Chương 17: Khó lành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trùng phùng đã là một điều may mắn, còn mong đợi hàn gắn thì quá đáng rồi.

"Dì, con về trước đây." Đổng Lam nói đúng, Tiêu Chiến đang bị kẹt trong vùng an toàn của mình, không có dũng khí bước ra.

Vừa đi đến cửa, Kiên Quả không biết từ đâu chạy ra bất ngờ lao về phía Vương Nhất Bác, như đang muốn trả thù cho Tiêu Chiến.

"Meo!"

Vương Nhất Bác nghiêng người tránh sang một bên, nhìn chằm chằm theo hướng bỏ chạy của Kiên Quả, "Đây có phải là Kiên Quả không ạ?"

"Là Kiên Quả đấy, mấy năm nay đều là nó ở bên cạnh Chiến Chiến." Đổng Lam là người biết rõ nhất 7 năm qua Tiêu Chiến sống chẳng hề dễ dàng, "Chuyện của các con, dì không phản đối nhưng cũng không ủng hộ, dì chỉ hi vọng các con có thể quyết định thật kĩ."

Bước ra khỏi nhà Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đột nhiên lại có chút mơ màng.

Ba mẹ không phản đối, thậm chí còn ủng hộ mối quan hệ của họ, nhưng thứ ngáng chân họ bây giờ, lại chính là bản thân mình.

Mấy ngày tiếp theo, Vương Nhất Bác mỗi ngày đều đến nhà Tiêu Chiến, có lúc Đổng Lam ở nhà, có lúc chỉ có một mình Tiêu Chiến ở nhà, không ai ngăn cản họ gặp mặt, thỉnh thoảng Tiêu Chiến cũng sẽ cười rồi hôn lên khóe miệng Vương Nhất Bác.

Nhưng Vương Nhất Bác cũng không làm với Tiêu Chiến nữa, cùng lắm cậu chỉ giữ gáy anh để khiến cho nụ hôn thêm sâu.

Họ giống như bao nhiêu cặp tình nhân bình thường, chứ không phải là hai con người mà mấy ngày trước vẫn còn tranh luận có thể ở cạnh nhau được không.

<Nụ hôn nghiệt ngã> cũng được cập nhật trên weibo, từng câu từng chữ đều toát lên cảm giác BE mãnh liệt, fan bị ngược cho liên tục cầu xin thương xót. Văn của Tiêu Chiến trước đây cho dù ngược đấy mấy thì vẫn luôn có một loại hi vọng mây tan thấy trăng sáng, nhưng ở tác phẩm này họ không tìm được nửa điểm lý do để quay lại.

Ban ngày Tiêu Chiến trao hết toàn bộ niềm vui cho Vương Nhất Bác, rồi đến tối lại thông qua bàn phím viết nỗi buồn của mình vào trong <Nụ hôn nghiệt ngã>

"Tối nay tôi phải bay đi Bắc Thành, quay cho một chương trình giải trí."

Thời gian đánh cắp rồi cũng phải trả lại, Tiêu Chiến miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, "Được."

"Không muốn cười thì đừng cười, quay xong chương trình tôi sẽ về luôn." Vương Nhất Bác sớm đã quen với cuộc sống bận rộn, nếu như quay về có thể nhìn thấy Tiêu Chiến, bao nhiêu chuyến bay đỏ mắt cậu cũng sẵn lòng.

Tiêu Chiến khẽ cau mày, nửa ngày sau mới thấy anh thốt ra được một câu.

"Được."

"Chương trình giải trí này tuần sau là có thể lên sóng, cậu có muốn xem không?" Kiên Quả thoải mái nằm trong lòng Tiêu Chiến, nhưng Vương Nhất Bác chỉ cần đến gần một chút, nó sẽ lại mở to hai mắt cảnh giác nhìn cậu, "Kiên Quả, mày định đề phòng tao cả đời sao?"

"Đừng nói cả đời, đừng nói!"

Cả đời thực sự quá nặng nề, anh sợ mình không gánh vác nổi.

"Được được được, không nói."

Mấy hôm nay tâm trạng Tiêu Chiến vẫn luôn không tốt, chương trình này Vương Nhất Bác vốn dĩ có thể không đi, nhưng khi tổ sản xuất gọi điện, cậu lại thay đổi ý kiến.

Cậu sợ ép chặt quá, Tiêu Chiến sẽ không thở nổi, cho nên đành phải tạm thời rút lui.

"Quay xong chương trình tôi sẽ về luôn với cậu, hai ba ngày gì đó."

"Không cần như vậy, không cần phải cố ý quay về."

Rõ ràng ngày hôm đó đã nói hết rồi, rõ ràng hai hôm nay ai cũng không nhắc đến chuyện bên nhau, và rõ ràng chỉ có thế này anh mới âm thầm trộm được một chút vui vẻ.

Vương Nhất Bác ngồi một bên im lặng, cúi đầu không biết đang nghĩ cái gì.

Bầu không khí giữa hai người trở nên có chút gượng gạo, Tiêu Chiến muốn chủ động bắt chuyện, nhưng Vương Nhất Bác chỉ lạnh nhạt đáp lại hai câu, đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Chiến nhìn thấy cool guy lạnh lùng trong miệng người hâm mộ, hoặc cũng có thể đó không phải lạnh lùng, mà là thờ ơ.

Anh cuối cùng vẫn làm tổn thương người yêu mình.

"Làm không?"

Tiêu Chiến tiễn Vương Nhất Bác ra cửa, Vương Nhất Bác khắc chế cắn nhẹ một cái ở trên môi Tiêu Chiến.

"Quay xong chương trình này tôi sẽ không về nữa, cũng sẽ không gửi tin nhắn quấy rầy cậu. Đừng cảm thấy có áp lực, cũng đừng nội hao nữa, chúng ta đi đến bước này, không phải lỗi tại ai, chỉ là vận khí của tôi chưa đủ tốt."

Trách cậu quá tự tin, tưởng rằng có thể giải quyết tốt tất cả mọi chuyện, nhưng hình như chuyện gì cũng không làm tốt.

Tinh thần Tiêu Chiến nội hao quá nghiêm trọng, Vương Nhất Bác lựa chọn tạm gác mọi chuyện sang một bên, bởi vì cậu bây giờ không thể cho được Tiêu Chiến một cuộc sống ổn định.

Chân trước Vương Nhất Bác vừa đến Bắc Thành, chân sau Tiêu Chiến đã cập nhật weibo.

[Trùng phùng đã là một điều may mắn, còn mong đợi hàn gắn thì quá đáng rồi]

Đây chẳng phải là nói <Nụ hôn nghiệt ngã> sẽ BE sao?

Phần bình luận dưới bài viết này nhanh chóng bùng nổ, có người đưa ra gợi ý HE cho <Nụ hôn nghiệt ngã>, cũng có người suy đoán chuyện tình cảm của Tiêu Chiến không thuận lợi, fan CP thì trực tiếp liên tưởng đến Vương Nhất Bác.

Không có gì bất ngờ, fan của mấy nhà lại bắt đầu cãi nhau. Lâm Hoa tranh thủ thời cơ chi ra một khoản tiền mua hotsearch cho "Bác Quân Nhất (Thẩm) Tiêu"

Fan cãi nhau càng lợi hại, tốc độ tăng trưởng của hotsearch càng nhanh, Tiểu Kha nhìn thấy hotsearch mà tâm gan cùng run rẩy, chỉ sợ Vương Nhất Bác sẽ làm ra điều gì bốc đồng.

: Sếp, hotsearch này là chị Hoa mua

Vương Nhất Bác chẳng có tâm trạng để ý chuyện hotsearch, cậu đang nhìn chằm chằm bài đăng của Tiêu Chiến, ánh mắt giống như thể sắp xuyên thủng màn hình điện thoại.

Mở khung chat trò chuyện của hai người, cuối cùng đến một chữ cũng không gửi đi.

: Sếp

: Chị Hoa bảo anh và Thẩm Tiêu đăng bài tương tác

: Em biết là anh không muốn

: Vậy thì mình đăng ẩn ý một chút?

: Sếp, anh với Sean rốt cuộc có chuyện gì vậy?

: Sếp...

Vạn dặm theo đuổi, mà sao cảm giác giống như vạn dặm chia tay. Tiểu Kha càng thương Vương Nhất Bác bán xe máy bao nhiêu càng cảm thấy Tiêu Chiến bội bạc bấy nhiêu.

Nhưng sao đó lại nghĩ, Tiêu Chiến thì có lỗi gì?

Ai có thể chịu được chuyện người mình thích ngày ngày lên hotsearch với người khác.

Chuyện tình cảm dù thế nào cũng không thể nói rõ, sau khi cùng Vương Nhất Bác hội hợp ở khách sạn, Tiểu Kha suýt nữa thì bị dọa chết bởi vẻ mặt của ông chủ nhà mình, cảm giác điều hòa cả cái khách sạn này cũng không thể đè nổi nộ hỏa của Vương Nhất Bác.

"Sếp..."

"Tôi sẽ không mang cảm xúc vào trong công việc, cậu không cần lo lắng bị trừ lương."

Tiểu Kha cay đắng bị Vương Nhất Bác đuổi ra khỏi phòng.

Trừ lương là chuyện nhỏ, cùng lắm thì lén lút bán ảnh có chữ kí của Vương Nhất kiếm lại tiền, nhưng vấn đề là, trạng thái này của sếp nếu để cho người hâm mộ nhìn thấy, anh ấy sẽ bị chỉ trích bằng cả lời nói và văn bản.

"Cậu không phải muốn nổi tiếng sao? Vậy hãy đăng weibo tương tác với Vương Nhất Bác, tiện thể củng cố luôn fan hâm mộ." Vương Nhất Bác không chủ động, Lâm Hoa đành phải xuống tay từ chỗ Thẩm Tiêu.

"Cái...cái gì? Chị Hoa, chị nói cái...gì? Alo?" Thẩm Tiêu ngồi trên giường khách sạn, kéo điện thoại càng lúc càng xa.

Thanh âm lúc to lúc nhỏ, Lâm Hoa cũng không nghe rõ Thẩm Tiêu nói gì, "Cậu đang đóng phim ở nơi thâm sơn cùng cốc nào mà tín hiệu kém như vậy?"

"Chị Hoa...em phải quay...quay rồi, em, em cúp trước nhé...."

Lâm Hoa đen mặt, đáng lẽ không nên để Thẩm Tiêu nhận đóng bộ phim này, đến nam phụ 3 cũng không phải, còn là quay ở trên núi, bây giờ thì chẳng khác gì mất liên lạc.

Làm người có thể không đủ lương thiện, nhưng nhất định không được có lỗi với lương tâm, Sean đối với cậu rất tốt, Vương Nhất Bác cũng thường xuyên vô tình hữu ý giúp đỡ cậu.

Đêm nay trăng ngoài cửa sổ đặc biệt tròn, hi vọng những người chia xa cũng có thể đoàn viên.

Đổng Lam không ngờ lại đụng phải Chu Mạt ở trước cửa nhà mình.

Có kinh nghiệm lần trước, lần này Chu Mạt đã điều tra qua, biết người đang đứng trước mặt mình là ai.

"Chào dì, con là bạn học cấp 3 của Chiến Chiến, hôm nay đến thăm cậu ấy." Bộ dạng cung cung kính kính này hoàn toàn khác hẳn thái độ ở sân bay.

Mặc dù đồ ăn trong tay rất nặng, nhưng Đổng Lam không hề có ý định mở cửa, bà biết, không phải loại chó nào cũng có thể vào nhà.

Có thể là sự chán ghét trong mắt Đổng Lam quá rõ ràng, Chu Mạt bối rối lên tiếng hỏi, "Dì, con nghĩ là giữa chúng ta đã có chút hiểu lầm gì đó."

"Không hiểu lầm, đầu tiên là cậu vô lễ với chồng tôi tại sân bay, sau đó thì cậu công khai bức cung con trai tôi, chắc bình thường cậu cũng hay quấy rối tình dục người khác lắm nhỉ?"

Một nhà ba người, Chu Mạt đã đắc tội hai người, để lại một người khó nói chuyện nhất.

"Dì, con lúc trước là..." Lời của Chu Mạt bị Đổng Lam không chút khách khí cắt ngang, giải thích suông thì ai mà chẳng nói được, bà cũng chẳng có hứng thú nghe.

"Đừng! Cậu đừng! Tôi đã kết hôn, theo họ chồng, gọi tôi là Đổng nữ sĩ hoặc Tiêu phu nhân đều được."

Đổng Lam nhìn người rất thích nhìn mắt, trong mắt Chu Mạt có thứ gì đó khiến bà rất ghét. Tính chiếm hữu và sự hung hãn trong mắt cậu ta Vương Nhất Bác cũng có, nhưng ánh mắt của Vương Nhất Bác thoải mái hơn rất nhiều.

"Tôi rất không thích con người cậu, may mà mắt con trai tôi vẫn chưa bị mù."

Đã chẳng kiếm được lợi lộc gì từ chỗ Tiêu Chiến, giờ còn bị Đổng Lam coi thường, sắc mặt Chu Mạt đã có chút khó coi.

"Dì, chẳng lẽ dì thích một kẻ bề ngoài bóng bẩy hào nhoáng nhưng kì thực phải ngủ với kim chủ để lấy tài nguyên như Vương Nhất Bác?"

Trong giới giải trí chẳng có mấy người sạch sẽ, Đổng Lam không truy tinh, nhưng ít nhiều cũng có nghe qua.

"Ồ, cậu là kim chủ bao dưỡng Vương Nhất Bác sao? Sao lại biết rõ như vậy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro