Chương 7: Kiểm tra sức khỏe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau tới bệnh viện nhậm chức, Tiêu Chiến chỉ kịp chào hỏi đơn giản với nhóm đồng nghiệp mới một chút, đã phải cùng ba vị bác sĩ khác mang theo dụng cụ khám bệnh lên xe chạy thẳng đến bộ tư lệnh.

Đồng hành còn có thêm bốn y tá, một trong số đó liên tục quan sát anh, Tiêu Chiến cảm thấy khuôn mặt cô giống với Catherine trên tấm áp phích ở Bách Nhạc Môn, nhưng khí chất khác nhau rất lớn, cô gái trước mặt anh không hề trang điểm, ánh mắt sợ hãi, rõ ràng ngây ngô hơn nhiều, hành động cử chỉ thiếu mất sự điêu luyện của nữ minh tinh trên đất Thượng Hải.

"Chào." Tiêu Chiến chủ động vươn tay về phía cô, "Tôi tên Tiêu Sái, là bác sĩ mới tới, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, mong được chiếu cố!"

Nữ y tá bắt tay với anh, tươi cười ngại ngùng, "Chào bác sĩ Tiêu, tôi tên Đan Mỹ Chi." Cô hỏi: "Anh không nhớ tôi sao?"

Tiêu Chiến ngẩn ra, không khỏi ngập ngừng, "Chúng ta từng gặp nhau ư?"

Đan Mỹ Chi chưa trả lời, từ túi áo lấy ra một chiếc khăn tay, lại hỏi: "Giờ thì sao?"

Là khăn tay của anh, Tiêu Chiến nhìn nốt ruồi hứng lệ màu đỏ nơi khóe mắt đối phương, trong đầu chợt lóe lên, "Cô là. . . Ở bộ tư lệnh. . . .!"

"Hôm đó lúc rời đi tôi đã tìm anh khắp nơi, hiện tại vật có thể về tay nguyên chủ rồi." Đan Mỹ Chi gấp khăn tay đưa cho anh, dường như có chút ngượng ngùng, "Cảm ơn anh đã an ủi, hôm đó tôi thực sự quá mất mặt. . . . ."

"Không có gì, cũng may là sợ bóng sợ gió một hồi, tất cả mọi người đều không sao." Tiêu Chiến nhận khăn tay, cười cười đưa ra đề nghị: "Đợi lát nữa chung tổ với tôi nhé?"

Bộ tư lệnh đông nhân viên, vì để tiết kiệm thời gian, sắp xếp tổng cộng bốn phòng khám tạm thời, mỗi phòng khám bao gồm một bác sĩ kiểm tra sức khỏe và một y tá hỗ trợ, trước lúc xuất phát viện trưởng Thân chưa phân tổ, ý là cho phép bọn họ tự động hợp tác. Đan Mỹ Chi gật gật đầu, sảng khoái đồng ý.

Sáng nay vừa đến, Hà Quảng Hoa đích thân công bố thông tin kiểm tra sức khỏe ngay tức thời, lí do là gần đây khu Hoa Bắc xuất hiện dịch bệnh phong, hơn nữa phạm vi nhiễm bệnh có xu hướng mở rộng, vì để có thể cách ly kịp thời khống chế tình hình bệnh dịch, không thể không phòng ngừa chu đáo, thống nhất sắp xếp kiểm tra.

Nói xong cũng chẳng cho thời gian chuẩn bị, ra chỉ thị tất cả mọi người tạm dừng công tác, cầm giấy khám sức khỏe đến lầu một xếp hàng.

Diệp Cẩm Nguyên lĩnh giấy khám xong, tính toán quay về văn phòng, vừa lên lầu hai đã bị Hồ Thanh Châu gọi lại.

"Thư ký Diệp!" Hắn hỏi, "Không đi kiểm tra sức khỏe à? Đến chậm là xếp sau đó nhé."

"Tôi quên khóa ngăn kéo, còn một bức điện tín khẩn cấp phải gửi lại sở cảnh sát." Diệp Cẩm Nguyên thuận miệng nói, "Hồ đội trưởng đi trước đi."

Hồ Thanh Châu lại đứng bất động trước cửa văn phòng hắn, "Không việc gì, tôi chờ cậu cùng đi, dù sao cũng có Tiểu Giang giúp chúng ta xếp hàng."

Diệp Cẩm Nguyên không kiên trì tiếp nữa, vùi đầu làm xong chuyện của mình, đứng dậy cùng Hồ Thanh Châu xuống lầu một.

Dưới lầu quả nhiên đã xếp thành bốn hàng dài, ngoại trừ phòng khám trong cùng chuyên dụng để tiếp nhân viên nữ, Diệp Cẩm Nguyên giả bộ hàn huyên với đồng nghiệp, âm thầm xem xét cửa phòng khám, quả nhiên ở cánh cửa thứ hai gần vị trí tay nắm phát hiện ba điểm đen song song nhau.

Hắn đi tới đứng cuối hàng hai, Hồ Thanh Châu ở hàng thứ nhất ngoắc tay với hắn: "Thư ký Diệp, bên này!"

Diệp Cẩm Nguyên cố ý lớn tiếng trêu chọc: "Hồ đội trưởng, đồng nghiệp đều đang nhìn đó, chen hàng không hay lắm đâu."

Lấy thân phận địa vị của hai người họ ở bộ tư lệnh, cho dù chen ngang cũng không ai dám nói gì, chẳng qua Hồ Thanh Châu coi trọng thể diện, không chịu nổi nhất là cấp dưới cười nhạo mình không có văn hóa không có giáo dưỡng, bị Diệp Cẩm Nguyên nói như vậy, quả nhiên có chút ngượng ngùng, dứt khoát bỏ qua vị trí sĩ quan phụ tá xếp hàng thay cả nửa ngày, đi tới đứng phía sau Diệp Cẩm Nguyên.

"Vẫn là thư ký Diệp tố chất cao, Hồ mỗ hổ thẹn", Hồ Thanh Châu cười cười, "Tôi đây cũng ngoan ngoãn xếp hàng vậy."

Hồ Thanh Châu qua đây, Giang Đình Vân đương nhiên cũng qua đây, đứng gọn phía sau hai người. Hồ Thanh Châu thần sắc tầm thường, câu được câu chăng tán gẫu với hắn. Đội ngũ dịch chuyển dần về phía trước, không bao lâu, xếp trước Diệp Cẩm Nguyên chỉ còn một người.

"Ai ui", Diệp Cẩm Nguyên đột nhiên vỗ gáy, "Xem cái trí nhớ của tôi này, quên cầm phiếu khám rồi." Kế tiếp liền đứng sang một bên, nói với Hồ Thanh Châu: "Ngài đi trước, tôi quay về lấy."

"Cần gì phiền toái như vậy." Hồ Thanh Châu túm chặt tay hắn, "Tiểu Giang, văn phòng tôi có giấy khám sức khỏe thừa, cậu đi lấy cho thư ký Diệp đi."

Giang Đình Vân lập tức rời đi, chờ thanh niên cầm giấy quay lại, đồng nghiệp đứng trước Diệp Cẩm Nguyên vừa vặn kiểm tra xong, Hồ Thanh Châu da cười thịt không cười* nhắc nhở: "Đến cậu đó, thư ký Diệp."

*ý chỉ người đạo đức giả, làm bộ làm tịch

Diệp Cẩm Nguyên nhận phiếu khám, vẻ mặt tự nhiên, "Giang sĩ quan vất vả rồi, cậu vào trước đi."

Giang Đình Vân đương nhiên không dám tranh trước hắn, nhìn Hồ Thanh Châu tìm kiếm mệnh lệnh, Hồ Thanh Châu cười nhạo một tiếng, bộ dạng như đang nói: chết đến nơi còn muốn giãy giụa, xem cậu còn trốn được đi đâu!

"Thư ký Diệp thương cậu, cậu cứ vào trước đi vậy."

"Vâng!" Giang Đình Vân chuẩn mực cúi đầu, xoay người đẩy cửa phòng.

Ước chừng qua mười phút, Giang Đình Vân đi ra, áo khoác quân phục còn hai khuy chưa cài.

Lần này Diệp Cẩm Nguyên không để ai thúc giục, chủ động đẩy cửa bước vào.

"Cậu đi trước chuẩn bị", Hồ Thanh Châu phân phó cấp dưới, "Tập hợp tất cả kết quả kiểm tra lại, kẻ nào trên người có vết thương mới, lập tức bắt lại!"

"Rõ!" Giang Đình Vân cài nút áo cuối cùng, nghiêng người qua thì thầm: "Bác sĩ bên trong, là người mấy ngày trước chúng ta mới thẩm vấn, Tiêu Sái."

Hồ Thanh Châu cả kinh, "Cái gì?"

"Không sai, thuộc hạ nhớ rõ mặt tên đó, hơn nữa trên áo bác sĩ hôm nay còn gắn bảng tên."

"Là cái tên Diệp Cẩm Nguyên vừa mang về nhà đó hả?"

"Đúng."

Hồ Thanh Châu chẳng nghĩ nhiều, nhấc chân xông thẳng vào phòng khám.

Diệp Cẩm Nguyên ngồi trên ghế quay lưng vào cửa, mới vừa cởi tây trang, đang tháo cà vạt, nghe thấy động tĩnh liền xoay qua, hỏi: "Sao vậy Hồ đội trưởng?"

"À, không có gì." Hồ Thanh Châu cười nói, "Bên ngoài líu ríu ồn ào, tôi vào trong chờ."

Hắn đứng cạnh cửa, trong lòng âm thầm khen ngợi sĩ quan phụ tá của mình thông minh tuyệt đỉnh, kịp thời nhắc nhở hắn bác sĩ phụ trách phòng này là Tiêu Sái, xem quan hệ trước mắt của Tiêu Sái và Diệp Cẩm Nguyên, rất có thể sẽ giúp Diệp Cẩm Nguyên giấu diếm vết thương, thậm chí, hoàn toàn có khả năng hai người là đồng lõa cộng sản, ở trước mặt hắn diễn trò mà thôi.

Hồ Thanh Châu nghĩ như vậy, quả nhiên giây tiếp theo liền nghe Tiêu Sái nói: "Hồ đội trưởng, chúng tôi có nghĩa vụ bảo vệ riêng tư của bệnh nhân, mời ngài chờ ở bên ngoài."

Hiện tại ai đi ra ngoài chính là tên ngốc, Hồ Thanh Châu giả bộ tùy tiện nói: "Đều là nam nhân, sợ cái gì? Thư ký Diệp xuất thân quân nhân, trong trường quân đội không phải đều tắm chung sao? Mông trần ai còn chưa thấy qua chứ!"

Tiêu Sái nói không lại, Diệp Cẩm Nguyên lại không biểu hiện gì cả, "Hồ Đội Trưởng ngại ồn là giả, muốn điều tra tôi là thật." Nam nhân cởi áo gi-lê, bắt đầu cởi thắt lưng, "Bộ tư lệnh sẽ không bất thình lình tiến hành kiểm tra sức khỏe, tôi đoán nhé, nhất định là có liên quan đến tên phản đồ cộng sản mới vừa bị diệt khẩu, Tống Minh Dã."

Hồ Thanh Châu không ngờ tính cảnh giác của Diệp Cẩm Nguyên lại nhạy bén như thế, chỉ đành kiên trì tiếp tục che giấu, "Thư ký Diệp nói gì đó, Tống Minh Dã bị giết thì liên quan gì đến chúng ta kiểm tra sức khỏe?"

Tiêu Sái đứng đối diện Hồ Thanh Châu hiển nhiên cũng cảm thấy hoang mang, nhưng Diệp Cẩm Nguyên không hề quay đầu lại, tiếp tục nói: "Hai chuyện gần như không có liên hệ, vẫn có thể cấu thành nhân quả. Đương nhiên cũng chỉ là tôi đoán, tư lệnh đích thân sắp xếp lịch kiểm tra sức khỏe, là bởi vì hung thủ bắn chết Tống Minh Dã bị thương, mà Hồ đội trưởng cho rằng hung thủ - đồng thời cũng là đảng cộng sản nằm vùng - ẩn núp trong bộ tư lệnh."

Diệp Cẩm Nguyên nói xong, cũng cởi xong cúc áo cuối cùng, Hồ Thanh Châu lười viện cớ, chỉ nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của đối phương, mắt thấy Diệp Cẩm Nguyên đứng dậy xoay người về phía mình, thản nhiên cởi áo sơ mi cùng áo lót ba lỗ, lộ ra đường cong cơ bắp trôi chảy rõ ràng của nửa người trên.

Không có vết thương.

Hồ Thanh Châu biết trước kết quả, bởi vì hắn tự mình kiểm tra qua vết đạn trên tường của khách sạn, độ cao thể hiện vị trí trúng đạn của hung thủ nhất định nằm ở nửa người trên, lấy Diệp Cẩm Nguyên thân cao thước tám làm tham chiếu, ít nhất cũng gần xương sườn, tuyệt đối không thể dừng ở chân, trừ phi hung thủ là người khổng lồ thân cao hai thước rưỡi. Nhưng hắn không muốn nhận thua, mặt dày nói: "Quần cũng phải cởi."

Diệp Cẩm Nguyên nhếch mép cười xấu xa, tháo dây lưng, cởi quần dài.

Đương nhiên không có khả năng bị thương.

Hồ Thanh Châu chẳng cần soi gương cũng biết sắc mặt mình hiện giờ có bao nhiêu khó coi, Diệp Cẩm Nguyên lúc này còn không quên miệng lưỡi trơn tru, quay đầu hỏi Tiêu Sái: "Quần lót phải cởi không, bác sĩ Tiêu?"

"Không cần." Tiêu Sái rõ ràng là da mặt mỏng, lúc này đã dời tầm mắt, thấp giọng nói: "Mặc quần áo vào đi, sang kia để y tá đo huyết áp là xong rồi."

Diệp Cẩm Nguyên vừa mặc quần vừa cười, "Hồ đội trưởng, ngài phải cảm thấy may mắn khi tôi không phải phận nhi nữ đi."

Hồ Thanh Châu thất vọng cực độ, tức giận đáp: "Tại sao?"

"Nếu tôi là nữ, ngài nhìn sạch cả người tôi như vậy, còn không mau mau rước tôi về nhà làm phu nhân à?"

Hồ Thanh Châu mặc kệ đồng nghiệp đang cười nhạo mình, đi qua hỏi Tiêu Sái: "Bác sĩ Tiêu, xin hỏi vừa rồi toàn bộ viên chức làm kiểm tra ở phòng này, có ai bị thương, đặc biệt là vết thương do súng bắn không?"

Tiêu Sái ngẩng đầu, đôi mắt nặng nề nhìn qua, dường như không mang theo bất kỳ cảm xúc nào. Nữ y tá bên cạnh đeo ống nghe đo huyết áp bắt đầu điều chỉnh cột thủy ngân, trong phòng một mảnh yên lặng, ngay khoảnh khắc Hồ Thanh Châu tưởng rằng sắp được nghe họ tên hung phạm, bác sĩ trả lời: "Không có."

Hồ Thanh Châu cắn răng: "Cậu khẳng định?"

"Tôi khẳng định." Bác sĩ Tiêu biểu tình bình tĩnh, giọng nói cũng vậy, "Cho tới hiện giờ, chỗ này của tôi không hề có người nào bị thương, nếu lát sau gặp được, sẽ ghi chép lại, tập hợp rồi nộp lên cho ngài."

Trước giờ ăn trưa, kiểm tra sức khỏe chấm dứt, bốn bác sĩ nộp kết quả kiểm tra công nhân viên chức lên bộ tư lệnh, người có vết thương đương nhiên tồn tại, nhưng Hồ Thanh Châu rất dễ dàng có thể loại trừ họ khỏi diện tình nghi, bởi vì bọn họ không tham gia vào quá trình truy bắt và thẩm vấn Tống Minh Dã, hơn nữa đều là bị thương lúc làm việc bên ngoài, có ít nhất hai nhân chứng đi cùng.

Hay nói cách khác, trăm phương ngàn kế an bài lịch khám sức khỏe, kết quả chính là bận rộn vô ích một hồi.

Hà Quảng Hoa tiện tay ném bừa xấp báo cáo sức khỏe lên bàn, ngửa đầu ra sau tựa lên sofa, "Người này", hắn cảm thán nói, "Như có thần trợ giúp. . . . ."

Hồ Thanh Châu nghi ngờ nhất là Diệp Cẩm Nguyên, kết quả tận mắt chứng kiến đối phương trong sạch, hiện giờ ngược lại không hề có chủ ý, nhất thời không nghĩ ra được hung thủ còn có thể là ai.

"Tư lệnh, tôi đề nghị trực tiếp công khai tin nằm vùng, quẩy đục nước lên, để mọi người soi xét lẫn nhau, cứ như vậy, tên nội ứng sẽ không có không gian hành động."

Hà Quảng Hoa lắc đầu, "Chiêu này giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, không chỉ kẻ nằm vùng không hành động được, tất cả mọi người đều sẽ hoảng sợ chịu không nổi một ngày, còn công tác thế nào nữa?"

"Vậy. . . . ."

"Người Nhật Bản thúc giục gấp gáp, đám cộng sản bị giam trong ngục, trước hết cứ giết tạm vài tên cho họ thấy chút thái độ. Cậu không cần tự mình động thủ, giao cho đội viên tham gia vào nhiệm vụ bảo hộ Tống Minh Dã, nhất là những kẻ chưa từng đại khai sát giới." Giọng Hà Quảng Hoa mười phần lạnh lẽo, "Chúng ta không tóm được hắn, tuyệt đối không để hắn sống yên ổn, chờ tới khi tay hắn dính máu cộng sản, xem xem tổ chức vĩ đại kia còn chịu dung nạp hắn nữa hay không!"

-------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro