Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác viết thư thật sự rất chuyên cần, cứ ba đến năm ngày lại gửi về một bức thư. Có khi là Tiêu Chiến đến nhà Lý Thỉnh lấy thư, có khi là cháu trai của Lý Thỉnh cùng vài đứa bạn chạy khắp thôn để gửi thư.

"Bà ơi, sao anh Nhất Bác hay gửi thư về thế?" Cháu trai của Lý Thỉnh háo hức hỏi, "Ông cháu nói trong thôn, chỉ có anh Bác gửi thư về nhanh nhất và nhiều nhất."

Mẹ Vương vô cùng vui vẻ. Trong thôn có rất nhiều trai tráng đi làm xa, nhưng quả thật không có ai nhớ nhà như Vương Nhất Bác ---

Con cái nhà khác phải mất ba đến năm tháng mới nhớ gửi về một phong thư báo bình an, mà con trai nhỏ nhà bà vừa ra ngoài đã biết không nên để người ở nhà lo lắng, cho nên cứ đến bất kỳ đâu lại viết thư về.

Mẹ Vương nắm chặt bức thư trong lòng bàn tay, bưng một đĩa kẹo lạc ra cho lũ trẻ.

Vương Nhất Bác vừa rời khỏi nhà được mấy ngày, mẹ Vương đã mất ngủ cả đêm, sợ đứa con út mà mình bảo bọc từ nhỏ sẽ không bao giờ quay lại nữa, sợ cậu ra ngoài gặp khó khăn, sợ cậu thể hiện không tốt bị sư phụ trách phạt, sợ cậu không biết nóng biết lạnh..... Cứ như vậy bảy tám ngày, cuối cùng đổ bệnh.

Lúc đó Vương Nhất Bác vừa gửi thư về, Tiêu Chiến cũng hùng hồn viết hai trang thư hồi đáp. Mẹ Vương cảm thấy lo lắng, "A Chiến, con không viết chuyện mẹ bị bệnh chứ?"

"Không có." Tiêu Chiến lau hồ dán, dán phong thư lại, sau đó lại bưng nửa bát nước cơm cho mẹ Vương, "Không có vấn đề gì nghiêm trọng. Thầy thuốc nói, tĩnh dưỡng mấy ngày là ổn rồi. Chúng ta không cần phải nói cho em ấy, để em ấy khỏi lo lắng. Nhưng mà mẹ phải nghe lời thầy thuốc, không được nhịn ăn, nạp đủ năng lượng, chờ Vương Nhất Bác trở về!"

Sau khi ăn cơm chiều, Tiêu Chiến và mẹ Vương ngồi quây quần bên chậu than, bận tới bận lui. Mẹ Vương đang cầm một miếng vải mềm, tự tay khâu áo lót mỏng cho Tiêu Chiến mặc đầu xuân. Tiêu Chiến lắc lắc chiếc bàn tính trong tay, nhìn vào hai cuốn sổ nhỏ để đối chiếu.

Năm nay buôn bán được, dư dả khá nhiều. Có tiền tức là vẫn còn đường thoát khi tai hoạ ập đến. Trong lòng Tiêu Chiến vô cùng vui vẻ, thu dọn sổ sách nói với mẹ Vương, "Mẹ à, năm nay vườn cây ăn quả thu hoạch rất tốt, kiếm được nhiều hơn so với năm ngoái. Con nghĩ đợi qua mùa xuân, chúng ta sẽ mời một đội thợ xây tới nhà, đem phòng trên và Tây phòng sửa sang lại một chút, mùa đông năm sau sẽ không còn ẩm ướt và rét lạnh như vậy nữa."

Ngón tay anh nhanh chóng di chuyển trên bàn tính, ý cười sau đó lại càng rõ ràng, "Đến lúc đó, mẹ cứ dọn vào Đông phòng để ở, con và Nhất Bác sẽ ở phòng chứa củi, cũng chỉ là tu sửa mấy ngày, sẽ không có chuyện gì đâu!"

Hai người này không phải là mẹ con ruột thịt, nhưng lại hết mực quan tâm chăm sóc lẫn nhau, còn đáng ghen tị hơn rất nhiều đại gia đình có nhiều của cải, nhưng lại chỉ biết tính kế hại nhau.

"Con đang tính xây thêm hai gian phòng nữa ở vườn cây ăn quả. Sau này khi đến ngày mùa, có thể ở lại đó nấu cơm, bố trí chỗ ở cho người gác đêm trông coi. Dù sao cũng tiện hơn là chạy tới chạy lui." Tiêu Chiến tiếp tục nói.

Mẹ Vương cũng cảm thấy có lý, gật gật đầu, "Những việc này con tính toán vẫn luôn thạo hơn mẹ, cứ theo kế hoạch của con là được rồi. Chỉ là nhà ở vẫn chưa cần làm đâu."

"Mùa đông vừa đến mẹ đã không được khoẻ, không biết có phải là ướt quá, lạnh quá không, vẫn là tu sửa một chút đi, dù sao cũng không tốn bao nhiêu tiền bạc!"

"Mẹ không làm cũng không phải là để tiết kiệm tiền!" Mẹ Vương nở nụ cười, đôi mắt hiếm khi lộ ra ánh sáng, "A Kiệt năm nay đã mười bảy tuổi, cũng đến tuổi kết hôn rồi. Mẹ nghĩ, đợi nó kết hôn thì trực tiếp mua luôn mảnh đất phía sau, đến lúc đó, chúng ta sẽ xây thêm cái nhà thứ hai, mẹ và con ở phía trước, vợ chồng trẻ chúng nó ở phía sau, sau này có sinh thêm mấy đứa nhỏ cũng có thể sống được."

Mẹ Vương gãi đúng chỗ ngứa, liền đặt đồ may vá xuống, xích lại gần Tiêu Chiến một chút, "Mẹ đoán cũng chỉ một hai năm nữa thôi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau thu dọn lại sân trước cũng được, còn có thể tiết kiệm được một ít chi phí sửa chữa."

Tiêu Chiến chỉ cảm thấy một làn khói dày đặc bốc lên từ chậu than, khiến anh nghẹt thở. Anh ho khan hai tiếng, bưng chén lên uống mấy hớp nước mới gật đầu nói, "Vâng, vẫn là mẹ nghĩ đến chuyện lâu dài, vậy.... Chờ Vương Nhất Bác trở về, con sẽ hỏi xem em ấy thích kiểu nào. Bây giờ trong nhà cũng không còn khó khăn nữa, cho dù em ấy muốn có một căn nhà chỉnh tề giống như trên thị trấn, chúng ta cũng có thể xây được!"

"Con hỏi nó á? Nó thì biết cái gì?" Trong lòng mẹ Vương vẫn coi con trai nhỏ là một đứa trẻ không thể lớn, "Những việc này chỉ sợ con phải nhọc lòng. Nó xưa nay chưa từng lo lắng chuyện trong nhà."

"Lần này đi theo sư phụ lên phía Bắc, nói không chừng lại học hỏi thêm được nhiều điều!" Tiêu Chiến lại giơ bàn tính lên, "Mấy ngày trước con có đi lên cửa hàng giao sách, chưởng quầy còn khen Nhất Bác, nói rằng Nhất Bác là người chu đáo và thực tế, lại kiên định, không giống như những đứa trẻ khác nói như rồng leo, làm như mèo mửa. Nói rằng sư phụ muốn đề bạt em ấy, còn muốn dạy thêm cho em ấy nhiều kỹ năng khác nữa!"

Mẹ Vương ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, liên tục gật đầu, cuối cùng cầm kim chỉ tiếp tục làm việc, một lúc lâu sau đột nhiên lại bật cười:

"Mẹ đột nhiên nhớ ra, trước kia thường nghe Vương đại nhắc đến quản sự trong đoàn buôn của bọn nó. Quản sự là một người cô độc, ngày đêm đều ở trong đoàn buôn mà không trở về nhà. Sau khi đi cùng tới đoàn buôn tới phía Nam mua hàng hoá, kết bạn với một thiếu nữ mồ côi ở Giang Nam, hai người tâm đầu ý hợp, ở trong đền Nguyệt Lão bái tam bái, sau này luôn ở bên nhau!" Bà cắn đứt sợi chỉ, đem hai miếng vải cuộn vào, "Mỗi khi nhắc đến chuyện kết hôn, A Kiệt luôn thờ ơ. Mẹ đoán nó không thích các cô gái trong thôn. Biết đâu ra ngoài rồi, lại có thể tìm được mối nhân duyên tốt?"

Mẹ Vương bỏ tất cả kim chỉ vào trong giỏ, đứng dậy nói, "Thôi, đêm đã khuya rồi, con mau về phòng ngủ đi, ngày mai lại tính toán sổ sách, cẩn thận lại hại mắt."

Tiêu Chiến gật đầu đồng ý, gấp sổ sách và bàn tính đặt vào một chỗ, dặn dò mẹ Vương nghỉ ngơi thật tốt, sau đó trở về Đông phòng. Trong phòng yên tĩnh, chăn đệm trên giường nhỏ được sắp xếp chỉnh tề, vài cuốn sách yêu thích của Vương Nhất Bác đặt trên bàn, đã lâu không có người động đến. Rõ ràng chỉ thiếu Vương Nhất Bác, nhưng căn phòng lại quạnh quẽ như thiếu rất nhiều người.

Trăng treo đầu cành, gió đêm lại thổi, trong sân luôn có động tĩnh. Tiêu Chiến đoán là chiếc ghế con bị gió thổi đổ, hoặc là mấy bó củi bên góc tường bị ngả nghiêng. Anh cũng lười không muốn đi ra bên ngoài xem, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, dù quấn chặt chăn vẫn cảm thấy lạnh.

"Nghe nói em trai cậu đi ra ngoài, nhỏ như vậy đã một mình xa nhà, có được không?"

"Chị à, cũng chỉ có chị cảm thấy Nhất Bác vẫn còn là một đứa trẻ. Con cả nhà em cũng bằng tuổi Nhất Bác, bây giờ con nó đã chạy được rồi!"

"Đúng vậy, biết đâu Nhất Bác ra ngoài sẽ mang về cả mỹ nữ thì sao!"

.....

"A Chiến tới rồi? Đúng lúc quá, thím mới làm táo tàu, con mau nếm thử xem!"

"Táo tàu này là thứ nhất định phải có khi kết hôn. A Chiến, con có thể học cách làm từ thím, sau này Nhất Bác kết hôn, nhà con cũng phải làm cho nó!"

......

"Mẹ đoán nó không thích những cô gái trong thôn."

"Biết đâu ra ngoài rồi, lại có thể tìm được mối nhân duyên tốt?"

.......

Gió đêm lạnh lẽo, Tiêu Chiến có nhắm chặt hai mắt thế nào cũng không ngủ được.

Vương Nhất Bác sinh ra và lớn lên ở trong thôn, có phải đến phương Bắc rồi sẽ vô cùng vui vẻ, giống một con ngựa hoang bị đứt dây cương?

Diện mạo cậu không tệ, cho dù không nhìn cái khác, chỉ nhìn vào diện mạo, cũng sẽ khiến vô số thiếu nữ rung động, còn trẻ đã có năng lực ra ngoài làm việc, chẳng phải là đối tượng tuyệt vời để kết hôn sao?

Nói cái gì mà muốn cùng anh thành vợ thành chồng, đi ra ngoài nhìn thấy những điều mới mẻ, không biết tâm tư đã chạy đến nơi nào!

Cổ họng Tiêu Chiến khô khốc, trong lòng lại cảm thấy bất lực, do dự, còn có chút uỷ khuất lẫn không cam lòng.

Nhưng anh không hiểu rõ tâm tư của chính mình, chỉ nghĩ rằng những lời Vương Nhất Bác nói trước khi đi đã phá vỡ sự bình yên của anh.

Nhưng anh lại không biết, từ rất lâu rồi, trái tim này của anh, cũng đã bị Vương Nhất Bác gắt gao nắm lấy.

---

Ở phương Bắc đương nhiên là lạnh hơn một chút, đầu tháng tuyết rơi dày đặc, chặn cả đường lên núi. Vương Nhất Bác và những người khác phải tạm dừng những việc đang làm, cả ngày chỉ có ăn với ngủ. Sư phụ nói đây là quá trình ngủ đông, nuôi dưỡng tinh lực.

Sáng sớm hôm sau, một trận tuyết lớn rơi xuống, bầu trời âm u, sư phụ dậy ăn một bát mì, uống vài hớp rượu trắng, nói rằng nằm trên giường đất mấy ngày rồi, cả người đều uể oải. Ông đạp vào chân Vương Nhất Bác, thấy cậu tỉnh rồi mới hỏi cậu có muốn ra ngoài bắt động vật sống không. Vương Nhất Bác nghe thấy vậy thì thực sự có hứng thú, không chút nghĩ ngợi liền ngồi dậy mặc quần áo, "Đi! Đi! Bắt ở đâu? Nếu còn không ra ngoài hoạt động chân tay, con sẽ phát điên lên mất!"

Sư phụ cười ha hả, nói rằng từ lâu đã nhận ra cậu không phải là người an phận, còn nói muốn dẫn cậu ra ngoài bắt thỏ hoang về làm vài món ăn dân dã. Hai thầy trò mặc quần áo thật dày, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo khoác da cừu lớn, cả người đều phình lên. Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn trang phục của chính mình, không khỏi hỏi, "Thầy, mặc quần áo dày như thế này rất khó đi lại, còn có thể bắt được thỏ sao?"

"Cũng không bảo con phải đuổi theo con thỏ!" Sư phụ chỉ vào trán của chính mình, "Đồ ngốc, bắt được dã thú, phải dựa vào đầu óc!"

Hai người đang định đi ra cửa, gian phòng bên cạnh đột nhiên lại có động tĩnh, đầu tiên là tiếng hô nhỏ, sau đó là tiếng vỗ, cuối cùng là tiếng thút thít.

Sư phụ Vương Nhất Bác lắc đầu, trong miệng lẩm bẩm một câu "Phi lễ chớ nghe", vội vàng đội mũ, bịt chặt tai, quay đầu nhìn đồ đệ ngu ngốc của chính mình, lại thấy Vương Nhất Bác cau mày, bộ dạng tràn đầy phòng bị.

"Thầy, đây, đây là tiếng của chị Lăng?" Vương Nhất Bác xoay người cầm lấy con dao nhỏ đặt trên giường đất, đang định đi ra ngoài, liền bị sư phụ túm chặt lại.

"Quay về ngay! Con đi ra làm gì?" Sư phụ cố ý thấp giọng hỏi.

Vương Nhất Bác thật ra cũng thông minh, đè thấp giọng đáp lại, "Thầy, thầy không nhận ra giọng nói của chị Lăng sao? Nhất định là có kẻ cướp tới!"

Sư phụ nghe vậy thì cảm thấy bất đắc dĩ, vỗ mạnh vào ót Vương Nhất Bác, cách một lớp mũ rất dày nên cũng không đau lắm!

"Nói con ngốc, hoá ra là con ngốc thật?"

"Dạ?" Vương Nhất Bác thật sự không hiểu, cậu chỉ là muốn đi cứu chị Lăng, tại sao lại bị đánh chứ!

"Con! Con thật là....." Sư phụ đều bị sự hồn nhiên của Vương Nhất Bác làm cho đỏ mặt.

Ông đẩy đồ đệ nhỏ của mình ra sau, cách bức tường kia rất xa mới nói, "Hai vợ chồng nhà người ta thân mật, sao đến miệng con lại thành kẻ cướp rồi?"

Vương Nhất Bác suy nghĩ về những lời này một lúc mới hiểu ra, khuôn mặt ngay lập tức cũng đỏ thẫm lại.

"Tại.... tại sao, sao lại có động tĩnh như vậy?" Vương Nhất Bác cúi đầu, không dám nhìn sư phụ, nhưng vẫn không quên việc "khiêm tốn học hỏi."

Sư phụ cởi áo choàng và áo khoác ngoài, ngồi trở lại trên giường đất, hai mắt liếc nhìn chén rượu, Vương Nhất Bác liền thức thời mà rót đầy. Sư phụ uống một hơi cạn sạch, chậc lưỡi nói, "Vợ chồng hạnh phúc, đây chính là động tĩnh trong thâm tình."

Ông liếc nhìn trán Vương Nhất Bác đã đổ đầy mồ hôi, "Mau cởi quần áo ra đi, vợ chồng người ta bây giờ đang nóng bỏng như vậy, chúng ta ra ngoài cũng không thích hợp, mai thầy lại đưa con đi!"

Vương Nhất Bác vội vàng cởi mũ, cởi khuy áo khoác da cừu, lại xấu hổ kiếm cớ bù đắp, "Ha ha, cái áo khoác da dê này thật sự quá dày, mặc vào một lúc liền đổ mồ hôi!"

Sư phụ trừng mắt nhìn cậu đầy ẩn ý, dừng lại một chút mới hỏi, "Tới đây tới đây, thầy lại dạy cho con một bài học!"

Vương Nhất Bác ngồi bên mép ghế, cong lưng để cúi sát vào cạnh sư phụ, "Được rồi, thầy cứ nói đi!"

"Đàn ông ấy mà, muốn làm chủ gia đình, nhất định phải có bản lĩnh cả ngày lẫn đêm!" Sư phụ đắc ý rung đùi, "Ban ngày phải có năng lực sinh tồn, ban đêm phải khiến người ta dục tiên dục tử. Hai thứ này, đều không thể kém được!"

Vương Nhất Bác vừa nghe được, khuôn mặt đã đỏ lại càng thêm đỏ.

Căn phòng bên cạnh bọn họ hình như là phòng chứa củi, một số ngũ cốc và đồ khô. Hai vợ chồng anh Lăng đã thức dậy từ sáng sớm để thu dọn, bất chợt nổi hứng, chắc là cho rằng với thời tiết này, đoàn buôn của bọn họ còn dậy trễ hơn cả những người dân địa phương.

Sư phụ thở dài, lại nằm xuống, "Đi ngủ tiếp đi, lát nữa gặp vợ chồng nhà người ta cũng đừng hỏi đông hỏi tây, đừng để cho người ta nhìn thấy, cứ giả vờ như con không nghe thấy gì."

Vương Nhất Bác gật đầu đáp ứng, cởi áo ngoài rồi leo lên giường đất, uống một chén nước lớn, nhưng nằm mãi vẫn không ngủ được, liền lén lút ngồi dậy uống hai hớp rượu của sư phụ. Ngày thường, cậu và sư phụ nằm trên hai chiếc giường đất, cách nhau một cái bàn, cậu luôn nằm thẳng hoặc hướng mặt về phía sư phụ để hỏi han, nhưng bây giờ lại quay lưng lại với sư phụ, quay mặt vào tường.

Sư phụ nằm một lúc lâu, đột nhiên hỏi, "Thằng nhóc này, không phải đang làm chuyện xấu gì chứ?"

Vương Nhất Bác lúc này lại đột nhiên thông suốt, không cần suy nghĩ đã hiểu rõ ý của sư phụ, vội vàng xoay người lại đáp, "Con không có!"

"Gấp gáp cái gì! Không có là tốt rồi! Thầy có vô dụng thế nào cũng là thầy của con, ở trước mặt thầy, vẫn phải thể hiện một chút đức hạnh đấy!"

Vương Nhất Bác xốc chăn ngồi dậy, "Con thật sự không có!"

Sư phụ thích nhất là trêu chọc cậu, thấy cậu sốt ruột như vậy, không nhịn được bật cười, "Được rồi được rồi, nằm xuống đi, làm ta buồn cười quá!"

Một lúc lâu sau, Vương Nhất Bác đột nhiên ngồi dậy, xoa xoa mặt, giọng nói cũng rầu rĩ, "Thầy ơi."

"Ừm?"

"Con nhớ anh trai con!"

Trưa hôm đó là anh Lăng làm cơm, có người hỏi tại sao không thấy chị Lăng, anh Lăng chỉ nói chị Lăng vẫn đang còn ở trong phòng thêu thùa may vá. Vương Nhất Bác cầm bát đến lấy canh bí đao, lén lút nhìn trộm khuôn mặt của anh Lăng, lại thấy sắc mặt anh vẫn như thường.

Chỉ là..... Cậu không thể diễn đạt được thành lời, cậu cảm thấy anh Lăng từ trong đến ngoài để lộ ra một loại cảm giác vô cùng thoả mãn.

Sau khi ăn trưa xong, sư phụ bị các tiên sinh khác kéo đi đánh bài, nhưng không cho Vương Nhất Bác cùng đi. Ông sợ cậu học xong rồi lại nhớ thương sòng bạc, vì thế giao cho cậu ít việc rồi đẩy cậu về phòng. Vương Nhất Bác thực sự rất nghe lời, đầu tiên phân loại các loại đặc sản miền núi đã mua trước đó, sau đó sao chép thành một danh sách, làm xong tất cả việc này, đột nhiên cảm thấy mệt nhọc nên lại nằm xuống ngủ.

Giấc ngủ này thật sự rất thoải mái - cậu mơ thấy mình năm mười hai, mười ba tuổi, cùng Tiêu Chiến đi lên huyện mua đồ, sau cơn mưa, con đường lầy lội, mỗi lần đến chỗ khó đi, Tiêu Chiến đều sợ cậu dẫm phải bùn, cho nên đều nâng cậu lên. Cậu nhớ rõ hương vị trên người Tiêu Chiến, nhớ rõ anh ấy nắm tay mình rất chặt..... Suy nghĩ vừa xoay chuyển, cậu đã ôm Tiêu Chiến lăn đến trên giường, nhưng bộ dạng của cậu vẫn là mười hai, mười ba tuổi. Tiêu Chiến cũng không có cảm giác gì, chỉ xụ mặt hù doạ cậu, nói rằng cậu mà không thay bộ quần áo bẩn đi thì sẽ ném cậu ra ngoài. Cậu cởi trần, chui vào trong chăn Tiêu Chiến, lại bị anh túm chặt cánh tay, hỏi cậu đã rửa chân chưa.

Hết lần này đến lần khác, Tiêu Chiến đều muốn ngăn cản động tác của Vương Nhất Bác, làm cho cậu luôn cảm thấy không thoải mái.

Khoảng nửa tiếng sau, Vương Nhất Bác tỉnh dậy với cái miệng khô khốc. Cậu đờ đẫn uống hết nửa chén nước, lại đắp chăn nằm xuống, vô thức đưa tay xuống, chạm vào chỗ đang hếch lên kia.

Chỗ đó chưa bao giờ cứng rắn đến vậy, cậu cũng chưa bao giờ nhớ Tiêu Chiến đến thế.

---

Nửa tháng sau, nhà họ Vương lại nhận được thư của Vương Nhất Bác. Trước đó Tiêu Chiến hồi âm đã phàn nàn, nói cậu viết vài tờ giấy nhưng lại không có được mấy câu có thể đọc cho mẹ Vương nghe. Lần này, Vương Nhất Bác cũng coi như là hiểu chuyện, viết riêng cho mẹ Vương một bức thư, bên trong đều nói đến phong cảnh, tập quán của người dân phương Bắc, lại viết riêng cho Tiêu Chiến một phong thư, còn bảo anh nói với mẹ Vương, trong thư đều nói đến chuyện kinh doanh của cửa hàng.

Mẹ Vương cũng rất dễ lừa, không hề hỏi tại sao lại phải nói với Tiêu Chiến chuyện kinh doanh của cửa hàng, ngược lại còn cầm chặt bức thư Vương Nhất Bác viết cho bà mà không nỡ buông tay.

Sau khi trở lại Đông phòng, Tiêu Chiến mới lấy lá thư kia từ dưới gối ra - vài câu đầu tiên còn tử tế, cũng coi như là nói tiếng người, đều là lời dạy bảo của sư phụ, nói về giá cả của các thổ sản vùng núi, mấy tờ sau liền có chút .... Không biết xấu hổ.

"Sư phụ nói lần này trở về, ông chủ nhất định sẽ phải ban thưởng cho em. Em muốn cầm tiền thưởng mua cho anh một bộ quần áo mới, muốn một chiếc áo dài màu xanh lam và quần màu trúc."

"Em quên mất, màu xanh lam là màu yêu thích của em. Hầu hết đồ cũ anh mang từ nhà đến đều là màu đỏ đậm, cho nên em đoán anh thích màu đỏ, vậy thì chiếc quần kia hãy chọn màu đỏ để anh vui lòng. Thật ra màu gì cũng không quan trọng lắm, anh xinh đẹp như vậy, mặc cái gì cũng đẹp."

"Em còn lấy một khối ngọc bội, màu táo tàu. Sư phụ nói quân tử thích ngọc bội, cho nên em sẽ giữ nó cho anh để làm mặt dây chuyền. Em thấy những người có tiền đều đeo như vậy."

"Sư phụ nói vợ chồng phải làm chuyện thân mật, đầu óc của em đều chỉ có mình anh."

"Sư phụ nói, đàn ông muốn lập gia đình, cả ngày lẫn đêm đều phải thành thục. Anh Chiến, em cảm thấy em đã đủ trưởng thành."

"Anh Lăng trước mặt rất ngưỡng mộ chị Lăng, sau lưng lại vô cùng khăng khít và thân mật. Em cũng muốn cùng anh trở thành vợ chồng như vậy."

"Chị Lăng nói anh Lăng là trụ cột của chị. Có anh Lăng ở nhà, chị sẽ không cần lo lắng về bất cứ điều gì. Em cũng muốn trở thành trụ cột của anh, che mưa chắn gió cho anh. Nếu anh chê em còn ít tuổi, lại thiển cận, vậy thì trong nhà mình, mọi thứ đều có thể nghe theo anh, để anh làm chủ. Chỉ cần anh đáp ứng với em một việc, dỡ cái giường nhỏ kia đem đi nhóm lửa, em muốn nằm cùng một chỗ với anh."

Trước khi rời khỏi nhà, Tiêu Chiến đã dặn dò cả ngàn vạn lần, cho dù gặp được chuyện gì cũng không được giấu diếm người trong nhà, nhất định phải nói ra.

Bây giờ, nhìn vài trang đầy rẫy những từ tục tĩu, lông mày Tiêu Chiến không khỏi giật giật.

Anh thật sự muốn nắm lấy tai Vương Nhất Bác, nói với cậu rằng, có một số lời, tốt nhất là nên giữ trong lòng, không cần phải thẳng thắn thành khẩn đến như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro