Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Gặp lại...

.
.
.

Bốn năm sau...

Tiêu Chiến đưa một cô gái tới bệnh viện khám bệnh, cô gái này là đồng nghiệp trong công ty của cậu, vì chứng bệnh đau dạ dày tái phát đột ngột, trong công ty cũng không có ai rảnh rỗi hơn cậu, Tiêu Chiến liền nhận nhiệm vụ đưa cô gái này đi bệnh viện

Thế mà khi thăm khám cùng xét nghiệm, cô gái này không phải đau dạ dày mà lại bị động thai, cái thai đã hơn hai tháng, nữ đồng nghiệp khóc lóc rất thương tâm, mối tình của cô đã tan vỡ cũng vài tháng, bây giờ nghe tin dữ, cô không biết làm sao chỉ có thể ngồi khóc

Tiêu Chiến ngồi bên cạnh chẳng biết khuyên nữ đồng nghiệp này như thế nào, lúc nghe cô quyết định phá thai, cậu đã bàng hoàng mất mấy giây

- Chị, không được phá thai, đó là cả một sinh mạng đó

Nữ đồng nghiệp vừa nấc vừa nói

- Không phá thì phải làm sao, người kia cũng đâu cần đến hai mẹ con chị, bọn chị chia tay rồi, anh ta cũng đã có tình yêu mới

Sau một lúc lắng nghe tâm sự, khuyên can đủ điều đều bất thành, Tiêu Chiến đành đưa nữ đồng nghiệp chuyển hướng qua khoa sản để làm thủ thuật phá thai

Lúc ngồi chờ phẫu thuật, Tiêu Chiến đi lấy cho nữ đồng nghiệp một cốc nước ấm, sau đó nhỏ tiếng an ủi

- Nếu chị đã quyết định phá bỏ đứa nhỏ, em cũng không còn lời nào để khuyên can nhưng chị cũng đừng sợ, ca phẫu thuật sẽ diễn ra nhanh thôi

Nữ đồng nghiệp cầm cốc nước ấm, sắc mặt tái nhợt cứ thấp thỏm lo âu lặp đi lặp lại

- Em sẽ ở đây chờ chị có đúng không?

- Tất nhiên rồi, chị yên tâm nha

Tiêu Chiến cầm túi xách giúp nữ đồng nghiệp sau khi chờ cô bình tĩnh lại rồi bước vào phòng giải phẫu cậu mới xoay người định ngồi xuống ghế chờ ở ngoài hành lang, nhưng cậu ngồi chưa được bao lâu thì chợt ngẩng đầu lên trông thấy có người ở cách đó không xa

Trong một tích tắc chợp nhoáng, Tiêu Chiến nghĩ mình gặp phải ảo giác

Cậu lại nhìn lướt qua nơi đó, nhìn thấy gương mặt kia, đúng là Vương Nhất Bác. Anh mặc một chiếc áo khoác đen, đứng thẳng tắp tại chỗ so với mấy năm trước thì trông anh có vẻ chín chắn, trưởng thành hơn, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh. Tiêu Chiến cảm thấy cảnh tượng này có vẻ hoang đường

Không ngờ sau nhiều năm chia xa cậu và Vương Nhất Bác lại gặp lại nhau trước cửa phòng phẫu thuật

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Vương Nhất Bác, cậu đã cảm thấy người này tuấn tú đến mức lóa mắt, đẹp đến độ cậu có nằm mơ cũng muốn có được hắn

Ngũ quan của Vương Nhất Bác là kiểu đường hoàng ngay thẳng, lông mày thanh tú, sống mũi cao thẳng, môi hơi mỏng. Lúc trước cho dù Tiêu Chiến có hôn bao nhiêu lần cũng cảm thấy đôi môi ấy lành lạnh

Không ai bắt chuyện với ai trước, Vương Nhất Bác cũng trông thấy Tiêu Chiến, hắn nhìn cậu vài giây rồi lui về sau một bước, xoay người bỏ đi

Sau lần gặp lại tình cờ đó, lúc nào Tiêu Chiến cũng cảm thấy không yên tâm. Nữ đồng nghiệp vừa bước ra khỏi phòng phẫu thuật, bờ môi và sắc mặt trắng bệch, Tiêu Chiến bảo cô ngồi ở sảnh bệnh viện chờ xe taxi chạy tới cửa thì cậu mới đỡ nữ đồng nghiệp ra bên ngoài

Trên đường đưa nữ đồng nghiệp về nhà, khi bọn họ đi được nửa đường, đột nhiên nữ đồng nghiệp bật lên khóc nức nở

- Cậu có cảm thấy chị không có lòng tự trọng không?

Tiêu Chiến trông thấy cô đau lòng thì hốt hoảng trả lời

- Không

Tiêu Chiến còn nói thêm, sau này mong nữ đồng nghiệp biết bảo vệ bản thân, cậu cũng không có tư cách cho lời khuyên về cuộc sống của người khác. Chỉ có chuyện trong quá khứ làm cho cậu nói được một nửa là đã cảm thấy mất mặt rồi. Cuộc sống của bản thân chẳng mấy êm xuôi, quan điểm tình yêu rối tinh rối mù, cậu là kiểu người luôn bị người khác chán ghét

Càng nghĩ Tiêu Chiến lại càng mơ màng thất thần, nếu như cậu là con gái chắc là cũng sẽ phá thai vì Vương Nhất Bác vài lần rồi. Suy cho cùng thì Vương Nhất Bác cũng chẳng thích cậu ngay cả việc làm tình còn phải uống thuốc trợ hứng thì mới cương lên được

Còn cậu lại khao khát cầu xin Vương Nhất Bác ở bên cạnh cậu với thái độ thấp hèn

Cuối cùng Tiêu Chiến chỉ đành phải dâng hiến tất cả những gì mình có mà thôi

Hiện tại cậu đang làm việc tạo hình thiết kế mỹ thuật cho một công ty khoa học kỹ thuật, trước đây cậu vất vả lắm mới có thể tốt nghiệp được đại học và tìm được công việc ổn định

Tiêu Chiến đã từng bảo lưu kết quả học tập một năm cho tới khi những người quen của cậu đã tốt nghiệp rồi cậu mới lén lút quay về hoàn thành khóa học cuối cùng

Gần đây, công ty của bọn họ đã bị thu mua nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều tới Tiêu Chiến, chỉ là đổi ông chủ mà thôi

Lúc Tiêu Chiến bước vào công ty, cậu nghe có một phó giám đốc điều hành mới chuyển đến, cậu ăn xong nửa cái bánh mì, lúc bước vào phòng họp là đã trông thấy Vương Nhất Bác ngồi trước mặt, hắn đang nói chuyện với trợ lý của tổng giám đốc

Tiêu Chiến thầm than khẽ trong lòng... thế giới này thật nhỏ bé. Thế mà cậu lại gặp phải chuyện... người kết hôn cũ lại trở thành cấp trên

Trong cuộc họp, Tiêu Chiến luôn thả hồn lên mây, cậu cúi đầu, chỉ có thể nghe tiếng nói của Vương Nhất Bác vang khắp phòng họp

Sau cuộc họp, Lưu Ninh nói với Tiêu Chiến

- Hôm nay trông cậu rất lạ, lúc trước mỗi khi có cuộc họp cậu đều rất chăm chỉ ghi chép lại tất cả mọi thứ, hôm nay cậu lại không làm như vậy, có chuyện gì xảy ra với cậu à?

Tổng giám đốc của bọn họ luôn nói Tiêu Chiến ngốc nghếch như học sinh tiểu học, chuyện lông gà vỏ tỏi gì cậu cũng muốn nhớ cho thật kỹ

Thật ra chỉ có một mình Tiêu Chiến biết, sau ca phẫu thuật vì tai nạn giao thông vào hai năm trước, trí nhớ của cậu bắt đầu suy giảm làm cho cậu cứ hay quên mất vài chuyện thế nên cậu bắt đầu tập thói quen ghi nhớ những chuyện đã xảy ra

Lúc trước, bên cạnh cậu còn có Vương Nhất Bác luôn nhắc cậu tới kỳ thi, thời khóa biểu, ra ngoài thì đừng quên đem theo thứ gì, bây giờ chỉ còn lại một mình cậu, không có ai nhắc nhở

Lúc trước trí nhớ đã không tốt, sau tai nạn lại càng tệ hại hơn

Tiêu Chiến nói... chẳng có gì hay để ghi chép rồi cậu lại nghe đồng nghiệp bàn về phó tổng mới tới... Vương Nhất Bác. Nghe nói phó tổng được công ty mời tới làm việc với mức lương cao ngất, còn kể về những khoảnh khắc huy hoàng như là hắn đã từng tốt nghiệp trường đại học danh giá bên nước M nữa

Thật ra Tiêu Chiến biết hết tất cả những chuyện này, cậu có lén lút theo dõi tài khoản trên mạng xã hội của Vương Nhất Bác, cũng xem những tin tức liên quan tới hắn

Tiêu Chiến nhớ có một lần tạp trí nào đó phỏng vấn hắn, có nhắc tới mẫu người lý tưởng của hắn như thế nào

Lúc đó Vương Nhất Bác nói hắn không quan tâm tới bề ngoài, chỉ cần có vẻ đẹp trí tuệ là có thể làm cho hắn xiêu lòng

Sau khi Tiêu Chiến tìm hiểu xem người yêu vẻ đẹp trí tuệ là gì, cậu mới thở hắt ra một hơi, thầm nghĩ có lẽ tới kiếp sau bản thân cũng chẳng thể trở thành hình mẫu mà Vương Nhất Bác yêu thích

Thảo nào Vương Nhất Bác không thể cương lên với cậu

Tiêu Chiến nhìn hắn rời xa mình qua từng ngày, càng ngày càng không thể chạm tới, hình như chỉ có một mình cậu là con chó hoang không nhà đứng dậm chân tại chỗ

.
.
.

./. Không Tình Yêu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro