6. MB

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CẢNH BÁO: (still) song tính, OOC, 🔞, luyến đồng.

Đây là fanfic không liên quan đến người thật, mọi chi tiết đều là tưởng tượng hư cấu, không thích không chấp nhận có thể click back. Warning đã ghi rõ vui lòng không comment này nọ kia!!

____

Vương Nhất Bác là tiểu thiếu gia nhà họ Vương, là đứa con trai duy nhất của ông bà Vương nên được cưng chiều yêu thương từ nhỏ sinh ra bướng bỉnh không nghe lời. Hai mươi tuổi bắt đầu nổi loạn, ăn chơi trác táng, quậy phá không ngừng, kéo bè kéo cánh, cầm đầu một băng nhóm chuyên tổ chức đua xe trái phép ở đường Z. Ba mẹ cùng chị gái có khuyên ngăn như thế nào cũng không được, ngược lại hắn còn giận dỗi mua cho mình một căn biệt thự dọn ra ngoài ở riêng tránh bị gia đình làm phiền.

Hôm nay, như thường lệ sau khi kết thúc trận đua hắn trở về biệt thự to lớn ở phía đông thành phố B, cùng đám đàn em giải khuây ăn mừng sau cuộc đua với kết quả toàn thắng.

"Lão đại, nghe nói bar Y có hàng mới, anh có muốn đến thử không?" Một trong số đàn em của Vương Nhất Bác hướng hắn nói.

"Hàng thế nào?" Vương Nhất Bác ngả lưng ra ghế, chân bắt chéo chữ ngũ nhàn nhạt hỏi.

"Ông chủ bên đó nói là chưa thành niên, lại rất ngon nghẻ, mông to eo nhỏ mặt xinh, đặc biệt..." Tên đàn em dừng lại một lúc, tiến lại gần kề miệng sát tai hắn tiếp lời "Ở dưới còn có bộ phận của đàn bà."

"Nếu có đồ tốt như vậy, tao cũng muốn thử một chút! Đi thôi! Đến xem hàng mới ngon như thế nào." Vương Nhất Bác từ trên ghế sofa đắt tiền đứng dậy, vẻ mặt gian tà nguy hiểm mỉm cười hướng cửa lớn bước đi.

*

"Thì ra là tiểu thiếu gia nhà họ Vương! Không biết cơ duyên nào khiến 'rồng đến nhà tôm' thế này nhỉ? " Một người đàn ông tầm ba mươi tuổi hướng Vương Nhất Bác nói ngay khi hắn vừa vào đến phòng vip của quán bar Y.

Vương Nhất Bác chân dài hai bước đi đến sofa ngồi xuống đối diện người đàn ông vừa mới nói chuyện. Cũng không vội trả lời, tự rót cho mình một ly rượu ngoại Vodka đắc tiền, sau đó nhấp một ngụm mới nhàn nhạt đáp lại:

"Đến tìm đồ ngon!"

"Chỗ tôi thì làm gì có 'cao lương mỹ vị' cho cậu Vương thưởng thức chứ!" Người đàn ông mang theo ý tứ trêu đùa đáp lời hắn.

" Người khác nói anh vừa tìm về được một thằng nhóc ngon nghẻ lắm mà? Hay là Lưu Hải Khoan anh định giấu tôi rồi dâng cho kẻ khác? " Vương Nhất Bác nói rồi lại nhấp thêm một ngụm rượu.

"Nào dám chứ! Tôi chỉ là sợ đứa nhỏ đó còn non nớt chưa có kinh nghiệm làm cậu không vui thôi!" Lưu Hải Khoan mỉm cười nói.

Vương Nhất Bác chân gác lên bàn, ngả lưng dựa vào thành ghế nhìn Lưu Hải Khoan nói:

"Không có kinh nghiệm cũng không sao! Tôi từ từ dạy dỗ nó giúp anh là được rồi!"

"Nếu đã vậy thì cậu lên phòng đi, tôi gọi người dẫn nó đến cho cậu! "

"Đừng có lâu quá đấy!"

Vương Nhất Bác nói rồi đứng dậy đi ra cửa, hướng đến căn phòng quen thuộc ở lầu 3 chuẩn bị thưởng thức mỹ thực.

Hắn vào trong phòng chưa được bao lâu liền có tiếng gõ cửa, nén lại cảm giác nôn nóng cùng thôi thúc ở phía dưới vì sắp được thưởng thức một loại món ngon mà trước giờ chưa được nếm qua, hắn trầm thấp lên tiếng:

"Vào đi!"

Cửa gỗ đắt tiền chạm khắc hoa văn tinh xảo 'cạch' một tiếng mở ra, một thân ảnh nhỏ nhắn bước vào bên trong, cửa phòng 'cạch' một cái đóng lại, ngăn cách mọi thanh âm ồn ào phía bên ngoài.

Vương Nhất Bác từ trên giường lớn đứng dậy, bước hai ba bước dài đến trước mặt thiếu niên vẫn còn đang run rẩy cúi đầu nhìn xuống nền sàn lát bằng đá cẩm thạch. Hắn quét mắt nhìn thiếu niên trước mặt đánh giá một chút, trên người thiếu niên ngoại trừ cái áo sơ mi trắng mỏng manh miễn cưỡng che đi quần lót màu đen liền không có mặc cái gì khác. Qua lớp áo mỏng manh kia cơ hồ có thể nhìn thấy được hai quả anh đào đỏ hồng điểm xuyến trên mảng ngực trắng tuyết cùng vòng eo nhỏ gọn không thua kém gì mấy cô gái ngày nào cũng bám lấy hắn ở đường đua.

Hắn vươn tay bắt lấy cằm mỹ thiếu niên nâng lên với ý đồ đánh giá trực diện khuôn mặt.

"Ngẩng mặt lên xem nào!"

Thiếu niên nghe giọng nói của hắn sợ càng thêm sợ, cả người run rẩy một trận, theo động tác của Vương Nhất Bác mà ngẩng mặt lên. Trong khoảnh khắc bắt gặp được diện mạo của mỹ thiếu niên, Vương Nhất Bác chết đứng vài giây trước vẻ đẹp kinh tài tuyệt diễm đó.

Tiểu thiếu niên mang trên mình dáng vẻ xinh đẹp, mắt phượng mày ngài, mũi cao thanh tú, môi nhỏ nhuận hồng cùng nốt rồi xinh xắn điểm chấm dưới khóe môi, chính là kiểu ngũ quan hài hòa tinh xảo như chạm như khắc như tranh như họa mà người xưa vẫn hay nhắc đến.

Nhìn thấy thiếu niên vẫn còn sợ sệt lảng tránh mặc dù đã ngẩng mặt nhưng ánh nhìn không phải là chính mình, Vương Nhất Bác hơi hạ giọng ra lệnh:

"Nhìn thẳng vào tôi!"

Bên tai lần nữa vang lên âm thanh trầm thấp lạnh lẽo như tiếng gọi của quỷ sai cùng khí tức bức người, thiếu niên sợ đến mức hai chân run rẩy muốn ngã khụy, bất đắc dĩ hướng mắt nhìn vào con người trước mặt.

Lúc thiếu niên dùng đôi mắt phượng xinh đẹp trực diện nhìn hắn, tâm hồn Vương Nhất Bác như lạc vào bên trong đôi mắt ấy. Bên dưới hàng mi dài và dày là đôi con ngươi sáng rực trong veo phản chiếu gương mặt của hắn, rất trong và sáng không chút tạp ý tà niệm nào, mâu hàm thu thủy chính là chỉ ánh mắt của người này.

Vương Nhất Bác đột nhiên muốn làm một nhà văn để viết ra những trang giấy miêu tả về vẻ đẹp của người này. Rồi hắn lại muốn làm họa sĩ để họa lại những đường nét thanh tú tinh tế trên gương mặt con người này. Nhưng cuối cùng hắn lại nghĩ, không có bút mực giấy màu nào có thể thể hiện được vẻ đẹp diễm mỹ tuyệt tục này cả! Cho dù có cũng chẳng cảm nhận được bao nhiêu qua thứ giấy bút vô hồn kia, ngoại trừ trực tiếp nhìn thấy chạm vào mà cảm nhận. Nhưng mà thật đáng thương thay cho những con người ngoài kia, bởi vì tuyệt sắc giai nhân này sau đêm nay sẽ hoàn toàn thuộc về hắn, thuộc về một mình Vương Nhất Bác!!

Vương Nhất Bác thả cằm của tiểu thiếu niên xinh đẹp ra, xoay người đi đến bên tủ đầu giường, nâng lên ly rượu đang uống dở khi nãy nhấp một ngụm, lại thấy người kia vẫn như pho tượng đứng yên không chút động tĩnh mới lên tiếng nói:

"Còn không mau đến đây!"

Thiếu niên nghe tiếng Vương Nhất Bác gọi thì như robot chậm chạp từng bước đi đến chỗ hắn. Đến trước mặt hắn rồi lại như cũ đờ ra nhìn chằm chằm vào một nơi không lên tiếng làm Vương Nhất Bác lo lắng không biết người đẹp này có bị câm hay không!

Vương Nhất Bác nhíu mày, cao giọng hỏi:

"Em bị câm à? "

Đột nhiên bị người khác nạt nộ, thiếu niên hoảng sợ lắc đầu nguầy nguậy.

"Không câm thì tốt!" Vương Nhất Bác gật đầu hài lòng, dù sao hắn cũng không muốn làm tình mà không phát ra bất kì âm thanh nào ngoại trừ tiếng thở dốc cùng ư a.

"Thế em tên gì?" Hắn hỏi.

"Tiêu...Tiêu Chiến" Thiếu niên lắp bắp trả lời.

"Bao nhiêu tuổi?" Vương Nhất Bác lại tiếp tục hỏi.

"Mười bốn ạ!"

"Nhỏ như vậy? Tôi còn tưởng chưa thành niên thì cũng mười sáu mười bảy chứ!" Vương Nhất Bác trợn mắt nhìn người trước mặt đầy ngạc nhiên, tặc lưỡi một cái hắn tiếp lời " Mặc kệ, dù sao em cũng chẳng thưa kiện tôi được thì lo lắng cái mẹ gì!"

Nói rồi Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến để cậu ngồi lên đùi đối mặt với mình, vòng tay siết lấy cái eo nhỏ đưa mũi đến hõm cổ cậu hít một hơi, vẻ mặt tràn đầy thỏa mãn cảm nhận.

"Người em thơm sữa quá! Trước khi đến đây có uống sữa sao?"

Tiêu Chiến bị ôm lấy có chút khó chịu, nhưng với khí tức của nam nhân này cậu không dám phản kháng, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng, nhẹ giọng nói:

"Không có, từ trước đến giờ đều là như vậy.."

Vương Nhất Bác nghe xong mặt không biểu tình gì, lần nữa vùi vào chỗ cũ hít ngửi thêm mấy hơi nữa mới hỏi tiếp:

"Em biết em đến đây làm gì không?"

"Ông chủ nói đến đây để phục vụ chú!" Tiêu Chiến thành thành thật thật trả lời.

Vương Nhất Bác nghe xong nhíu mày, tiểu mỹ nhân gọi hắn là chú?? Cho dù cậu nhỏ tuổi thật nhưng mà hắn cũng đâu có già đâu chứ, hắn cũng chỉ mới hai mươi lăm thôi mà!

"Chú?? Tôi già vậy sao? "

Tiêu Chiến lắc lắc đầu. Cậu không có nghĩ người này già đâu, nhưng ông chủ nói đây là bạn của ông chủ, mà cậu thì gọi ông chủ là chú cho nên cũng nên gọi người này là chú không phải sao?

"Thế sao lại gọi là chú? Không được gọi như vậy nữa có nghe không?" Vương Nhất Bác hơi gằn giọng nói.

Tiêu Chiến nghe hắn nói xong lòng rối bời không biết nên làm như thế nào. Cậu không biết tên người này, nếu gọi anh thì nghe không tốt cho lắm, nghĩ đi nghĩ lại không biết nên xưng hô như thế nào cho phải, nên ngây thơ hỏi lại hắn:

"Thế thì nên gọi như thế nào ạ?"

"Gọi daddy là được rồi." Vương Nhất Bác cười tà trả lời.

"Daddy sao? " Tiêu Chiến mơ hồ nhìn hắn hỏi ngược lại. Trước khi bị bán vào nơi này cậu cũng sống một cuộc sống bình thường như bao bạn bè cùng trang lứa, cậu cũng được đi học như người khác. Từ 'daddy' này cậu có từng nghe qua, nhưng mà nó dùng để gọi cha mà nhỉ? Người này không cho cậu gọi là 'chú' mà bảo cậu gọi là 'daddy' là muốn làm cha của cậu sao?

"Ừ là daddy. Gọi một tiếng xem nào!" Vương Nhất Bác ý cười càng đậm, nhiệt tình dụ dỗ tiểu mỹ nhân ngây thơ thuần khiết.

"Dad...Daddy" Tiêu Chiến ngập ngừng gọi thành tiếng, cậu vẫn cảm thấy cách gọi này có gì đó không ổn cho lắm.

"Ngoan quá, để daddy thưởng cho em! " Vương Nhất Bác hài lòng mỉm cười, áp sát lại gần cắn nhẹ lên cần cổ trắng ngần của cậu một cái rồi đưa lưỡi liếm một vòng.

"A...." Tiêu Chiến bị nhột khe khẽ kêu lên.

Tiếng kêu khe khẽ trong trẻo phát ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn của tiểu mỹ nhân khiến hạ thân Vương Nhất Bác rục rịch. Hắn thực sự muốn đè Tiêu Chiến giường mà hung hăng xỏ xiên chà đạp, làm vấy bẩn cơ thể trong sáng thuần khiết này, để đôi mắt trong veo lấp lánh như ngàn ánh sao trời kia vì tình dục mà mờ đục, để khuôn miệng nhỏ nhắn đáng yêu kia phát ra những thanh âm dâm đãng cầu xin hắn mạnh bạo hơn. Hắn muốn tiểu thiên thần này bị vấy bẩn bởi chính ác quỷ là hắn - Vương Nhất Bác!

Nhưng mà hắn phải nhịn lại, trước tiên vẫn là nên dạy dỗ bé con một chút!

"Ông chủ có nói cưng phải phục vụ daddy như thế nào không?"

"Ông chủ nói là giúp chú..." Tiêu Chiến vẫn chưa quen với xưng hô mới nên gọi 'chú' nhưng khi bắt gặp ánh mắt không hài lòng của Vương Nhất Bác liền vội vàng sửa lại "Giúp...giúp daddy thoải mái."

"Thế bé có biết giúp daddy thoải mái như thế nào không?" Vương Nhất Bác miệng nói, bàn tay ở phía sau men theo đường cong của mông nhẹ nhàng mơn trớn vuốt dọc đến đầu gối của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến bị hành động của Vương Nhất Bác làm rùng mình một trận, giọng run run trả lời:

"Không biết, nhưng mà ca ca khi nãy có nói..."

Vương Nhất Bác nhìn biểu hiện của Tiêu Chiến, biết đứa nhỏ này phi thường nhạy cảm, vuốt ve một chút đã run rẩy sợ hãi như vậy rồi, không biết một lát làm đến cùng thì sẽ bày ra dáng vẻ nào nữa đây?

Hắn bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn đang cuộn lại trong tay áo sơ mi đưa đến miệng, hôn nhẹ vào lòng bàn tay đã hơi ướt mồ hôi rồi ngẩng đầu hỏi:

"Nói cái gì?"

"Nói là dùng thân thể..." Tiêu Chiến đáp lời, lại muốn đem tay thu lại nhưng không được.

"Vậy em có biết làm như thế nào không hả baby? " Vương Nhất Bác hỏi rồi lại hôn một cái vào bàn tay còn lại của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến lắc đầu.

"Không biết? Vậy daddy dạy cho em! "

"Ân?"

"Cởi áo ra nào bé ngoan!"

Tiêu Chiến đối với lời nói của Vương Nhất Bác râm rấp nghe theo, không thắc mắc hay phản đối, bởi vì trong mắt cậu người đàn ông này là một người tốt, tuy có mấy hành động kì quặc nhưng hắn đối với cậu rất nhẹ nhàng ôn nhu, không giống như lời mấy ca ca cùng phòng miêu tả, hắn không có xấu xí mập béo ngược lại còn rất đẹp trai, cậu chưa gặp qua ai đẹp như vậy, mấy diễn viên trên ti vi cũng không có đẹp bằng người này đâu!

Người đàn ông này khiến cậu có chút thích!

Tiêu Chiến ngoan ngoãn cởi ra cái áo mỏng tanh vốn không che đậy được cái gì đặt lên giường, sau đó chớp mắt nhìn Vương Nhất Bác. Nhưng mà hắn nào chú ý đến ánh mắt của cậu, hắn bận chiêm ngưỡng thân thể giấu sau lớp áo kia rồi!

Ẩn sau lớp áo mỏng manh kia là làn da mịn màng cơ hồ không thấy được lỗ chân lông, hai bầu ngực nộn thịt to hơn nam nhân bình thường một chút ước chừng có thể so sánh với bé gái chín mười tuổi cũng nên, điểm xuyến trên hai bầu ngực là hai quầng vú đỏ hồng cùng đầu vú đã dựng đứng có lẽ là do tiếp xúc trực tiếp với không khí.

Vương Nhất Bác nhìn tới cổ họng khô khốc, tính khí bên dưới lại cứng thêm một vòng, hắn khẽ chuyển động yết hầu, giọng khàn khàn đã nhuốm mùi tình dục trầm thấp nói:

"Bé ngoan, hay daddy giúp em thoải mái trước nhé? "

Vương Nhất Bác đưa ra câu hỏi nhưng không đợi Tiêu Chiến trả lời, đã kề mặt sát lại gần khuôn ngực phấn nộn kia vươn ra đầu lưỡi liếm một vòng xung quanh một bên quầng vú đỏ hồng.

"Ư..."Chiếc lưỡi ấm nóng mang theo nước bọt lạnh lẽo tiếp xúc với da thịt trần trụi khiến Tiêu Chiến rùng mình kêu lên một tiếng.

Biểu hiện của tiểu mỹ nhân khiến Vương Nhất Bác càng thêm thích thú, hắn đưa tay lên từ phía dưới đẩy lên bóp lấy bầu ngực để nó biến dạng thành một khối mềm nhũn trong lòng bàn tay rồi kê miệng vào ngậm lấy, răng cửa hắn ở trên quầng vú nhẹ nhàng cọ sau đó day cắn đầu vú xinh xinh nho nhỏ, bầu vú bên kia cũng bị bàn tay của hắn không ngừng nắn bóp thi thoảng còn dùng hai ngón tay trỏ và cái ngắt nhéo se lấy đầu ngực khiến nó đã cứng lại càng cứng hơn.

Tiêu Chiến dù rằng đã ở tuổi dậy thì, nhưng bản thân vô cùng thuần khiết. Đối với nhu cầu sinh lý của bản thân còn chưa bao giờ tự mình giải quyết, nay lại bị một tay chơi lão luyện như Vương Nhất Bác đem ra dạy dỗ, cơ thể không chịu nổi kích thích, bộ phận sinh dục nam còn chưa phát dục hoàn thiện ở phía dưới cũng thành thực mà ở trong quần lót ngẩng đầu, cả bộ vị nữ nhân non nớt cũng bắt đầu tiết ra dâm thủy làm ướt cả một mảng quần lót màu đen.

"A...đừng mà..thật kì lạ.." Tiêu Chiến đưa tay muốn đem đầu Vương Nhất Bác đẩy ra, nhưng hắn lại xoay người đặt cậu nằm xuống giường, bản thân hắn cũng nữa đè lên người cậu.

"Bé ngoan, nói cho daddy biết chỗ nào của em kì lạ? " Vương Nhất Bác kề môi sát tai Tiêu Chiến thì thầm, bàn tay chu du từ trên ngực nhẹ nhàng mơn trớn từng chút từng chút đi sâu xuống bắt lấy vật giữa hai chân đã nổi phản ứng của cậu.

"Đừng...đừng chạm vào nơi đó..." Tiêu Chiến đè lại bàn tay đang có ý định cởi ra quần lót của cậu, khẩn khoản nói.

"Tại sao vậy? Có phải có gì đó không muốn cho daddy biết không? " Vương Nhất Bác miệng thì hỏi nhưng tay đã cởi ra quần lót của Tiêu Chiến để lộ ngọc hành thanh tú xinh đẹp đã dựng thẳng. Hắn đột nhiên nhớ đến câu nói của đàn em trước khi đi đến đây, đưa tay tách ra hai bắp đùi trắng mịn để nhìn rõ hạ bộ của Tiêu Chiến hơn một chút. Quả thật bên dưới dương vật chưa phát dục hoàn toàn còn có một nụ hoa nộn nộn đang tiết ra chất dịch mà chỉ có ở nữ nhân mới có. Khóe môi câu lên càng cao, Vương Nhất Bác cúi người xuống một chút để nhìn rõ địa phương kia.

Tiêu Chiến cả thân thể đều bại lộ trước mặt người đàn ông xa lạ, bí mật khuyết điểm cơ thể cũng bị phát hiện, giờ còn bị người đó săm soi nhìn chằm chằm khiến cậu không rõ là hoảng sợ hay ngượng ngùng mà ô ô bật khóc.

"Ô ô...đừng..đừng nhìn nữa.."

Vương Nhất Bác đang muốn vùi mặt vào giữa hai chân tiểu mỹ nhân thì bị tiếng khóc của cậu vựt đầu dậy. Hắn từ dưới thân cậu bò lên, ôn nhu ôm lấy gương mặt đỏ bừng tràn đầy nước mắt vào lòng mà dỗ dành.

"Baby, sao em lại khóc rồi? Ngoan nào, không khóc, daddy thương em mà! "

Tiêu Chiến ở trong lòng ngực nam nhân khóc càng lợi hại không có mở miệng nói cái gì ngoại trừ kêu khóc không ngừng, đem cả gương mặt tràn đầy nước mắt nước mũi đều chùi vào cái áo phông đắc tiền của hắn.

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ thở dài, hắn cũng không hiểu mình lấy đâu ra kiên nhẫn mà dỗ dành đứa trẻ này, nếu là người khác thì hắn đã tát cho mấy tát vì cái tội không nghe lời làm hắn mất hứng rồi! Hắn thực sự không hiểu nổi bản thân nữa rồi, có lẽ là do cậu đặc biệt đi, nhưng đặc biệt về thân thể hay đặc biệt ở trong lòng hắn thì bản thân hắn cũng không rõ.

Đem gương mặt đang vùi trong lòng ngực mình đẩy ra một chút, vươn tay lau đi những giọt nước mắt đang không ngừng chảy, hắn thâm tình nhỏ giọng hỏi:

"Bé ngoan, nói cho daddy biết tại sao em lại khóc? "

"Nơi đó...hức...rất xấu xí...hức...đừng nhìn nữa mà..." Tiêu Chiến thút tha thút thít nói.

"Ngoan, nơi đó không có xấu xí, rất đẹp, rất khả ái. Daddy rất thích cho nên mới nhìn." Vương Nhất Bác hôn lên đôi mắt còn vươn vài giọt lệ, ôn nhu an ủi.

"Nhưng mà bà nội nói..hức...bởi vì nơi đó xấu xí...hức...mà Tiểu Tán mới bị bỏ rơi..ô ô...." Nhắc đến quá khứ bị bỏ rơi của bản thân, Tiêu Chiến lại bắt đầu khóc lớn hơn nữa.

Trước khi bị bán vào nơi này cậu sống cùng bà nội, nói là bà nội chứ thật ra cũng chẳng phải ruột rà máu mủ gì. Tiêu Chiến sau khi sinh ra vì thân thể khiếm khuyết dị thường nên bị vứt bỏ ở một con hẻm nhỏ gần bệnh viện, 'bà nội' nhặt cậu đem về nhà nuôi dưỡng cốt yếu vẫn là hi vọng sau này lớn lên cậu có thể kiếm tiền về chu cấp cho bà ta. Nhưng song tính nhân thân thể yếu đuối, mới sinh ra chưa đủ tháng lại bị vứt bỏ không được nuôi nấng đàng hoàng càng yếu hơn thường xuyên bệnh tật. Bà ta định vứt cậu đi rồi, nhưng nghe mấy người bạn bát quái bảo là nếu nuôi lớn đàng hoàng bán đi kiếm không ít tiền nên mới giữ cậu lại. Vốn là để đến khi cậu đủ mười tám tuổi mới bán đi, nhưng vì bài bạc nợ nần nên một tuần trước phải bán cậu vào nơi này.

Vương Nhất Bác nghe từng câu từng chữ Tiêu Chiến nói ra trong từng đợt nấc, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót. Hắn thề là từ trước đến nay chưa bao giờ hắn có loại xúc cảm kì lạ này. Nhìn thấy những giọt nước mắt đang lăn dài trên má Tiêu Chiến khiến lòng hắn như thắt lại, tim như nghẹn đi. Đây là loại cảm xúc gì? Hắn một lần nữa không biết, nhưng mà hắn biết một điều là trước tiên hắn nên dỗ đứa trẻ này nín khóc, chứ nếu không thì không chỉ cái áo đắt tiền của hắn vắt ra nước mà là cả cái căn phòng này chìm trong nước mắt. Bên trong tuyến lệ chứa cả dòng sông Trường Giang hay sao vậy nè??

"Bé cưng ngoan nào, không khóc nữa. Trên người em không có chỗ nào xấu xí cả, là người phụ nữ kia lừa gạt em thôi! Daddy thích em lắm, chỗ nào cũng thích, bé ngoan đừng khóc nữa có được không?"

Vương Nhất Bác lần nữa đưa tay gạt đi hàng lệ đang không ngừng chảy, trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc là hắn đến đây mua vui hay dỗ trẻ thế này? Cái đà này chắc chắn phải trừ bớt tiền tên Lưu Hải Khoan kia vì đem cho hắn một cục nợ mau nước mắt!!

Tiêu Chiến nhận lấy ôn nhu từ hắn, giương mắt thỏ đỏ hồng ướt át nhìn hắn, sụt sịt hỏi:

"Có thật không ạ? "

"Đương nhiên là thật rồi! Nếu em không tin thì để daddy chứng minh nhé? " Vương Nhất Bác mỉm cười, một nụ cười tám phần là tà gian.

Tiêu Chiến không có nhìn ra bất kì tia tạp niệm tà gian nào trong ánh mắt của Vương Nhất Bác, lại mang ra vẻ ngây thơ thuần khiết vốn có hỏi ngược lại hắn:

"Chú...Daddy muốn làm gì? "

"Em ngoan ngoãn nằm xuống, để daddy giúp em thoải mái." Vương Nhất Bác vừa nói vừa đè Tiêu Chiến xuống giường, bản thân hắn cũng cúi người ngậm lấy đôi môi kiều diễm của cậu.

Đột nhiên môi bị người ta cướp lấy, Tiêu Chiến muốn mở miệng kêu lên nhưng kêu chưa thành tiếng, khoang miệng đã tràn ngập hương vị của loại rượu đắc tiền cùng một vật thể mềm nhuyễn không thuộc về bản thân. Tiêu Chiến đương nhiên biết đó là gì, cậu rất muốn đẩy người này ra nhưng hắn lại dùng bàn tay to lớn kìm chặt lấy cậu khiến cậu không thể làm gì khác ngoài chịu trận.

Đầu lưỡi linh hoạt của Vương Nhất Bác càn quét từng ngõ ngách trong khoang miệng của Tiêu Chiến rồi lại quấn lấy lưỡi cậu không ngừng mút máp triền miên. Hắn đem khuôn miệng nhỏ nhắn của Tiêu Chiến biến thành thứ mỹ vị không ngừng thưởng thức, thẳng đến khi cậu sắp không thở nổi nữa mới miễn cưỡng dứt ra.

Vương Nhất Bác như cũ kìm chặt lấy tay Tiêu Chiến, môi hắn từ trên đôi môi sưng đỏ của cậu di đến nốt ruồi dưới khóe môi hôn một cái, rồi lại từng chút từng chút hôn hít từ cái cằm nhỏ xinh xuống khối sụn nho nhỏ nhô lên ở cần cổ rồi đến xương quai xanh một đường đi đến bộ vị trọng yếu bên dưới. Ở nơi ngọc hành khả ái đáng yêu, hắn nhẹ nhàng hôn lên đầu khấc đang run rẩy rỉ ít tinh dịch, sau đó lại hôn xuống gốc rễ bên dưới tìm đến nụ hoa ướt át chưa kịp chăm sóc khi nãy. Hắn tách ra đùi ngọc trắng nõn, đem mặt vùi vào giữa nơi đó, đầu mũi tròn tròn khẽ chạm vào âm đế cọ cọ mấy cái rồi vươn ra đầu lưỡi ướt át nóng bỏng liếm qua qua một vòng trên hoa môi màu hồng nhuận.

"A...đừng liếm..ân..rất kì lạ..." Nơi được xem là khiếm khuyết chưa từng chạm qua, nay lại bị nam nhân dùng lưỡi đè liếm khiến Tiêu Chiến chịu kích thích kêu lên.

Vương Nhất Bác nào quan tâm đến lời nói của cậu, lưỡi hắn cuộn tròn tìm đến âm vật tiến vào bên trong, đầu lưỡi vừa nóng vừa mềm ở bên trong âm đạo ẩm ướt ấm nóng không ngừng đâm chọc tìm kiếm. Nhưng đầu lưỡi quá to so với cái địa phương chật hẹp kia nên chỉ có thể nông ở bên ngoài mà đảo loạn, qua một hồi lâu nơi cần tìm thì không chạm tới mà môi miệng hắn lại dính ướt toàn là dâm thủy của ai kia.

Vương Nhất Bác từ dưới giữa hai chân Tiêu Chiến ngẩng đầu, đưa lưỡi liếm quanh môi, cười tà hỏi:

" Thoải mái không bé ngoan?"

Tiêu Chiến lần đầu tiên cảm nhận những xúc cảm kì lạ mà Vương Nhất Bác mang đến, lúc đầu lưỡi hắn ở trong nơi đó không ngừng đảo lộng thì một cảm giác hưng phấn truyền đến, cảm xúc xa lạ nhưng lại khiến cậu vô cùng thoải mái, phải nói là sướng thì chính xác hơn!!

"Ân...rất kì quái..nhưng rất thoải mái..." Tiêu Chiến thành thành thật nói lên cảm nhận của mình, mà không hay biết rằng chính những lời nói kia đã trực tiếp đem cậu bán đi.

"Thoải mái vậy thì bé có muốn nữa hay không? " Vương Nhất Bác lại đưa ra chiêu bài từng bước từng bước dụ dỗ tiểu mỹ nhân đi vào cái hố sâu của tình dục.

"Ân..." Tiêu Chiến gật đầu, cũng xem như là chính thức đem bản thân mình bán đi.

Triệt để dụ dỗ được tiểu mỹ nhân, Vương Nhất Bác ý cười càng đậm, nhanh chóng đem quần áo trên người cởi xuống vứt bỏ trên sàn nhà, phơi bày toàn bộ cơ thể tuấn mỹ tráng kiện cùng tính khí thô to đã cương cứng tự bao giờ. Hắn bò đến tủ đầu giường, tìm thấy gel bôi trơn cùng condom, nghĩ một lát vẫn là vứt đi tuýp gel kia, lỗ nhỏ đó nước đủ nhiều để bôi trơn rồi!!

Sau khi đeo bao vào dương vật của chính mình, hắn chồm người ôm lấy thân thể mềm mượt như nước của Tiêu Chiến ở bên tai cậu thì thầm:

"Bé ngoan, để daddy vào trong làm em thoải mái như khi nãy có chịu không?"

Câu từ là dò hỏi nhưng ngữ khí lại là yêu cầu, cũng chưa để Tiêu Chiến trả lời, hắn đã bật dậy đem đôi chân bạch ngọc đè xếp thành dạng chữ M, dùng tay tách ra hai mảnh môi thịt, đem dương vật to lớn tỏa ra nhiệt khí nóng bỏng vô cùng bức người hướng đến âm hộ đã bị liếm ướt khi nảy một đường đâm vào.

"Ô..đau quá.." Tiêu Chiến kêu lên.

Nữ huyệt bị dương vật nam nhân trưởng thành đã cương cứng thô to đâm vào khác hẳn với đầu lưỡi mềm nhuyễn ẩm ướt khi nãy, dương vật trướng căng được bọc trong một lớp màng bao cũng không giấu được vẻ hung tợn của nó, quy đầu sưng to một đường nong rộng khai thông địa phương nhỏ hẹp bên trong, cảm giác đau đớn mang theo khoái cảm kì lạ đánh thẳng vào não bộ Tiêu Chiến, thân thể run rẩy kẹp chặt dị vật ở bên trong.

"Hừ..." Vương Nhất Bác bị kẹp đau hừ một tiếng.

Hắn thử động một chút, không được, lỗ nhỏ của tiểu mỹ nhân kẹp chặt tới mức muốn đem nam căn gốc rễ của hắn cắn đứt nuốt vào trong.

Hết cách. Vương Nhất Bác cúi người hai tay ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn, nhẹ nhàng hôn lên cái trán cao cao láng mịn của Tiêu Chiến, nhẹ giọng an ủi:

"Bé ngoan, thả lỏng một chút để daddy động có được không? Em cắn chặt như vậy không chỉ em đau mà tôi cũng đau."

"Làm...làm thế nào thả lỏng?" Tiêu Chiến vì đau mà chất giọng run run.

"Hít thở nhẹ nhàng thôi, đùi đừng có khép lại, lỗ nhỏ cũng không nên thít chặt như vậy, kẹp chết daddy của em rồi!" Vương Nhất Bác nói rồi còn 'bôm bốp' vỗ vào cánh mông đầy thịt Tiêu Chiến.

"Ân..." Tiêu Chiến ngoan ngoãn nghe lời, cố gắng thả lỏng. Cậu không muốn bị đau, càng không muốn người kia chịu đau, bởi vì mấy ca ca cùng phòng nói khi bị đau mấy ông chú sẽ càng mạnh bạo hơn và mình cũng sẽ bị mấy ca ca ngoài kia dạy dỗ thêm một trận.

Cảm nhận thịt huyệt bên trong không còn căng thẳng thít chặt cắn lấy hắn, Vương Nhất Bác hài lòng hôn lên mái đầu nấm màu đen của Tiêu Chiến, phía dưới cũng nhẹ nhàng đưa đẩy.

"A...ưm..." Tiêu Chiến hơi nhíu mày do chưa thích ứng với việc một vật xa lạ ở bên trong luân động.

"Bé ngoan, một lát liền dễ chịu. Daddy đảm bảo còn sướng hơn lúc dùng lưỡi." Vương Nhất Bác miệng nói, bên dưới cũng bắt đầu nhanh hơn một chút bởi vì lỗ nhỏ của Tiêu Chiến vừa ấm nóng vừa ướt át, cách một lớp bao hắn còn cảm nhận được từng thớ thịt bên trong như muốn ăn trọn dương vật Vương Nhất Bác, hắn làm sao có thể giữ được bình tĩnh?

Bị Vương Nhất Bác từng đợt từng đợt thúc mạnh, hoa huyệt nhỏ bé non nớt mài ép đến đỏ ửng, dâm thủy bên trong cũng theo từng đợt đâm rút mà chảy ra ngoài thấm ướt cả mảng giường màu trắng, Tiêu Chiến nhỏ bé non nớt lần đầu làm tình làm sao chịu đựng nổi, tay cậu vươn ra bấu lấy tấm lưng trần trụi vững chắc của Vương Nhất Bác, miệng cũng theo từng trận kích thích mà nhỏ giọng rên rỉ:

"Ô....chú...ơi...chậm lại..Tiểu Tán không chịu nổi...ha..a..."

"Đã bảo đừng có gọi là chú, sao không nghe lời thế hả?" Vương Nhất Bác bắt lấy eo Tiêu Chiến thúc mạnh vào.

"Ân...sâu quá...sắp hỏng rồi...ô..a..bên trong sắp bị đâm thủng..."

"Nói, gọi tôi là gì?" Vương Nhất Bác vừa hỏi vừa vươn tay bốp một cái đánh thật mạnh vào mông Tiêu Chiến, động tác phía dưới vẫn không ngừng nghỉ.

"A...đừng đánh mà..ân..là daddy..."

"Bé cưng, em thật ngoan." Vương Nhất Bác nghe câu trả lời thì hài lòng, bên dưới lại từng trận từng trận trừu sáp.

Tiếng va chạm kịch liệt của da thịt cùng tiếng rên rỉ do khoái cảm mang đến hòa cùng âm thanh 'lép nhép' của dâm thủy đang chảy ra theo từng đợt trừu động, vang lên khắp căn phòng tạo nên một khung cảnh vô cùng dâm loạn.

Vương Nhất Bác vẫn không ngừng đưa đẩy trừu sáp, mỗi lần đều chỉ có sâu hơn vào bên trong. Rồi đột nhiên hắn đỉnh vào một vùng mô xốp gồ lên ở bên trong Tiêu Chiến, khiến cậu kêu lên thất thanh.

"Ân..a...chỗ đó..a..kì quái..ô.."

"Là chỗ này sao?" Vương Nhất Bác nhếch mép cười, lần nữa nhắm đến điểm nhạy cảm của Tiêu Chiến cách một lớp màng bao nhẹ nhàng cọ xát.

"A..a...đừng..đừng cọ nơi đó...ô..Tiểu Tán..muốn...." Tiêu Chiến tay chân run rẩy đều bấu chặt lấy người Vương Nhất Bác.

"Bé ngoan, nói xem em muốn cái gì? "

"A...đừng cọ nữa mà...phía trước..muốn xuất rồi....a.."

Cảm giác bụng dưới có một cổ nhiệt nóng bỏng, Tiêu Chiến tay chân co rút cả người cong lên như con tôm, đầu dương vật nhỏ nhắn run rẩy phun ra một dòng tinh dịch đặc sệt đục ngầu.

Sau cao trào Tiêu Chiến nằm ngửa ở trên giường há mồm thở dốc, cơ thể bởi vì tiếp nhận từng trận đưa đẩy bên dưới vẫn không ngừng xốc nảy.

Nhưng Vương Nhất Bác vẫn chưa có dấu hiệu muốn bắn, hắn không ngừng đẩy đưa bên dưới, sâu lại càng sâu, sâu đến mức như muốn làm cậu mang thai.

Đột nhiên trong đầu Vương Nhất Bác xẹt qua một ý nghĩ, Tiêu Chiến là một người song tính, ngoài huyệt động thì chắc hẳn bên trong cũng có những bộ phận khác của hệ sinh dục nữ đi, nếu bắn vào bên trong không biết có mang thai không nhỉ??

"Bé ngoan, nói cho daddy biết em có thể mang thai không? "

"A..Tiểu Tán không biết..."

"Không biết sao? Thế thì để daddy tự tìm hiểu vậy."

Nói rồi Vương Nhất Bác rút ra gần hết cây gậy thịt của mình, sau đó thật mạnh đâm sâu vào bên trong, lùng sục tìm kiếm không ngừng. Đến khi quy đầu đâm đến một khe hẹp bên trong, Vương Nhất Bác liền biết nơi đó là miệng cổ tử cung. Hắn cười đầy nguy hiểm, rút dương vật ra khỏi âm đạo Tiêu Chiến, cởi bỏ lớp áo mưa bên ngoài ném xuống đất, sau đó đẩy hông đem dương vật không bị gò bò bởi thứ gì lần nữa đẩy vào bên trong hoa huyệt. Cảm xúc chân thật trực tiếp cảm nhận nơi chật hẹp bên trong thoải mái hơn khi nãy, hắn bắt đầu mạnh bạo hơn, không ngừng đâm chọc.

"Mẹ nó, như thế này còn sướng hơn khi nãy!" Quá sảng khoái hắn buộc miệng văng ra một câu nói thô tục.

"Ngô..ân..đừng....bụng đau quá...a.."

"Bé ngoan, daddy bắn vào bên trong em để em mang thai con của daddy nhé!"

Cũng không cần biết Tiêu Chiến có đồng ý hay không, Vương Nhất Bác lại đâm rút thật mạnh, rồi đâm thẳng đến miệng cổ tử cung bắn toàn bộ tinh dịch vào nơi đó.

Sau khi hành sự xong, Vương Nhất Bác cũng không vội rút ra khỏi nơi ấm nóng mê người đó, xoay người một cái ôm lấy Tiêu Chiến đặt trên người mình sau đó nằm xuống giường, ôn nhu hôn lên khắp gương mặt nhỏ xinh kiều diễm, hắn khe khẽ hỏi:

"Bé ngoan, có muốn về nhà với daddy không?"

Vương Nhất Bác cảm thấy mình có một loại cảm giác đặc biệt đối với Tiêu Chiến, nhưng hắn không rõ đó là gì! Là thương cảm hay là chiếm hữu hoặc có thể là yêu! Chuyện đó sau này cứ để thời gian làm rõ, còn bây giờ hắn chỉ muốn mang đứa nhỏ này về nhà, hắn không muốn để cậu ở lại đây tiếp tục sống trong nơi dơ bẩn này, thiên thần như cậu không thuộc về những nơi như thế này, không thể để những con người nơi đây làm vấy bẩn tâm hồn thuần khiết sáng trong của cậu, dẫu có đi chăng nữa thì chỉ duy nhất mình hắn mới có quyền làm điều đó.

"Ưm..." Tiêu Chiến quá mệt mỏi, mơ màng chìm vào giấc ngủ, cũng không biết hắn đang nói cái gì, chỉ khe khẽ kêu lên một tiếng xem như là đồng ý.

Vương Nhất Bác hài lòng, siết chặt lấy cơ thể nhỏ bé đang nằm sấp trên người mình, nhẹ nhàng hôn lên mái đầu nho nhỏ, sau đó cùng chìm vào giấc ngủ.

*

Ở dưới phòng vip của quán bar, Lưu Hải Khoan đang ngồi trên sofa nhẹ nhàng thưởng thức rượu thì có một gã đàn ông mở cửa đi vào.

"Ông chủ Lưu, lão đại chúng tôi sao hôm nay lại chơi lâu như vậy? Bình thường đều là 3 tiếng sẽ trở về đây mà?"

"Lão đại của anh bị yêu tinh ăn trọn rồi, khẳng định là ngày mai mới có thể trở về. Anh cùng những người khác về trước đi, mặc kệ cậu ta!" Lưu Hải Khoan mang theo ý cười nhàn nhạt nói. Trong đầu thầm nghĩ 'Vương Nhất Bác ơi là Vương Nhất Bác, xem ra lần này cậu chết chắc rồi!'

_fin_

Kinh tài tuyệt diễm: đẹp khiến người khác phải kinh sợ
Mâu hàm thu thủy: ánh mắt như nước mùa thu
Diễm mỹ tuyệt tục: xinh đẹp mà không dung tục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx