Phần 34.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lực sát thương của câu nói kia quá lớn, chỉ mười giây ngắn ngủi đã đập tan dòng suy nghĩ của Tiêu Chiến. Cả người anh trở nên đờ đẫn, mờ mịt. Ánh mắt từ trên người Thang Á Duy chuyển sang dừng trên gương mặt Vương Nhất Bác, giống như muốn xác nhận một chút, nhẹ giọng lên tiếng hỏi: “… Thầy Vương?”

Đôi mắt Vương Nhất Bác nhìn anh hàm chứa rất nhiều điều, hắn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng tình hình trước mắt khiến hắn không thể nói được lời nào. Mà dù có nói nhiều đến mấy, thì cũng không thể phủ nhận sự thực kia.

Sự trầm mặc của hắn quá tàn nhẫn, sắc mặt Tiêu Chiến rất khó coi. Trong lòng Lục Tiểu Bắc thầm than tiêu rồi, cậu chưa từng trông thấy vẻ mặt này của Tiêu Chiến.

Lần này xong phim thật rồi.

Tiêu Chiến dùng sức véo tay Vương Nhất Bác, hít một hơi thật sâu, nói: “Đi ra ngoài nói.”

Anh kéo Vương Nhất Bác ngồi vào trong xe, anh ngồi ở ghế phụ, Vương Nhất Bác ngồi ghế điều khiển. Tiêu Chiến ngồi nghiêm ở đó một lúc, sau đó mới khàn khàn cất tiếng: “Tình huống sao hả Vương Lễ Vật..”

Dưới tình huống này gọi một tiếng “Vương Lễ Vật” nghe quá khắc khoải, nói một lời có thể đập nát trái tim người ta cũng chẳng phải ngoa.

Rất bất lực, mà cũng rất đau lòng.

Đến lúc này rồi Vương Nhất Bác cũng không còn uyển chuyển tìm từ để nói nữa, hắn nói thẳng: “Á Ninh chết trên giường em là sự thực, lúc tỉnh dậy trên người em đẫm máu của người ấy cũng là sự thực.”

Gương mặt Tiêu Chiến không còn biểu cảm gì, chỉ gật gật đầu: “Em kể tiếp đi.”

Thế là Vương Nhất Bác bắt đầu kể lại chuyện ngày trước, kể lại quãng thời gian hắn không muốn đề cập, cũng không muốn nhắc lại. Đó là những tháng ngày hỗn loạn, xoắn bện, cuối cùng lại lấy kết cục bi tráng như một thước phim điện ảnh để kết thúc.

Vương Nhất Bác và Thang Á Ninh quen nhau ở Đài Loan, sau đó họ ở bên nhau, rồi yêu nhau. Thang Á Ninh và Vương Nhất Bác hoàn toàn là hai kiểu người khác biệt, ngoài cùng một nghề xăm hình ra thì hầu như không có điểm chung nào cả. Thang Á Ninh rất ham vui, hơn nữa cũng rất phóng khoáng, thậm chí anh ta còn cho rằng có thể tách biệt giữa tình yêu và tình dục. Thoạt trông anh hào hiệp và tùy ý như vậy, nhưng ở những phương diện khác lại cố chấp đến đáng sợ.

Bên nhau được một năm rưỡi thì Vương Nhất Bác quyết định chia tay, đương nhiên Thang Á Ninh từ chối. Anh ta yêu Vương Nhất Bác, yêu sâu sắc. Nhưng mối quan hệ này khiến Vương Nhất Bác cảm thấy rất mệt mỏi, hắn vừa cố gắng tách ra vạch rõ giới hạn, nhưng lại cũng không thể mặc kệ Thang Á Ninh rơi vào phiền phức. Dù sao anh ta cũng từ Đài Loan theo Vương Nhất Bác tới đây, một thân một mình sống ở thành phố xa lạ, ngoài Vương Nhất Bác ra thì cô độc không có chốn nương tựa.

Cặp tình nhân tan tan hợp hợp rất lâu, sự cố chấp của Thang Á Ninh bắt đầu biểu lộ rõ, thậm chí anh ta bắt đầu trở nên xa lạ không thể nói lý. Sau khi Vương Nhất Bác nghiêm túc nói chia tay thậm chí anh ta còn làm loạn đòi tự sát, còn uống rượu nuốt thuốc ngủ, sau khi được cứu tình trạng của anh càng trở nên tệ hơn.

Lấy cái chết ra để ngăn cản một mối quan hệ kết thúc, thế nhưng lại không ngăn cản được sự lạnh lùng của người yêu, mỗi một ngày trôi qua anh ta lại khiến tình cảm của Vương Nhất Bác vơi đi một chút, sự ở lại miễn cưỡng và tình yêu dị thường không mang lại sự thoải mái cho bất cứ ai. Vương Nhất Bác muốn kết thúc, hắn có thể tạm thời ở lại để Thang Á Ninh bình tĩnh lại, hắn ở lại xuất phát từ trách nhiệm, nhưng thứ Thang Á Ninh muốn là trái tim hắn.

Nhưng cuối cùng mối quan hệ này cũng kết thúc, Thang Á Ninh chọn một đêm rất bình thường để cắt động mạch tay. Đêm hôm ấy Vương Nhất Bác rơi vào cơn ác mộng dai dẳng, trong mộng hắn đã giết chết rất nhiều người, cả thế giới chìm trong máu. Trong mộng cha trách hắn là tên sát nhân, hắn giết mẹ mình, giết ông nội bà nội, cũng giết hại người bạn trai vô tội.

Lúc hắn tỉnh lại trời còn chưa sáng hẳn, bên người dính dấp lạnh lẽo. Mùi máu tanh nồng trong giấc mộng vẫn còn bao phủ hơi thở, nhất thời Vương Nhất Bác không biết mình đã tỉnh hay lại đắm chìm vào trong một cơn ác mộng khác.

Lúc đó cơ thể Thang Á Ninh đã lạnh thấu.

Anh ta dùng chính lưỡi dao cạo râu của Vương Nhất Bác, bởi vì không tự chứng minh được nên Vương Nhất Bác không thể thoát khỏi hiềm nghi, thậm chí còn phải ở trong trại tạm giam một thời gian, mãi đến khi có báo cáo của pháp y nói trong cơ thể anh ta tồn đọng ma túy đá. Cũng khi ấy Vương Nhất Bác mới biết thì ra Thang Á Ninh còn lạm dụng ma túy.

Những lời hắn kể khiến Tiêu Chiến khó mà tiêu hóa được, anh nghe từng câu từng từ, thế nhưng không tài nào liên kết chúng lại với nhau. Sự chấn động mà chuyện này mang tới, với anh mà nói chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang, thật sự rất khó chấp nhận.

“Em không muốn để anh phải nghe những chuyện này một chút nào, nhưng em không thể không nói.” Giọng Vương Nhất Bác trầm thấp, nhưng cũng rất vững vàng, “Như vậy thôi, những chuyện khác đều không mấy quan trọng.”

Phải mất rất lâu Tiêu Chiến mới gật đầu, nói: “Anh biết rồi.”

Nói câu này xong, Tiêu Chiến không nói điều gì khác, anh cũng không nhìn Vương Nhất Bác, chỉ ngồi trầm mặc ở nơi ấy, lặng lẽ chắp vá liên kết những lời hắn vừa nói.

Vương Nhất Bác lại bổ sung: “Người ban nãy là Thang Á Duy, hai người họ là sinh đôi, ngoại hình rất giống nhau. Anh ta cảm thấy tất cả đều do em, nên bao nhiêu năm qua vẫn đi theo em, dù em chuyển tới thành phố nào cũng vậy. Anh ta cho rằng em không thể bắt đầu một cuộc sống mới, em phải nhớ về quá khứ, nhớ về cái chết của Á Ninh.”

Tiêu Chiến vẫn máy móc gật đầu, khẽ “Ừ”.

Những gì có thể nói Vương Nhất Bác đã nói hết, tất cả tội nghiệt khủng khiếp của hắn đều đã phơi bày trước mắt Tiêu Chiến.

Hôm đó Tiêu Chiến đi mà không nói gì, anh đẩy cửa ra rồi xuống xe, sau khi xuống cũng không quay đầu lại. Vương Nhất Bác cũng theo xuống, hắn muốn đưa anh về, nhưng Tiêu Chiến lại khoát tay từ chối.

Vương Nhất Bác cũng không quay trở lại tiệm, lái xe về thẳng nhà.

Sau hôm đó hai người đột nhiên cắt đứt liên hệ, hai người vốn rất thân mật, lại đột nhiên như chưa từng quen biết, chưa từng có những tháng ngày mập mờ.

Bó hoa ngày đó Tiêu Chiến tặng Vương Nhất Bác không cắm vào thùng nước, cũng không động tới, vẫn nằm yên ở vị trí cũ, đặt trên chiếc sofa dài trên tầng hai như một sự trào phúng với Vương Nhất Bác. Hoa không ngâm trong nước không chịu được quá một tuần. Lục Tiểu Bắc thấy hoa sắp héo rũ, để ở đó lại thấy thương cảm, đắn đo không biết có nên lén lút vứt đi hay không, nhưng cuối cùng vẫn không động vào.

Đợi đến khi hoa khô đen, có một ngày nó biến mất, không còn ở đó nữa, có lẽ Vương Nhất Bác đã vứt đi rồi.

Lúc đó Lục Tiểu Bắc thở dài, chuyện này cậu cũng không có cách. Trước đây nếu hai người không liên lạc cậu còn có thể trêu chọc Tiêu Chiến, muốn kéo anh qua đây. Vương Nhất Bác độc thân bao nhiêu năm như vậy, Lục Tiểu Bắc thật sự nhìn thấy hy vọng trên người Tiêu Chiến, cậu cho rằng Tiêu Chiến có thể cứu vớt hắn, nhưng cuối cùng vẫn không thành.

Cũng không thể trách anh Tiêu của cậu được, đổi lại là ai cũng lúng túng.

Nhưng nếu bảo Lục Tiểu Bắc nói, thì chuyện này cũng không thể trách đại ca cậu được, đại ca cậu cũng không làm gì để phải gánh chịu những điều này. Sai lầm lớn nhất kiếp này của hắn là đã dây vào người không nên dây dưa, để rồi phải trả một cái giá quá lớn.

“Thầy Vương à, có thể xem giúp em hình này không?” Một thợ xăm hỏi Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đi tới, nhìn bức hình của anh ta một chút, chỉ một vài chỗ, sau đó hỏi: “Khách hàng đặt à?”

Thợ xăm hình kia nói: “Không ạ, em muốn báo danh thi đấu.”

Vương Nhất Bác lắc đầu: “Thi đấu thì không ổn, hơi quá trớn. Có thả có thu, cậu thả hết ra như vậy thì không thu được, mấy giải nhỏ còn có khả năng, chứ giải lớn thì chưa chắc. Lại nói bức hình này chỉ có thể đi thi nhóm tác phẩm thôi, chứ thi nhóm hiện trường thì cậu không ổn, chưa đủ điều kiện.”

Nói tới đây, hắn không nói thêm nữa. Hình đi thi đấu thì Vương Nhất Bác sẽ không chỉ rõ  họ nên sửa thế nào, không thích hợp.

Vương Nhất Bác hỏi Lục Tiểu Bắc: “Cậu có thi thử không?”

Lục Tiểu Bắc không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu: “Em không đi đâu.”

Bao nhiêu năm qua Lục Tiểu Bắc như trói buộc cùng Vương Nhất Bác, bước theo từng bước hắn, Vương Nhất Bác không đi thi đấu thì cậu cũng sẽ không đi. Dù sao Vương Nhất Bác cũng chỉ có một môn đồ này, trên người cậu như được dán nhãn Vương Nhất Bác. Đại ca cậu không có ý định đi ra thể hiện với bên ngoài, nếu như cậu đi dự thi mọi người trong giới sẽ cho rằng phòng làm việc của Vương Nhất Bác thay đổi phong cách, muốn bắt đầu xã giao.

Có lẽ cả đời Vương Nhất Bác sẽ không đi xem mấy loại thi đấu kia, bởi vậy nên Lục Tiểu Bắc cũng không có ý định này.
Mấy hôm nay Vương Nhất Bác nói rất ít, không ngờ hôm nay chủ động nói mấy câu. Lục Tiểu Bắc nắm lấy cơ hội, tới gần hỏi: “Đại ca, anh Tiêu của em có ý gì?”

Vương Nhất Bác không biểu cảm nói: “Không có ý gì.”

“Là không chơi nữa à?” Lục Tiểu Bắc dè dặt hỏi, “Ý là không chơi nữa à anh?”

Lúc nói chuyện giọng cậu nhỏ xíu, sợ để các thợ xăm khác nghe thấy. Dù sao thì chuyện này cũng rất mất mặt, lần trước ôm một bó hoa to đùng tới, kết quả người ta lại rút lui không chơi nữa. Ngày hôm đó Thang Á Duy lên cơn gào lên mấy câu, các thợ xăm ở đây đều nghe thấy, bị ép ăn dưa, bây giờ Lục Tiểu Bắc không muốn cho họ ăn nữa.

Vương Nhất Bác nói: “Không biết.”

Lục Tiểu Bắc không nói chuyện nữa, trong lòng thì cân nhắc tám phần mười là không chơi nữa rồi. Với tính cách anh Tiêu của cậu bình thường sẽ không dứt khoát như vậy, nếu anh còn để ý tới Vương Nhất Bác thì sao lại không liên lạc gì nữa chứ.

Lục Tiểu Bắc xoay người thở dài thườn thượt, lòng buồn rười rượi.

Phương Hi có dự án ở gần đây, sau khi kết thúc công việc liền tới cửa hàng lượn một vòng. Không hổ là huynh đệ của Vương Nhất Bác nhiều năm, vừa liếc mắt đã thấy có gì đó sai sai, bèn hỏi Vương Nhất Bác: “Dạo gần đây có chuyện gì à?”

Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên nhìn anh ta, sau đó sửa hình trên máy tính: “Không.”

“Xả ra đi,” Phương Hi nở nụ cười, “Có chuyện gì thì kể đi, có anh em đây cơ mà.”

Vương Nhất Bác không nói gì, chuyện của hắn không ai giúp được. Lục Tiểu Bắc ngồi xổm chơi game bên cạnh, tháo tai nghe xuống quăng một câu: “Đại ca em nhiều lịch sử đen tối quá, nên bị lãnh đạo khai trừ rồi.”

“Hả?” Phương Hi rất ngạc nhiên, “Ai? Tiêu Chiến á?”

“Ừ, không thì còn ai vào đây nữa.” Lục Tiểu Bắc vừa chơi game vừa nói, “Thì trước đó đại ca em chẳng có một đoạn tình sử… đen tối đấy còn gì? Anh Tiêu nhà em trong mắt không chứa nổi hạt cát, người ta không chấp nhận được.”

“Ông bị ngu à?” Phương Hi đập một cái lên vai Vương Nhất Bác, “Ông còn lý trí không vậy? Nói toạc hết ra à? Ông nói hết ra thì còn ai dám ở bên ông nữa, chết trên giường ông cơ mà.”

Phương Hi tức giận đá ghế Vương Nhất Bác một cái, chỉ tiếc mài sắt không nên kim: “Điều kiện thầy Tiêu thế nào mà ông lại đi kể hết ra cơ chứ? Với điều kiện của anh ấy có muốn tìm một trăm người như ông cũng được, trong lòng ông không rõ à?”

Trong lòng Vương Nhất Bác có rõ không?

Hắn rõ chứ.

Chính bởi vì quá rõ, nên càng không thể giấu giếm, cũng không thể dối gạt. Một người thẳng thắn và đơn thuần thì nên được nghe những lời thành thật, nếu không thẳng thắn thì không xứng với anh. Kể từ khi muốn xác định quan hệ Vương Nhất Bác đã không nghĩ tới chuyện giấu giếm, vốn là cũng không nỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro