[13-x] Hẹn hò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến tạm dừng công việc tiếp theo, đã tám giờ tối. Một ngày này đối với anh mà nói rất có ý nghĩa, anh đã cùng với phòng phát triển lên kế hoạch ngân sách mới, sẵn sàng đàm phán một lần nữa với Song Tinh, tự nhiên tâm tình anh cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Anh nhớ tới buổi sáng Vương Nhất Bác nói với anh, xong việc hãy gọi cho hắn, khả năng hành động này có chút mập mờ, nhưng dù sao Tiêu Chiến cũng muốn biết Vương Nhất Bác đang làm gì, vậy tại sao phải đoán, trực tiếp hỏi là được mà.

Đối phương rất nhanh đã bắt máy, giọng nói rất êm tai, Tiêu Chiến lại đột nhiên thấy an tâm, không biết là bởi vì bọn họ đã gặp nhau ở quán bar hay không, hay là bởi vì tối hôm qua bọn họ ở cùng một chỗ.

"Xong việc rồi?" Giọng nói của Vương Nhất Bác rất nhỏ, nghe có vẻ rất mệt mỏi.

Tiêu Chiến không có trả lời, ngược lại hỏi: "Sao vậy?"

"Bận cả một ngày, đau lưng."Vương Nhất Bác giống như cố ý làm nũng, đem thanh âm trở nên mềm mềm nhu nhu, làm Tiêu Chiến mím chặt miệng không biết nên nói gì.

"Tôi đi đón em. Cho tôi địa chỉ."

Tiêu Chiến đáp ứng, nhấn vào WeChat gửi cho Vương Nhất Bác một địa chỉ cụ thể.

Tiêu Chiến tự mình cười khẽ một tiếng, không nghĩ tới thật đúng như Vương Nhất Bác nói, anh xác thực không có từ chối lời đề nghị thêm WeChat của hắn.

Vương Nhất Bác đến dưới lầu công ty của Tiêu Chiến liền gọi cho anh. Tiêu Chiến vừa lên xe, Vương Nhất Bác liền trêu đùa anh nói: "Tài xế em nên sa thải đi, tôi sau này sẽ làm tài xế toàn thời gian cho em."
(Anh tài xế said: Tôi làm gì nên tội?)

Tiêu Chiến nhìn về phía Vương Nhất Bác, hắn mặc một thân âu phục chính thống, tóc được vuốt sáp cố định thoạt nhìn rất thành thục, không thiếu phần khí chất vương giả. Cùng với trong ấn tượng của anh, Vương Nhất Bác lúc này hoàn toàn khác, này chính là một Vương Nhất Bác rất trưởng thành, nhìn rất lãnh đạm lại phong độ, một bộ dạng không thể chạm tới, thế nhưng hắn là vẫn như cũ, cong cong khóe môi cười dịu dàng với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhìn đến có điểm xuất thần, về sau rốt cục nhịn không được hỏi Vương Nhất Bác: "Cậu đến tột cùng là làm cái gì?"

"Tiêu Tổng cuối cùng cũng quan tâm em làm gì. Có phải là đang nói rõ Tiêu Tổng hiện tại đã ước định bản thân em chiếm một vị trí tồn tại trong tim anh?"

Vương Nhất Bác một bên cười nói, một bên mở ngăn kéo bên cạnh vô lăng đem ra một tấm danh thiếp, đưa cho Tiêu Chiến: "Hôm nay vừa mới lấy, thiết kế kiểu này tôi không thích, còn phải sửa một chút."

Tiêu Chiến nhận lấy tấm danh thiếp Vương Nhất Bác đưa cho, mượn ánh đèn đường cùng với chút ánh sáng trong xe vẫn có thể đọc được.

"Tập Đoàn Ngạo Thế, CEO Vương Nhất Bác."

Tiêu Chiến hơi kinh ngạc nhìn về phía Vương Nhất Bác: "Ngạo Thế mấy năm gần đây vẫn luôn không bổ nhiệm Tổng Giám Đốc."

"Ừ, bởi vì tôi không có về nước a."

"Ngạo Thế Vương Kính Thiên..."

"Là cha tôi."

Tiêu Chiến nói không ra là tâm tình gì, vốn dĩ chỉ nghĩ hắn là một thiếu niên có dáng dấp đẹp mắt, kết quả là một dáng dấp đẹp mắt Tổng Giám Đốc tập đoàn, lại còn là Ngạo Thế. Cái này đảo ngược Tiêu Chiến nhất thời có chút không thể tiếp nhận.

"Cảm thấy thất vọng hay vẫn là kinh hỉ a?"

"Sốc." Tiêu Chiến cho Vương Nhất Bác một cái nhìn sâu sắc.

Vương Nhất Bác đem tấm danh thiếp ném vào hộp dựng đồ, xòe hai tay ra: "Không thất vọng thì được rồi. Em muốn ăn gì? Hoặc là em chọn một chút, tôi thật không biết Bắc Kinh có cái gì ngon."

Xe của Vương Nhất Bác rời khỏi công ty Tiêu Chiến.

Địa điểm đúng là Tiêu Chiến chọn, anh cũng là mười phần tư tâm chọn một nhà hàng phương Tây có bầu không khí rất tốt, nói là hẹn hò cũng hơi quá mức, nhưng lúc chọn địa điểm này, Tiêu Chiến cũng là để ý hai chữ "hẹn hò" đến tám chín phần.

=========

Một ông mất giá công khai, một ông mất giá tâm cơ :))) Best menu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro