Chương 21: Biến lớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xa cách một năm, Diệp Cẩm Nguyên lại lần nữa bước vào đại trạch Đỗ gia ở đường Hà Phi. Hắn đợi ở ngoài một khắc, mới có quản gia ra dẫn hắn vào. Diệp Cẩm Nguyên đương nhiên hiểu được nguyên nhân, nếu không có Đỗ Mậu Lâm bị khu đặc cấp giam giữ sống chết chưa rõ, một 'Hán gian' như hắn ước chừng ngay cả tư cách vào cửa cũng không có.

Tiến vào tiền viện, chưa trông thấy Đỗ Tử Vinh cùng vài vị thúc phụ, Diệp Cẩm Nguyên đã cảm nhận được bầu không khí mây đen sương mù, hạ nhân qua lại vội vàng, nín thở không tiếng động, trong sân không có trẻ con chơi đùa, ngay cả hai con mèo Ba Tư Đỗ Mậu Lâm thích nhất cũng không thả ra.

Đỗ Tử Vinh ngồi trên ghế chủ tọa ở tiền sảnh, biểu tình trên mặt cực kì ác liệt nôn nóng, bên cạnh là thân mẫu của Đỗ Mậu Lâm đang cầm khăn chấm nước mắt, Đỗ gia nhị thái thái. Diệp Cẩm Nguyên bước lên trước, hành lễ theo quy củ Kim Vinh bang, ân cần hỏi thăm các chi cùng hệ, nói: "Lâu rồi không gặp, Đỗ tiên sinh có khỏe không?"

Đỗ Tử Vinh cười lạnh, nói: "Thư ký Diệp bây giờ đức cao vọng trọng, quý nhân bận rộn, làm sao lại có thời gian đến thăm cố nhân thế này? Nghe nói hiện giờ đã chẳng còn bao nhiêu người biết thư ký Diệp cũng từng là đệ tử của Kim Vinh bang, đã cố tình cắt đứt sạch sẽ, lúc này tự dưng lại tới giả làm người tốt?"

Diệp Cẩm Nguyên bình tĩnh đáp: "Lời nói khó nghe, Cẩm Nguyên bây giờ chẳng qua cũng chỉ đem đầu buộc lên thắt lưng mà làm việc thôi, nếu có ngày Diệp mỗ không cẩn thận ngã mất, lại liên lụy huynh đệ trong bang phái, thật chẳng phải điều Cẩm Nguyên mong muốn, cho nên cắt đứt được thì cắt, không tính là việc xấu."

Đỗ Tử Vinh hừ một tiếng, "Thế hôm nay cậu lại chạy tới đây làm cái gì?"

"Em vì việc của Mậu Lâm mà đến."

Lời còn chưa dứt, Đỗ thái thái đã ngừng khóc ngẩng đầu, tràn ngập mong mỏi mà nhìn qua, sắc mặt Đỗ Tử Vinh càng kém, lạnh giọng hỏi: "Thư ký Diệp muốn thay người Nhật truyền lời? Lần này bọn họ lại có yêu cầu gì?!"

"Cẩm Nguyên chỉ là phận vô danh tiểu tốt trong bộ tư lệnh, loại nhiệm vụ nói thay người Nhật này còn chưa tới phiên em." Diệp Cẩm Nguyên nói, "Em đến, là muốn cùng sư huynh thương lượng cách cứu Mậu Lâm ra ngoài, nếu nó bị nhốt ở bộ tư lệnh, em còn thể tác động một phần, nhưng hiện tại là người Nhật bắt nó đi, thủ đoạn của khu đặc cấp, sư huynh chưa thấy qua cũng phải nghe qua rồi chứ."

"Diệp tiên sinh, ngài ngồi bên này!" Đỗ thái thái đứng bật dậy mời hắn ngồi, lại răn dạy hạ nhân: "Thất thần cái gì, còn không mau dâng trà cho thượng khách!"

Diệp Cẩm Nguyên cảm tạ xong liền ngồi xuống, lại nghe Đỗ Tử Vinh hỏi: "Cậu không hỏi chuyện trong bang hơn cả năm nay, xưa nay cũng chẳng thân thiết với Mậu Lâm, vì sao đột nhiên hỏi đến việc này? Cậu vốn làm việc cho người Nhật, tôi làm sao biết cậu không có rắp tâm gì khác?"

"Không dối gạt sư huynh, em được Tiêu Chiến nhờ vả mới đến đây."

Đỗ Tử Vinh ngẩn ra, "Bác sĩ Tiêu?"

"Không sai, quan hệ của em ấy và Mậu Lâm ắt hẳn sư huynh cũng biết, em ấy biết Mậu Lâm bị bắt, sốt ruột lo lắng, mới ủy thác Cẩm Nguyên, quả thật. . . ." Diệp Cẩm Nguyên cười tự giễu, "Quả thật là yêu không ngừng được."

 Đỗ Tử Vinh hiển nhiên đủ tín nhiệm Tiêu Chiến, vừa nhắc đến tên, biểu tình tức thời dịu đi rất nhiều, cúi đầu nhấp ngụm trà, giọng điệu nói chuyện cũng không giấu đao giấu thương nữa, chỉ hỏi: "Cậu tính làm thế nào?"

"Sư huynh trước nói cho Cẩm Nguyên biết, người Nhật Bản đã đưa ra yêu cầu gì?"

"Yêu cầu tôi mỗi năm nộp lên chín phần lợi nhuận, hơn nữa phải phân chia một nửa kho hàng và tàu hàng chuyên dụng để vận chuyển vật tư cho quân đội Nhật Bản." Đỗ Tử  Vinh đập mạnh chén sứ Thanh Hoa lên bàn trà, cả giận nói: "Mẹ kiếp chính là một đám cường đạo chết tiệt! Tôi có tận mấy ngàn huynh đệ vì nuôi gia đình mà ăn cháo cầm hơi, một phần lợi nhuận làm được cái chó gì? Ăn không khí hết cả lũ à?!"

"Việc cấp bách trước nhất là cứu được Mậu Lâm ra ngoài, còn lại mọi việc đều có thể từ từ bàn bạc." Diệp Cẩm Nguyên hướng hạ nhân dâng trà gật đầu cảm tạ, nói tiếp: "Tiền còn kiếm lại được, người thân lại không thay thế được."

"Lão gia", Đỗ thái thái khóc nức nở phụ họa, "Cẩm Nguyên nói phải đó! Người Nhật muốn gì thì cứ cho họ đi đã, tôi chỉ muốn đứa nhỏ của tôi bình an thôi!"

"Đúng là lòng dạ đàn bà!" Đỗ Tử Vinh quát lên, "Quỷ Nhật Bản lòng tham không đáy, há có thể từ bỏ ý đồ dễ dàng như vậy? Chỉ biết được một tấc lại đòi tiến một thước, nuốt hết tiền, hết kho hàng, hết thuyền chuyên chở trong tay tôi. Tương lai Kim Vinh bang trở thành đồng lõa giúp chúng nó xâm lược Trung Quốc, tôi biến thành con rối lưu lại tiếng xấu muôn đời!"

Diệp Cẩm Nguyên cười cười, hỏi: "Sư huynh muốn làm anh hùng lưu danh sử sách à?"

Đỗ Tử Vinh giận dữ nói: "Tôi chỉ nghĩ cho miếng cơm manh áo của thủ hạ của huynh đệ mình mà thôi, muốn được sống có tôn nghiêm như một con người."

Diệp Cẩm Nguyên trầm mặc uống trà, tiện đà tiếp lời: "Nghe nói sư huynh cùng Trương Đại Thiên tiên sinh từng có giao tình, chắc hẳn cất giữ bút tích của đại sư, hiện giờ là thời điểm buông bỏ vài thứ yêu thích. Đêm nay em sẽ nhờ Hà tư lệnh ra mặt, mời trung tướng Matsumoto của khu đặc cấp dùng bữa tối, mong sư huynh sắp xếp một chút rồi cùng em đi. Chuyện khác, tư lệnh đương nhiên không vô duyên vô cớ giúp sư huynh, cho nên một phần phải nhờ sư huynh chuẩn bị sẵn từ trước, nếu cần em góp ý, bình sứ màu phấn nhạt lò quan Đồng Trị trong tay sư huynh kia cũng rất thích hợp."

Đỗ Tử Vinh trầm giọng: "Cậu muốn tôi chấp nhận điều kiện của quỷ dữ?"

"Chẳng lẽ sư huynh còn lựa chọn khác ư?" Diệp Cẩm Nguyên hỏi lại, "Tôn nghiêm không nên dùng mạng con trai mình đổi lấy, huống chi là đổi không được. Trước mắt còn hơn tám tháng nữa mới đến cuối năm, sư huynh có đủ thời gian bày thế cục lại một lần nữa, sư huynh là thủ lĩnh của Kim Vinh bang, tự khắc tìm được đường ra cho trăm ngàn huynh đệ khác."

"Cậu nói thì nhẹ lắm." Đỗ Tử Vinh đằng hắng, "Vậy cậu nói tôi nghe, cái gì có thể đổi được tôn nghiêm?"

Diệp Cẩm Nguyên đứng dậy sửa sang quần áo, thong thả bước tới bên Đỗ Tử Vinh, xoay người ghé vào lỗ tai hắn nói ra đáp án.

"Nắm đấm."


Tiêu Chiến không ăn tối. Diệp Cẩm Nguyên đi rồi, anh ép buộc chính mình luyện tập ghi nhớ, nhưng hiệu quả chẳng được bao nhiêu, anh mắc lỗi không ngừng. Bởi vì so với vừa rồi, lo lắng của anh lại nhiều thêm một tầng.

Anh lo lắng Diệp Cẩm Nguyên hiểu nhầm ý tứ của mình, thực sự chạy đi cứu Đỗ Mậu Lâm.

Kỳ thật anh chỉ muốn tìm hiểu thêm về tình hình trước mắt, nếu có thể xác định tính mạng của Đỗ Mậu Lâm không đáng ngại, chính là tốt nhất, nếu không thể, vậy cũng không còn cách nào, dựa vào năng lực của chính mình, dựa vào thân phận quan trọng của Diệp Cẩm Nguyên, bọn họ ai cũng không làm được gì.

Theo lý mà nói Diệp Cẩm Nguyên vốn tính cẩn thận sẽ không ngốc nghếch đến mức làm ra những việc như thế, hơn nữa hắn cùng Đỗ gia sớm đã cắt đứt, cũng không có cảm tình gì lớn đủ để đi cứu Đỗ Mậu Lâm, nhưng Tiêu Chiến cứ cảm thấy trong lòng bất an.

Anh không ngừng nhìn về phía đồng hồ, giống như nhìn nhiều chút Diệp Cẩm Nguyên sẽ về sớm hơn, nhưng vẫn như cũ đợi tới hơn mười một giờ, mới nghe thấy tiếng chuông cửa dồn dập.

"Bác sĩ Tiêu, tiên sinh uống say."

"Sao lại uống thành thế này?"

Cũng không để ý câu trả lời của lão Ngũ, anh giúp đỡ lão Ngũ cùng nhau mang con ma men lên giường, xong xuôi lão Ngũ mới nhẹ nhõm thở phào, nói: "Bác sĩ Tiêu, tửu lượng tiên sinh tốt lắm, hôm nay quả thực uống nhiều, tôi sợ tiên sinh lát nữa sẽ nôn, phải phiền bác sĩ chiếu cố ngài ấy."

Tiêu Chiến trông thấy vệt màu đỏ tươi trên cổ áo sơ mi trắng muốt của nam nhân, đó là dấu son môi, cũng ngửi được vị nước hoa lẫn lộn trong hương rượu, anh không hiểu rõ chính mình lắm, vì sao biết rồi còn cố hỏi: "Ngài ấy uống rượu với ai?"

"Tôi chỉ thấy xe của tư lệnh, có người khác tôi cũng không biết." Lão Ngũ nói, "Uống ở Bách Nhạc Môn."

Tiêu Chiến gật đầu, "Đã biết, tôi sẽ chăm sóc ngài ấy, vất vả cho chú rồi."

Anh tiễn lão Ngũ ra cửa, lấy một thau nước ấm ra tính lau mặt cho Diệp Cẩm Nguyên, kết quả vừa vào đã thấy, ai đó nghiêng người cuộn tròn trên giường, trong ngực ôm thứ đồ màu hồng nhạt, đến gần mới nhìn rõ, là heo đất tiết kiệm lần trước anh mua cho hắn.

Tiêu Chiến vừa tức vừa buồn cười, bên ngoài phong lưu khoái hoạt, về nhà còn giả đò ngây thơ chất phác cái gì? Anh muốn lấy con heo đi, nhưng Diệp Cẩm Nguyên ôm rất chặt, anh dùng thêm chút lực, Diệp Cẩm Nguyên thế mà tỉnh luôn.

"Tránh ra." Nam nhân hung dữ trừng anh, "Ai cho em vào?"

Tiêu Chiến lo lắng vô ích quá nửa đêm, giờ phút này tức thở không ra hơi, quên béng mất đối phương là cấp trên, giận giận dỗi dỗi: "Ngài nghĩ tôi muốn vào chắc? Tự ngài ngửi người mình đi, toàn mùi rượu còn thối hơn heo! Tôi sợ cái mùi này mà tràn vào phòng tôi, ảnh hưởng giấc ngủ của tôi, bằng không ai mà thèm hầu hạ ngài!"

Nói xong vắt khăn nóng dùng sức chà xát lên mặt Diệp Cẩm Nguyên hai cái, "Cởi quần áo!" Anh với tay tháo nút trên ngực nam nhân, Diệp Cẩm Nguyên vẫn cứ gắt gao ôm chặt heo đất, Tiêu Chiến hỏi: "Ngài ôm heo làm gì?"

"Đây là của tôi." Diệp Cẩm Nguyên say rượu đột nhiên biến thành đứa nhỏ, bướng bỉnh nói: "Không cho em bắt nạt nó."

Anh khinh thường việc cãi nhau với trẻ con, cho nên kiềm chế vuốt lông dỗ dành: "Tôi không bắt nạt nó, nó là do tôi mua mà."

"Mua về cũng không thấy em quan tâm nó." Bạn nhỏ Diệp ủy khuất lên án, "Em chăm sóc cho nó chưa? Quản nó sống chết ra sao không? Nó chỉ là công cụ cho em nhét tiền thôi, em đâu có nghĩ tới, nó cũng sẽ khổ sở, sẽ rất khó chịu, nó cũng mệt chết đi được, em hỏi qua nó chưa?"

"Tôi. . . ." Tiêu Chiến ngàn vạn không thể ngờ có ngày bản thân lại sinh ra cảm giác áy náy với một con heo đất, nhưng Diệp Cẩm Nguyên nói không sai, anh đích xác không hề để ý đến nó, nếu không phải hôm nay bị Diệp Cẩm Nguyên ôm cứng, nó đã nhanh chóng bị anh lãng quên.

"Xin lỗi nhé, về sau tôi sẽ chăm sóc nó tử tế." Tiêu Chiến thấp giọng nói, "Tôi sẽ tắm rửa cho nó mỗi ngày, cùng nó nói chuyện, mang nó ra cửa sổ phơi nắng, như vậy được chưa nào?"

Diệp Cẩm Nguyên không lên tiếng, vẫn ôm heo heo sinh hờn sinh dỗi, nhưng thời điểm anh cởi bỏ quần áo, hắn không còn ý tứ chống cự nữa. Tiêu Chiến giúp hắn cởi cúc ngực, cởi ba cúc áo, dùng ăn mặt thấm nước ấm cẩn thận lau ngực sau gáy xuống tới lưng. Diệp bạn nhỏ rất phối hợp, đợi anh lau xong, đã lăn ra ngủ mất.

Tiêu Chiến rốt cuộc cũng rút được heo đất ra khỏi tay hắn, đắp chăn cho bạn nhỏ, lặng lẽ mang chậu nước đi. Nhưng vẫn không yên lòng, lúc đi học giảng viên từng nói qua ca bệnh khi say rượu bị cơn buồn nôn ngăn chặn yết hầu hít thở không thông mà chết, anh không biết Diệp Cẩm Nguyên có muốn nôn không, nhưng anh ở ngay cách vách, nghe được động tĩnh có thể chạy sang liền.

Thân là một lương y, Tiêu Chiến do dự lâu lắm, trở về phòng cầm chăn gối của mình, nằm xuống bên cạnh Diệp Cẩm Nguyên.

Bác sĩ chăm sóc ma men, thiên kinh địa nghĩa, Tiêu Chiến tự nói với chính mình, Catherine hẳn là không để ý đâu.

Không quá vài phút, điện thoại ở đầu giường đột nhiên vang lên. Diệp Cẩm Nguyên trở mình, dường như không có heo ôm nên có điểm cáu bẩn, cau mày rầm rì hai tiếng. Tiêu Chiến nhanh chóng cầm lấy ống nghe, đè thấp thanh âm hỏi: "Ai đó?"

"Tiểu Tán, tôi đây."

Tiêu Chiến giật mình, "Mậu Lâm?!" Anh vừa mừng vừa sợ, "Cậu đang ở đâu? Ra ngoài rồi ư?"

"Khu đặc cấp vừa mới thả tôi ra, tôi đang ở nhà."

Gánh nặng của Tiêu Chiến tạm thời được thả xuống, nghe ra giọng bạn tốt khàn khàn suy yếu, lo lắng hỏi: "Cậu có bị thương không?"

"Không có." Đỗ Mậu Lâm nói, "Bọn chúng chỉ không cho tôi ăn, không cho ngủ, cho nên tôi có hơi yếu, tĩnh dưỡng chút sẽ không việc gì nữa."

"Tôi yên tâm rồi." Tiêu Chiến vẫn còn sợ hãi, "Thật là ông trời phù hộ."

"Là sư thúc tìm cách cứu tôi ra ngoài." Đỗ Mậu Lâm thấp giọng nói, "Sư thúc bị người Nhật ép uống rất nhiều rượu, chờ anh ta tỉnh lại, cậu giúp tôi gửi lời cảm ơn nhé."

Tiêu Chiến phản ứng một hồi mới hiểu được 'Sư thúc" là ai, anh kinh ngạc nhìn người đang nặng nề mê man ở bên cạnh, nghe Đỗ Mậu Lâm nói: "Đương nhiên, tôi cũng muốn cảm ơn cậu nữa, nếu không vì cậu, hắn cũng không nhúng chân vào vũng nước đục này. Tôi phải thu lại lời nói lúc trước, bất luận thái độ với người bên ngoài của hắn thế nào, ít nhất trước mặt cậu, hắn cũng đủ thật lòng, đáng để cậu phó thác. Với lại cũng nhờ cậu nhắn lại với hắn, ý kiến hắn đề xuất với cha tôi, cha tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc."

Cúp điện thoại, Tiêu Chiến quay về bóng đêm, nghiêng người, trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Diệp Cẩm Nguyên đề xuất gì với Đỗ Tử Vinh? Bo bo giữ mình hay giả bộ đầu hàng? Đỗ Tử Vinh có hoài nghi thân phận thực sự của hắn không? Hắn lại vì giải cứu Đỗ Mậu Lâm mà chạy vạy chu toàn, lần này ra mặt, có khiến khu đặc cấp chú ý không? Biết rõ là nước đục, còn muốn giẫm vào, là vì anh ư?

Chẳng lẽ hắn vẫn hiểu lầm mối quan hệ giữa anh và Đỗ Mậu Lâm? Diệp Cẩm Nguyên hỉ nộ không rõ màu sắc, thần bí khó lường trong mắt anh, lại được Đỗ Mậu Lâm khen là người tâm ý thành khẩn, mà phần tâm ý này, lại hướng về anh?

Bởi vì anh là tuyến dưới của hắn, là em trai của người chiến hữu đã hi sinh của hắn, hay là. . . . . gì đó khác?

Tim đập quá nhanh, mặt cũng bắt đầu nóng lên, Tiêu Chiến nhắc nhở bản thân không được tự mình đa tình, lại khó lòng khắc chế đại não sinh ra ảo tưởng phi thực tế miên man suy nghĩ, Diệp Cẩm Nguyên đột ngột xoay người qua, duỗi tay, ôm anh vào ngực, còn mò mẫm một phen.

Tiêu Chiến hoảng hốt đến quên cả hô hấp, sau lưng dính sát chặt chẽ vào lồng ngực ấm áp, cả người anh cứng đờ, cảm nhận mái tóc xù xù cọ cọ sau gáy, cuối cùm tìm được vị trí thoải mái ở hõm vai anh, than thở nói: "Em mềm quá, còn nóng nữa."

Tiêu Chiến choáng váng, cảm thấy chính mình sắp bị chưng chín, bàn tay to lớn kia lại cố tình không thành thật, sờ loạn trên lưng anh, Diệp Cẩm Nguyên còn nói: "Hình như biến lớn rồi."

Biến. . . . . . . lớn?

Tên lưu manh thối! Tiêu Chiến mặt đỏ muốn nhỏ máu, thẹn quá hóa giận, cố gắng cạy tay hắn ra khỏi thắt lưng mình, ngược lại bị ôm chặt hơn.

"Đừng nháo." Diệp Cẩm Nguyên nói thầm, một tay rút xuống túi quần sờ soạn một hồi, rồi lại lần mò cổ áo anh, đem thứ gì đó nhét vào, nói: "Đây là của hôm nay, Tiểu Phấn."

Tiểu Phấn? Bách Nhạc Môn có người mới.

Anh oán thầm vươn tay móc đồ ra.

Năm trăm đồng.

Anh trầm mặc nằm đó, cẩn thận suy nghĩ năm phút, thẳng đến khi kiêu ngạo kiều diễm trong mắt tan thành mây khói.

Tuyệt quá, Diệp Cẩm Nguyên dám coi anh là heo đất đựng tiền.

------------------------

Nghỉ lễ 5 ngày còn chưa trả KPI xong, giờ lại lên 1k follows nữa là sao zạy, sao zạy hã

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro