Phần 22.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác là một người có phẩm chất rất tốt, đó giờ hắn không từ chối anh. Bất kể Tiêu Chiến nói gì, về cơ bản Vương Nhất Bác đều sẽ đồng ý. Bởi vậy nên khi Tiêu Chiến nói muốn hoa hồng Vương Nhất Bác cũng đồng ý một tiếng.

“Cảm ơn thầy Vương, nhưng mà anh không vội, em cũng không phải vẽ luôn đâu, rảnh rỗi thì vẽ một chút là được.” Tiêu Chiến ngồi trên ghế cười nói. Anh cười rất thỏa mãn, lúc cười trong đôi mắt như có ánh dương. Sau đó anh đặt bó hồng lên một tờ giấy đen, chụp một bức hình.

Chụp ảnh xong đăng lên trang cá nhân, anh viết: “Thầy Tiêu đợi một bó hồng thật to thật diễm lệ.”

Có lẽ Phương Kỳ Diệu cũng đang lướt bảng tin, thấy Tiêu Chiến đăng hình liền bình luận, gửi mặt cười hớn hở đi.

Tiêu Chiến không trả lời cậu ta, tắt màn hình tiếp tục xem tư liệu.

“Thầy Vương à, tối nay ăn gì đây?” Tiêu Chiến vừa nhìn máy tính vừa hỏi Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nói: “Anh quyết định đi.”

Giờ Tiêu Chiến có nhiều thời gian, thường xuyên ở cửa tiệm, thời gian hai người bên nhau cũng nhiều lên, thường xuyên có cơ hội ăn chung. Lúc trước quan hệ không thân thiết, Tiêu Chiến nào dám kéo Vương Nhất Bác ra ngoài ăn riêng đâu, giờ thì khác rồi, thi thoảng Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác sẽ ra ngoài dùng bữa riêng, cứ như hẹn hò vậy.

“Thế ăn đồ Hồ Nam đi, lần trước đồng nghiệp giới thiệu cho anh một nhà hàng, anh còn chưa qua đó, mình đi ăn thử đi.” Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác đứng bên cạnh thu dọn sách và giấy vẽ trên bàn, đặt một quyển sách lên giá, “Ừ.”

Giá sách rất cao, dù Vương Nhất Bác cao như vậy cũng phải duỗi dài cánh tay ra mới đặt lên được, đổi lại là Lục Tiểu Bắc có khi đã kê ghế ra rồi. Hắn đứng ngay cạnh Tiêu Chiến, lúc giơ cánh tay, vạt áo cũng bị kéo lên, lộ ra một đoạn eo bên phải. Chỉ mấy giây ngắn ngủi vậy thôi, mà Tiêu Chiến vẫn kịp nắm bắt.

Mấy giây ấy anh thấy Vương Nhất Bác đeo thắt lưng mình tặng, trên chiếc thắt lưng là cơ thể rắn chắc, cơ bắp rắn rỏi săn chắc, nhìn chếch sang có thể thấy tuyến nhân ngư lúc ẩn lúc hiện.

Tiêu Chiến lại ngước đầu, trông thấy Vương Nhất Bác nâng cánh tay lên, cơ bắp từ cánh tay nối liền với vai bị áo che đi không nhìn thấy được. Lên trên nữa là cần cổ cùng chiếc cằm của hắn, mái tóc hắn ngắn bồng bềnh, sợi tóc hẳn là rất mềm. Tiêu Chiến thầm tưởng tượng chạm vào mái tóc ấy sẽ rất êm tay.

Vương Nhất Bác cất sách lên giá rồi hạ tay xuống, lúc cúi đầu vừa khéo bắt gặp ánh mắt nóng rực của Tiêu Chiến, không chuẩn bị tinh thần nên sửng sốt một chút. Ban nãy Tiêu Chiến vừa “thẩm du tinh thần” với thân thể căng đầy hormone nam tính, lúc này đây ánh mắt vẫn còn nóng rực. Vương Nhất Bác đối diện với anh vài giây, bị anh làm cho bật cười.

Hắn cười nhạt hỏi anh: “Sao vậy?”

Tiêu Chiến liếm môi dưới, sau đó quay lại nhìn máy tính: “Không có gì, chỉ là anh vừa mới giở trò lưu manh trong tư tưởng với em thôi.”

Vương Nhất Bác lại ngẩn ra, nhìn đỉnh đầu Tiêu Chiến, bầu không khí đột nhiên rơi vào tĩnh lặng.

Tiêu Chiến hỏi hắn: “Em có để bụng không?”

Vương Nhất Bác xoay người rời đi, trước khi đi ấn tay xuống tóc Tiêu Chiến, vẫn như lần trước, ấn xuống rồi khẽ vò mấy cái. Động tác rất thả lỏng tùy ý. Tiêu Chiến nghe thấy hắn nói: “Không để bụng.”

Tiêu Chiến liền nở nụ cười, quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, thế nhưng Vương Nhất Bác đã lên tầng, anh chỉ thấy được mỗi bóng lưng.

Hôm đó Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cùng đi tới nhà hàng Hồ Nam kia, mùi vị cũng không tệ, rất đông khách. Đáng lý không cần phải đợi lâu như vậy, nhưng xe của Vương Nhất Bác quá lớn, bên trong có chỗ mà xe không thể đi vào, phải vòng mấy vòng mới tìm được chỗ đỗ xe.

“Sao em lại mua xe to như vậy.” Lúc lòng vòng tìm chỗ đậu xe Tiêu Chiến hỏi hắn.

Vương Nhất Bác cười cười, nói: “Tôi cũng muốn biết.”

Tiêu Chiến bảo: “Lần sau đi xe anh đi, xe nhỏ dễ tìm chỗ đậu hơn.”

Vương Nhất Bác gật đầu: “Ừ.”

Thực ra xe của Tiêu Chiến cũng không nhỏ, chỉ là kiểu dáng xe phổ thông, nhưng so với xe của Vương Nhất Bác vẫn tiện hơn nhiều. Thế nhưng anh thường đỗ xe ở xa, xung quanh cửa tiệm nhiều xe quá, anh lười lái vào trong, nên tìm chỗ trống bên ngoài rồi đỗ lại.

Lúc hai người đỗ xe xong đi về phía nhà hàng, Tiêu Chiến còn nói với Vương Nhất Bác: “Một mình xe của anh đã chiếm một chỗ rưỡi rồi, quá lãng phí tài…”

Anh còn chưa nói hết câu, phía sau đột nhiên có người cắt ngang lời anh: “Tiêu Chiến à?”

Tiêu Chiến quay đầu nhìn lại, quả nhiên là người quen. Anh nở nụ cười, đứng lại cất tiếng chào: "Chu công.”

“Lâu lắm không thấy cậu nhỉ.” Người này đi tới vỗ vỗ người Tiêu Chiến.

“Vâng, đúng là lâu lắm rồi.” Tiêu Chiến nở nụ cười, hỏi anh ta, “Tới dùng bữa hả anh?”

“Ừ, đi cùng mấy người bạn,” Ánh mắt anh ta nhìn về phía Vương Nhất Bác bên cạnh, Vương Nhất Bác đút tay vào túi áo, nhìn sang bên cạnh chứ không nhìn họ, anh ta hỏi Tiêu Chiến, “Đây là?”

Tiêu Chiến cũng nhìn sang Vương Nhất Bác, nói: “Là bạn của em.”

“Ừ,” Người này không nhiều lời, theo Tiêu Chiến cùng đi về phía nhà hàng, “Lâu lắm rồi không uống với nhau, khi nào rảnh gọi mọi người đi uống một bữa nhé?”

Thực ra đây chỉ là một câu khách sáo, trong lòng mọi người đều rõ cả. Nhưng Tiêu Chiến nở nụ cười tự giễu, cất lời cười chê: “Như vậy không được tiện cho lắm thì phải, dạo gần đây Lâm công vẫn tốt chứ?”

“Hai người không liên lạc chút nào à?” Đối phương hơi ngạc nhiên, “Cậu không biết chuyện Tiểu Lâm nghỉ việc việc rồi à?”

“Nghỉ việc á?” Tiêu Chiến nhướn mày, “Vì sao vậy?”

“Không biết, hỏi cũng không nói gì.” Người này lại nhìn sang Vương Nhất Bác, lắc lắc đầu nở nụ cười, cất lời sâu xa, “Trước đây tốt như vậy, mà tiếc quá.”
Tiêu Chiến hiểu rõ anh ta đang nói gì.

Người này làm cùng một viện thiết kế với Lâm An, hai người vai vế ngang hàng, vào viện thiết kế cùng một năm, quan hệ rất tốt, trước đây Tiêu Chiến cũng rất thân quen với anh ta. Anh và Lâm An công khai tình cảm, Tiêu Chiến lãng mạn trực tiếp, Lâm An thì nội liễm ôn hòa, bạn bè xung quanh đều rất xem trọng họ.

Vương Nhất Bác nhìn sang, nhìn người này một chút. “Tiếc à?” Vương Nhất Bác hờ hững hỏi một câu. Sau đó hắng giọng một cái, sải dài bước chân đi trước, trước khi đi đụng vào cánh tay Tiêu Chiến, hắn đút tay trong túi, nửa gương mặt chôn sau khóa kéo, cũng không quay đầu lại, “Đi thôi, thầy Tiêu.”

Có tiếc hay không Tiêu Chiến không biết, chẳng có tâm tư đi nghĩ lại. Thế nhưng anh biết rõ phản ứng của ông chủ Vương làm anh siêu lòng nhũn chân luôn rồi. Tiêu Chiến mỉm cười với nhà thiết kế họ Chu này: “Thế em đi trước nhé Chu công, chắc bạn em đói bụng rồi.”

“Ừ cậu mau đi đi.” Đối phương lại vỗ vỗ vai anh, “Hẹn gặp lại.”

Tiêu Chiến giơ tay chào rồi chạy đuổi theo Vương Nhất Bác.

Phản ứng của Vương Nhất Bác ngày hôm nay đúng là bất ngờ ngoài ý muốn, người này bình thường cứ như tên đầu gỗ không nói chẳng rằng, ban nãy thế mà lại chủ động tiếp lời người khác, lại còn là một câu như vậy. Điều này khiến Tiêu Chiến không thể không nghĩ nhiều, anh rảo bước tới, Vương Nhất Bác đã đứng ở cửa tiệm đợi anh rồi.

Tiêu Chiến đi tới bên cạnh hắn nói một câu: “Không tiếc.”

Vương Nhất Bác chau mày nhìn anh.

Người phục vụ dẫn họ lên tầng, Vương Nhất Bác đi phía trước, Tiêu Chiến theo sát bước chân hắn, vừa đi vừa nói: “Vương tiên sinh à, con người anh xưa nay không quay đầu nhìn lại, đôi mắt anh vĩnh viễn hướng về phía trước. Phía sau anh ra sao đều không có ý nghĩa gì.. Mà anh biết, người trước mắt anh là em.”

Vương Nhất Bác quay đầu lại, Tiêu Chiến nở nụ cười với hắn.

Tiêu Chiến biết lúc mình cười rất đẹp trai, bởi vậy nên anh rất hay cười, nhất là khi nói chuyện gì quan trọng. Nhưng hẳn là anh không biết, có những người rất thích những khi anh cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết.

----
Vương lạnh lùng cũng biết ghen rồi ó😅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro