Không đề 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Hạ kết thúc bản nhạc bằng một tràng pháo tay đến không thể nồng nhiệt hơn. Buổi tiệc nào cũng luôn có những trò vui thú vị đến thế, mà Tiêu Chiến sớm nên biết rằng cậu trai này chưa bao giờ là giản đơn.

"Nghe nói hôm nay vinh dự mời được vị họa sĩ ẩn danh trẻ tuổi bấy lâu nay, lại còn là một phó viện trưởng viện phúc lợi trẻ khiến tôi đây ngưỡng mộ. Không biết hiện tại nên xưng hô như thế nào cho phải phép" An Hạ cầm mic hướng thẳng Tiêu Chiến đi đến.

Vương Nhất Bác hiếm hoi lộ ra biểu cảm cau mày nhìn về phía cậu. An Hạ không để ý đến anh, mỉm cười nói tiếp "Bút danh chỉ có một chữ "Cố" nhưng hình như ngài đây tên lại là một cái tên khác" cậu trai đẩy mic đến trước mặt Tiêu Chiến, vẫn giữ nụ cười trên môi không dứt.

"Cảm ơn mọi người đã quan tâm, gọi tôi Tiêu Chiến" y không nao núng, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh như lần đó cậu mở miệng giới thiệu về bản thân.

An Hạ vẫn biết cách chơi như vậy, biết đâu là điểm yếu cần đánh vào để nỗi đau một lần nữa được nhắc lại "Tiêu tiên sinh từ xa xôi đến đây, cũng không mấy khi có dịp, chẳng hay Tiêu tiên sinh có tiện giao lưu cùng mọi người đôi chút" nói đến đây cậu trai kéo dài giọng điệu "ví dụ như... đàn một bản dương cầm thì sao"

Mọi người lại nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác chỉ liếc mắt nhìn An Hạ chưa đầy hai giây tất cả đều chăm chú nhìn về phía y.

An Hạ đợi được điều mình mong muốn, cậu muốn Tiêu Chiến nhớ rõ, cho dù là ba năm trước hay ba năm sau, y vĩnh viễn không thể là một chùm sáng giữa vạn người. Cho dù hiện tại y là một họa sĩ nổi tiếng, thì đã sao, sự tự ti có thể giết chết đi nhiều thứ lắm. Ví như tình yêu, ví như một Tiêu Chiến.

Chỉ là cậu không ngờ, Tiêu Chiến không trả lời mọi người lại trực tiếp đi thẳng đến cây dương cầm, bình tĩnh ngồi xuống, đặt tay lên từng phím đàn. Chưa vội đánh, y chỉnh lại mic đã gắn sẵn trên cây dương cầm, cất giọng trầm ấm.

"Tôi Tiêu Chiến, không có tài cán gì, chỉ biết một vài bài cơ bản, là trước đây học vì một người. Đây không phải thế mạnh của tôi những từ tận đáy lòng, thay cho lời cảm ơn chân thành, gửi đến quý vị một bản nhạc chắp vá, mong quý vị không chê cười."

Tiêu Chiến hít một hơi dài, đặt tay lên từng phím đàn, hơi men còn phảng phất quanh thân y, cơn say vẫn chưa dứt, y hoàn toàn muốn mượn rượu thỏa lòng chính mình.

Từng ngón tay thon dài rải đều đều trên phím đàn, là một bản nhạc nước ngoài "Sorry – Madonna".

Vương Nhất Bác không nhấc nổi chân, ngồi đó nhìn theo bóng dáng chàng trai cao gầy, mỗi ngón tay lướt qua nhã ra từng âm thanh nhịp nhàng. Trong ký ức của anh, Tiêu Chiến chưa bao giờ là một người biết đánh đàn.

Vương Nhất Bác không nhớ từ bao giờ chàng niên thiếu mồ côi kia lại trở thành chiếc đuôi của mình. Suốt ngày hô to học trưởng ở bất cứ nơi nào thấy anh ở trường học, Nhìn có chút ngốc nghếch, đôi mắt luôn chứa đựng ánh sáng như hắt lên mặt hồ sóng sánh giữa trưa hè.

Chàng trai có nụ cười luôn trên môi, khi cười sẽ híp mắt và nốt ruồi đen sẽ di chuyển lên xuống theo khuôn miệng và má lúm đồng tiền sẽ luống xuống tạo thành một chiếc hố sâu.

Sau khi lên đại học không còn chiếc đuôi lẽo đẽo theo sau, Vương Nhất Bác mới nhận ra bản thân đã khắc họa được gương mặt của chàng niên thiếu trong tâm trí đến từng chi tiết nhỏ giữa hàng nghìn gương mặt lướt qua cuộc đời mình.

Chàng thiếu niên sẽ an tĩnh ngồi cạnh anh trong thư viện học bài, sẽ luôn hỏi anh vô vàn câu hỏi công thức toán học. Luôn nỗ lực đứng đầu top, luôn là chủ nhân của các suất học bổng toàn phần.

Đều đặn mỗi buổi chiều sẽ ôm theo sổ vẽ tranh đợi anh trên sân bóng rổ. Sẽ lặng lẽ lắng nghe các câu chuyện xoay quanh anh mà chưa một lần bình luận. Sẽ không bao giờ hỏi anh vì sao từ chối cô gái nọ hay không đồng ý cô gái kia.

Y yên lặng lùi về vài thước cách xa anh mỗi khi có ai đó đến trước mặt anh tỏ tình, sau đó sẽ lại híp mắt theo sau anh ăn bánh ngọt nhỏ cười ngây ngô. Chàng trai đơn thuần nhưng luôn biết bản thân cần làm gì.

Anh hiểu, sự biết điều hiểu chuyện của y không đơn giản hay tự nhiên mà có, chàng thiếu niên lớn lên từ sự thiếu thốn lại nỗ lực không ngừng nghỉ, mang theo chân tâm tươi sáng một đường tiến lên. Vì thế anh không bài xích y, ánh mắt đơn thuần mãn nguyện mà ngập tràn hạnh phúc khi được anh mang cho chiếc bánh nhỏ, chỉ nhiêu đó thôi đủ để anh biết người này có thể yên lặng theo sau anh.

Lần sinh nhật năm đầu tiên khi lên đại học, Tiêu Chiến đỏ mặt vì say, tươi tắn lại dứt khoát bày tỏ muốn bên cạnh anh.

Y biết rõ xung quanh anh nhiều gai nhọn đến thế mà lại tình nguyện muốn từ theo sau bước lên một bước đứng cạnh anh đi cùng.

Vương Nhất Bác không thiếu một người nguyện ý cùng anh dẫu cho chỉ vài bước chân, nhưng chàng trai này vốn dĩ vẫn giữ vẹn nguyên sự đơn thuần, anh muốn biết sự tàn khốc và cám dỗ của xã hội có khiến chân tâm y thay đổi hay đủ mạnh để khiến y bộc lộ tâm tính.

Anh không nói đồng ý hay yêu y. Anh im lặng là âm thầm chấp nhận cho phép.

Năm thứ nhất hai người bên nhau, vẫn không có gì quá khác biệt so với thời học sinh, Tiêu Chiến là chàng trai hoạt bát đáng yêu, vừa vào trường liền có danh tiếng, hòa đồng lại năng nổ, được rất nhiều người theo đuổi.

Thế nhưng lần nào cũng ngại ngùng từ chối chỉ nói đã có người trong lòng.

Y ham học và dành thời gian làm thêm, sẽ chủ động nhắn cho anh những mẫu tin hỏi han và kể lể những chuyện vặt vãnh, mặc kệ anh có trả lời hay không. Thế nhưng sẽ không bao giờ chủ động gọi cho anh, trước khi gọi đều sẽ nhắn một tin "em có thể gọi cho anh không" sau khi nhận được một chữ "ừm" liền gọi sang.

Vương Nhất Bác cho rằng y không cần phải xét nét đến thế, anh cũng không phải hoàng thượng mà sợ xử trảm mặc dù anh luôn quen với sự kính nể của nhiều người. Thế nhưng đối với loại hành động này từ y, anh cảm thấy mâu thuẫn.

Trong vòng quan hệ của chính mình, ai sẽ có đủ can đảm từ chối lời mời ngồi ăn ở một nhà hàng sang trọng cùng với anh. Chỉ có Tiêu Chiến. Chàng thiếu niên từ chối mọi lời mời đến nơi hào nhoáng dù luôn miệng nói muốn cùng anh sánh đôi sao cho thật xứng đáng.

Tieu Chiến thích những hàng quán bình dân, y nói rằng điều này thật gần gũi. Y thích ôm cốc trà sữa ngồi ở dưới tán cây tỉ tê kể chuyện cho anh nghe, dù anh chẳng mấy lần đáp trả.

Tháng lương đầu tiên y làm thêm nhận được, đã dùng hơn phân nửa mùa về thật nhiều cuộn len, sau đó dành hết gần ba tháng trời để hoàn thành chiếc khăn choàng đầu tiên. Thế nhưng lần đó y ngại ngùng xấu hổ bảo "quá xấu rồi" sau đó lại giữ lấy tự mình mang.

Vương Nhất Bác không cảm thấy quá hứng thú nhưng kỳ thực lại chưa bao giờ cảm thấy chán trong suốt hai năm đầu bên nhau. Tiêu Chiến hiểu rõ tính anh vậy nên sẽ không bao giờ gây ra rắc rối gì, ngoan ngoãn bên cạnh một cách lặng thầm.

Người đến bên cạnh anh đều nhân lúc anh vui vẻ mà lấy đi một chút tiền, cầm thẻ mà anh đưa, vội vàng chọn mấy bộ đồ đắt tiền. Sẽ nũng nịu đòi quà, rồi hờn dỗi trách móc.

Tiêu Chiến lại luôn dành trả tiền cho hai bát mì ở lề đường, Vương Nhất Bác cho rằng chẳng qua chỉ là y biết cách kiềm chế chính mình.

Năm thứ hai bên nhau, Vương Nhất Bác bị ngộ độc vì thức ăn bình dân dọa Tiêu Chiến một trận hết hồn, từ lần đó trở đi y liền mua đồ về nấu cho anh ăn. Kiên quyết nói không với nhà hàng sang trọng.

Vương Nhất Bác nhìn dáng vẻ đeo tạp dề đến bận luôn tay luôn chân của y trong bếp mà bất giác bật cười. Y trông đáng yêu như một chú thỏ, cứ thoăn thoắt không thôi. Y tỉ mỉ bày trí cho món ăn trông thật đẹp đẽ, sau đó nói với anh rằng đây là thức ăn năm sao hiệu Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác mỗi tuần đều ăn một lần, quen khẩu vị anh nấu, sau này Tiêu Chiến vì bận rộn quá nhiều, có đôi khi hai ba tháng chưa gặp nhau, anh cũng không cách nào mở miệng bày tỏ.

Có đôi lần anh ngỏ lời đề nghị y chuyển sang ở cùng, nhưng y luôn khéo léo từ chối đi. Trong mắt Vương Nhất Bác đây là một hành động khôn khéo, biết giữ cho mình đường lui, y chẳng qua cũng không thật sự cần anh nhiều đến thế. Suy cho cùng nếu là một người biết nhẫn nhịn, điều cuối cùng nhận lại sẽ xứng đáng hơn bội phần.

Vào một buổi chiều cuối tuần nào đó, Vương Nhất Bác bận việc về trễ liền nhìn thấy Tiêu Chiến ngủ gật trước cửa căn hộ, thiếu niên ngủ đến ngon giấc, Vương Nhất Bác không tự chủ mà mềm lòng, ôm y mang vào phòng, vì thế anh đưa y chìa khóa và mật khẩu nhà.

Thế nhưng vẫn như những cuộc gọi, Tiêu Chiến luôn thông báo trước mỗi khi đến tìm anh. Giống như một khách hàng đối tác, sẽ đặt lịch trước mỗi cuộc hẹn. Vương Nhất Bác cũng chưa bao giờ hỏi anh vì sao.

Năm thứ ba bên nhau, anh bận rộn thực tập và đồ án tốt nghiệp, Tiêu Chiến nhận thêm việc làm thêm, thời gian gặp nhau có thể tính bằng năm, năm đó bọn họ gặp nhau được tổng cộng chưa đến mười lần. Vương Nhất Bác cho rằng thời gian bộc lộ bản chất của một con người đối với thứ tình cảm hoặc một mục tiêu nào đó khi đạt được vừa chưa đạt được có lẽ có thời hạn là ba năm.

Năm thứ tư bên nhau, Vương Nhất Bác miệt mài từ một nhân viên chứng minh năng lực để ngồi vào chiếc ghế trưởng phòng. Vào sinh nhật của Tiêu Chiến, y nấu một mâm cơm đầy ắp, nói rằng đợi anh về.

Vương Nhất Bác từ chối tất cả mọi lời mời, bỏ qua mọi cuộc vui, cũng không đến Vương gia mà quay trở về nhà. Mâm cơm này, anh đợi đã gần một năm nay mới lại được ăn.

Anh chưa từng thấy Tiêu Chiến uống rượu, nên không ngờ y sẽ trở nên đáng yêu và quyến rũ đến như vậy. Dưới nến thơm vàng nhạt, mùi hoa nhài lan tỏa trong không gian, Tiêu Chiến nâng lên lại hạ xuống mi mắt, ánh sáng đọng lại như một dải ngân hà chói lọi, soi thẳng vào tim anh.

Vương Nhất Bác chưa từng thấy bản thân mình nâng một cổ dục vọng mãnh liệt đến vậy. Những người đi qua đời anh, muốn leo đến bên cạnh lại phải dùng bằng tất cả chiêu trò mình có cũng chỉ có thể đổi lấy một lần từ phục vụ. Ngay khi được cho phép, anh sẽ chỉ ngồi đó như một vị vua, ngửa cổ nhắm mắt để bọn họ run rẩy, lúng túng kéo xuống từng thứ đồ trên người anh.

Rồi lại bị ánh mắt như chế giễu, như nhìn một món hàng từ anh dán lên, bọn họ sẽ chậm rãi dùng đôi ngón tay thon dài, cầm lấy thứ đồ nóng hổi không ngừng lên xuống. Đê hèn hơn sẽ quỳ xuống chân anh, há miệng ngậm lấy tận lực phục vụ.

Vương Nhất Bác chọn lựa rất kỹ càng, anh thích đồ sạch sẽ, mà những người trườn đến vây lấy anh không một ai là không vụ lợi, chút nhan sắc dao kéo, đôi bộ ngực đẫy đà hay đường cong quyến rũ không mấy khi khiến anh nổi lên dục vọng.

Anh xem họ như món hàng, bởi vì trong mắt anh họ muốn đem thân mình trao đổi mà thôi.

Trong suốt mấy ba năm bên nhau, Tiêu Chiến luôn là một dáng vẻ thuần khiết đến độ anh tin tưởng rằng y chính là một thiếu niên trong trắng như tuyết, không chút dục vọng.

Mà hiện tại, trong hơi men, Tiêu Chiến ôm hay má của mình, chống tay lên bàn mơ màng nhìn anh "Vương Nhất Bác, điều em sợ nhất là nghe giọng của một ai khác từ đầu dây bên kia điện thoại của anh. Vậy nên em sẽ luôn đợi anh cho phép"

Vương Nhất Bác lặng người trong vài giây, Tiêu Chiến đã không thể ngồi thẳng lưng được nữa, anh đứng dậy vòng qua bàn ôm y vào lòng, để yên cho y tựa vào người.

Tiêu Chiến rúc vào lòng anh, giọng điệu mềm mại lại nói tiếp "Em cũng sẽ luôn thông báo cho anh mỗi khi đến đây, là bởi vì điều lo sự thứ hai, em sợ nhìn thấy người mở cửa không phải là anh"

Tiêu Chiến say rồi, đem một phần lòng mình nói ra mà gần như moi cả tâm can. Bởi hai điều đó đã trở thành một nỗi sợ thường trực suốt bao năm qua. Vương Nhất Bác cho rằng y cũng như bao người, đến bên anh đợi một quyền lợi để đánh đổi. Chỉ là y khôn khéo hơn nên anh sẽ ưu ái chơi một trò chơi khác cùng y mà thôi.

Niềm tin trong anh đối với vạn sự trong cuộc sống này đều như nhau, chỉ là ba phần nổi, bảy phần chìm kia là sân chơi của chính anh.

Thế nhưng Tiêu Chiến cư nhiên, trở thành bảy phần chìm mà anh phải giải bằng được đáp án. Anh muốn chạm đến giới hạn của y, muốn nhìn thấy dưới lớp băng đẹp đẽ kia, y sẽ bộc lộ một con người thú vị như thế nào.

Cao cấp hay tầm thường.

Vương Nhất Bác không khống chế dục vọng, lần đầu tiên đem người đè dưới thân, tự mình chủ động hôn lên. Khoảnh khắc chạm vào làn da mềm mại ửng hồng dưới lớp vải quần áo cũ sờn, Vương Nhất Bác đắm chìm không thể kiểm soát.

Rơi vào một chiếc hôn ngọt, Tiêu Chiến vụng về đáp trả, sự thôi thúc của bản năng khiến anh trở nên điên cuồng phóng thích dục vọng. Vương Nhất Bác trải qua xúc cảm mới mẻ hơn bao giờ hết, từ ôn nhu đến vội vàng, mạnh mẽ đâm vào, đem người dưới thân ăn sạch một mảnh hồn.

Năm thứ năm bên nhau, Tiêu Chiến đã tốt nghiệp, dọn ra khỏi KTX sau đó tự tìm cho mình một căn phòng nhỏ, y rất thích ban công vậy nên nơi y ở luôn ngập tràn ánh sáng. Vương Nhất Bác sẽ chủ động tìm y mà không cần phải gọi trước, y luôn ở đó, bất cứ lúc nào anh đến y đều chào đón.

Tiêu Chiến đắm mình trong mỗi bức tranh, sự xinh đẹp khi y chăm chú làm điều mình thích giống như một ngôi sao tĩnh lặng đang tỏa sáng trên bầu trời đêm.

Vương Nhất Bác thường xuyên không kiểm soát được mình, mọi chuyện bắt đầu từ việc anh ngồi trên sofa trong căn phòng nhỏ làm việc, Tiêu Chiến ngồi trên nền nhà gần cánh cửa ban công vẽ tranh, sau đó sẽ luôn kết thúc bằng việc Tiêu Chiến bị anh kéo lên giường làm đến đầu óc mụ mụi, chân tay mềm nhũn, đôi mắt ướt át phiến hồng vùi đầu vào cổ anh hít thở.

Đương nhiên sau mỗi lần như thế y đều không cho anh cơ hội giúp mình tắm rửa. Vương Nhất Bác trong nhiều khoảnh khắc có cảm giác bản thân mình mới là người mua vui.

Tiêu Chiến vẫn luôn rất bận rộn, vào một ngày nào đó giữa thu, Vương Nhất Bác qua đêm tại nhà của y, sáng hôm sau trước khi rời đi, y nhét vào tay anh một hộp cơm trưa. Vương Nhất Bác không nói gì, trưa hôm đó anh từ chối lời mời của khách hàng, ngồi trên xe vội vã ăn hết hộp cơm do y làm.

Một tuần liền sau đó đều đặn Tiêu Chiến sẽ đưa cơm trưa cho tài xế mang đến. Thế nhưng sau đó lại đột ngột dừng lại. Anh không hỏi, y không nhắc đến, chuyện này không ai mở lời.

Vương Nhất Bác cho rằng y cũng thật biết chơi, một trong những cách giữ chân một người đàn ông, có lẽ là con đường đi qua dạ dày, là lạt mềm buộc chặt, là sự ẩn nhẫn đúng thời điểm, y thành công dấy lên bên trong Vương Nhất Bác sự khó chịu không diễn thành lời.

Một ngày giữa mùa đông, tuyết phủ đường trắng xóa, Vương Nhất Bác lười biếng nhắm mắt sau cuộc họp với khách hàng, trước khi xe vào bãi anh thấy thư ký vứt hộp thức ăn vào thùng rác cạnh tòa nhà. Anh cau mày lẳng lặng nhìn.

Tài xế lái xe là người đã theo anh từ khi chỉ là một cậu bé 8 tuổi, chú Trần là người khiến anh ưng ý nhất, làm cho Vương gia, chú tự khắc biết bản thân lúc nào nên mở miệng, lúc nào nên lên tiếng. Chỉ là đứa trẻ Tiêu Chiến này, khiến chú yêu thích và cảm mến, sạch sẽ đơn thuần, cả người chỉ toát lên một vẻ nghị lực.

Vì cái gì mà chấp nhận bên cạnh Vương Nhất Bác, nếu không phải là yêu, chú thực sự không tìm ra đáp án nào khác.

Mà Vương thiếu gia này, rõ ràng đối với y khác biệt, có lẽ chính anh còn không biết nhưng người sớm ngày kề cận anh lại hơn anh cả một giáp, sớm có thể nhìn ra chút tâm tư trong vô thức của Vương Nhất Bác. Chỉ là cho dù như thế chú cũng không thể nào hiểu được, vì dù sao người lớn lên từ nhung lụa sẽ luôn biết cách sống sao cho tấm lụa đó luôn trên người mình. Còn tình yêu, có thể rất khó nói.

Nhưng sau gần hai tháng trời nhìn từng hộp cơm mình nhận từ tay thiếu niên đơn thuần bị vứt vào thùng rác, chú vẫn chua xót cất lời "Tiểu Chiến làm cơm không ngon sao?"

Vương Nhất Bác trầm tư vài giây mới cất giọng trầm đục "Là của em ấy làm"

Chú Trần ngờ vực "Cháu không biết à, thư ký không nói với cháu sao, chẳng phải tuần đầu tiên cháu đều ăn ngon miệng lắm sao"

Nhìn bộ dạng này chú Trần hiểu, có lẽ cô thư ký kia trước mặt thì không bộc lộ cảm xúc hay tâm ý gì, sau lưng lại sớm không nhẫn nhịn được nữa rồi. Vương Nhất Bác sẽ không để người có bất cứ tâm tư tình cảm nào đối với anh ở bên cạnh trong công việc.

Chú Trần hiếm khi tọc mạch chuyện của anh, nhưng hôm nay lại có ý muốn làm một người nhiều chuyện "Ở yên đây nghỉ ngơi một lát đi, đừng vội lên, cái gì cần thấy sẽ thấy"

Vương Nhất Bác im lặng thay cho lời đồng ý, anh biết Chú Trần đã mở miệng nhất định là điều cần phải biết, cũng nhìn ra chú Trần đối với Tiêu Chiến chính là có cảm mến. Kỳ thực chàng thanh niên nghị lực như Tiêu Chiến không ai là không thích.

Hơn nữa tiếng sau, qua ô cửa xe anh nhìn thấy Tiêu Chiến mang theo một túi rác nhỏ, vứt rác vào đúng thùng có hộp cơm trưa, y chưa vội rời đi, cứ đứng đó nhìn nó một hồi lâu.

Vương Nhất Bác không biết y rời đi lúc mấy giờ, bởi vì thời khắc nhìn thấy y đứng đó, anh cũng bất động nhìn theo đúng bằng ấy thời gian.

Liên tiếp sau đó hai tuần liền, y vẫn như chưa có việc gì xảy ra, vẫn đưa cơm, vẫn đến đó nhìn hộp cơm trong thùng rác, vẫn đi về và chưa một lần hỏi anh vì sao. Vương Nhất Bác vẫn thế, giống như cái gì cũng không biết hoặc là để mọi chuyện diễn ra như vốn dĩ nó cần diễn ra.

Vào một ngày đầu tháng mười hai, anh dẫn y đến một buổi tiệc, lần đầu tiên nhìn thấy y mang tây trang là do chính tay anh chọn, Tiêu Chiến đứng an tĩnh giữa biển người vẫn khiến Vương Nhất Bác không tự chủ nhiều lần quay đầu, chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy y.

Y sạch sẽ và thuần khiết giữa trăm người luôn mang trên mình đầy gai đâm. Vương Nhất Bác đã không còn có đủ kiên nhẫn chờ đợi ngày y tự mình hiện thân, sự đơn thuần đẹp đẽ nào có trong thế giới của anh.

Lớn lên từ vọng tộc, thế thái vạn sự trong mắt anh chỉ như chuyện của người qua đường. Anh không thiết tha hay để tâm, thế nhưng giờ phút này đứng đây, giữa biển người Vương Nhất Bác không cam lòng bản thân miệng nói chuyện với người khác nhưng tâm trí hướng về y.

Anh không thể bị khuất phục bởi một sự thuần khiết đến hoang đường như thế. Cơn thịnh nộ trong lòng bỗng chốc như sóng cuộc, bản chất của y, tâm tính của y, được phép ẩn trước vạn người, thế nhưng là sân chơi của anh, y kiên nhẫn bao lâu nay không chán. Vương Nhất Bác bị khối cảm xúc trong người hòa lẫn với hơi men đến khó chịu.

Thế nên ngay khi tiếng dương cầm kia cất lên như một cọng rơm cứu mạng, giữa những dằn xé từ nội tâm mãnh liệt, anh cương quyết quay đầu hướng về phía ánh đèn. Từng giai điệu vang lên khiến anh dần bình tĩnh trở lại. Ngay khi ánh mắt của gã trai kia chạm vào anh, ngay lập tức Vương Nhất Bác sân chơi của anh sẽ tiếp tục như thế nào.

Vương Nhất Bác không cần tốn thời gian mời, cậu trai kia đã tự mình đến, không thể phủ nhận Hạ An là chàng trai khôn ngoan hơn bất cứ cô gái nào. Sẽ chỉ nói những điều anh muốn nghe, sẽ không chủ động nói chuyện, hết thảy đều là một người biết điều, giống Tiêu Chiến.

Thế nhưng điều khác biệt duy nhất, Hạ An sẽ nũng nịu, sẽ đòi quà, sẽ hờn dỗi và sẽ cực kỳ chủ động sà vào lòng anh. Đương nhiên, gã trai chỉ có thể tự mình chủ động hầu hạ, Vương Nhất Bác một ngón tay cũng không đụng.

Tiêu Chiến chỉ là một chàng trai lớn lên trong cô nhi, quần áo trên người cũ đến sờn vải, thế nhưng đặt cạnh một Hạ An được cưng chiều như công tử nhỏ lại khiến anh thập phần thấy rằng Tiêu Chiến là trời sinh cốt cách thanh đạm, khí chất diễm lệ, lụa sẽ đẹp vì người.

Vương Nhất Bác mỗi lần cùng Hạ An ở một chỗ sẽ cố ý gọi điện cho y, dăm ba câu hỏi han bình thường nhưng anh chắc rằng, y đã nghe được tiếng dương cầm. Nếu không sẽ rất vô nghĩa cho những lần anh ẩn ý khen tiếng dương cầm trong đêm tiệc kia rất hay.

Đêm giao thừa, Vương Nhất Bác dùng bữa tối ở Vương gia trong lòng bỗng muốn cùng y đón năm mới. Bao năm này, chưa lần nào y ngỏ lời muốn anh cùng mình trải qua năm mới, y sẽ ăn sủi cảo chứ, sẽ ngắm pháo hoa chứ, sẽ ước muốn cùng anh trai qua 10 tiếng đếm ngược chứ.

Tiêu Chiến chưa từng mở lời.

Vương Nhất Bác bức bối uống rượu, Hạ An liên tục đàn gần mười bản nhạc cuối cùng nũng nịu sà vào lòng nói đau tay, muốn anh vuốt tay cho mình. Chắc là gã điên rồi, Vương Nhất Bác đời nào làm thế, chỉ là hôm nay anh uống quá mức nhiều, gả cho rằng có thể tăng cơ hội đổi lấy một lần khác biệt.

Vương Nhất Bác hiêm hoi đè một người dưới thân, lúc môi sắp chạm môi thì thầm gọi một tiếng "Tiêu Chiến", gọi xong lại đột ngột buông gã ra, đứng dậy đi mất.

Vẫn là ngập tràn một đầu hình ảnh Tiêu Chiến, đêm đó anh vừa đến nhà y, liền lao vào y điên cuồng. Vì cái gì y lại không gọi cho anh, vì cái gì y không cần anh cùng đón giao thừa, vì cái gì bản thân mình lại mất đi lý trí vì y.

Vương Nhất Bác cao cao tại thượng, trút xuống người y như vũ bão, không ngừng đâm mạnh, không ngừng ra vào. Khi pháo hoa ngoài kia nở rộ, khi hay người bọn họ đồng lúc đạt cao trào, không ai hay Vương Nhất Bác lặng lẽ rơi xuống một giọt nước mắt.

Tiêu Chiến cầm trên tay hộp quà, mồng 4 Tết năm nay trùng hợp là ngày lễ tình nhân. Sau đêm cuồng nhiệt kia, đã ba ngày rồi họ chưa gặp nhau. Tiêu Chiến chưa bao giờ đòi hỏi anh trong những ngày lễ, thế nhưng đứng trước sự cảm nhận nhạt dần, y muốn một lần thực hiện điều mình chưa bao giờ làm. Gọi cho anh mà không báo trước, sẽ nói nhớ anh muốn ngay lập tức được nhiều thấy anh, nếu anh sau đó có thể xuất hiện trước mặt mình, món quà này y tình nguyện tặng đi rồi, y đã chuẩn bị thật lâu trước đó.

Sự đánh cược do dự trong sau những phút rồi rắm, Tiêu Chiến cuối cùng gọi đi một cuộc gọi, sau ba hồi chuông vang, đầu dây bên kia là giọng một chàng trai xa lạ.

Vương Nhất Bác có một nguyên tắc, anh ghét nhất bất cứ ai động vào đồ của mình khi chưa có sự cho phép, vì vậy khi giọng cậu trai nhẹ nhàng vang lên, Tiêu Chiến biết lần đánh cược này sớm đã có kết quả.

Y không lên tiếng, đầu dây bên kia cũng kiên nhẫn đợi chờ, tiếng dương cầm vẫn cứ thế du dương, đôi ba giọng nói mơ hồ lạc vào nhưng y sớm đã không còn nghe được gì nữa, cái gì cũng không thể nói, cái gì cũng không muốn hỏi.

Tắt đi thôi, tắt đi sự đợi mong mỏi mòn, tắt đi những âm thanh đơn đau, tắt đi thứ ánh sáng yếu ớt chiếu mãi vẫn không đủ để rọi đoạn đường y đi.

Vương Nhất Bác rõ ràng do dự trong chốc lát, sân chơi này vẫn là của anh, sự hiếu thắng hiếm hoi bộc lộ, anh gật đầu cho phép Hạ An nghe máy, đầu dây bên kia là một chuỗi im lặng.

Vương Nhất Bác chính mình cũng không ngờ, sự im lặng đó kéo dài đến tận ba năm.

Tiêu Chiến đi rồi.

--

Tiêu Chiến kết thúc bản nhạc đầu tiên khi kháng phòng chưa kịp vỗ tay, ngay giây thứ hai lại tiếp tục vang lên từng giai điệu, lần này đi kèm là giọng ca của anh cũng cất lên "let me down slowly"

Kháng phòng đột ngột im lặng, giọng hát này vì sao lại da diết đến thế, câu từ này vì sao lại não lòng đến vậy.

Tiêu Chiến nhắm mắt, ngón tay thành thục lướt nhẹ trên mặt đàn, y nhẹ nhàng buông từ lời từng chữ

Could you find a way to let me down slowly?

A Little sympathy, I hope you can show me

if you wanna go then I'LL be so lonely

if you're leavin'. baby. Let me down slowly

dis night is cold in the kingdom

i can feel you fade away

from the kitchen to the bathroom sink and

your steps keep me awake

don't cut me down throw me out

leave me here to waste

I once was a man with dignity and grace

now i'm alippin' through the cracks of your cold embrace

Nhìn qua một lượt giống như chuyện của mười năm qua chỉ như vừa trôi qua trong một cái chớp mắt. Ngày y biết anh, đem lòng yêu thích với trái tim đơn giản thuần khiết, âm thầm đơn phương anh suốt ba năm trời, chỉ bên cạnh nhặt nhạnh từng tâm tư và cố gắng dùng tâm hồn của trẻ bị bỏ rơi để nhìn về phía anh.

Ngày anh đồng ý để y bên cạnh, anh không nói y là cái gì của anh, y cũng không cần, chỉ cần được ở cạnh Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến ngay cả mảnh hồn cũng đã chuẩn bị sẽ không nguyên vẹn.

Y chưa từng hỏi anh vì sao đồng ý người nọ, vì sao lại từ chối người kia. Những năm tháng trung học, khi còn là cậu học sinh lẽo đẽo theo anh gọi học trưởng, y có thể hiểu được, trong mắt của Vương Nhất Bác, thứ tình cảm anh cho đi chính là một loại đặc ân.

Bọn họ tự mình tìm đến anh anh cầu anh gieo cho tình thương, hàng ngày có vô số cô gái chàng trai nguyện ý ngã vào lòng anh vì thật nhiều lý do. Trong thế giới của người có tiền, thật nhiều tiền và quyền bọn họ dây dưa vài ba người rồi rời xa là chuyện không có gì không thể bình thường hơn. Bất cứ một ai đến bên cạnh họ đều mang theo một mục đích nào đó, đạt được rồi sẽ rời đi hoặc không đạt được thì rời đi.

Tiêu Chiến từ những năm trung học dẫu cho âm thầm nhưng y đủ thông minh để hiểu, trái tim của chàng thiếu gia sống lên từ nhung lụa đã sớm chai sần cảm xúc và không cò phân biệt nỗi đâu là tình yêu. Sự đề phòng phát ra từ tận xương máu.

Không một ai có thể hiểu được anh hơn ngoài y. Y lớn lên phải tự mình tìm cách lo lắng cho chính mình, mỗi một bước đi, một một hành động đều dựa vào sự nỗ lực mà tự mình màu giữa cho mình nghị lực để đứng thẳng lưng với người, với đời.

Một chàng trai lớn lên từ cô nhi viện, nhận tình thương và sự bố thí của thiên hạ cùng hàng vạn lời gièm pha chế giễu, dám chắc rằng không có mấy người thấu rõ lòng y rằng tất thảy thói đời y đều có thể suy xét kỹ càng, nhìn một phát liền nhìn thấu đến tận tâm can.

Ăn cơm và lớn lên từ tình thương của thiên hạ, y đã tôi luyện được cho mình những bình đạm vốn có từ tận đáy lòng.

Nói một cách khác, y và anh khác nhau nhưng lại hoàn toàn giống nhau.

Một kẻ muốn lớn lên phải vây quanh muôn người. Một người lại vì được muôn người vây quanh mà lớn lên.

Cho dù là ở trên đỉnh nhìn xuống hay dưới đáy nhìn lên, bọn họ đều sẽ tầng tầng lớp lớp nhìn thấy muôn vẻ của xã hội và lòng người. Chỉ là bọn họ chọn đối diện với xã hội này ở hai thái cực khác nhau.

Tiêu Chiến chọn sự lạc quan tích cực, đem vạn sự của thiên hạ bỏ về sau. Vương Nhất Bác lại đem thói đời của thiên hạ để lên trước mắt nhàn nhã xem họ diễn kịch rồi lướt qua. Đem mặt tươi đẹp bỏ về phía sau, bao gồm cả tấm chân tình bé nhỏ của chính y.

Vương Nhất Bác có điều gì khiến y cam tâm tình nguyện, y không trả lời được. Có lẽ tình yêu của đứa trẻ lớn lên ở cô nhi viện thật khó để giải đáp, y đã hàng nghìn lần tự hỏi chính mình, một nghìn lần đều nhận về câu trả lời "Chỉ đơn giản vì đó là Vương Nhất Bác"

Y lại cam tâm tình nguyện.

Tiêu Chiến yêu Vương Nhất Bác, từ đơn giản mãn nguyện đến chiếm hữu điên cuồng, nhưng tất thảy những điều đó chỉ có thể gào thét trong nỗi lòng của mình. Thứ tình yêu trong sáng thuần khiết của những năm đầu bên nhau là y tận lực kiềm nén mà giữ gìn.

Có lẽ con người khi yêu đều như thế, đều ngu ngốc cho rằng chúng ta sẽ thay đổi được người mình yêu. Chúng ta luôn ảo tưởng vị trí của bản thân trong lòng đối phương là rất quan trọng vậy nên mới kỳ vọng sức nặng của mình đủ để khiến đối phương vì mình mà nhìn lại.

Tiêu Chiến của nhiều năm trước mang một thân đầy tích cực, cho rằng sự ngoại lệ sẽ khiến y có đủ bản lĩnh làm trái tim chàng thiếu gia rung động. Rằng qua đi những vui chơi vội vã, anh có thể nhìn thấy được sự chân thành đầy nghị lực của y.

Thế nhưng y quên rồi, sống trong nghị lực lâu quá y dường như quên rằng y là đứa trẻ từ lúc sinh ra đã không có ai cần. Y vụng trộm một cuộc sống thuận lợi từ tình thương của thiên hạ, lại tự cho rằng mình thuần khiết như tuyết đầu mùa cần được nâng niu.

Y yêu Vương Nhất Bác từ sự lạc quan đơn thuần đến trở thành sức mạnh để trở nên rực rỡ dương quan, sau đó lại vì tình yêu mà lo sợ được mất, mà mỗi giây trôi qua y không còn đủ tự tin để cảm nhận được tình cảm nơi anh dành cho mình là đường hai chiều. Y cứ thế một chiều đơn phương tự mình đi qua muôn vàn cung bậc cảm xúc.

Không dám nghĩ anh vì ai lăn giường, không dám đoán anh vì ai ôm ấp, không dám lên tiếng anh vì ai mà ôn nhu. Tình yêu vốn là nguồn động lực lớn nhất của y cứ thế biến thành sự tự ti đến mỏi mệt và hèn mọn.

Chính An Hạ đã dành cho y những lời thức tỉnh sau cùng. Hôm đó tại bữa tiệc, y nhìn thấy rõ sự tỏa sáng rực rỡ của An Hạ, ánh mắt của anh đã nói lên tất cả.

Mà y khi đứng đó giữa biển người xa lạ, lại không một ai đặt y vào mắt, y nhìn rõ chất liệu khoát lên cả hai người, y không thể hòa tan trong gam màu của anh, của những người xung quanh anh.

Sự hèn mọn đáng xấu hổ khiến anh trong một giây liền phân biệt rõ ràng anh và y là hai thế giới hoàn toàn không thể kết hợp. Chỉ là y đã cố chấp liều mình đến khi mảnh hồn tàn thoi thóp vẫn không chịu thừa nhận.

Giống như bức tranh của y mang đến, mặc dù được gói ghém trong một chiếc hộp đắt tiền, song chủ nhân của bữa tiệc chưa một lần liếc mắt đến, đem nó đặt trong đống quà liền trở thành một chiếc hộp bình thường hơn cả chữ đơn giản.

Bức tranh đó y vẽ liên tục 24h để kịp làm quà, thế nhưng nó không có cơ hội để xuất hiện trước mặt nhiều người, không cho y cơ hội đứng trên đó nói lên cái hay ho của sự trừu tượng. Bởi lẽ y nào có phải là một ai quan trọng đến thế.

Hiện thực tàn khốc đến vậy, dù cho có lạc quan sống hơn hai mươi mấy năm trời, y một con người của nghệ thuật, của sự mơ mộng đã đến lúc bước chân ra khỏi bức tranh không có thực. Đã đến lúc cúi xuống nhặt lên lòng tự trọng và giữ lại chút tôn nghiêm cho quãng đời về sau.

Lúc đổi chuyến tàu lần thứ ba, y tháo sim vứt bỏ, đổi một chiếc điện thoại mới. Cho rằng một hành trình mới đã mở ra. Hiện tại dòng ký ức ngược lại theo từng năm tháng y mới biết, không có bắt đầu hay kết thúc cho một cuộc hành trình. Y chỉ là đến một nơi để y tô vẽ lại cho hành trình của chính mình.

Đến một nơi vừa đủ dung nạp được y, cho y phát huy sức mạnh và đủ bình yên để liếm láp vết cơ thể không còn nơi nào lành lặn.

Y, Tiêu Chiến một đổ nát, động vào đâu cũng thấy đau.

Vương Nhất Bác lê từng bước chân theo giọng ca, theo âm thanh, đứng ở nơi nhìn thấy y rõ ràng nhất. Y vì anh học dương cầm, anh chưa bao giờ biết.

Nhìn dáng vẻ không khiên cưỡng của y, anh biết y đang từng giây đắm chìm trong thế giới của chính mình, giống như những năm đó, y tự mình vẽ tranh, cũng tự mình đi vào thế giới mà anh không nhìn thấy.

Tiếng nhạc không dịu êm nhưng từng âm thanh cất lên như đâm thẳng vào tim anh, đâm thẳng vào cõi lòng đầy nhớ mong. Tiêu Chiến trước mặt anh, vẫn cô đơn nhưng xa lạ quá. Anh không ôm lấy được nữa.

Không ai nhìn thấy được, ngoại trừ anh, nước mắt như hạt ngọc châu sa, lăn dài xuống rèm mi cong vút trên gương mặt của người anh đã tìm kiếm ba năm.

Tiêu Chiến của anh, một mình ngồi đó giữa chùm sáng, từng câu từng chữ như xé nát cõi lòng của kẻ tệ bạc là anh đây.

--

Ngày đầu tiên phát hiện Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác cười khẩy chính mình, im lặng đợi chờ trò chơi tiếp theo từ y.

Một tuần sau khi Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác chỉ ghé về căn hộ của mình một lần, mọi dấu vết của Tiêu Chiến đã không còn.

Một tháng sau khi Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác vẫn cho rằng cuộc chơi này nhất định phải là do anh nắm.

Ba tháng sau khi Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác trở nên đặc biệt lãnh đạm, trò chơi này anh có thể không làm chủ, nếu y thích có thể nào đổi một trò mới được không.

Một năm sau khi Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác rốt cuộc chân chính thừa nhận y thật sự rời đi.

Trong một buổi chiều cuối đông, Vương Nhất Bác quay về lại căn hộ của mình, anh lục trong tủ đồ lây ra chiếc khăn len do chính tay y đan, chiếc đầu tiên y tự mình chê xấu, chiếc thứ hai đã đẹp hơn rất nhiều, đem nhét vào tủ đồ của anh.

Vương Nhất Bác từ trong tủ phát hiện tất cả những món đồ anh tặng, Tiêu Chiến đều để lại không sót một cái gì. Lúc này anh phát giác, hóa ra Tiêu Chiến chưa từng đeo trang sức anh tặng. Y chỉ đeo duy nhất chiếc vòng tay bằng đá được mua ở chợ đêm một lần dạo chơi, y đã đòi anh mua cho mình.

Trên những chiếc hộp, chiếc thẻ phụ mà anh đưa cho y vẫn vẹn nguyên như chưa hề được kích hoạt, bởi vì nó được gói ghém cẩn thận lại bằng một lớp bóng trong.

Lúc này anh mới nghĩ đến, trong những năm quen nhau, tin nhắn điện thoại của ah chưa từng nhận được một thông báo thanh toán nào.

Vương Nhất Bác ngồi đó một hồi lâu, qua ngày mới lúc nào anh không hay.

Vương Nhất Bác dành năm năm để chơi một trò chơi do chính mình làm chủ, một trò chơi trong sự cố chấp đến đau thương.

Vương gia dạy anh lớn lên bằng những con số, bằng sự lãnh đạm để trên vạn người. Dạy anh giữ vững giá trị của bản thân, dạy anh nhìn muôn vật muôn sự chỉ như một lẽ thường. Thế nhưng lại không dạy anh trên thế giới này vốn dĩ vẫn luôn có tình yêu, là thứ tình yêu tự nguyện đơn thuần, là thứ tình yêu lớn lao đến nỗi có thể giúp một người cố gắng nỗ lực chịu đựng một người trong suốt ngần ấy năm trời. Là thứ tình yêu khiến anh cho dù thịt nát xương tan, ăn mòn dần đến tận tế bào vẫn không chịu thừa nhận mình đã yêu.

Vương Nhất Bác từ đầu đến cuối đều cho rằng Tiêu Chiến bên cạnh anh cũng sẽ như bao người, tìm được lợi từ phía anh sẽ rời đi bằng nhiều cách. Xuất phát từ sự tại thượng cao ngạo, xuất phát từ lòng hiếu thắng chết tiệt, Vương Nhất Bác ngày qua ngày cho rằng mình ban phát phúc lợi cho ai.

Đối diện với một Tiêu Chiến thuần khiết, mỗi một lần rung động là một lần lo sợ bản thân trở nên hèn mọn. Một chàng Vương thiếu trên vạn người không bao giờ cho phép bản thân trở nên thấp hèn như một chàng thiếu niên cô nhi.

Năm năm dài là những đêm dằn vặt cùng tranh đấu, sợ Tiêu Chiến thật lòng rồi lại sợ y không thật lòng. Sợ y kiên trì lại sợ y nhanh chóng lộ chân tâm không giản đơn. Sợ y nhiệt tình lại sợ y không để tâm.

Suy cho cùng Vương Nhất Bác luôn biết anh và y là cùng một dạng người. Đều là kẻ nhìn thấu trò đời của thế gian, mang trong mình những tâm hồn rách nát của thời cuộc, chỉ là kẻ khoác lên thân tấm vải lụa, kẻ lại tình nguyện tạm bợ chiếc áo cũ sờn vai.

Tiêu Chiến ăn cơm của thiên hạ mà nhìn đời chỉ là y ở dưới nhìn lên, Vương Nhất Bác cũng ăn miếng cơm của thiên hạ nhưng từ trên nhìn xuống thói đời.

Dằn co suốt bao năm trời lại chỉ bởi vì Tiêu Chiến muốn chứng minh cho đối phương thấy được em yêu anh chính là sự thuần khiết của tuổi trẻ, là nỗ lực vì tương lai, trong thế giới muôn vạn trạng nhất định sẽ có một người như thế yêu anh

Vương Nhất Bác ngồi trên cao nhìn xuống, đối diện với ánh mắt chân thành lại thấy mình hèn mọn muốn chứng minh, trong thế giới của anh không có bông hoa tuyết nào là trong sạch, đứng cạnh anh thì phải đồng dạng với anh. Mà Tiêu Chiến cứ không muốn lựa chọn trở thành bất cứ một ai đó tầm thường luôn vây quanh lấy anh, lại cũng không chịu khuất phục trước anh.

Tình yêu to lớn cùng lòng tự trọng đẹp đẽ, khiến Vương Nhất Bác trải qua ba năm trong sự đau đớn không thành lời.

Y đi rồi, để lại cho anh một cuộc sống trống rỗng.

Không còn sân chơi nào hấp dẫn, mà cũng không có một Tiêu Chiến thứ hai nào chân thành hơn y.

--

Sau một đợt vỗ tay dồn vang, Tiêu Chiến lại bị mời liên tiếp mấy ly rượu, vất vả lắm mới vội né đi, hít thở chút không khí.

Tiêu Chiến ngồi trên chiếc ghế mây ngoài ban công ở tầng trên cùng, tay cầm điếu thuốc đã tàn hơn phân nửa. Anh vốn cho rằng nỗi đau đã lắng, vết cắt đã lành, thế nhưng chỉ một ánh mắt lãnh đạm thờ ơ không khác nào của nhiều năm trước lại đột ngột nắm thắt lấy tim y.

Từng cơn đau cứ thế kéo về như đê vỡ, cảm xúc ồ ạt khiến y không thở nỗi. Hóa ra nỗi đau cứ âm ĩ mãi không thôi chỉ chờ chực một cái chạm nhẹ liền nhanh chóng vỡ tan.

Thế nhưng mấy năm qua, mỗi giây, mỗi giờ y đều sống cùng với nỗi đau đó không buông. Y cho rằng đây là một cách tự trừng phạt chính mình, để bản thân nhớ rõ mỗi sự lựa chọn đều cần đủ bản lĩnh để gánh nhận cái giá mình phải trả. Là y tự mình lựa chọn, nên muốn khảm mình vào cái đau không thể vãn hồi.

Có điều y vốn là không nghĩ tới, nó còn có thể đau hơn thế nữa. Dù cho có bao nhiêu năm trôi đi.

Hạ An là gã hoàng tử nhỏ được nuông chiều mà lớn lên, sự đủ đầy không khiến con người dễ thông cảm, ngược lại cái gì muốn có được nhất định phải có được.

Vương Nhất Bác là người gã đời này muốn có được, giống như bao người ngoài kia. Gã đã quen được phục vụ lại vì Vương Nhất Bác mà chấp nhận nhục nhã đổi lấy được mấy lần bên anh, dù cho có quỳ xuống trước thân anh, đưa miệng tỉ mỉ ngậm lấy đồ vật kia, vất vả lắm mới khiến thứ đồ cứng lên lại chưa một lần chân chính có được anh.

Tiêu Chiến lại là ai mà bên anh tận năm năm. Là ai là khiến anh vì nhận nhầm người mà gã mới có thể sắp có được chiếc hôn từ anh.

"Tôi rất tò mò, một tên mồ côi không nơi nương tựa như anh, rốt cuộc vì điều gì có thể ở bên Vương Nhất Bác ngần ấy năm" Hạ An không buông tha cho y, mang theo ly rượu đứng bên cạnh mời y.

Tiêu Chiến cầm ly rượu nhìn gã "Vậy cậu nên đi hỏi Vương Nhất Bác"

"Nếu như Vương Nhất Bác thấy được bộ dạng của anh nằm dưới thân tên đàn ông khác, cũng sẽ chấp nhận anh chứ" Hạ An cười khẩy.

Tiêu Chiến cầm ly rượu vang đỏ chói trên tay ngửa cổ một hơi uống hết "Con người của cậu vẫn nhàm chán như vậy, chỉ có một chiêu mấy năm sau vẫn xài lại. Nhưng mà Tiêu Chiến tôi ấy mà, ba năm trước ngu ngốc uống, ba năm sau cho dù biết rồi, tôi vẫn sẽ uống"

Hạ An trợn mắt nhìn y cạn ly rượu, con người này là thể loại người mà gã không muốn gặp nhất trong vòng tròn quan hệ của mình, thể loại người này khiến gã dễ tự ái, dễ xấu hổ, cũng sẽ dễ nảy sinh sự đố kỵ ích kỷ.

"Tiêu Chiến, tôi ghét nhất anh cái gì cũng không có lại tỏ vẻ như cái gì mình cũng có, một thân nho nhỏ, đứng bên cạnh Vương Nhất Bác bày ra bộ dạng thanh thuần như thế để làm gì, người xung quanh anh ấy là loại người gì, anh còn tự cho rằng mình đủ bản lĩnh sao"

"Là tôi có bản lĩnh, tôi cho phép" Vương Nhất Bác cư nhiên sau bức rèm bước ra.

Hạ An vốn cho rằng đám người kia đủ để kéo chân anh đến lúc xong việc, lại không nghĩ đến sức nặng của Tiêu Chiến trong lòng anh lớn đến mức ấy. Nếu không làm sao ba năm trước gã được phép động đến điện thoại anh, chẳng qua là gã không nằm trong cuộc chơi của anh mà thôi.

Vương Nhất Bác không ngờ đến một lần cho phép đó của anh lại khiến Hạ An có bản lĩnh sau lưng anh động đến người của anh.

Tiêu Chiến uống hết một ly rượu có chất kích thích cao, dục vọng sớm đã nhấn chìm y, chẳng qua là y lại một lần nữa đánh cược mà thôi. Ba năm trước cược đến nát tan, ba năm sau vẫn là vì người này một lần nữa cược để đủ bản lĩnh tiếp tục rời đi.

Vương Nhất Bác trên thân y ôn nhu ve vuốt, nhẹ nhàng hôn lên từng tất da, mỗi một sự va chạm đều khiến Tiêu Chiến phát ra âm thanh rên rỉ mê người. Tiêu Chiến chủ động thập phần, là người đem anh đảo lộn trở thành trò chơi của chính mình.

Vương Nhất Bác lần này cam tâm tình nguyện.

Qua đi cơn triền miên, qua đi sự cuồng nhiệt, qua đi những ước ác, Tiêu Chiến nằm sấy cuộn tròn trong lòng anh. Vương Nhất Bác lại tinh tế hôn lên mắt, lên mũi, lên mặt, ghì chặt chiếc ôm. Y bây giờ muốn chơi, anh cái gì cũng theo y.

Nắng qua rèm trắng, rọi xuống từng tia mới đọng lại vệt tinh tươm trên gương mặt đã nhiều lần Vương Nhất Bác không giữ được trong mơ. Lúc Tiêu Chiến chậm chạp mở mắt, nhìn thấy vị thiếu gia ôn nhu nhìn mình, y đưa tay chạm vào mặt anh, cẩn thận ò xét, không phải mơ.

Nhưng cho dù là thế, thực tại cũng cần phải quay về đúng nơi cần có, Tiêu Chiến không nguyện ý chơi trò chơi đó nữa, y không còn sức lực hay niềm tin. Ba năm qua đủ để chữa lành vết thương chít trong tâm hồn nhưng không đủ để xây dựng lại niềm tin vốn có.

Tiêu Chiến đã không còn là chàng thiếu niên hoạt bát ngày nào, chỉ vì yêu anh mà lẽo đẽo theo sau. Lòng tự tôn, y biết giữ lại rồi.

"Tiêu Chiến, em đừng đi" Vương Nhất Bác ghì chặt tay, vội ôm y kéo vào lòng khi thấy Tiêu Chiến gượm rời đi.

Mẹ của anh chưa bao giờ dạy anh như thế nào là yêu, cách để yêu một người là như thế nào, nhưng vào một ngày nào đó của năm trước, bà phu nhân Vương đích thân pha cho anh một ấm trà, thành thật nắm tay anh bộc lộ.

"Mẹ cũng như con, sinh ra trong nhung lụa, lớn lên từ thương trường, lòng tự tôn và trang nghiêm không cho phép mình cúi đầu. Vương gia là nơi bất cứ ai sinh ra đều phải thấm nhuần điều này vào trong máu. Thế nhưng mẹ quên rằng, tình yêu thì sẽ không có nguyên tắc, không có giới hạn và không có bất cứ vụ lợi nào được đánh đổi"

"Vương thiếu gia của mẹ hãy tự mình nhìn nhận suy xét, Vương gia trên thương trường con áp dụng đều đúng, trong tình yêu Vương gia chưa bao giờ dạy phải như thế. Là lỗi của mẹ, thực sự là lỗi của mẹ. Bởi vì chính mẹ cũng phải chật vật để luôn xác định tình yêu của cuộc đời mình."

"Bởi một tình yêu chân thành đôi khi chỉ đơn giản là yêu"

"Tiêu Chiến, anh sai rồi. Anh thực sự sai rồi. Khăn len em đan anh đeo rất hợp, rất ấm. Cơm em nấu anh ăn rất ngon, rất hợp vị. Trà sữa hơi ngọt nhưng uống cùng em một ly anh lại thấy ngọt mới thích hợp. Dưới tán cây vào mùa hè ngồi rất mát. Chưa có ai nói muốn cùng anh dạo phố đêm, chỉ có em dám từ chối cùng anh ngồi nhà hàng sang trọng. Tranh em vẽ rất đẹp, lúc em vẽ tranh cũng đặc biệt thu hút,...anh...cái gì cũng muốn nói, lại không biết nên nói gì. Anh chỉ là muốn xin lỗi em"

Vương Nhất Bác vô số lần mơ thấy Tiêu Chiến đứng trước thùng rác nhìn hộp cơm bị vứt đi trong suốt gần ba năm qua. Gương mặt bình thản của y lúc trước khiến anh cho rằng y đang ngoan cố chứng tỏ trong trò chơi của chính mình.

Nhưng trong mơ, anh luôn cảm nhận rõ nỗi đau từng cơn đến dại đi, Tiêu Chiến đứng đó suốt ba mươi ngày liền, sau này anh mới biết, mỗi một hành động của y là nghị lực tiến lên để sánh ngang hàng cùng anh. Cũng là tích góp của sự thất vọng, mỗi lần một ít, đến lúc tràn đầy sẽ rời đi.

Vương Nhất Bác trong ba năm, đem tất thảy ký ức một lượt ghi chép lại, cẩn thận cảm nhận nỗi đau thấu tận tâm can, cuối cùng đau đớn nhận ra, Tiêu Chiến vẫn luôn dằn xé với chính mình giữa nghị lực và từ bỏ.

Vương Nhất Bác trong một đêm lệnh cho người tìm cho rõ chuyện gì đã xảy ra trước ngày y rời đi, Hạ An đã làm gì với ly rượu của Tiêu Chiến, gã thế nào lại đến tìm Tiêu Chiến.

Đêm qua sau khi qua cơn cuồng nhiệt, anh vệ sinh sạch sẽ ôm Tiêu Chiếu vào giường. Mở lên đoạn phim lấy được từ chỗ Hạ An, tim Vương Nhất Bác run lên từng hồi. Nỗi đau này cộng lại bằng tất cả sự day dứt của ba năm qua. Yêu, thương, nhớ, hận, hoài nghi và đặt xé đến tột cùng.

Tiêu Chiến bị Hạ An hạ thuốc kích dục, đưa vào một phòng khách sạn, tại đó tên đàn ông kia muốn chạm vào y. Tiêu Chiến bằng tất cả sự tỉnh táo cuối cùng đập vỡ lọ thủy tinh, tự cắt vào da thịt mình từng mảng đớn đau. Trên cánh tay, trên cổ, trên bắp đùi, trên chân, máu đỏ thấm đẫm mảng ga giường chói mắt.

Mà đêm qua Vương Nhất Bác lần đầu tiên khóc đến tê tâm phế liệt, một lượt hôn anh qua từng vết sẹo, ôm anh trong lòng vẫn thấy đau.

"Anh thừa nhận được không, anh thừa nhận anh sai rồi. Anh thừa nhận yêu em, vẫn luôn rất yêu em" Vương Nhất Bác khóc rồi.

Tiêu Chiến không trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro