4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Sean tỉnh dậy, ánh sáng của một ngày mới đang tràn ngập khắp người anh. Thoạt tiên, anh nhớ trong lâu đài không có cái cửa sổ nào nên anh nghĩ rằng mình đã ngủ thiếp đi khi đáng trang trí mũ và mơ thấy mình bỏ nhà ra đi. Đống lửa trước mặt đã tàn thành một đám than hồng và tro trắng, khiến anh tin chắc mình đã mơ thấy con quỷ lò sưởi. Nhưng những cử động đầu tiên cho anh biết không phải mọi chuyện đều là giấc mơ. Tiếng xương kêu răng rắc giòn giã khắp người.

_ "Ái chà!" Sean kêu lên." Mình đau khắp mình mẩy!" Giọng anh kêu lên yếu ớt, khào khào. Anh đưa đôi tay xương xẩu lên sờ các nếp nhăn. Lúc đó, anh mới nhận thấy mình đã trong trạng thái choáng váng suốt cả ngày hôm qua. Anh thực sự vô cùng tức giận mụ Phù thủy xứ Waste vì đã khiến anh trở nên như vậy, một nỗi tức giận to lớn, sừng sững:

_ "Ưỡn ẹo đi vào cửa hiệu rồi biến người ta thành già khọm!" anh kêu lên." Ôi, có cái gì mà mình không dám làm với mụ ta kia chứ!"

Cơn tức giận khiến anh bật giậy với một loạt những tiếng cọt kẹt, rồi anh tập tễnh đi tới khuôn cửa sổ bất ngờ kia. Nó nằm bên trên chiếc bàn thợ. Trước nỗi kinh ngạc tột cùng của anh, khuôn cửa sổ nhìn xuống quang cảnh một thành phố cảng biển. Anh có thể trông thấy cả con phố dốc đứng, không có vỉa hè, hai bên là hai dãy nhà nhỏ tí trông có vẻ rất nghèo khổ, bên kia những mái nhà là những cột buồm dựng lên tua tủa. Sean thấp thoáng thấy biển phía xa những cột buồm, từ bé đến giờ anh chưa từng được nhìn thấy biển.

_ "Ta đang ở đâu vậy?" Sean hỏi chiếc đầu lâu trên bàn thợ. "Ta không hy vọng anh sẽ trả lời câu hỏi của ta đâu, anh bạn". Anh vội vã nói thêm và nhớ ra đây là lâu đài của một pháp sư, rồi quay lại nhìn căn phòng. Đó là một căn phòng rất nhỏ, với những thanh rầm đen bóng nặng nề trên trần. Dưới ánh sáng ban ngày trông căn phòng bẩn thỉu đến kinh ngạc. Những viên đá lát sàn dính đầy vết bẩn và nhờn mỡ, tro dồn thành đống bên trong thanh chắn lò sưởi, và mạng nhện lòng thòng bụi rủ xuống từ các thanh rầm. Chiếc đầu lâu cũng bị bụi phủ kín. Sean lơ đãng phủi bụi khi đi tới để nhòm vào chiếc chậu rửa cạnh bàn thợ. Anh rùng mình trước đám nhớt hồng hồng xam xám trong chậu cùng thứ chất lỏng trắng phếu nhểu xuống từ chiếc bơm bên trên. Rõ ràng lão Wang chẳng thèm bận tâm tôi tớ của mình sống bẩn thỉu dơ dáy thế nào.

Phần còn lại của tòa lâu đài hẳn là nằm phía bên kia của một trong bốn cái cửa đen thấp xung quanh phòng. Sean mở cánh cửa gần nhất, trên bức tường cuối phòng phía bên kia bàn thợ. Phía sau cánh cửa là một phòng tắm rộng. Về nhiều mặt, đó là một phòng tắm người ta thường chỉ có thể thấy trong các cung điện, với những thiết bị sang trọng như một tolet, một vòi hoa sen, một bồn tắm rộng mênh mông với mấy cái chân cong cong và những chiếc gương gắn trên mọi bức tường. Nhưng trong phòng tắm thậm chí còn bẩn hơn cả căn phòng trước. Sean nhăn mặt vì cái tolet, ngần ngại trước màu của bồn tắm, co rúm trước đám rêu xanh mọc trên vòi sen, và thật dễ dàng tránh nhìn bộ dạng nhăn nhúm của mình trong gương vì mặt kính phủ lấm tấm những chấm và vệt của những chất không tên. Bản thân những chất không tên đó đầy nhóc trên một cái giá rất lớn bên trên bồn tắm. Chúng được đựng trong các hũ, hộp, ống, và trong hàng trăm túi giấy và gói nâu nâu rách rưới. Cái hũ to nhất có tên. Nó được gọi là BỘ KHÔ và được viết bằng những chữ cái vặn vẹo. Sean không dám chắc có cần phải có chữ T ở đó hay không. Anh nhặt bừa một cái gói lên. Trên gói viết nguệch ngoạc chữ DA, anh vội đặt xuống. Một cái hũ khác có chữ MẮT, vẫn nét chữ nguệch ngoạc đó. Một cái ống thì ghi ĐỂ LÀM THỐI RỮA.

(đẹp zai lai láng mà ở dơ:)))

"Có vẻ như cũng để làm việc" Sean lẩm bẩm, rùng mình nhìn vào bồn rửa. Anh vặn cái núm xám xám có lẽ bằng đồng, nước chảy vào bồn và rửa trôi bớt những vật thối rữa. Sean lấy nước rửa tay và mặt, không để chạm vào bồn, nhưng anh không đủ can đảm dùng BỘ KHÔ. Anh lấy vạt áo lau khô tay và mặt rồi đi tới cánh cửa đen thứ hai.

Cánh cửa này dãn lên một dãy cầu thang gỗ ọp ẹp. Sean nghe thấy tiếng ai đó phía trên nên vội vã đóng cửa lại. Dù sao thì cái cầu thang đó có lẽ cũng chỉ dẫn lên một cái gác xép là cùng. Sean tập tễnh đi tới cánh cửa thứ ba. Lúc này anh đã đi lại dễ dàng hẳn. Anh là một ông cụ khỏe mạnh như điều anh đã phát hiện ra từ hôm qua.

Cánh cửa thứ ba mở ra một cái sân sau hẹp bao quanh bởi mấy bức tường gạch cao. Trong sân có một đống củi lớn, và mấy đống các thứ lôm nhôm gồm những mẩu sắt, mấy cái bánh xe, mấy cái xô, lá kim loại, tất cả chất thành đống cao gần ngang bức tường bao. Sean đóng nốt cánh cửa này lại, thoáng bối rối bởi khoảnh sân chẳng có vẻ gì là một phần của lâu đài. Chẳng có tòa lâu đài nào hiện ra phía sau bức tường gạch. Chỉ là khoảng không. Sean chỉ có thể nghĩ rằng phần sân này vòng quanh cái góc mà bức tường vô hình đã chặn bước anh đêm qua.

Anh mở cánh cửa thứ tư và đó chỉ là một cái kho để chổi, bên trong có hai chiếc áo choàng nhung khá đẹp nhưng rất bụi bặm khoác trên hai cái chổi. Sean đóng nốt cánh cửa này, khá chậm rãi. Chỉ còn lại cánh cửa trên bức tường có khuôn cửa sổ, và đêm qua anh đã cố leo vào lâu đài qua chính cánh cửa này. Anh tập tễnh đi tới và thận trọng mở cánh cửa đó ra.

Anh đứng đó một lúc, nhìn quang cảnh sườn đồi đang chuyển động chậm chạp, nhìn cánh đồng thạch nam lướt qua dưới khuôn cửa và cảm thấy gió lùa vào mái tóc lòa xòa, lắng nghe tiếng sầm sầm và ken két của những tảng đá đen to nghiến vào nhau trong khi tòa lâu đài chuyển động. Rồi anh đóng cửa và đi tới cửa sổ. Lại là cảnh thành phố cảng biển. Đó không phải là một bức tranh. Một người đàn bà đã mở cánh cửa đối diện và đang quét bụi ra đường. Phía sau căn nhà đó là một cánh buồm xám bằng vải bạt đang được kéo lên cột buồm trong những cú giật mạnh thình lình, làm xao động một đàn hải âu khiến chúng bay lượn vòng trên mặt biển lấp lánh.

_ "Ta không hiểu?" Sean nói với cái đầu lâu. Rồi, khi thấy đống lửa gần như đã tắt hẳn, anh đi tới bỏ thêm hai khúc củi vào và gạt bớt tro đi.

Những lưỡi lửa xanh lá cây bò lan giữa hai khúc củi, nhỏ và cong queo rồi phụt lên thành khuôn mặt xanh lơ dài thườn thượt với mái tóc xanh lá cây cháy rực.

_"Xin chào!" con quỷ lò sưởi nói. "Đừng quên thỏa thuận giữa hai ta nhé."

Hóa ra chẳng có gì là mơ cả. Sean thường không hay khóc, nhưng anh ngồi lặng trên ghế hồi lâu và chằm chằm nhìn con quỷ lò sưởi lờ mờ, trườn trượt, và không để ý đến những tiếng động khi Michael đến gần, mãi đến khi anh nhận ra cậu ta đang đứng cạnh mình, trông bối rối và hơi bực tức.

_ "Ông vẫn còn ở đây" cậu ta nói. "Có chuyện gì không?"

_ "Ta già rồi" anh sụt sịt.

Nhưng quả đúng như mụ Phù thủy từng nói và con quỷ lò sưởi đã đoán trước. Michael hồ hởi nói:

_ "Ồ, chúng ta rồi ai cũng thế cả thôi. Ông có muốn ăn chút điểm tâm không ạ?"

Sean phát hiện ra quả thực mình là một ông lão rất tráng kiện. Cả ngày hôm qua anh chỉ ăn mỗi bánh mì pho mát vào bữa trưa, và giờ anh đói cồn cào.

_ "Có!" anh nói và khi Michael đi tới chiếc chạn chìm trong tường, anh vọt tới và nhòm qua vai cậu ta để xem có gì ăn.

_ "Cháu e là chỉ có mỗi bánh mì và pho mát thôi!" Michael nói, vẻ kém thân thiện.

_ "Nhưng có cả một giỏ trứng kia kìa!" Sean nói. "Và kia không phải là thịt ba chỉ xông khói à? Một thứ đồ uống gì nóng nóng thì sao? Ấm đun nước của cậu đâu?"

_ "Chẳng có cái nào cả" Michael nói. "Wang là người duy nhất có thể nấu nướng được".

_ "Ta nấu được!" Sean nói. "Lấy cái chảo rán kia xuống, ta sẽ chỉ cho cậu."

Anh với tay lấy cái chảo lớn màu đen tren trên chạn, mặc kệ Michael đang ra sức ngăn anh lại.

_ "Bà không hiểu!" Michael nói." Đó là vì Calcifer, con quỷ lò sưởi. Trừ Wang ra, nó không chịu cúi đầu xuống cho bất cứ ai nấu nướng."

Sean quay lại và nhìn con quỷ lò sưởi. Nó bập bùng đáp lại vẻ ranh mãnh.

_"Tôi không chịu để bị bóc lột đâu!" nó nói.

_ "Cậu định nói là cậu sẽ cam chịu đến đồ uống nóng cũng không có nếu Wang không ở đây ư?" Sean nói với Michael.

Michael ngượng ngùng gật đầu.

_ "Vậy thì chính cậu mới là kẻ đang bị bóc lột!" Sean nói. "Đưa cái chảo đây". Anh giật mạnh cái chảo khỏi những ngón tay đang cố giằng lại của Michael, cho thịt ba chỉ xông khói vào và vục muôi gỗ vào giỏ trứng xúc một muôi đầy, rồi đem tất cả đi về phía lò sưởi.

_ "Nào, Cancifer!" anh nói: "Đừng có vớ vẩn nữa. Cúi đầu xuống."

_ "Ông không thể ép tôi!" con quỷ lò sưởi kêu lách tách.

_ "Ồ, ta có thể đấy!" Sean lách tách đáp lại, với cái vẻ sắt đá vẫn thường khiến hai cô em gái phải dừng ngay cuộc cãi cọ. "Nếu mi không cúi xuống, ta sẽ dội nước lên mi. Hoặc ta sẽ cầm gắp củi lên và gắp hết củi của mi ra" anh nói thêm, khi lục cục quỳ xuống trước lò sưởi. Rồi anh thì thầm: "Hoặc ta sẽ lật lại bản giao kèo, hoặc nói cho Wang biết chuyện đó, ta có thể làm vậy, đúng không? "

_"Ồ, mẹ kiếp!" Calcifer giận dữ. "Sao cậu lại để ông ta ở đây hả Michael?"

Con quỷ sưng sỉa cúi bộ mặt xanh lơ xuống cho đến khi chỉ còn thấy một vòng lửa xanh lá cây quăn queo nhảy múa trên khúc củi.

_ "Cám ơn!" Sean nói và đặt mạnh chiếc chảo nặng trịch lên vòng lửa xanh không để Calcifer đột ngột nhô lên lần nữa.

_ "Cầu mong món thịt xông khói của ông cháy đen" Calcifer nói, ngọt nghẹt dưới cái chảo.

Sean vứt từng miếng thịt xông khói vào cái chảo. Chảo rất nóng. Thịt cháy xèo xèo và anh phải lấy vạt áo quấn quanh tay mới giữ được cán chảo. Cửa mở, nhưng tiếng xèo xèo làm anh không để ý.

_ "Đừng có dại dột thế!" anh nói với Calcifer. "Và ngồi yên để ta đập trứng."

_ "Ồ, xin chào, anh Wang" Michael nói vẻ bất lực.

Nghe thế, Sean quay lại, hơi vội vã. Anh trố mắt nhìn. Anh chàng trẻ tuổi cao ngòng mặc bộ cánh tươi sáng màu xanh lơ và ánh bạc vừa bước vào đứng sựng lại khi dựng chiếc đàn ghi ta vào góc nhà. Cậu ta vuốt mái tóc vàng hoe cho khỏi vướng đôi mắt xanh trong veo đầy tò mò và trố mắt nhìn lại Sean. Khuôn mặt dài góc cạnh của cậu ta có vẻ bối rối.

_ "Ông là ai vậy?" Wang nói."Tôi đã gặp ông ở đâu rồi nhỉ?"

_ "Ta là một người lạ hoàn toàn". Sean nói dối trắc nịch. Rốt cuộc, Wang chỉ mới gặp anh một lần trước đó, và chỉ thoáng qua đủ để gọi anh là chuột xám nên đó cũng không hẳn là một lời nói dối. Lẽ ra phải tạ ơn ngôi sao chiếu mệnh đã rủi cho anh may mắn thoát được lần ấy, anh cho là vậy, nhưng thực ra điều anh nghĩ đến lúc này là: "Trời ơi! Với chừng ấy sự ác độc mà Pháp sư Wang chỉ là một thằng ranh tuổi đôi mươi!" Khi người ta đã già thì quả là một sự khác biệt lớn, anh vừa nghĩ vừa lật miếng thịt rán trong chảo. Và anh thà chết còn hơn để thằng bé ăn mặc bảnh bao này biết anh chính là cậu trai hắn đã thương hại trong Lễ hội Mùa Xuân. Trái tim và tâm hồn chẳng liên quan gì ở đây cả. Wang sẽ không biết anh là ai.

_"Ông ta nói tên ông ta là Sean" Michael nói. "Ông ta đến đêm qua."

_ "Làm thế nào ông ta bắt Calcifer cúi xuống được?" Wang hỏi.

_ "Ông ta bắt nạt ta!" từ dưới cái chảo đang kêu xèo xèo, Calcifer nói bằng giọng nghèn nghẹt khổ sở.

_ "Không mấy người có thể làm được điều đó!" Wang tư lự nói. Cậu ta dựng cây ghi ta vào góc nhà và đi tới lò sưởi. Mùi nước hoa dạ hương lẫn với mùi thịt rán khi cậu ta đẩy mạnh Sean sang bên: "Calcifer không thích bất kì ai ngoài tôi nấu nướng trên lửa của hắn đâu" cậu ta nói, quỳ xuống và quấn vạt áo dài thượt quanh tay để giữ cái chảo: "Vui lòng đưa cho tôi hai lát thịt xông khói và sáu quả trứng nữa, và nói cho tôi biết ông đến đây làm gì?"

Sean trố mắt nhìn đôi khuyên tai nạm đá quý màu xanh lơ lủng lẳng rủ xuống từ tai Wang và đưa cậu ta từng quả trứng.

_ "Ta đến đây làm gì ư, anh bạn trẻ?" anh nói. Điều này thật hiển nhiên sau những gì anh nhìn thấy ở lâu đài. "Dĩ nhiên ta đến đây vì ta là người lau dọn nhà cửa mới cho cậu."

_ "Chính là ông ư?" Wang nói, đập trứng bẳng một tay và vứt vỏ lên khúc củi.Calcifer có vẻ như sẽ ăn chúng với những tiếng làu bàu gáu gáu: "Ai bảo ông là người lau dọn mới?"

_"Chính ta!" Sean nói, và anh nói thêm giọng đạo đức giả. "Anh bạn trẻ, dẫu ta không thể tẩy sạch cậu khỏi sự độc ác của mình thì ta cũng có thể tẩy sạch những dơ dáy khỏi nơi này."

_ "Wang không độc ác!" Michael nói.

_ "Có, ta rất độc ác!" Wang phủ nhận." Michael, lúc này cậu chỉ tạm quên đi ta độc ác thế nào thôi." cậu ta hất hàm với Sean. "Ông lão tốt bụng, nếu ông nóng lòng muốn mình có ích thì hãy tìm mấy bộ dao nĩa và dọn sạch bàn thợ đi."

Dưới gầm bàn có mấy chiếc ghế đẩu cao. Michael lôi chúng ra để ngồi và gạt mọi thứ trên bàn sang một bên để lấy chỗ đặt mấy bộ dao nĩa cậu ta vừa lấy từ trong ngăn kéo ra. Sean tới giúp cậu. Anh không hy vọng Wang sẽ chào đón mình, dĩ nhiên là vậy, nhưng cho đến giờ cậu ta thậm chí vẫn chưa đồng ý cho anh ở lại sau bữa sáng. Vì Michael có vẻ không cần giúp đỡ nên Sean lê bước đến chỗ cây gậy và chậm chạp đặt nó nằm chềnh ềnh trong kho để chổi. Khi thấy điều đó dường như không khiến Wang chú ý, anh nói:

_ "Nếu muốn, cậu có thể để ta làm thử một tháng."

Pháp sư Wang không nói gì ngoài "Đĩa, nào, Michael!" và đứng đó bưng cái chảo nghi ngút khói. Calcifer bật dậy với một tiếng rống sảng khoái và cháy bùng lên tận ống khói.

Sean cố gắng thêm lần nữa để ép Wang:

_ "Nếu được dọn rửa ở đây trong tháng tới thì ta muốn biết phần còn lại của lâu đài nằm ở đâu" anh nói. "Ta chỉ tìm được mỗi phòng này và phòng tắm thôi."

Trước sự ngạc nhiện của anh, cả Michael lẫn Pháp sư đều cười rộ lên.

Mãi đến khi gần xong bữa sáng, Sean mới hiểu điều gì khiến họ cười ầm lên. Wang không chỉ rất khó ép buộc. Dường như cậu ta không thích phải trả lời bất cứ câu hỏi nào. Sean bỏ ngang không hỏi cậu ta thêm nữa mà thay vào đó quay sang hỏi Michael.

_ "Nói cho ông ấy biết!" Wang nói. "Để ông ấy thôi lảm nhảm đi."

_ "Lâu đài này chẳng còn phần nào khác cả!" Michael nói. "Ngoài những gì ông đã trông thấy và hai phòng ngủ trên gác."

_ "Cái gì?" Sean kêu lên.

Wang và Michael lại phá lên cười.

_ "Wang và Calcifer đã sáng tạo ra tòa lâu đài này!" Michael nói. "Và calcifer giữ cho nó chuyển động. Bên trong lâu đài thật ra chỉ là ngôi nhà cũ của Wang ở Porthaven và đó là phần có thật duy nhất."

_"Nhưng Porthaven ở cách đây hàng dặm tít dưới phía biển!" Sean nói. "Ta gọi thế là quá tệ Các cậu có chủ tâm gì khi cứ để cái lâu đài đồ sộ và xấu xí này chạy quanh đồi và làm người dân ở Chợ Chipping sợ đến chết khiếp?"

Wang nhún vai:

_ "Một ông lão trực tính làm sao! Tôi đã đạt đến giai đoạn đó trong sự nghiệp của mình, khi mà tôi cần phải gây ấn tượng với mọi người bằng sức mạnh và sự độc ác của tôi. Tôi không thể để Đức Vua nghĩ tốt về tôi. Và năm ngoái tôi đã xúc phạm một kẻ nào đó rất có thế lực và tôi cần phải tránh xa họ."

Có vẻ như đó là một cách tránh mặt mọi người rất tức cười, nhưng Sean ngờ rằng các Pháp sư có những chuẩn mực khác với người thường. Và chẳng bao lâu anh phát hiện tòa lâu đài có những điểm đặc biệt khác. Họ vừa ăn xong và Michael đang xếp chồng đĩa vào cái bồn rửa nhầy nhụa bên cạnh bàn thợ thì có tiếng gõ cửa to và rõ.

Calcifer sáng bừng lên:

_ "Mở cửa cho Kingsbury!"

Wang đang đi vào buồng tắm bèn quay lại và đi ra cửa. Trên cánh cửa có một núm gỗ hình vuông, nằm chìm trong lanh tô, trên mỗi mặt núm đều có một chấm sơn. Lúc đó, ở mặt núm quay xuống dưới có chấm xanh lá cây, nhưng Wang xoay vòng cái núm cho chấm đỏ quay xuống rồi mới mở cửa.

Một người đàn ông đeo bộ tóc giả cứng đơ màu trắng và đội một chiếc mũ lớn đang đứng chờ bên ngoài. Ông ta mặc bộ đồ màu đỏ thẫm, tía và vàng, tay giơ cây quyền trượng nhỏ thắt ruy băng trang hoàng chẳng khác gì cây nêu cho trẻ con trong Lễ hội Mùa Xuân. Ông ta cúi đầu. Mùi đinh hương và hoa cam bay vào phòng.

_ "Đức Vua tôn kính gửi lời khen ngợi tới ngài và trả ngài tiền cho hai ngàn đôi ủng bảy lí!" người đó nói.

Sean thoáng thấy một cỗ xe ngựa phía sau ông ta đang đứng chờ trong một con phố với những ngôi nhà sang trọng khắc hình chạm sơn, những ngọn tháp, những mái nhà hình chóp và mái vòm phía xa, vẻ lộng lẫy mà trước đây cô không thể nào tưởng tượng nổi. Anh thấy tiếc vì người đó chỉ đứng ở cửa trong giây lát để đưa cho Wang một cái ví dài, óng mượt, kêu lanh canh, và cũng rất nhanh Wang xoay cái núm cho chấm xanh lại chỉ xuống và nhét cái ví dài vào túi. Sean thấy mắt Michael nhìn theo chiếc ví với vẻ khẩn thiết và lo lắng.

Rồi Wang đi thẳng vào phòng tắm, gọi với ra:

_ "Calcifer, tôi cần nước nóng trong này."

Và biến mất trong đó một hồi lâu, rất lâu.

Sean không nén nổi tò mò:

_ "Ai ở ngoài cửa đó thế?" anh hỏi Michael. "Ta muốn hỏi là ở đâu thế?"

_ "Cái cửa đó mở ra Kingsbury" Michael nói. "Nơi Đức Vua sống. Cháu nghĩ người đó là thư kí của quan Chưởng Ấn. Và..." cậu ta lo lắng nói với Calcifer: "Cháu thực sự ước ông ta đã không đưa cho Wang toàn bộ số tiền đó."

_ "Liệu Wang có để ta ở lại đây không?"

_ "Nếu ông ấy đồng ý thì ông không bao giờ được ép buộc anh ấy. Anh ấy ghét bị ép buộc làm bất cứ điều gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro