Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nhà có người nhập ngũ, nhất định sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng. Mẹ Vương cả ngày lo lắng cho đứa con cả, mặc dù nghe được một ít tin tức rằng biên giới phía Bắc đã dần dần ổn định, nhưng lúc nào cũng thấp thỏm. Ngược lại, nỗi lo lắng của Vương Nhất Bác nhẹ nhàng hơn nhiều. Dù sao cậu cũng còn nhỏ, tuy rằng biết anh trai mình đi chuyến này dễ gặp nguy hiểm, nhưng lại không tưởng tượng ra được nguy hiểm đến mức nào. Chiến trường hung hiểm tàn khốc, không tự mình trải qua, thực sự khó có thể hình dung được cát vàng đầy trời và hơi thở tràn ngập mùi máu, mệt mỏi và vất vả chỉ là thứ yếu, cuộc hỗn chiến không hồi kết mới là bóng ma mạnh nhất tiêu diệt tâm trí và hi vọng của con người.

Thím Lưu ở phía Đông và mẹ Vương từ trước đến giờ luôn có quan hệ tốt. Bây giờ Vương đại đã rời đi, bà biết nhà mẹ Vương đã mất đi nguồn lao động chính, cho nên phải quan tâm hơn một chút. Hôm qua bà đã nướng một ít bánh, cố ý sai người trong nhà mang đến cho mẹ Vương. Hôm nay, mẹ Vương cũng hái một ít rau trong sân, rửa sạch cẩn thận rồi cho vào giỏ, để Vương Nhất Bác mang sang nhà họ Lưu. Vương Nhất Bác ăn cơm trưa xong liền ra cửa, đưa đồ xong lại theo đám nhỏ xuống ruộng chơi, đến tận khi trời tối mới trở về nhà.

Tiêu Chiến thấy người cậu lấm lem bùn đất, liền không cho cậu vào phòng, đổ nước ấm đặt ở trong sân, bảo cậu cởi áo ngoài trước, thay một chiếc áo ngắn khác, quan trọng nhất là phải rửa mặt mũi chân tay.

Trước kia, mỗi khi mẹ Vương cằn nhằn Vương Nhất Bác ra ngoài chơi là quên hết tất cả, đến giờ ăn cơm tối vẫn không biết đường về nhà, cậu đều vào tai nọ ra tai kia, một câu cũng không hề để ý. Bây giờ, mẹ Vương thấy Tiêu Chiến bảo được Vương Nhất Bác, liền ngồi dưới đèn, vừa lột vỏ đậu vừa nói, "Hoá ra thật sự có người có thể quản được con. Nếu ngày mai ra ngoài còn mặc quần áo lấm bùn trở về, mẹ sẽ không giặt cho con nữa. Con tự mình ra bờ sông mà giặt đi!"

Vương Nhất Bác cúi đầu không nói, ngoan ngoãn ngồi lên chiếc ghế con cởi giày. Tiêu Chiến cầm chiếc chậu rửa chân tới, đem nước ở trong chậu rửa mặt đổ vào, còn múc thêm một chút nước ấm cho cậu rửa chân.

Tiêu Chiến dặn dò: "Lát nữa em phải phủi bụi trên giày thật sạch sẽ mới có thể cất vào trong phòng."

Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác vẫn tối rồi mới trở về nhà, lần này không phải với hình dạng khỉ con đầy bùn nữa, quần áo của cậu sạch sẽ, giày cũng không có vết bẩn. Khi cậu đẩy cửa Đông phòng ló đầu vào, Tiêu Chiến vẫn đang ngồi chép sách, thoáng nhìn thấy cậu về cũng không ngẩng đầu lên, hai mắt đều cố định trên những chữ đã viết, hỏi, "Đừng có lén lút. Nhìn cái gì vậy?"

Vương Nhất Bác lúc này mới đẩy cửa bước vào. Cậu vẫn nhớ quy định của Tiêu Chiến, trước tiên cởi giày đem ra ngoài phủi bụi, sau đó áo khoác cởi ra, cuối cùng là rửa sạch mặt và tay chân, mới có thể ngồi xuống mép giường.

Lúc cậu làm những việc này, Tiêu Chiến vẫn đang chép sách. Hai người ai làm việc nấy, không ai nói gì, trong phòng cực kỳ an tĩnh, chỉ có tiếng Tiêu Chiến lật sách và tiếng nước Vương Nhất Bác rửa mặt.

Mãi tới khi Vương Nhất Bác ngồi xuống mép chiếc giường nhỏ, thở ra một tiếng rồi nằm xuống, Tiêu Chiến mới gấp sách lại, quay đầu hỏi cậu, "Mẹ đã biết em về chưa?"

Mẹ Vương đã quen với việc cậu về muộn như vậy, lúc bưng cơm lên bàn đã gọi Tiêu Chiến đến ăn cơm. Tiêu Chiến còn hỏi có phải chờ Vương Nhất Bác một chút không, nhưng mẹ Vương không để tâm lắm, nói: "Không cần phải chờ nó đâu. Một đám trẻ con chạy đi chơi, có lẽ đã ăn cơm ở nhà ai đó rồi."

Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến hỏi như vậy, lại ngồi dậy xỏ giày, đi tới Tây phòng gõ lên tấm ván cửa, nói với mẹ Vương rằng mình đã về.

Khi cậu trở về Đông phòng, Tiêu Chiến lại hỏi, "Ăn cơm chưa?"

Vương Nhất Bác nói cậu đã ăn ở nhà Đông Tử.

Tiêu Chiến cau mày, "Sao em cứ ăn cơm ở nhà người khác thế?"

Trẻ con choai choai có khi ăn còn nhiều hơn người lớn. Đám trẻ chơi với nhau có năm, sáu đứa, nếu tất cả đều ở lại nhà Đông Tử ăn cơm, chỉ cần mấy ngày đã ăn hết lương thực nhà Đông Tử để dành cho cả tháng.

Thế là Tiêu Chiến lại nói, "Ngày mai anh lên huyện bàn giao công việc, lấy được tiền công, sẽ mua cho nhà cậu ấy một chút thức ăn. Lúc nào em lại qua đó chơi thì nhớ mang theo nhé."

Anh suy nghĩ một lúc, lại cảm thấy không ổn, bèn nói: "Thôi, vẫn là lấy tiền công mang về cho mẹ, để mẹ xem xem nên mua cho nhà cậu ấy cái gì." Anh thổi tắt ngọn đèn trên bàn, xoa xoa cổ tay đau nhức, tiếp tục nói, "Ăn cơm ở nhà người khác không phải lúc nào cũng tốt. Sau này em về sớm một chút. Anh thấy nhà Đông Tử rất tiết kiệm, bố mẹ cậu ấy là người hiền lành, tới giờ cơm vẫn không đuổi bọn em về, nhưng em phải tự mình biết cư xử đúng mực."

Vương Nhất Bác gật đầu nói nhớ rồi, nghĩ nghĩ một chút lại thò đầu ra hỏi, "Anh Chiến, sao anh lại có nhiều quy củ như vậy? Tất cả những quy củ này đều là ai nói cho anh?"

Tiêu Chiến bừng tỉnh, nhớ tới quang cảnh ở Tiêu phủ trước kia. Anh là tiểu thiếu gia của Tiêu gia, sống trong Hi Viên gần tổ mẫu. Trong viện có một ma ma quản sự, gã sai vặt, thị nữ và mười lăm gia phó. Quy củ đang nói đến bây giờ so với quy củ phải tuân theo lúc đó, quả thực không đáng để nhắc tới.

Khi đó, anh rất thích các món điểm tâm, động một chút liền đem cơm canh tươm tất thưởng cho người hầu, chỉ háo hức chờ gã sai vặt mua món điểm tâm trở về. Nhưng anh chưa từng nghĩ tới, một ngày nào đó, anh phải dựa vào loại thức ăn như cơm thô này để no bụng. Trước đây, những gia phó trong Tiêu phủ cũng không ăn cái này.

Nhưng ngày xưa có tốt đẹp đến đâu cũng chỉ là chuyện xưa, Tiêu Chiến không muốn nhắc đến những điều đó nữa. Anh cười nhạt, không trả lời câu hỏi, ngược lại tuỳ ý chọn một số chuyện bên lề để nói với Vương Nhất Bác.

--

Lúc trước, việc hôn nhân này là do Vương đại tự mình tìm bà mối nói vun vào để định ra. Mẹ Vương chỉ mơ hồ nghe người trong thôn nhắc tới, trong thôn mới có một hộ dân, gồm hai anh em và một người phụ nữ đang mang thai, là một gia đình phía Nam giàu có, gặp khó khăn mới lưu lạc đến tận đây. Bà cũng không hài lòng lắm, sợ Tiêu Chiến vào cửa lại ra vẻ thiếu gia. Vương đại nói anh ta đã tìm hiểu qua, đó là người tốt, không có ác ý. Trên mặt Vương đại lộ ra ý cười, "Nếu không phải nhà người ta gặp nạn, gia cảnh nhà chúng ta như vậy, có cầu xin cũng không cưới được đâu!"

Mẹ Vương thấy con trai thích cuộc hôn nhân này, cho nên cũng không ngăn cản nữa.

Bây giờ bà đã ở chung với Tiêu Chiến mấy ngày, thấy anh cũng không phải loại người ham chơi lười làm, không chỉ cần mẫn, việc trong nhà có thể làm đều sẽ chủ động làm, còn có thể giúp bà dạy dỗ con nhỏ, có thể thấy là người thành thật lại kiên định, mẹ Vương rất thích anh.

Người ở thôn quê đều kính trọng người có học, Tiêu Chiến hiểu biết chữ nghĩa, còn có thể tìm được việc chép sách ở trên huyện, mẹ Vương lại càng thêm hài lòng. Bà cũng không thúc ép Tiêu Chiến làm cái gì, mỗi ngày đều để anh bận rộn với công việc ở Đông phòng. Đôi khi Tiêu Chiến làm giúp một chút việc trong nhà như vẩy nước quét nhà, giặt giũ, mẹ Vương nhìn thấy đôi tay anh đỏ bừng run rẩy, lại không đành lòng để anh làm gì cả, còn khuyên bảo anh trong nhà tuy không giàu có, cũng có thể sống được qua ngày, không cần phải vội vã chép sách kiếm tiền như vậy.

Trẻ con ở nông thôn đều được nuôi thả, bọn chúng kết bè kết đội chơi với nhau, không nghe chuyện quốc sự, không lo mưu sinh, chỉ biết vui chơi chạy nhảy ngoài đồng. Trước đây, trong thôn còn có một trường học, nhưng vì chiến tranh nên mấy năm nay đã tạm dừng. Vì vậy, dù đã mười một tuổi, nhưng Vương Nhất Bác chỉ có thể nhận biết được vài chữ giản nhất.

Tiêu Chiến tự giác gánh vác trách nhiệm mà Vương đại phó thác cho, không muốn Vương Nhất Bác trở thành một đứa trẻ thôn dã, vì thế quyết định dạy cậu học. Chỉ là đứa nhỏ không quen bị quản thúc, viết được mấy chữ đã bất mãn, có khi ngồi trong Đông phòng nửa ngày cũng không viết nổi một trang giấy, có khi vất vả lắm mới tĩnh tâm được, lại bị mấy đứa bạn bên ngoài kéo đến rủ đi chơi.

Vào tháng Chín, trời sắp lạnh, mẹ Vương cầm chăn đệm ra ngoài giặt và phơi khô, Tiêu Chiến dọn ghế con giúp, anh cũng không làm gì khác, chỉ giúp đỡ cắt chỉ nấu nước, không để ý một chút, Vương Nhất Bác đã chạy mất. Chỉ như vậy thì cũng thôi đi, buổi chiều khi trở về, cậu còn dẫn theo một đám trẻ con, trong tay cầm vài quả bóng giấy ném nhau chơi. Có một quả không ai bắt được, rơi xuống đất, lăn long lóc tới trước mặt Tiêu Chiến. Tiêu Chiến mở quả bóng giấy, phát hiện ra đó là giấy mà anh mua từ trên huyện về cho Vương Nhất Bác luyện viết. Cơn giận của Tiêu Chiến bùng lên ---

Không nói đến việc khác, chỉ nói đến việc anh ngày ngày chép sách, chép không biết bao nhiêu chữ mới có thể đổi được một ít tiền công.

Anh giơ quả bóng giấy kia lên, còn chưa mở miệng đã sầm mặt xuống, hỏi Vương Nhất Bác: "Em có biết anh phải chép bao nhiêu cuốn sách, mới có thể mua được cho em chút giấy bút này không?"

Vương Nhất Bác nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Tiêu Chiến, chợt hoảng hốt, vội vàng nhìn về phía mẹ Vương, mong bà có thể giúp cậu giảng hoà, nhưng mẹ Vương cũng chỉ liếc nhìn cậu một cái, nói: "Cái đồ khỉ nhà con, sao lại không biết thương anh dâu như vậy? Con không nhìn thấy mấy ngày trước đến ăn cơm anh dâu còn không cầm nổi đũa hay sao?"

Vương Nhất Bác há miệng thở dốc, nhưng cũng biết nói cái gì cũng chỉ là nguỵ biện, vì vậy lại cúi đầu.

Đêm hôm đó cho đến khi trở về phòng, Tiêu Chiến cũng không hề nói với Vương Nhất Bác một câu. Trong lòng Vương Nhất Bác không yên ổn, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, sáng hôm sau liền dậy sớm, mở sách ra, ngoan ngoãn ngồi trước bàn viết chữ to.

Trải qua chuyện này, cậu cũng trưởng thành hơn so với trước.

Tiêu Chiến tỉnh dậy thấy cậu chăm chỉ như vậy, nhưng vẫn không thèm để ý. Ăn sáng xong, anh lại tiếp tục giúp mẹ Vương tháo chăn đệm ra giặt, buổi trưa trở về Đông phòng thấy Vương Nhất Bác vẫn còn đang viết, tuy rằng chữ trên giấy không đẹp lắm, xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng chỉ cần nhìn nét bút và đầu bút lông, cũng biết Vương Nhất Bác thật sự đã nỗ lực rất nhiều.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến vào phòng, liền liên tục trộm nhìn anh, nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy Tiêu Chiến để ý đến mình. Cậu viết xong một trang giấy, liền gác bút xuống, xoay người nhìn Tiêu Chiến, ấp úng nửa ngày mới nói, "Anh Chiến, em sai rồi."

Tiêu Chiến ngồi ở đầu giường không hề ngẩng đầu lên, không biết đang bận cái gì, chỉ lạnh lùng hỏi: "Sai chỗ nào?"

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến cuối cùng cũng chịu nói chuyện với mình, vội vàng đi đến trước mặt anh, nhỏ giọng nói, "Sai ở chỗ không để ý, làm lãng phí tâm ý của anh."

"Tâm ý gì? Anh đối với em thì có thể có tâm ý gì?" Tiêu Chiến vẫn không ngẩng đầu lên, đem hai mươi văn tiền dành dụm mấy ngày qua nhét vào trong bao quần áo để đầu giường, "Là anh trai của em để lại thư, nhờ anh chăm sóc em thật tốt. Anh chỉ là không muốn thất hứa với anh ấy mà thôi."

Nghe thấy những lời này, trong lòng Vương Nhất Bác không khỏi khó chịu, có thể bắt đầu từ tối hôm qua khi bị Tiêu Chiến phớt lờ, cậu đã bắt đầu khó chịu rồi. Hôm nay Tiêu Chiến lại cố ý nói những lời này, trong lòng cậu lại càng thêm khó chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ánh mắt bất lực nhìn trái nhìn phải, nghẹn nửa ngày mới nói được một câu, "Sau này em nhất định sẽ thay đổi."

Tiêu Chiến nhận thấy trong giọng nói của cậu có gì đó không đúng, ngẩng đầu lên xem, liền thấy vẻ mặt của cậu giống như bị ai đó bắt nạt một cách tàn nhẫn. Dù sao thì Tiêu Chiến cũng là người dễ mềm lòng, có thể lạnh mặt từ tối hôm qua đến giờ cũng không dễ dàng, bây giờ lại nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Vương Nhất Bác, liền kéo cậu lại gần một chút, hỏi: "Em tự mình nói đi, có phải là anh ép buộc em quá không? Là do anh ép buộc em, cho nên em mới không muốn làm?"

Vương Nhất Bác lắc đầu.

"Em bắt đầu muộn, anh cũng không hi vọng sau này em đỗ đạt, chỉ là muốn em có nhiều bản lĩnh phòng thân, không nói đến cái khác, nếu em viết được chữ, hiểu được một ít sách vở, sau này cũng có thể lên trên huyện tìm việc kiếm tiền." Tiêu Chiến đột nhiên ngừng lại, một lúc lâu mới lại chua xót cười, "Nhất Bác, gia đình anh tan nát mới phải đi đến bước đường này. Nếu anh có chút tiền, có bản lĩnh nuôi sống gia đình, có lẽ.... cũng không cần phải gả đến nhà em. Anh không muốn sau này em cũng giống như anh. Anh hi vọng em có thể tự quyết định cuộc sống của chính mình, nhưng em lấy cái gì để quyết định? Lời nói chót lưỡi đầu môi không được 'tính', em phải tự mình có bản lĩnh, có năng lực bảo vệ cuộc sống, người khác không áp bức được em, không ép buộc được em, mới có thể gọi là 'tính'!"

Vương Nhất Bác dùng sức gật đầu, nói rằng cậu đã nhớ kỹ rồi, một lúc lâu sau đột nhiên lại hỏi một câu không đầu không cuối, "Anh Chiến, gả đến nhà em không tốt sao?"

Tiêu Chiến khựng lại một chút, cười như không cười, "Tốt, nhưng cũng không tốt."

Tốt là bởi vì Vương đại không có tình ý với anh, chỉ là muốn phó thác già trẻ trong nhà. Anh trai và chị dâu của anh còn phải dựa vào sính lễ của nhà họ Vương để cứu nguy, anh cũng không cần giao thân cho người khác; Tốt là bởi vì mẹ Vương ôn hòa hiền hậu, Vương Nhất Bác cũng coi như hiểu chuyện, cả nhà đều không khó hòa thuận, Tiêu Chiến cũng có phần thoải mái.

Còn về phần không tốt .... Cũng không thể trách nhà họ Vương, chỉ có thể trách thiên tai liên miên, chỉ có thể trách quốc gia loạn lạc.

--

Tiêu Chiến gặp lại anh trai và chị dâu đã là một tháng sau. Chị dâu rõ ràng đã gặp khủng hoảng tinh thần khi mang thai, gầy hơn trước rất nhiều, nếu không phải cái bụng nhô lên, mà chỉ nhìn vào bóng lưng, thật sự không thể nhìn ra cô đang mang thai một đứa nhỏ.

Tiêu Chiến thấy thế còn sốt ruột hơn so với bọn họ, "Hai ngày nữa em sẽ lên huyện giao bản thảo, đến lúc lấy tiền lương sẽ đưa cho anh chị. Chị cũng nên mua một chút đồ ăn bổ dưỡng để bồi bổ thân thể."

Tiêu An nghe thấy lời này thì vô cùng hổ thẹn, há miệng thở dốc, đem những lời muốn nói nuốt trở vào.

"Có chuyện gì vậy?" Tiêu Chiến lo lắng cho anh trai mình, lại hỏi: "Anh à, anh có chuyện gì thì nói thẳng ra đi, đã gặp phải rắc rối gì vậy?"

Nghe vậy, Tiêu An lại cúi đầu, lấy hai tay xoa xoa mặt, đứng dậy ra khỏi phòng.

Tiêu Chiến không hiểu Tiêu An có ý gì, lại quay đầu nhìn chị dâu. Chị dâu cũng ngượng ngùng cười, một hồi lâu mới nói: "Anh trai em không tiện mở miệng, vậy để chị nói đi."

Vương Nhất Bác đã theo mấy người Đông Tử đi lên huyện từ sáng sớm, mãi tới trưa mới về nhà. Năm sáu người bọn họ đều không có tiền, cũng không phải là muốn mua thứ gì, chỉ là muốn đi xem náo nhiệt. Cậu tìm khắp các phòng trong nhà, nhưng không thấy bóng dáng của Tiêu Chiến.

"Mẹ, anh Chiến của con đâu?" Cậu chạy ra ngoài, mồ hôi lấm tấm trên trán, khi trở về phòng thì lấy chậu múc nước rửa mặt.

Mẹ Vương ngồi trong sân vá lại chiếc áo cũ, thở dài một hơi mới nói, "Ra ngoài rồi."

Vương Nhất Bác đang rửa mặt, quay đầu lại hỏi, "Anh ấy đi đâu vậy?"

Mẹ Vương cũng không biết phải bắt đầy nói từ đâu, chỉ bảo: "Sau này con nhất định phải nghe lời A Chiến, không được làm nó tức giận. Nó.... Nó cũng không dễ dàng gì."

Vương Nhất Bác rửa xong mặt định bưng chậu nước trở về phòng, nghe được câu này lại đặt cái chậu xuống, "Là sao cơ? Anh ấy bị sao vậy?"

Thôn Vĩnh An thật ra cũng không lớn. Mẹ Vương chỉ nói Tiêu Chiến ra ngoài đi dạo, nhưng cũng không biết anh đi đến nơi nào.

Vương Nhất Bác cẩn thận tìm kiếm dọc theo bờ ruộng phía Nam, chạy hơn một tiếng đồng hồ mới tìm thấy Tiêu Chiến đang ngồi trên một cái cổng vòm bằng đá ở sau sườn núi.

Không phải Tiêu Chiến không nghi ngờ. Bọn họ từ đất tổ đi về phương Bắc, lúc đi rõ ràng vẫn còn một ít tiền, dọc đường đi đã cố gắng tiết kiệm, tại sao vừa đến thôn Vĩnh An, chị dâu có thai thì lại hao hết tài sản? Nhưng anh và Tiêu An là anh em ruột, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, anh thích ăn, thích chơi gì, Tiêu An đều nhường anh, anh cũng thật sự không nỡ nghĩ xấu cho anh chị mình.

Nhưng hôm nay anh trai và chị dâu đến cũng không phải để ôn chuyện, mà là để cáo biệt. Bọn họ nói cuối cùng cũng tìm được một người bạn cũ, muốn đến đó để nhờ cậy đối phương, kết phường buôn bán, chờ ngày Đông Sơn tái khởi.

Bọn họ không hỏi Tiêu Chiến dạo này như thế nào, cũng không hỏi anh có muốn đi cùng không, thậm chí còn không để lại địa chỉ để liên lạc.

Tiêu Chiến lúc này mới nhận ra, anh là bị chị dâu bán đứng.

Đừng nói là anh, ngay cả mẹ Vương cũng đoán ra.

Cho nên mới nói, thế sự vô thường, không ai đoán trước được --

Một năm trước Tiêu Chiến vẫn là tiểu thiếu gia kim tôn ngọc quý, bây giờ lưu lạc chốn thôn dã, bị gả cho người ta, chồng anh đã tòng quân, anh trai và chị dâu cũng rời đi, kể từ bây giờ, anh chính thức trở thành một người cô độc.

Tức giận không? Tức giận. Oán hận không? Oán hận. Khổ sở không? Khổ sở.

Nhưng giờ phút này, trong lòng anh càng tràn ngập sợ hãi.

Một mình núp sau sườn núi khóc, không dám để cho người khác nhìn thấy, càng không muốn để cho người ta biết.

Cách đó không xa vang lên tiếng bước chân vội vàng, Tiêu Chiến nghe thấy người nọ chạy quá nhanh, khi dừng lại ở trước mặt mình thì thở hổn hển.

Anh dừng một lát mới ngẩng đầu lên, thấy Vương Nhất Bác đang dùng vạt áo lau mồ hôi.

Nhưng anh không muốn nói chuyện, lại cúi đầu xuống.

Vương Nhất Bác cũng không nói câu nào, chỉ lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh anh, nghịch hòn đá nhỏ trên mặt đất.

--

Đầu xuân năm sau, mọi gia đình đều vội vàng ra đồng làm việc. Mẹ Vương ngày nào cũng mang theo Vương Nhất Bác ra ruộng trước bình minh, nhưng không để Tiêu Chiến phải làm việc đồng áng cùng mình. Một là Tiêu Chiến làm không quen, cũng không khỏe bằng Vương Nhất Bác, hai là Tiêu Chiến vốn kiếm sống bằng nghề chép sách, không có lí do gì để một mình anh phải làm việc nuôi sống cả nhà.

Nhưng Tiêu Chiến lại không có cách nào cảm thấy thoải mái. Anh nhìn thấy Vương Nhất Bác lần nào trở về nhà cũng ngã vật ra giường, giống như linh hồn đã bị rút ra khỏi thể xác, đến nói chuyện cũng không còn khí lực, vì vậy luôn muốn làm chút gì đó cho bọn họ.

Bắt đầu từ đó, việc nấu cơm trong nhà cũng bị anh ôm lấy.

Thật ra anh cũng không làm cái gì đặc biệt, chỉ làm một chút món thủy ngân băng (3), nhưng Vương Nhất Bác lại ăn rất ngon lành, thậm chí ăn hết hai bát lớn còn bê nồi lên húp sạch nước lèo.

"Là cổ vũ anh sao?" Tiêu Chiến thấy cậu ăn ngon như vậy, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.

Vương Nhất Bác phồng má, nuốt xuống một ngụm canh to, nói rằng nước lèo rất thơm.

"Anh Chiến, anh hầm thịt sao?" Vương Nhất Bác đi theo hỏi.

Gia đình nghèo khổ làm sao có đủ thịt để ăn mỗi bữa? Tiêu Chiến chỉ là nấu canh với xương đá thịt, trước khi bưng ra còn bỏ vào một thìa nhỏ mỡ lợn.

"Em thích ăn sao?" Tiêu Chiến hỏi.

"Thích!" Vương Nhất Bác vừa trả lời vừa nấc, nấc xong liền phá lên cười.

"Vậy thì từ nay về sau việc nấu cơm cứ để anh làm. Em với mẹ ra đồng về đều quá mệt mỏi."

"Vậy thì để em rửa bát!" Vương Nhất Bác vội vàng đi theo nhận việc.

"Em vẫn còn đủ sức sao?"

"Dĩ nhiên rồi!" Khóe miệng Vương Nhất Bác nhếch lên, vẻ mặt vô cùng đắc ý, "Trong nhà chúng ta, em là người khỏe nhất!"

--

Sau tiết Mang chủng, tin tức thắng trận không ngừng truyền đến, các cửa hàng trong huyện được mở ra nhiều hơn, cuộc sống trong thôn cũng tốt hơn trước, trường học được mở cửa trở lại.

Tiêu Chiến bắt Vương Nhất Bác đi học, không cần thương lượng gì cả, cứ trực tiếp đến trường giao tiền nhập học. Anh lên huyện giao sách mới chép, cầm được tiền liền mua cho Vương Nhất Bác một bộ bút mực mới, còn đi tới cửa hàng vải mua vài thước vải bố, để mẹ Vương may quần áo mới cho Vương Nhất Bác.

Phía Bắc mấy năm nay liên tục chiến loạn, mấy năm trước lại bị thiên tai, mẹ Vương hai năm nay đều lo ăn từng bữa, nghèo khổ cũng đủ rồi. Bà cảm thấy có tiền thì nên tiết kiệm, nhỡ sau này tai bay vạ gió còn có chút của cải sống qua ngày. Nhưng mảnh vải này sờ lên dày dặn lại thoải mái, vừa nhìn cũng biết là không hề rẻ. Mẹ Vương cảm thấy Tiêu Chiến rất quan tâm đến Vương Nhất Bác, không nỡ bỏ tiền ra mua quần áo cho bản thân, trong khi Vương Nhất Bác vẫn còn rất nhiều quần áo cũ có thể mặc được.

Bà nói, "Nhà nghèo cũng không cần để ý nhiều như vậy, chưa kể trẻ con lớn rất nhanh, không phải lúc nào cũng cần quần áo mới."

Tiêu Chiến nghe vậy liền cẩn thận giải thích, "Không giống nhau mẹ ạ. Con không cần Vương Nhất Bác có thể đỗ đạt, cũng không trông mong cậu ấy có thể đọc được nhiều sách thánh hiền, học được ít hay nhiều đạo lý. Trường học trong làng có thể mở lại, Nhất Bác có thể trở lại đi học là chuyện tốt. Đây là khởi đầu mới của cậu ấy, nên dùng quần áo mới, diện mạo mới đi đón nhận cuộc sống mới!"

Mẹ Vương chưa từng nghe thấy những lời này, chỉ cảm thấy mới mẻ, lại thấy vẻ mặt rạng rỡ của Vương Nhất Bác khi nhìn mảnh vải thì không nói thêm gì nữa.

Mẹ Vương rất khéo tay, chỉ trong vòng ba ngày quần áo đã sẵn sàng, còn yêu cầu Vương Nhất Bác mặc thử. Thím Lưu nhìn thấy Vương Nhất Bác mặc quần áo mới vô cùng đẹp, trông có vẻ hoạt bát hơn nhiều, liền trêu ghẹo, "A Kiệt đẹp trai như vậy, sau này nhất định có thể cưới được một cô vợ xinh xắn, sinh được những đứa con kháu khỉnh!"

Trên mặt Vương Nhất Bác không giấu được nụ cười. Cậu cũng cảm thấy bộ quần áo này trông đẹp hơn nhiều quần áo bán trong hội chợ, thân áo vạt áo ngắm thế nào cũng không đủ. Cậu đắm chìm trong niềm vui của bộ quần áo mới, không hề suy nghĩ mà hỏi một câu, "Vậy con của anh Chiến thì sao?"

Thím Lưu vỗ một cái vào lưng cậu, "Tiêu Chiến đã gả cho anh trai con, không thể có con được. Về sau con phải sinh nhiều một chút, để cho anh trai con nhận nuôi một đứa!"

Thật ra không chỉ có thím Lưu nghĩ vậy, mẹ Vương cũng tính toán như thế này –

Số mệnh lận đận, thế đạo bất an, bà cũng không còn tâm niệm phải giàu sang phú quý, chỉ muốn dành dụm một chút cho đứa con trai út cưới vợ. Muốn cưới một người con gái dịu dàng đức hạnh, có thể chăm sóc gia đình, có thể sinh con nối dõi, hơn nữa còn phải sinh thêm vài đứa nhỏ, để một đứa làm con nuôi của Vương đại và Tiêu Chiến.

Mẹ Vương đôi lúc còn nghĩ, đợi sau này con trai nhỏ kết hôn, còn phải xây thêm hai gian phòng nữa trong nhà.

Thu hoạch xong, tiết trời chuyển lạnh, thôn bên cạnh đã lác đác người đi chiến trận trở về. Mẹ Vương một lòng mong ngóng con trai cả, nhưng giữa sương lạnh chỉ chờ được tin Vương đại đã tử trận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro