Phần 48.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến quay về phòng ngồi xuống giường, anh bị cái người này làm tức đến đau cả đầu. Nếu không phải lần trước anh đã nhận lời sau này dù có mâu thuẫn cũng không đi đâu, thì với tính khí của Tiêu Chiến lúc này đã sớm thay đồ bỏ đi rồi. Dù sao cậu cũng không ngủ với tôi nữa, tôi còn ở chỗ cậu làm gì chứ?

Anh tựa vào đầu giường ngồi hơn một tiếng, bên ngoài đến một chút động tĩnh nhỏ cũng không có, Tiêu Chiến tức đến mức tâm lặng như nước, cái người này bị sao vậy, là đầu gỗ thiệt hả? Không biết dỗ dành gì sao?

Cũng không phải Vương Nhất Bác không biết dỗ, hắn ngồi ở đó nghĩ rất lâu, càng nghĩ lại càng thấy khổ sở, rất hối hận. Mỗi ngày thầy Tiêu vất vả như vậy là vì ai chứ? Đều vì hắn cả. Bản thân hắn lại lùi bước giữa chừng, rất có lỗi với tấm lòng của thầy Tiêu. Vương Nhất Bác xuống giường đi ra ngoài, trầm ngâm trước cửa phòng Tiêu Chiến nửa buổi, sau đó nhẹ nhàng gõ cánh cửa.

Tiêu Chiến nghe thấy tiếng hắn gõ cửa, cũng không buồn để tâm. Thầy Tiêu vẫn còn đang giận đây này, không muốn để ý tới cậu nữa.

Giọng Vương Nhất Bác truyền qua cánh cửa, dè dặt hỏi: "Thầy Tiêu à...anh ngủ chưa?"

Tiêu Chiến nằm uỵch xuống giường, không nói lời nào. Chỉ sợ hắn không đến, hắn đến rồi anh liền thả lỏng.

Hôm ấy Tiêu Chiến thật sự tức giận, cuối cùng cũng không mở cửa cho Vương Nhất Bác. Đương nhiên Vương Nhất Bác có chìa khóa. Nhưng Tiêu Chiến chưa cho chỉ thị, hắn cứ nắm chặt trong tay không dám mở ra. Sau khi đứng trước cửa hỏi mấy tiếng không được đáp lại, Vương Nhất Bác ngồi xuống sofa, mãi đến tận khuya trong phòng Tiêu Chiến vẫn không có chút tiếng động nào, có lẽ đã ngủ thật rồi.

Vương Nhất Bác cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến: Thầy Tiêu à, em sai rồi.

Nhưng Tiêu Chiến đã ngủ từ lâu rồi, mấy ngày này buổi tối không được ngủ đủ giấc, cơ thể đã rã rời từ lâu, trong lòng anh muốn ngó lơ cái đồ đầu gỗ kia, ngủ say trong phòng.

Vương Nhất Bác hết cách, đành phải quay về phòng, cuối cùng gửi một tin nhắn cho Tiêu Chiến: Anh đừng giận nữa.

Sáng hôm sau tỉnh giấc thấy tin nhắn kia Tiêu Chiến liền bĩu môi, không để ý. Ngủ một giấc dậy anh cũng nguôi giận rồi, thế nhưng trong lòng anh muốn nhân cơ hội lần này sửa cái tật không có chuyện gì lại đi lo nghĩ không đâu của Vương Nhất Bác. Anh là ai, chúng ta có quan hệ thế nào, em không cần phải cảm thấy áy náy với anh, bởi vì chúng ta cùng sống bên nhau trên đời. Vương Nhất Bác vẫn không nghĩ thông suốt được điều này, lần này Tiêu Chiến phải quán triệt tư tưởng với hắn.

Sau đó Vương Nhất Bác cũng không dám nói chuyện với Tiêu Chiến, bởi vì Tiêu Chiến vẫn luôn trầm mặt không đoái hoài gì tới hắn, còn chẳng thèm nhìn thẳng. Lúc đến cửa tiệm anh cũng không xuống xe, sau khi để Vương Nhất Bác xuống liền lái xe bỏ đi.

Vương tiên sinh thấy rất đau lòng, đó giờ thầy Tiêu chưa từng làm mặt lạnh với hắn, cảm giác này thật khó chịu.

Tiêu Chiến cố ý như vậy, có phải bình thường thầy Tiêu dịu dịu dàng dàng nên em cho rằng anh không tức giận với em được không. Tiêu Chiến cũng định hôm nay về nhà ba mẹ, dù không xảy ra chuyện này thì anh cũng về, chỉ có điều Vương Nhất Bác không biết.

Lúc anh về nhị vị phụ huynh đang xem tivi ăn dưa hấu, lão Tiêu bổ dưa hấu thành những miếng hình vuông bé xinh, xiên tăm để ăn. Anh vừa mở cửa hai người liền nhìn sang, thấy anh còn có vẻ ngạc nhiên, lão Tiêu hỏi: "Sao anh lại về?"

"Sao con lại không thể về." Tiêu Chiến mang hoa quả vào, đổi giày rồi đi tới ban công.

Bác sĩ Từ hỏi anh: "Có phải anh được nghỉ hè rồi không?"

"Vâng, nghỉ rồi ạ." Tiêu Chiến đi rửa tay, sau đó cũng ngồi xuống sofa ăn dưa hấu, hỏi chuyện bác sĩ Từ, "Hôm nay mẹ không tới bệnh viện à?"

Bác sĩ Từ nói: "Hôm nay mẹ được nghỉ thay ca."

Đã hai tuần rồi Tiêu Chiến không về nhà, nhưng anh không cảm nhận được sự nhớ nhung và ấm áp của gia đình dành cho mình. Hai phụ huynh cần làm gì thì làm cái đó, thảo luận về tình tiết vụ án được phát trên kênh pháp luật, Tiêu Chiến muốn tham gia một chút cũng không chen vào được, họ chẳng đoái hoài tới anh.

"Hai người có thể tôn trọng con một chút không." Tiêu Chiến bật cười, lại xiên một miếng dưa, nói với ba mẹ mình, "Có phải hai người không chào đón con không."

"Còn cần phải chào đón nữa à?" Bác sĩ Từ liếc mắt nhìn anh, rõ ràng không đếm xỉa một chút nào, "Sao anh lắm chuyện thế, cứ lèo nhà lèo nhèo là sao."

Tiêu Chiến ôm tim, cảm thấy địa vị của mình trong nhà bây giờ thấp xuống dưới đất luôn rồi, cái câu "cha không thương mẹ không yêu" chính là để nói về anh.

Bác sĩ Từ nói thì nói vậy, thế nhưng buổi chiều vẫn mua cua, cua vàng tháng sáu còn tươi, cắt ở giữa rồi phủ bột mì, chiên lên giòn rụm ngon tuyệt cú mèo, từ nhỏ Tiêu Chiến đã thích ăn món này.

Buổi tối Tiêu Chiến ăn mấy con liền, bác sĩ Từ gắp nửa con nữa bỏ vào bát anh, nói: "Ăn cái này xong thì đừng ăn nữa, lạnh quá, về lại đau dạ dày."

"Không sao đâu ạ." Tiêu Chiến nói.

Lão Tiêu ăn xong rời bàn ăn trước, chỉ còn lại Tiêu Chiến và bác sĩ Từ, bác sĩ Từ gắp hai miếng sườn cho anh, nhìn anh hỏi: "Anh sao thế? Gặp chuyện gì à?"

Tiêu Chiến chớp chớp mắt: "Đâu có đâu ạ, sao đột nhiên mẹ lại hỏi vậy."

"Đừng giấu giếm mẹ," Bác sĩ Từ bình tĩnh nói, "Mẹ lại không nhìn ra được anh chắc."

Tiêu Chiến khựng lại, sau đó mỉm cười lắc đầu, đoạn nói: "Quả nhiên bác sĩ Từ vẫn còn thương bé Tiêu, nhưng mà con không sao thật. Không có chuyện gì đâu, có con nói cho mẹ liền, đừng lo cho con, con ba mươi rồi."

"Ừ," Bác sĩ Từ cũng không hỏi nhiều, xưa giờ Tiêu Chiến không nói thì bà cũng không gặng hỏi, "Không sao thì tốt rồi, có chuyện gì thì cứ nói với mẹ, đừng nói anh ba mươi hay bốn mươi, chỉ cần ba mẹ còn sống thì anh vẫn mãi là một đứa trẻ."

Câu nói này chạm vào lòng Tiêu Chiến, trước giờ anh không dám nghĩ nhiều tới chuyện sau này, anh không thể tiếp thu ngày ba mẹ mình mất đi. Tiêu Chiến giật giấy ăn lau ngón tay, cong môi lên cười nói: "Thế con hy vọng con mãi mãi là một đứa trẻ."

Bác sĩ Từ cũng chỉ cười, không nói gì. Tiêu Chiến ăn tối xong vẫn còn chưa đi, nằm trên sofa lầu bầu tán gẫu với ba mẹ, cố ý ngó lơ điện thoại trong túi đang rung lên.

Cả ngày hôm nay Vương Nhất Bác gửi mấy tin nhắn hỏi anh có về không, Tiêu Chiến không trả lời hắn. Lúc này thấy trời sắp tối rồi, hắn đứng ngồi không yên, gọi điện thoại qua.

Lão Tiêu chỉ chỉ về phía Tiêu Chiến: "Điện thoại anh kêu kìa."

Tiêu Chiến cười nói: "Con biết rồi."

"Cãi nhau à?" Lão Tiêu lén đưa mắt nhìn anh, nói tiếp, "Đến bây giờ ba mẹ cũng không biết bộ dạng nó thế nào, tính khí ra làm sao? Cãi nhau có động thủ không?"

"Động thủ gì chứ," Tiêu Chiến bật cười, "Thời buổi nào rồi hả thầy Tiêu. Lại nói dù có động thủ thật chẳng lẽ con đánh không lại à? Năm đó con học võ để làm cảnh chắc?"

Lão Tiêu nhìn anh một chút không nói gì nhiều. Điện thoại trong túi lại đổ chuông lần nữa, vốn là Tiêu Chiến định để thêm một lúc nữa, nhưng nghĩ tới vẻ mặt không vui của thầy Vương, vẫn là không đành lòng, thôi cũng được rồi. Anh liền ra ban công nghe máy, hờ hững "Ừ" một tiếng.

Giọng Vương Nhất Bác có vẻ dè dặt, hắn gọi một tiếng: "Thầy Tiêu à?"

Tiêu Chiến vừa nghe thấy giọng hắn liền không nhịn được cười, cố gắng nghiêm mặt nghiêm giọng, đáp lại: "Có chuyện gì hả?"

Vương Nhất Bác thấp giọng hỏi: "Anh ở đâu? Tối nay có về không?"

Tiêu Chiến mở cửa sổ, nhô đầu ra nói chuyện điện thoại, nhẹ nhàng gảy mép cửa, "Anh có về hay không thì có gì khác nhau chứ?"

"Có khác nhau mà." Giọng Vương Nhất Bác thành thật như vậy, ngữ khí rất dè dặt, nhỏ giọng dỗ dành, "Em sai rồi."

Tiêu Chiến không giấu nổi ý cười trên gương mặt nữa, anh mím môi nhịn cười, hỏi hắn: "Muốn anh về à? Anh về làm gì chứ?"

Vương Nhất Bác thành thật trả lời: "Muốn anh về ngủ với em, hát cho em nghe.. có được không thầy Tiêu?"

Nhịn nửa ngày trời cũng đã là cực hạn của Tiêu Chiến rồi, thực ra anh cũng không tức giận, chỉ là muốn Vương Nhất Bác ghi nhớ chuyện này. Anh nở nụ cười, hỏi hắn: "Còn ở cửa tiệm không? Anh qua đón em nhé?"

"Ừm." Vương Nhất Bác trả lời ngay.

Tiêu Chiến nghe điện thoại xong nói phải đi, ba mẹ không để ý tới anh, cũng không buồn ngẩng đầu lên, chỉ dặn "Lái xe từ từ thôi", Tiêu Chiến đi giày vẫy vẫy tay chào rồi chạy xuống tầng.

Đêm hôm đó tắm xong Vương Nhất Bác hết sức tự giác quay trở về phòng ngủ chính, nhẹ nhàng không dám phát ra tiếng động. Tiêu Chiến đã tắm rửa xong, anh đang nằm trên giường xem một cuốn luận văn. Vương Nhất Bác vòng qua bên kia để lên giường, đến thở mạnh cũng không dám, Tiêu Chiến không nhìn hắn, không để ý tới hắn.

Sau đó vẫn là Vương Nhất Bác không nhịn được, nhẹ nhàng rút cuốn sách trong tay Tiêu Chiến ra, ôm lấy người trước mặt, dè dè dặt dặt dịu giọng nói: "Em có lỗi với anh, em để tâm chuyện vụn vặt, đừng giận em nữa, thầy Tiêu à."

Chóp mũi Tiêu Chiến cọ trên xương quai xanh Vương Nhất Bác, hé miệng day cắn xương quai xanh của hắn: "Lần sau em có còn như thế nữa không? Em là tên đầu gỗ à? Nếu còn lần sau anh mặc quần áo đi luôn, đến khi đấy anh không còn đứng ở cửa đợi em nữa đâu."

Vương Nhất Bác lại dùng sức ôm anh chặt hơn.

Lần đầu tiên Tiêu Chiến tức giận, Vương Nhất Bác cũng nhớ rất lâu. Đêm hôm đó ngủ hắn không dám buông Tiêu Chiến ra, cứ ôm như vậy mãi, nhắm mắt nửa buổi cũng không có phản ứng gì, cứ ôm chặt như vậy.

Tiêu Chiến sợ hắn khó chịu, thấy hắn sắp ngủ rồi nhẹ nhàng đẩy ra, muốn kéo giãn khoảng cách. Vương Nhất Bác không buông tay, vùi mặt trên người Tiêu Chiến, không muốn buông ra.

Tiêu Chiến bật cười, ngày xưa thấy ngầu, giờ làm nũng như con nít. Thế là Tiêu Chiến giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt gáy hắn, ngón tay vuốt trên đầu, cảm giác sờ mái tóc hắn vẫn thích như vậy.

Khiến người ta bất ngờ là Vương Nhất Bác cứ như vậy vào giấc, ở trong lồng ngực Tiêu Chiến tự nhiên thiếp đi, nhịp thở bình ổn không gợn sóng. Tiêu Chiến cúi đầu nhìn hắn, hơi nhếch môi, rất đỗi ngạc nhiên.

Nếu biết trước tức giận lên sẽ có hiệu quả như vậy, anh tội gì phải chịu đựng nhiều ngày không ngủ chứ.

Tối hôm đó xem như là bước ngoặt, kể từ hôm đó tiến triển nhanh như gió. Lúc Vương Nhất Bác nhắm mắt lại không còn chống cự tiếp xúc thân thể nữa, tuy rằng vẫn có những lúc ngủ không yên, nhưng hắn đã có thể cảm nhận được hơi ấm của Tiêu Chiến, dù cho nhắm mắt lại cũng nắm được hơi thở của anh.

Mỗi lần Tiêu Chiến nghĩ đến chuyện này đều muốn cười, thật thần kỳ.

Mùa hè năm ấy Tiêu Chiến không đi đâu, cả kỳ nghỉ đều làm chính sự. Ban ngày anh ở cửa tiệm lo công tác, xem số liệu làm mô hình viết luận văn, có vài bài được đăng lên tập san. Tối đến thì ở nhà dỗ dành thầy Vương ngủ, dịu dàng xoa xoa tấm lưng, nói mấy lời âu yếm sến sẩm, thầy Vương đã có thể ngủ cả đêm không thức giấc.

Cả mùa hè dính lấy nhau, đến không khí cũng mang theo vị ngọt ngào, lan đều trong từng nhịp thở.

Ngày hôm ấy như thường lệ Vương Nhất Bác ở cửa tiệm xăm hình cho người ta, Tiêu Chiến viết xong đi xuống tầng, vòng tới chỗ Vương Nhất Bác rót cho hắn cốc nước, Lục Tiểu Bắc ở đầu bên kia nói: "Anh Tiêu à cho em với."

Tiêu Chiến cũng rót một cốc nước đưa tới miệng cậu.

------

Trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc là sinh nhật tuổi ba mươi mốt của Tiêu Chiến. Đến hôm ấy anh đã thích Vương Nhất Bác được một năm rồi, ngẫm lại năm ngoái anh còn chán chường mua say trong quán bar, sau đó gặp được thầy Vương. Thầy Vương ngầu 100%, khí tức cường công đã chinh phục được thanh niên Tiêu Chiến đang mua say khi ấy.

Một năm trôi qua thật nhanh, nhưng một năm qua Tiêu Chiến thu hoạch được rất nhiều.

Hôm đó sinh nhật anh đưa Vương Nhất Bác về nhà, gặp lão Tiêu và bác sĩ Từ. Hai người vẫn như trước không hiểu rõ về nghề xăm, lại thêm khí chất của Vương Nhất Bác, lạnh lùng phát sợ, sau khi gặp còn lén lút nói với Tiêu Chiến: "Cảm thấy hai đứa không hợp nhau."

Tiêu Chiến cười an ủi họ: "Thực ra tính em ấy không như vẻ ngoài đâu, không lạnh lùng, rất ôn nhu, ấm áp."

Lão Tiêu và bác sĩ Từ vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, nhưng họ vẫn tôn trọng lựa chọn của Tiêu Chiến, cũng tin tưởng năng lực phán đoán của Tiêu Chiến, anh có thể chịu trách nhiệm cho cuộc đời của mình.

Cuối mùa thu đầu mùa đông, nhóm người kia cũng như năm ngoái, tìm một nơi để tụ tập. Lão Tào vẫn ngả ngớn tán tỉnh Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không thèm để ý tới anh ta, chỉ là có lúc thật sự thấy phiền liền cau mày quát anh ta "Câm miệng".

Năm ngoái lúc lên núi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác còn mỗi người một phòng, nhưng năm nay đã ở chung một phòng rồi.

Lúc chia phòng Tiêu Chiến còn cố ý trêu chọc Vương Nhất Bác, nói với Phương Hi: "Tôi một mình một phòng."

Lúc đó Vương Nhất Bác không nói gì, đợi đến khi Phương Hi chia phòng tới lượt hắn, hắn mới lạnh lùng nói: "Tôi ở cùng phòng với Tiêu Chiến."

Lão Tào "hừ" một tiếng, nói: "Tiêu Chiến không ở cùng phòng với ông đâu."

Vương Nhất Bác cầm tấm thẻ phòng Tiêu Chiến, mang túi đồ cất bước đi, vừa đi vừa nói: "Không thể, hai chúng tôi chung phòng."

Sang mùa đông cũng là đến sinh nhật của Vương Nhất Bác, sinh nhật của hắn rất dễ nhớ, là một ngày náo nhiệt. Hôm đó cả nhóm ầm ĩ đến tận khuya, họ chuốc rất nhiều rượu, nhưng hắn vẫn không say. San khi tan cuộc Tiêu Chiến không về nhà, kéo Vương Nhất Bác về cửa tiệm. Cả con đường tối mịt, đèn đường cũng đã tắt, chỉ có ngọn đèn le lói trong cửa tiệm của họ.

Vương Nhất Bác chuẩn bị từng ly từng tí, chuẩn bị máy móc, pha màu. Vương Nhất Bác từng nói so với những máy móc hiện đại các thợ xăm bây giờ hay dùng, hắn vẫn quen với máy xăm cuộn dây kiểu cũ, hắn nói đã dùng nhiều năm, quen tay rồi. Máy xăm cuộn dây so với máy mô tơ thì càng giống bút lông hơn.

Tiêu Chiến co một chân lên, gác lên đầu gối Vương Nhất Bác, cổ chân được Vương Nhất Bác nắm trong tay.

Anh ngồi ngay ngắn trên ghế xăm, sống lưng ưỡn thẳng. Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh thật sâu, thấp giọng nói: "Đau lắm đấy."

Tiêu Chiến thờ ơ cười: "Thầy Tiêu không sợ đau."

Vương Nhất Bác nắm cổ chân Tiêu Chiến, ngón cái nhẹ nhàng vuốt lên vết sẹo kia. Thực ra Vương Nhất Bác rất thích chỗ này, hắn yêu thích bất cứ vị trí nào trên cơ thể Tiêu Chiến, mỗi nơi mỗi chỗ đều đẹp đẽ hoàn mỹ. Trước đây hắn không nỡ xăm trên người Tiêu Chiến, sợ anh đau, sợ anh không còn đường lui.

Thế nhưng Tiêu Chiến xưa nay không biết sợ, anh dũng cảm chấp nhất như vậy, quyết chí tiến lên, hồn nhiên nhiệt tình.

Tiêu Chiến nở nụ cười với hắn, anh ngước cằm lên, mang theo sự kiêu ngạo tự tin vốn có: "Đến đi thầy Vương, làm theo ý em."

Anh muốn Vương Nhất Bác lưu lại thứ gì đó cho anh, giống như hình xăm "Hôm qua chết, hôm nay sinh" trên đùi hắn, đó là bằng chứng từng có người tồn tại trong cuộc sống của hắn, vì người này mà hắn muốn lột xác, muốn sống lại.

Trán Vương Nhất Bác rịn một lớp mồ hôi mỏng, Tiêu Chiến vươn tay lau giúp hắn. Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên nhìn anh thật sâu, sau đó điều chỉnh góc độ ghế xăm, điều chỉnh ánh đèn.

Trước giờ thầy Vương xăm hình không cần vẽ phác, bình thường vẽ phác thảo chỉ để cho khách nhìn. Hắn cầm máy xăm cuộn dây trong tay, hình ảnh đã được lên hoàn chỉnh trong đầu hắn, mỗi bức hình đều có một vị trí thích hợp nhất, hắn có thể để hình và da quyện vào nhau, để mỗi tác phẩm trở nên tự nhiên nhất, hoàn mỹ nhất.

Da Tiêu Chiến rất trắng, mắt cá chân anh gợi cảm đẹp đẽ như vậy, thực ra vết sẹo kia đã sớm nhạt màu, chẳng cần che đậy gì cả, chỉ cần tùy tiện vẽ lên một hình là cũng không thể nhìn thấy nữa. Vương Nhất Bác có cả trăm cách để khiến nơi này trở nên quyến rũ kinh diễm, những lúc không làm việc thầy Tiêu rất thích mặc quần short, hắn có thể làm một hình xăm đẹp nhất cho Tiêu Chiến.

Thế nhưng hắn không làm.

Vương Nhất Bác đã cầm máy xăm trên tay thì không dừng lại, từng mũi kim liên tiếp đâm vào da thịt, dù Tiêu Chiến đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn đau đến cắn răng. Mắt cá chân chỉ có một lớp da, là vị trí mỏng manh nhất khi xăm hình. Tiêu Chiến cắn môi, nhìn Vương Nhất Bác họa lên cổ chân anh không dừng lại.

Vương Nhất Bác cúi đầu nói: "Xăm hình rất đau, kim đâm vào thịt mang theo thuốc màu, sẽ lưu lại mãi mãi."

"Em biết anh đau, nhưng hình xăm không sợ đau, sợ đau thì đã không là hình xăm rồi. Bản thân đau đớn cũng là ý nghĩa của hình xăm."

Giọng hắn trầm thấp mà khàn khàn, nhưng rất ổn trọng, rất bình tĩnh. Hắn cầm bông nhẹ nhàng lau trên mắt cá chân Tiêu Chiến, sau đó lại di chuyển máy xăm, trong màn đêm tĩnh lặng, giọng hắn nương theo tiếng xăm rè rè, in dấu trường trường cửu cửu vào lòng Tiêu Chiến.

Đó là một người thợ thủ công, là một nhà nghệ thuật, đang đánh bóng tác phẩm vừa ý nhất trong tay mình, mỗi hoa văn trên da đều được xử lý tinh tế, hắn vừa đánh bóng vừa thủ thỉ, truyền linh hồn vào trong tác phẩm của mình.

"Em là một người thợ, từng làm hàng ngàn, hàng vạn bức hình, cũng đã từng gặp gỡ rất nhiều người như vậy, mỗi khi đâm kim xuống cơ thể họ trong lòng em đều buốt giá. Họ có đau hay không, có khó chịu hay không, em không cảm nhận được. Em vốn là một kẻ lương bạc như vậy."

"Xăm hình đau đớn nhường nào, em từng thể nghiệm hai lần. Một lần cho chính bản thân em, mỗi nét kim đều cố gắng in dấu, rót một con người mới vào thân thể mục nát của em, em muốn đối xử tốt với người ấy, giống như hình xăm sẽ ở lại trong cơ thể em mãi mãi. Đến tận khi em chết đi, đến khi da thịt mục nát."

"Một lần là anh. Giờ mỗi một đường kim nét bút ghim xuống em đều rất đau, lòng bàn tay em rịn mồ hôi."

Vương Nhất Bác lại lấy bông lau vị trí kia, động tác lưu loát mà dịu dàng. Trong đôi mắt hắn hàm chứa tình cảm sâu sắc, trang trọng mà thành kính với tác phẩm của mình.

"Em sinh ra đã mang trong mình tội nghiệt, anh là thiện, em là ác. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, mỗi một ngày sau này, anh đều ở bên em, đồng thời gánh chịu cuộc đời và số mệnh của em. Qua hôm nay em đã hai mươi bảy tuổi rồi, em hy vọng có thể bên anh năm mươi năm, sáu mươi năm nữa, giống như lời anh nói vậy, quãng đời còn lại của em đều có anh."

Lúc nói Vương Nhất Bác vẫn không dừng tay, bàn tay cầm máy xăm không ngừng di chuyển, vẫn vững vàng ổn trọng như vậy. Cuối cùng hắn đạp chân tắt máy, tiếng động cơ rè rè lắng lại.

Vương Nhất Bác xịt xà phòng lên cổ chân Tiêu Chiến, sau đó cầm một chiếc khăn sạch từ tốn lau đi.

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn nơi đó, cong môi nở nụ cười, ý cười đong đầy trong đáy mắt.

Đó là nét chữ lưu loát, tùy ý quen thuộc của Vương Nhất Bác, mỗi nét chữ nhỏ đều mang theo sự cuồng vọng nồng đậm. Không phức tạp, không hoa lệ, không tận lực.

-- Hắn xăm lên cổ chân Tiêu Chiến vẻn vẹn hai chữ "一生 - Trọn đời".

End
-------

Cảm ơn mọi người đã đọc. Hy vọng mọi người thích truyện mình chuyển. Tks all💛

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro