi.

"Sao trước đây em chưa từng gặp anh nhỉ?"

"Tôi mới được điều động đến khu vực này."

"Khu vực này nổi tiếng là phức tạp. Anh đến đây làm gì?"

"Tôi đang thẩm vấn cậu."

Giọng nói đanh thép của anh không thể hiện chút tình cảm và sự ấm áp nào, nhưng hắn lại thấy giọng nói đó nhẹ nhàng và đáng yêu hơn những giọng nói ngọt ngào khác.

"Ờ! Thế anh hỏi đi." Hắn cố ý cười một cách đáng ghét. "Với anh, em sẽ nói hết không giấu giếm, nói hết cả lòng mình."

"Cậu muốn nhận tội gì?"

Hắn nghĩ một lúc, rồi hỏi: "Anh muốn em nhận tội gì?"

Anh đi ra, một lúc sau quay lại với tập hồ sơ đặt lên bàn.

"Nhiều hồ sơ thế này á?"

"Toàn là của cậu cả đấy!"

"Không phải chứ?" Hắn tò mò cầm lên xem, trong bức ảnh là một thi thể bê bết máu, hắn lập tức đóng lại, không muốn nhìn thấy lần thứ hai.

"Nam, quốc tịch Trung Quốc, tuổi xx, chiều cao..., cân nặng..."

Hắn ngắt lời anh: "Anh đã từng lên giường với đàn ông chưa?"

Anh tròn xoe mắt nhìn hắn, thở sâu, bỏ micro trên cổ xuống, ấn nút tắt, rồi vứt lên bàn.

Hắn nhìn anh, lần đầu tiên thấy một người đàn ông mặc cảnh phục quyến rũ như thế. Hắn chỉ muốn xông đến, đè anh lên bàn, cởi bỏ bộ cảnh phục của anh, giữ chặt hai tay anh, để xem rốt cuộc anh đã lên giường với đàn ông hay chưa...

"Vương Nhất Bác! Cậu tiếp tục nhìn như thế, tôi sẽ tố cáo cậu vì tội quấy rối tình dục!"

Hắn lưu luyến không muốn rời mắt khỏi cơ thể của anh.

"Anh có chứng cứ không?"

"Những ngôn từ ám chỉ khiêu khích của cậu là đủ để tố cáo cậu."

"Phạm tội này thì phải ngồi tù bao lâu?"

"Còn tùy mức độ nặng nhẹ."

"Nặng thì sao?"

Nhìn bàn tay đang cầm bút viết của anh, hắn không nhịn được cười, nói: "Anh đừng nghĩ quá phức tạp thế, em chỉ muốn tìm hiểu một chút về luật pháp thôi."

"Từ ba đến mười năm."

"Ồ!" Rồi hắn lại đưa mắt nhìn xuống ngực anh, nếu để hắn xé bộ cảnh phục kia ra, vừa hôn lên đôi môi gợi cảm của anh vừa... thì hắn nghĩ: "Ba năm cũng không phải là lâu lắm!"

"Nếu với cảnh sát thì khỏi cần bàn đến!"

"Cảm ơn đã nhắc nhở." Hắn quên mất điều này.

Hắn nhận thấy tính cách của anh rất điềm đạm, chọc giận như thế mà anh vẫn giữ được bình tĩnh, chứng tỏ anh đang hết sức kiềm chế cơn giận dữ trong lòng.

"Có phải cậu đến đây để đầu thú không? Nếu không phải thì mời đi ra cho."

"Đương nhiên!"

Hắn lật giở từng bộ hồ sơ, những bức ảnh vô cùng thê thảm. Nếu không tận mắt nhìn những bức ảnh đó thì hắn cũng không nhớ là mình đã giết nhiều người như vậy. Thực tình, hắn thấy mình không bị lôi ra ngoài xử bắn thì thật có lỗi với đời.

"Sao toàn là giết người thế này?" Hắn hỏi. "Có tội danh nào nhỏ không? Ví dụ như khiếm nhã hay cưỡng hiếp chẳng hạn?"

Anh đột nhiên nhìn hắn chăm chú: "Cậu làm điều đó rồi à?"

"Chưa."

Anh giật lại tập hồ sơ.

"Cậu có thể đi được rồi!"

"Anh đừng nôn nóng, để em xem tiếp cái khác."

Hắn giở một tập hồ sơ khác, phát hiện đó không phải là của hắn, đắc ý nói: "Cái này không phải em làm."

"Ý cậu là những cái kia do cậu làm à?"

Sau một giây ngạc nhiên, hắn nhận ra ngay sự nhạy bén của anh, liền tỏ thái độ nghiêm túc: "Ý của em là, em biết hung thủ là ai."

"Ai?"

"Cậu ấm nhà Kỳ Dã - Trác Diệu. Một thằng đàn em ăn trộm tiền của hắn, bị hắn phát hiện, thế là bị giết."

"Cậu có chứng cứ không?"

"Chứng cứ? Cảnh sát bọn anh thật rắc rối, sự việc sờ sờ ngay trước mắt, chẳng cần nói cũng tin lại còn chứng cứ gì chứ!"

"Không phải là tôi tin, mà là quan tòa tin. Nếu không cậu nghĩ cậu còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?"

Hắn giơ ngón cái, nói nhỏ với anh: "Hay là để em giúp anh điều tra tên súc sinh đó nhé, thế nào?"

Anh nghi ngờ nhìn hắn. "Hồ sơ của hắn không thể cho cậu xem được. Nhưng tôi nói cho cậu biết, hắn không chỉ gấp năm lần cậu đâu."

Những người trong giới không ai là không biết Trác Diệu, con trai của Kỳ Dã, vừa hung hăng vừa vô nhân tính. Vương Nhất Bác và Hàn Tuấn Hào đã nóng mắt với tên đó từ lâu, nhưng anh cả Lôi không muốn đối đầu với hắn nên bảo họ tránh xa. Vương Nhất Bác đành chịu nhịn, vì xét cho cùng, nếu hắn gây hấn với Kỳ Dã thì anh cả Lôi cũng bị liên lụy. Lần này, nhân lúc tiếp cận Tiêu Chiến, hắn sẽ cho tên súc sinh này nếm ít phiền phức. Hắn cũng có dịp thể hiện chút trách nhiệm của một "công dân gương mẫu".

"Không thì thế này nhé! Anh cho em số điện thoại của anh. Nếu biết tin tức gì của hắn, em sẽ gọi điện báo cho anh." Hắn nghĩ một lúc rồi nói thêm: "Tốt nhất là số điện thoại cá nhân của anh, em không muốn để lộ thân phận của mình."

Tiêu Chiến do dự một lúc, rồi đọc một dãy số.

Hắn ghi nhớ trong đầu.

"Hôm nay nói đến đây thôi nhé, anh có thời gian thì mời em đến uống trà nói chuyện, em rỗi rãi lắm."

"Xin lỗi, tôi không rảnh."

Tiêu Chiến gọi người đưa Vương Nhất Bác ra khỏi sở cảnh sát. Hắn đứng ngoài cửa, nhìn vào nơi làm việc đầy uy nghiêm đó. Lần đầu tiên hắn phát hiện ra rằng môi trường làm việc ở đó rất sạch sẽ, gọn gàng, và là nơi hẹn hò khá lý tưởng.

Trên đường trở về hộp đêm, trong lúc chờ đèn đỏ, hắn lại nhớ cảnh Tiêu Chiến tức giận đến đỏ mặt nhưng vẫn cố kiềm chế, hắn bật cười.

Càng nghĩ đến dáng vẻ uy nghiêm toát ra từ bộ cảnh phục màu xanh mà anh mặc trên người, hắn càng muốn ôm anh, chiếm hữu anh, hoàn toàn không phải cảm giác thương yêu ban đầu, mà là khao khát chinh phục, chiếm hữu đang dâng trào trong người hắn.

Hắn lấy điện thoại và bấm những con số mà hắn nhớ như in trong đầu.

"Xin chào!" Giọng nói lịch sự của anh vang lên từ đầu máy bên kia.

"Chào! Tiêu Chiến... là em."

Đầu dây bên kia im lặng một phút. Lúc hắn tưởng đường dây điện thoại gặp sự cố, định gọi lại thì anh lên tiếng: "Có việc gì vậy?"

"Em đã đồng ý với anh là có tin tức gì thì sẽ thông báo cho anh."

"Tin tức của cậu nhanh nhỉ? Cậu vừa mới rời đi được năm phút thôi."

"Đương nhiên rồi, cái khác em không dám nói, từ xưa đến nay em là một công dân tốt."

"..."

Hắn đang nghĩ là điện thoại lại có vấn đề thì anh nói tiếp: "Có tin tức gì, cậu nói đi."

"Tối nay sáu giờ, gặp nhau ở nhà hàng Hồng Lâm."

Để tránh bị leo cây, hắn còn nói thêm: "Trí nhớ của em không tốt lắm, nếu anh không đến hoặc đến muộn thì em không đảm bảo nhớ được địa điểm và thời gian mua bán trao đổi của bọn chúng đâu."

Vừa đúng lúc đèn xanh, hắn cười, tắt điện thoại và tiếp tục lái xe. Vừa lái xe hắn vừa tưởng tượng về "buổi hẹn hò đầu tiên" của họ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro