Chap 20: Vì sao duy nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào ngày Đấu La Đại Lục hoàn thành, Vương Nhất Bác xin nghỉ phép, tất tả chạy đến đón Tiêu Chiến về nhà.

Tiêu Chiến lặng lẽ nấp trong góc xem pháo hoa lẻ loi với một đám đông, những sắc màu rực rỡ thỉnh thoảng hiện lên trong mắt anh, nhưng một chút gợn sóng nhỏ nhất cũng không xuất hiện. 

Anh nghiêng đầu dựa vào góc tường xem hồi lâu, pháo hoa chỉ tồn tại vài giây, sau đó liền hoàn toàn biến mất.

Nhất Bác đợi cho tiếng kêu từ bên ngoài bình tĩnh lại, sau đó bước ra từ một góc nhỏ, đem Tiêu Chiến đang ngẩn ngơ đứng xem pháo hoa ở phía trước ôm vào lòng, an tĩnh vùi vào cổ đối phương một chốc.

Lúc này trong mắt Tiêu Chiến mới nhàn nhạt xuất hiện thủy quang đẩy ra một gợn sóng, có thể là tim đập quá nhanh, cũng có thể là vì đối phương nên mới như vậy... Cuối cùng, đều là bởi vì cậu.

Vì Nhất Bác, người mà đã một thời gian anh chưa nhìn thấy, sự cô đơn mà anh vô tình để lộ ra vừa rồi đã biến mất từ ​​lâu, ánh mắt anh dịu dàng, giọng điệu vô cùng ôn nhu: "Cún con, em tới đây đón anh về nhà sao?"

"Ừm." Vương Nhất Bác mỉm cười ngọt ngào: "Em tới đón anh về."

Mười phút trước, Tiêu Chiến vốn nghĩ rằng đêm nay sẽ lại là một đêm dài cô độc ở trong khách sạn, anh dự định sáng hôm sau sẽ đặt vé máy bay, thu dọn đồ đạc rồi về nhà.

Không ngờ tới tại thời điểm cả đoàn đang tụ tập xem pháo hoa, Nhất Bác lại đột ngột gửi cho anh một tin nhắn, bảo, tối nay hãy cùng nhau về nhà, vé cậu đã mua hết rồi. 

Tiêu Chiến biết rằng Nhất Bác sẽ tới đây tìm anh, vì vậy ngay khi mọi người giải tán, anh liền không thể chờ được mà tiến lên phía trước, cố gắng tìm bóng dáng Nhất Bác theo bản năng,

Chỉ là không nghĩ rằng, chẳng cần anh phải bận tâm tìm kiếm, cậu đã chạy về phía anh với tốc độ nhanh như ánh sáng.

Lúc này, Tiêu Chiến tự nhiên cũng không ngờ được rằng ở phía xa có một nhóm các cô gái đỏ mắt trước đó đã âm thầm tìm cách khiến cho anh trở nên vui vẻ. Sau tất cả, những cô gái ngây thơ ấy hiểu rõ hơn ai hết, chỉ có Vương Nhất Bác mới có thể kéo anh ra khỏi sự cô đơn.

Một nụ cười dịu dàng như vậy, sông băng cũng có thể tan chảy được khi được ôm ấp, những bông hoa nở rộ trong tro tan đều xuất phát từ người con trai yêu anh hơn cả mạng sống này.

Tiêu Chiến có chút không chịu nổi sống mũi cay cay, vùi đầu thật chặt vào vai Nhất Bác, giọng nói có chút khàn khàn: "Nhất Bác, tại sao em lại yêu anh tới như vậy? Anh nghĩ không có em thì anh sẽ không thể..."

Vương Nhất Bác hơi giật mình nhìn xuống, không nhịn được nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt của đối phương: "Không có anh thì em không sống được."

Nếu không, làm sao em có thể vượt qua ranh giới sống chết vì anh, quay ngược về quá khứ, tìm cách ngăn cản tương lai đáng sợ kia. 

Vương Nhất Bác cau mày đột nhiên nhớ đến lần cậu cùng Tiêu Chiến bí mật hẹn hò ở kiếp trước.

Hai người che mình kín mít đến mức không để lộ ra bất cứ thứ gì, trừ nhau ra thì không ai có thể nhận ra họ là ai. 

Mùa đông, không khí đông cứng như băng quả cầu, hai người che kín đến không thở được, ngược lại cũng không sợ bị cảm lạnh khi nghịch tuyết.

Đó là buổi hẹn hò hạnh phúc nhất của họ.

Hai người bướng bỉnh muốn một lần được nắm tay nhau đi dạo phố, nên đã bị những ngón tay đeo găng tay siết chặt.  Cứ ôm nhau thế này, Vương Nhất Bác đi trước, Tiêu Chiến theo sau, đôi mắt dưới kính râm mở to, chỉ cần bên cạnh có một người cầm điện thoại di động xuất hiện, cả hai trong nháy mắt đều căng thẳng hoảng sợ.

May mắn thay, cuối cùng, hai người đã qua mắt được đám đông, đôi tai của họ đỏ lên vì tiếng cười bị bóp nghẹt trong một con hẻm vô định. 

Họ đi khắp các con đường, ngõ hẻm của Bắc Kinh, dọc đường có những tiệm mì quen thuộc và nhiều cửa hàng tạp hóa lớn nhỏ, thậm chí họ còn nhìn thấy hình ảnh của chính mình trên màn hình ti vi quảng cáo.

Cuối cùng, hai con người ngây ngô chạy vào một con hẻm tối, đưa tay dụi trán, nhìn nhau cười không ngớt.  Một lúc lâu sau, Vương Nhất Bác cúi mắt nhìn anh hỏi: "Bảo bối, anh có muốn ăn kem que không? Sau đó chúng ta cùng nhau phát một chiếc video cho Hàm ca, nghe anh ấy giáo huấn một trận. Thế nào?"

Tiêu Chiến nhướng mày, nhe răng thỏm đáng yêu: "Được rồi! Ai sợ ai!"

Kế đó, họ mua một túi kem và quay trở lại khách sạn, lấy hai que kem ra vừa ăn vừa trò chuyện với Uông Hàm lão sư.

Quả nhiên như Nhất Bác nói, Uông Hàm lão sư cùng mọi người đều cau mày giáo huấn hai người một trận, trời lạnh như thế còn dám ăn kem.

"Hàm ca, đừng giáo huấn tụi em nữa. Cuối cùng em cũng có thể đưa anh ấy đi nghịch tuyết một lần rồi." Vương Nhất Bác nói rất nhanh, trên mặt cũng mang theo một nét hạnh phúc khó tả.

Bắc Kinh trong nhà đã bắt đầu bật máy sưởi, một luồng nhiệt xông lên trán, vừa vào nhà hai người đã ngay lập tức cởi ra lớp áo khoác dày cộm, chỉ còn mặc một bộ đồ ngủ mỏng tanh.

"Hai đứa, cứ giống như hai đứa trẻ mẫu giáo vậy." Uông Hàm khổ sở, bất lực gõ ngón tay lên màn hình, hỏi: "Tiểu Chiến ăn kem xong liền đi ngủ rồi sao?"

"Vâng, anh ấy rất mệt và dễ buồn ngủ." Vương Nhất Bác hít hà, cắn thêm một miếng kem đã cắn dở trong tay, mơ hồ nói.

Uông Hàm nghe thấy vậy liền hỏi cậu: "Trong lúc Tiểu Chiến không có ở đây, anh sẽ hỏi em, Nhất Bác, đã có bao giờ em nghĩ sau này sẽ công khai chuyện của em với tiểu Chiến chưa?"

Vương Nhất Bác thoáng giật mình, nhưng không trả lời.

Có lẽ lúc đó cậu cũng không biết phải làm gì.

Cậu vẫn nhớ rằng sau đó một thời gian dài im lặng, Uông Hàm chỉ bất lực lắc đầu, nói lời chúc ngủ ngon với cậu rồi cúp video call.

Cậu sẽ trả lời thế nào nếu thay đổi thành hiện tại?

....

Sáng sớm hôm sau, hai người xuống máy bay ở Bắc Kinh, vội vàng trở về căn hộ mà Tiêu Chiến thuê, Tiêu Chiến thu dọn hành lý, Vương Nhất Bác ngồi xổm bên cạnh ôm đôi tai của con búp bê thỏ. Cậu im lặng chưa đầy năm phút, kế đó thản nhiên nói: "Tiểu Tán, khi Trần Tình Lệnh được phát sóng vào năm sau, chúng ta công khai, có được không?"

Tiêu Chiến đang gấp quần áo, lông mi khẽ run, cũng không có quá nhiều do dự, trầm giọng đáp: "Ừ."

Thật lâu sau, Tiêu Chiến cong lên đầu ngón tay, thấp giọng cười nói: "Cún con, anh không ngại khoe em với thiên hạ."

Trong một khoảnh khắc, thời gian như đứng yên.

Vương Nhất Bác đột nhiên quay đầu nhìn anh, ánh mắt anh phản chiếu ánh nắng ấm áp, là ánh mặt trời duy nhất trong lòng cậu.

Tiêu Chiến giống như ánh mặt trời ấm áp ủ ấm trái tim cằn cỗi.

Vương Nhất Bác ở bên cửa sổ đứng dậy, vuốt ve cổ Tiêu Chiến, phủ lên môi anh một nụ hôn ngọt ngào.
Những hạt giống bị chôn vùi sâu trong đống đổ nát cuối cùng cũng bật ra khỏi mặt đất, dù là mọc rễ tại hài cốt phía dưới, dù ngoan cường vào sinh ra tử ...
Nhưng chồi non lại không sợ thống khổ, vượt qua tận thế, chịu đựng cả khi không có ánh mặt trời, vẫn vùng vẫy muốn tái sinh.

Mỗi người đều có một ngôi sao sáng ở rất xa không dễ dàng chạm tới.

Mà đối với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến vừa vặn là vì sao kia. Là duy nhất, là độc nhất vô nhị.

________

Chap sau có biến đấy huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro