Phần 11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi về Phương Hi liền kết bạn với wechat của Tiêu Chiến, có chuyện gì nói thẳng với anh luôn. Phương Hi rất thân thiện, ở bên người như vậy không có chút áp lực nào, không cho người ta cơ hội rề rà.

Anh ta gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến: Tiêu đại bảo, biết lái xe không?

Một tiếng “Tiêu đại bảo” khiến Tiêu Chiến đần mặt ra luôn, anh và Phương Kỳ Diệu quen nhau sắp hai mươi năm rồi cũng không gọi nhau như vậy, Tiêu Chiến dở khóc dở cười, trả lời anh ta: Biết chứ.

Phương Hi nói: Vậy được rồi, thế anh đi chung một xe với lão Vương nhé, hai người thay phiên nhau lái, còn bọn tôi đi xe MPV.

(Xe MPV: xe đa dụng, có thể chuyển đổi giữa chở người và chở hàng hóa bằng cách gập hàng ghế sau lên xuống)

Tiêu Chiến trả lời: Ừ, được rồi.

Anh biết Phương Hi cố ý sắp xếp cho họ ở một chỗ, phần ân tình này anh ghi nhớ trong lòng. Phương Hi vừa nhìn đã biết là người nhạy bén, đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, rất láu cá. Nhưng láu cá một chút không phải chuyện gì xấu, không có nghĩa người này là người xấu. Tiêu Chiến có thể thấy Phương Hi có ý định gán ghép anh với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến rất thích cảm giác này, được gặp bạn bè của Vương Nhất Bác, cũng coi như bước thêm một bước gần hơn với cuộc sống của hắn.

Buổi tối thứ năm Tiêu Chiến sắp xếp một ít đồ đơn giản, mang theo chút quần áo để thay và áo bông. Mấy ông con trai đi với nhau không thể kéo vali đi được, để vào túi là được rồi, bởi vậy nên áo bông của Tiêu Chiến cũng không quá dày. Sau khi thu thập xong vẫn còn sớm, tuy rằng sáng mai đi, nhưng Tiêu Chiến vẫn chưa ngủ được.

Anh liền gọi điện cho Vương Nhất Bác, gọi vào số tư nhân.

Chuông đổ nửa buổi mới có người bắt máy, giọng Vương Nhất Bác trầm thấp ở đầu dây bên kia vang lên: “Alo?”

Tiêu Chiến vừa nghe thấy giọng hắn liền cảm thấy rất hưởng thụ, đúng là đã lâu lắm rồi anh không rung động. Đến chính anh cũng thấy buồn cười, không hiểu sao lại có hứng thú đi theo đuổi người ta, còn theo đuổi đến là hăng hái. Bởi vậy nên lúc cất tiếng trong giọng anh cũng mang theo ý cười, cất tiếng chào hỏi: “Chào buổi tối, thầy Vương.”

“Có mỗi anh là thầy giáo thật thôi, đừng gọi như vậy.” Nghe giọng Vương Nhất Bác rất thoải mái, có lẽ đã nghỉ ngơi. Nghe giọng qua điện thoại vẫn có chút khác với bình thường, đêm hôm nghe như vậy đúng là rất động lòng người.

Tiêu Chiến nói: “Được rồi.”

Đây là lần đầu tiên anh gọi vào số này của Vương Nhất Bác, lưu thì lưu lâu rồi, nhưng đó giờ không gọi qua.

Vương Nhất Bác hỏi anh: “Có chuyện gì à?”

“Ừ, anh muốn hỏi một chút.” Tiêu Chiến dựa vào giường, ngón tay khẽ gõ nhẹ lên đầu gối của mình, “Sáng mai anh tới cửa hàng tìm em à? Hay là đi đâu?”

“Phương Hi chưa bàn với anh à?” Vương Nhất Bác dừng một chút mới nói, “Tôi còn tưởng tên ấy bàn bạc xong với anh rồi. Thế anh cho tôi địa chỉ đi, tôi qua đón anh.”

Tiêu Chiến nói: “Được.”

Sau khi cúp máy Tiêu Chiến gửi định vị cho hắn, không khách sáo một chút nào.

Vương Nhất Bác ở bên kia nhận được vị trí, hắn nhìn qua, cách chỗ hắn không quá xa. Hắn chau mày gửi tin nhắn cho Phương Hi, nói anh ta không đáng tin. Hồi chiều Phương Hi còn nói trong nhóm chat rằng anh ta đi đón Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác thấy vậy cũng không trả lời. Bởi vì Phương Hi chẳng nói được cái gì ra hồn, cứ mở miệng ra là ‘đối tượng của lão Vương’, khiến hắn không muốn trả lời.

Phương Hi trả lời rất nhanh, liền nói: Tôi thấy ông không trả lời mà, tưởng ông không thấy chứ.

Vương Nhất Bác nói: Nếu người ta không hỏi tôi, sáng mai ông quăng người ta ở đó à?

Đầu tiên Phương Hi gửi “Haha”, sau đó nói: Sao thế được, tôi định mười giờ gửi tin nhắn cho anh ấy, ông tưởng tôi vô dụng chắc.

Sau đó Phương Hi lại nhắn tiếp: Lo cho thầy Tiêu của ông chứ gì?

Phương Hi: Củ dưa héo.

Phương Hi: Còn giả vờ đứng đắn.

Vương Nhất Bác trả lời anh ta: Phắn đi.

Vương Nhất Bác: Ông đừng nghĩ lung tung, chuyện không thể nào.

Mới đầu Phương Hi còn không trả lời, qua hồi lâu mới gửi một câu: Ông chủ Vương à, không tìm ai nữa thì ‘công năng’ của ông sẽ suy con bà nó yếu đấy, độc thân bao năm rồi? Lâu quá rồi đấy.

Vương Nhất Bác không trả lời, chuyện này bọn họ nói hoài nói mãi, hắn đã mất cảm giác rồi. Độc thân quá nhiều năm, kiểu sống này đã khắc vào trong xương tủy hắn, không có ý định thay đổi.

Tắm xong hắn chỉ mặc mỗi chiếc quần dài, lúc này tựa vào cửa sổ hút thuốc, nhiệt độ trong phòng hơi lạnh. Con người Vương Nhất Bác có thể nói vô cùng vô vị, dù là tính cách hay thói quen sống của hắn, cũng đều cứng nhắc như máy móc. Trái tim hắn, hoặc nên nói là linh hồn hắn, đã sớm bị thói quen sống này ăn mòn chỉ còn lại bộ khung, vô dục vô cầu. Theo lời Phương Hi nói, hắn không phải là người.

Chính bản thân hắn cũng không coi mình là người.

Sáng hôm sau, Vương Nhất Bác theo định vị đi đón Tiêu Chiến. Lúc tới dưới lầu hắn gọi điện cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến bắt máy rất nhanh: “Chào buổi sáng.”

Vương Nhất Bác nói: “Tới dưới nhà anh rồi.”

“Sớm thế à?” Tiêu Chiến hơi ngạc nhiên, sau đó nói, “Thế đợi mấy phút, ngại quá.”

“Không có gì.” Vương Nhất Bác nói.

Thực ra lúc nghe máy Tiêu Chiến vừa mới ngủ dậy, anh không ngờ Vương Nhất Bác lại tới sớm như vậy, nếu biết trước anh đã dậy sớm hơn rồi. Tiêu Chiến dùng tốc độ nhanh nhất để thu thập, sau đó mang túi xuống tầng, lúc anh xuống thậm chí còn chưa chải tóc.

Vương Nhất Bác khẽ nhấn còi, Tiêu Chiến đặt đồ xuống dãy ghế phía sau, sau đó mở cửa ngồi lên ghế phó lái: “Ngại quá ngại quá đi à.”

Vương Nhất Bác nở nụ cười: “Không sao thật mà, tôi đến sớm.”

Tiêu Chiến thở phào, thắt dây an toàn: “Chúng ta đi đâu tìm họ vậy?”

Vương Nhất Bác nói: “Anh chưa ăn gì đúng không? Trước mắt ăn gì đã, đợi họ ở cổng cao tốc.”

“Ừ.” Tiêu Chiến gật gật đầu, sau đó nhìn cách bày trí trong xe một lượt, cảm thán, “Ngầu quá.”

Vương Nhất Bác cười cười không lên tiếng.

Tiêu Chiến thẳng thắn chấp nhận chênh lệch kinh tế giữa anh và idol của mình, chỉ riêng chiếc xe của idol thôi còn đắt hơn cả căn nhà của anh nữa. Theo đuổi đối tượng quá giàu có khiến anh cảm thấy thật áp lực.

Bọn họ tới một nhà hàng ăn bữa sáng, do sớm quá nên thực ra Tiêu Chiến không ăn được gì nhiều, chỉ ăn mấy miếng qua loa. Có lẽ Vương Nhất Bác cũng vậy, hắn cũng không ăn nhiều.

Nhóm Phương Hi tới sớm hơn bọn họ, lúc tới họ đã đợi ở cổng cao tốc rồi. Tiêu Chiến xuống xe, ngoài Phương Hi ra còn có bốn người nữa, Phương Hi giới thiệu với anh một lượt.

“Lâm Hiên, làm kiến trúc. Trình Ninh, mở quán cơm. Hai người này là lão Châu và lão Tào, cũng giống như Vương Nhất Bác, là nghệ thuật gia.”

Người được gọi là lão Châu nở nụ cười nói: “Nghệ thuật gia cái con khỉ mốc, tôi bán tranh ảnh.”

Tiêu Chiến nở nụ cười, Phương Hi vỗ vai anh, nói với họ: “Đây là Tiêu Chiến, là… bạn của lão Vương.”

Trước đó anh ta đã nói trong group, mọi người đã biết trước Tiêu Chiến là thầy giáo, lúc nãy Phương Hi suýt chút nữa mau miệng nói “đối tượng của lão Vương”.

“Anh trẻ quá, không có cảm giác anh hơn tuổi bọn tôi." Lão Châu nói

“Đừng cảm thán lung tung,” Người lên tiếng là lão Tào, anh ta mặc ít nhất, rụt vai nói, “Đến nơi thì nói chuyện sau đi, lạnh chết đi được.”

“Ừ, thế anh vẫn đi chung một xe với lão Vương nhỉ?” Phương Hi nhìn Tiêu Chiến nói, “Có chuyện gì thì gọi điện cho bọn tôi nhé.”

Tiêu Chiến gật đầu, “Ừ.”

Sau khi lên xe vẫn là Vương Nhất Bác lái, hắn tăng nhiệt độ lên một chút, nhìn Tiêu Chiến, đoạn nói: “Mặc phong phanh thế.”

Tiêu Chiến “Ừ” một tiếng: “Hơi ít thật, anh không ngờ hôm nay lạnh như vậy.”

Vương Nhất Bác không nói nữa, chỉ tăng nhiệt độ lên hai độ.

Tiêu Chiến rất thích những lúc ở bên Vương Nhất Bác, đặc biệt là trong buồng xe nhỏ hẹp như vậy. Khoảng cách giữa anh và Vương Nhất Bác rất gần, vừa nghiêng đầu là có thể trông thấy sườn mặt Vương Nhất Bác. Tuy rằng Vương Nhất Bác không nói gì, nhưng bởi tâm tư Tiêu Chiến bày hết ra mặt, nên dù không nói gì, bầu không khí cũng sẽ có chút mập mờ.

Bầu không khí yên tĩnh như vậy ngược lại cũng không khó chịu, nhưng cũng không thể cứ yên lặng không nói gì mãi được, Tiêu Chiến lấy hai chai nước từ phía sau, vặn nắp một chai đưa cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nhận lấy uống một ngụm.

Tiêu Chiến cũng uống một ngụm, hắng giọng một cái, hỏi Vương Nhất Bác, “Cậu bắt đầu xăm từ khi nào vậy?”

Vương Nhất Bác thật lòng suy nghĩ, sau đó nói “Chắc mười năm rồi.”

“Sớm như vậy á?” Tiêu Chiến thật sự ngạc nhiên, “Khi đó trong nước còn chưa có xăm hình cơ mà nhỉ?”

“Có rồi.” Lúc Vương Nhất Bác nói chuyện không có biểu cảm gì, bình bình thản thản nói chuyện với anh, “Chỉ là ít thôi, còn nhớ “Người trong giang hồ” không? Hồi đó đã có rồi. Thực ra trước đó cũng có, chỉ là từ khi ấy bắt đầu rộ lên.”

“Có ai mà không nhớ “Người trong giang hồ” cơ chứ,” Tiêu Chiến nở nụ cười, chai nước trong tay rung lên một chút, “Nhưng đây là phim Hongkong mà? Ở chỗ chúng ta cũng có à?”

Vương Nhất Bác gật đầu, “Có.”

Tiêu Chiến cảm thấy mình tìm được đề tài hay quá, rất ít khi được nghe Vương Nhất Bác nói nhiều như vậy. Anh rất thích nghe Vương Nhất Bác kể chuyện xăm, giống như thích nghe trà sư giảng trà, nghe họa sĩ giảng họa. Một người kể từng chút từng chút về thứ mình quen thuộc cho người khác nghe, chỉ riêng chuyện này thôi đã rất có sức hút rồi.

“Khi đó cậu mới mười mấy tuổi mà? Sao tiếp xúc được?” Tiêu Chiến nhìn hắn hỏi.

Bên cạnh có siêu xe vượt qua, Vương Nhất Bác liếc nhìn qua gương, đoạn nói: “Lúc đó tôi vừa mới lên cấp ba, có một ông chú người Hongkong thuê nhà tôi, ở sân sau. Lúc tới chỉ mang theo một cái túi, bên trong đựng những thứ đó.”

Tiêu Chiến hỏi hắn: “Là thợ xăm à?”
Vương Nhất Bác gật đầu nói: “Ừ, là một người rất giỏi, ở Hongkong gặp phiền phức nên mới phải qua bên đây. Thi thoảng có người tìm tới chú ấy xăm hình, trong đó có những người xã hội đen. Có lúc tôi ngồi bên cạnh nhìn, qua thời gian dài chú ấy dạy cho tôi. Người thời đó rất dễ lừa, học mấy ngày đã dám xăm chữ lên cơ thể người ta, dù có xấu cũng không ai để ý.”

Vương Nhất Bác vừa lái xe vừa kể chuyện, mỗi câu đều giãn ra hai, ba giây, giống như hắn đang tìm tòi trong hồi ức để kể chuyện cho anh nghe. Giọng hắn vốn rất trầm, kể chậm rãi như vậy lại càng có ý vị, giống như được lọc qua một lăng kính màu xưa cũ.

“Chú người Hongkong không thiếu tiền, để tôi luyện bằng màu và máy của chú ấy, rồi xăm trên cơ thể người ta. Để tôi học theo hình của chú, làm xấu cũng không sao, chú ấy sửa lại. Cứ như vậy luyện tập rất nhanh, sau đó tôi có thể tự vẽ phác hình của mình, tay nghề cũng ổn lên.”

Tiêu Chiến cười cười: “Sau đó em xuất sư luôn à?”

“Không.” Vương Nhất Bác lắc đầu, cười cười nói: “Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.”

“Khi đó mấy hình xăm chủ yếu đều như nhau, thanh long, hắc xà, đầu sói nhỏ máu, phần lớn đều là kiểu này.” Vương Nhất Bác hờ hững kể tiếp, “Vào thời nay thì rất xấu, nhưng lúc đó là thịnh hành nhất. Cũng không thể nói khi đó mắt thẩm mỹ có vấn đề, mà do bối cảnh văn hóa và thời đại quyết định, còn có thân phận xã hội đen nữa.”

Hắn kể vài loại hình giàu hình ảnh, Tiêu Chiến nhất thời nở nụ cười, nói thẳng: “Thực ra trước khi quen em, ấn tượng của anh về xăm trổ cũng chỉ dừng lại ở đó.”

“Bình thường mà, bình thường anh ít tiếp xúc tới.” Vương Nhất Bác nhoẻn cười, “Thời đó rất tốt, là thời khai hoang của xăm.”

“Trên người em có hình xăm không?” Tiêu Chiến đột nhiên hỏi.

Vương Nhất Bác khựng lại, sau đó nói không có, trong mắt hắn mang theo ý cười: “Tôi không cần lấy bản thân ra để luyện tay nghề, có rất nhiều người cho tôi luyện, phần lớn đều không nhìn ra xấu hay đẹp, cứ xăm mấy hình màu đen lên người là được, xăm hỏng cũng không sao. Vào thời nay thì như vậy gọi là hủy da.”

“Mấy thợ xăm về sau không có hoàn cảnh tốt như vậy, hình xăm không còn là độc quyền của nhóm côn đồ nữa, gu thẩm mỹ càng ngày càng cao, con người cũng càng ngày càng tích cực, không có nhiều da để hủy như vậy nữa. Những hình xăm anh thấy trên người họ, có một số không phải thật sự yêu thích mới xăm, học rồi mà không có tác phẩm, những người thân bạn bè, bao gồm cả bản thân, đều phải hủy da mấy lần mới có thể luyện thành.”

Tiêu Chiến nghe chăm chú, lúc Vương Nhất Bác kể chuyện này, có cảm giác đượm buồm theo thăng trầm của dòng thời gian. Anh nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác, chăm chú nhìn đôi mắt hắn. Vương Nhất Bác vẫn nhìn về phía trước, thi thoảng lướt qua gương chiếu hậu.

Tiêu Chiến hỏi: “Tiểu Bắc nói em từng học đại học, học gì vậy?”

Vương Nhất Bác nói: “Quốc họa.” (Chỉ tranh Trung cổ.)

Xăm hình và quốc họa, hai thứ này nghe qua rất khó liên hệ với nhau. Vương Nhất Bác nhìn ra anh đang nghĩ gì, nói: “Chú Hongkong vẫn cho tôi học vẽ, trước đại học chỉ có vẽ. Không vẽ thì không xăm được, xăm cũng là vẽ, chỉ là một hình thức khác mà thôi.”

Hôm đó Vương Nhất Bác nói rất nhiều, Tiêu Chiến bị hắn thu hút. Vương Nhất Bác nói sau khi hắn tốt nghiệp đã đi rất nhiều nơi, tới Nhật Bản, Ấn Độ, Đài Loan, ở khu người da đen ở Mĩ rất lâu. Sau đó Tiêu Chiến không lên tiếng, chỉ nghe lời hắn kể.

Anh không nỡ cắt ngang lời hắn, rất thích lắng nghe. Nghe hắn kể cuộc sống trước đây của mình, nghe một hiệp khách giang hồ “đã thành thục”.

Sau đó Vương Nhất Bác cười nhạt hỏi anh: “Thầy Tiêu còn muốn nghe gì nữa?”

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác dẫn lối cảm xúc, trái tim căng đầy. Anh nhìn Vương Nhất Bác, không biết kích động vì đâu, rất muốn tìm hiểu rõ hơn về hắn, tới gần hắn hơn một chút.

Tiêu Chiến cũng mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chai nước đã gần cạn, cất tiếng hỏi: “Còn muốn nghe một chút… từng có bạn trai chưa, hả Vương đại hiệp?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro