Chương 33: Bắt nạt anh không biết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ai ngủ không ngoan, sẽ bị bắt nạt.

Bên trong áo ngủ của Tiêu Chiến không có gì, hạt đậu sưng đỏ vì đêm qua bị bắt nạt vừa chạm vào liền đau đau ngứa ngứa.

Ngón tay trượt vào bên trong khe mông, bị cặp mông tròn trịa mịn màng vô thức kẹp lại, "Mông lại lớn hơn một chút nữa rồi đấy, ca ca."

Người đang buồn ngủ không ý thức được nguy cơ, một tay vung loạn về phía sau, cái gì cũng không đánh trúng, nhíu mày bảo cậu đừng làm ồn.

Vương Nhất Bác xoa xoa huyệt khẩu đã có chút ẩm ướt, ngón tay mô phỏng theo động tác của côn thịt, ra ra vào vào bên trong khe mông.

Mỗi lần ngón tay lướt qua huyệt khẩu, Tiêu Chiến đang ngủ say sẽ lại muốn trốn vì ngứa ngáy, nhưng anh bị Vương Nhất Bác giữ chặt, chỉ có thể vô lực đá đá hai chân.

Đưa đẩy càng lúc càng nhanh, Tiêu Chiến ở trong mơ vẫn không ngừng giãy giụa, nhưng anh giống như một chú cá mắc lưới, làm thế nào cũng không thoát ra được.

"Ưm ~"

Huyệt khẩu vẫn còn rất mềm, Vương Nhất Bác dễ dàng đút được hai ngón tay vào, nhẹ nhàng dùng lực mở rộng, lúc không khí tràn vào bên trong huyệt khẩu, Tiêu Chiến giãy giụa càng lợi hại hơn.

Anh muốn nhích về phía trước, để thoát khỏi kìm kẹp sau lưng.

Vương Nhất Bác thành thạo tìm ra chỗ nhô lên bên trong thành ruột, ngón tay cậu chà xát đè ấn, đầu lưỡi còn không ngừng trêu chọc vành tai, chọc cho yêu tinh nhỏ phía trước cứng lên, mới thả lỏng một chút lực đạo, vươn tay giúp anh chăm sóc nó.

"A, ưm... A, đừng, đừng mà." Tiêu Chiến vẫn nhắm mắt, vừa muốn trốn lại vừa muốn đắm mình trong khoái cảm, trước sau đều được chăm sóc, anh ở trong mơ dục tiên dục tử.

Tiếng cười trầm thấp của Vương Nhất Bác truyền vào trong tai Tiêu Chiến, giống như xông vào giấc mộng của anh, cùng anh trầm luân dục vọng.

Hậu huyệt đã được mở rộng tương đối, Vương Nhất Bác muốn rút ngón tay ra, nhưng cái miệng nhỏ vẫn còn rất tham lam, không ngừng đuổi theo quấn lấy ngón tay cậu.

Tiêu Chiến đang lẩm bẩm gì đó, Vương Nhất Bác đỡ cự vật đã hoàn toàn cương cứng cắm vào bên trong khe mông, huyệt khẩu lập tức hút luôn côn thịt của cậu.

"F**k!" Vương Nhất Bác chửi thầm một tiếng, tóm lấy eo Tiêu Chiến bắt đầu tăng tốc đưa đẩy.

Tay Tiêu Chiến tùy ý nắm loạn, mặt vùi vào cái gối bên cạnh, rì rầm nức nở hai câu.

Sợ anh ngạt thở, Vương Nhất Bác thả lỏng lực đạo, dỗ người để lộ mặt ra, rồi chuyển sang sờ nắn hai viên đậu trước ngực.

Tiêu Chiến đang ngủ dễ bắt nạt hơn bình thường.

Khe mông bị chà cho nóng rát, động tác vừa dừng lại, huyệt khẩu liền hút lấy mạch máu bên trên côn thịt.

"Ca ca còn không dậy thì chồng sẽ trực tiếp cắm vào đấy." Giọng của Vương Nhất Bác đã hoàn toàn khàn đặc, hạ thân căng đến khó chịu, cậu khóa chặt eo Tiêu Chiến, cứ vậy cắm vào bên trong huyệt khẩu.

Bên trong ấm mềm ướt át, vừa vào liền mạnh mẽ thao lộng.

Tiêu Chiến mí mắt nặng trĩu, buồn ngủ quá, nhưng cũng rất dễ chịu, thân thể nhạy cảm bị tùy ý chơi đùa.

"Ưm, ưm, ha..."

"Ưm, khó chịu, muốn sâu thêm một chút, mạnh hơn một chút."

Trái tim Vương Nhất Bác bị những tiếng kêu của Tiêu Chiến làm cho loạn nhịp, mắt thấy anh lại chuẩn bị vùi mặt vào gối, cậu lật người anh lại, để cho anh nằm gục trên người mình.

Cảm giác trống rỗng bên trong khiến Tiêu Chiến vặn vặn eo, cọ loạn trên người Vương Nhất Bác tìm kiếm côn thịt, tìm mãi không được anh liền há miệng cắn lên ngực Vương Nhất Bác.

"F**k!"

Mặc dù bình thường Tiêu Chiến cũng rất cởi mở, nhưng chưa bao giờ cậu thấy anh bạo như thế này, giống như là bị trúng xuân dược.

"Muốn, hu hu, tôi muốn."

"Nhất Bác."

Vương Nhất Bác thở hổn hển, tay to mở rộng đùi Tiêu Chiến, kéo anh lên trên, đặt côn thịt của mình ở phía trước huyệt khẩu.

Tiêu Chiến vặn eo muốn cọ, vừa cọ côn thịt liền trượt ra ngoài, anh gấp đến mức suýt khóc, nịnh nọt hôn loạn lên cằm Vương Nhất Bác.

"Nhất Bác, tôi muốn."

Chỉ mới xoa nhẹ một chút huyệt khẩu mà Tiêu Chiến đã muốn rên rỉ tiết thân, tinh dịch dinh dính bắn lên phần bụng hai người, tạo nên một hình ảnh cực kì ám muội.

"Chết tiệt!" Vương Nhất Bác lại chửi thầm một tiếng, đỡ côn thịt nhét vào bên trong, Tiêu Chiến kêu càng lớn tiếng hơn, lúc gọi cậu là chồng lúc thì gọi bảo bối.

"Sâu quá, lớn quá......"

"Của chồng lớn quá."

"Ưm a ~ căng hỏng rồi, sắp hỏng rồi!"

Tư thế này khiến côn thịt tiến vào sâu hơn, Tiêu Chiến gục trên người Vương Nhất Bác, eo lắc điên cuồng, mơ màng ngẩng mặt đòi hôn.

Biết anh sắp thực sự tỉnh rồi, Vương Nhất Bác ngậm lấy môi Tiêu Chiến, đầu lưỡi tiến vào bên trong miệng anh khuấy đảo một trận, bên trên và bên dưới hai chỗ kết hợp đều đã chảy nước.

"Vương Nhất Bác?"

Tiêu Chiến triệt để tỉnh ngủ, não bộ còn chưa kịp phản ứng, hai tay chống trên ngực Vương Nhất Bác, muốn ngồi dậy, nhưng cự vật bên trong cơ thể lại tiến sâu thêm một chút.

Nhất thời mất hết sức lực, anh ngã gục trên người Vương Nhất Bác, lẩm bẩm mắng cậu khốn nạn.

"Rõ ràng là ca ca dụ dỗ người ta trước, bây giờ lại muốn khóc ăn vạ." Người cũng đã bị thao tỉnh rồi, Vương Nhất Bác không cần thu liễn nữa, bóp eo Tiêu Chiến nâng lên hạ xuống.

Tiêu Chiến bật khóc, tiếng khóc ám muội khiến cho cái đó của Vương Nhất Bác lại lớn thêm một vòng, "Đừng, đừng lớn thêm nữa, sắp bị thao hỏng rồi."

"Sẽ không hỏng đâu, ca ca."

"Ưm, Nhất Bác, ha ~ Nhất Bác... Vương Nhất Bác."

Tiêu Chiến đặc biệt thích gọi tên Vương Nhất Bác, giận cũng gọi, đau quá thoải mái quá cũng gọi, ba chữ này thốt ra từ miệng anh đối với Vương Nhất Bác chẳng khác gì mị dược.

Mỗi lần bị đâm cho sâu quá, Tiêu Chiến lại há miệng cắn lên vành tai hoặc hầu kết của 'hung thủ', cũng không biết là đang uy hiếp hay là đang làm nũng.

"Ca ca muốn làm gì? Hả?" Vương Nhất Bác đâm mạnh một cái, Tiêu Chiến thoải mái đến mức co quắp cả ngón chân.

Trong phòng lúc này đã sáng hơn, chuông báo thức vang lên rất đúng lúc, nhắc nhở Tiêu Chiến người đang thao anh sắp phải ra sân bay về Bắc Thành.

"Ưm, không được!" Tiêu Chiến cố đè Vương Nhất Bác lại, hai chân mềm nhũn, "Phải, phải dậy rồi, không thể làm nữa."

"Sao cậu còn...ưm, đừng động." Ngón tay bấu chặt lên cánh tay Vương Nhất Bác, anh phải cố gắng lắm mới giữ cho giọng của mình không run, "Còn phải ra sân bay."

Con người Vương Nhất Bác thoáng tối, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó hiểu.

"Nhưng mà tôi vẫn còn chưa bắn."

"Cậu! A, đừng, đừng động nữa, sẽ trễ chuyến bay mất." Tiêu Chiến muốn đứng dậy muốn rời khỏi người Vương Nhất Bác, nhưng khi côn thịt chạm vào điểm nhạy cảm khiến anh suýt chút nữa thì hét lên thất thanh.

Đuôi mắt nghẹn đỏ, môi dưới cắn chặt, lúc côn thịt sắp ra khỏi người thì lại bị Vương Nhất Bác nặng nề ấn xuống.

"A!"

Vương Nhất Bác không lập tức động thân là chỉ nhìn người đang mất hết sức lực.

"Nếu ca ca không giúp chồng bắn ra thì sẽ bị người ta chụp được, sau đó là bị đăng lên mạng..."

Lời càng lúc càng nhỏ, đoạn sau là bị Tiêu Chiến hét ngược trở về.

"Mẹ kiếp cậu im ngay cho tôi!"

Cún con bị mắng khóa chặt eo Tiêu Chiến, chậm rãi ra ra vào vào, "Ca ca không muốn làm thì thôi, cùng lắm thì để cho nó nghẹn hỏng, dù sao ca ca cũng đâu để ý."

Tiết tấu chậm rãi này giống như tra tấn, Tiêu Chiến trợn mắt trừng Vương Nhất Bác, sau đó lại cắn răng ngồi xuống, hai tay chống ở trước ngực cậu, động tác một lên một xuống. "Cậu nhanh, nhanh lên..."

"Thoải mái quá!" Tiêu Chiến thoải mái thở dốc, giác quan buổi sáng là nhạy cảm nhất, côn thịt trong người lại thô như vậy.

Vương Nhất Bác nhíu mày cố nhịn, thỉnh thoảng mới lộ ra mấy tiếng gầm khẽ, suýt chút nữa thì bị Tiêu Chiến kẹp bắn.

Đợt chuông báo thức thứ hai lại vang lên.

Tiêu Chiến gấp đến muốn khóc, tăng tốc lên lên xuống xuống, "Sao cậu còn chưa, còn chưa bắn, a ~"

"Ca ca đừng khóc, nhanh thêm chút nữa, mạnh thêm chút nữa."

"Ưm! A...sâu quá, lớn quá..."

Vương Nhất Bác còn chưa bắn Tiêu Chiến đã cao trào trước, trong đầu anh một mảng trắng xóa, cứng đờ không dám động đậy.

"Ca ca đến rồi sao?" Vương Nhất Bác lúc này giống như hồng thủy mãnh thú, cậu hung hãn xông lên, mặc cho Tiêu Chiến khóc lóc cắn vào vai cậu rên rỉ.

Thông đạo ấm nóng vừa cắn vừa hút, khiến cho Vương Nhất Bác hận không thể thao hỏng người đang nằm trên thân, "Thoải mái không, bảo bối."

"Ưm..." Tiêu Chiến có chút không chịu nổi đá đá hai chân, báo thức lại vang lên, kích thích anh liều mạng bóp chặt hậu huyệt, muốn kẹp cho Vương Nhất Bác phải bắn ra.

Vương Nhất Bác vội vàng rút ra ngoài, ôm mặt Tiêu Chiến hôn lên, "Ca ca suýt chút nữa thì kẹp bắn chồng rồi."

Vẫn nhớ Vương Nhất Bác còn phải ra sân bay, Tiêu Chiến hoảng loạn vươn tay ra phía sau, cầm côn thịt nóng bỏng nhét vào trong người mình.

Côn thịt vừa trơn vừa ướt, Tiêu Chiến thử mấy lần đều không nhét được.

"Vào không được, chồng, mau vào đi ~"

Vương Nhất Bác sờ vào cái khe mông trơn ướt của Tiêu Chiến, xấu xa chọc chọc, "Ca ca không ăn được sao?"

"Không ăn được, chồng mau, mau giúp người ta."

Vương Nhất Bác đang cảm thấy may mắn vì tối qua đã xin nghỉ một ngày, bằng không sẽ không thể nhìn thấy bộ dạng câu hồn này của Tiêu Chiến.

"Cậu sắp trễ chuyến bay rồi, mau vào đi." Tiêu Chiến lại khóc, lắc mông ngồi lên trên côn thịt của Vương Nhất Bác không ngừng ma sát trước sau, nước mắt và những tiếng rên rỉ sắp câu mất hồn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác giúp anh đưa côn thịt đến bên huyệt khẩu, Tiêu Chiến vội vàng ngồi xuống, một hơi ăn đến tận cùng, "A!"

"Ưm ~ Ha... Còn không mau bắn, bắn vào bên trong."

"Nhưng mà bụng ca ca có chứa nổi không?"

"Hu hu hu, chứa nổi, chồng muốn bắn bao nhiêu cũng được."

Vương Nhất Bác đỏ mắt, nắm eo Tiêu Chiến không chút lưu tình đâm chọc, Tiêu Chiến hai chân mềm nhũn, gục bên tai Vương Nhất Bác không ngừng rên rỉ chồng ơi.

Đầu lưỡi vừa liếm lên hầu kết của Vương Nhất Bác liền bị đối phương giữ lấy gáy ép hôn, cảm nhận được thứ ở trong cơ thể mình nảy lên một cái rồi bắn.

Cả người Tiêu Chiến căng cứng, quá kích thích rồi, Vương Nhất Bác bắn liền mấy lần rồi mới dừng lại.

"Vương Nhất Bác, mau dậy chuẩn bị một chút rồi ra sân bay, tôi không còn sức đi tiễn cậu đâu." Đầu óc Tiêu Chiến bây giờ rất loạn, cao trào khiến cho cả người anh có chút mệt mỏi.

"Vẫn còn chưa đủ, ca ca."

Thứ ở trong cơ thể lại bắt đầu có dấu hiệu hồi phục, Tiêu Chiến vội vàng bò dậy từ trên người Vương Nhất Bác, đỏ mặt cảnh cáo: "Vương Nhất Bác, cậu thực sự sắp trễ chuyến bay rồi!"

"Bảo bảo mau cho chồng hôn đi, bằng không sẽ lại rất lâu mới được hôn nhau đấy."

Nhất thời mềm lòng, Tiêu Chiến để mặc cho Vương Nhất Bác tiến lên, đợi đến khi phát hiện hai chân lại bị banh ra thì đã không kịp phản kháng, Vương Nhất Bác một lần nữa khí thế hừng hực tiến vào bên trong.

"Đồ lừa đảo!"

Vương Nhất Bác nuốt chửng âm thanh phản đối, chăm sóc chu đáo cả dưới và trên, thao cho Tiêu Chiến không thể giãy giụa, mới ghé đến bên tai anh nói, "Đồ lừa đảo tối qua có nói với ca ca rồi, hôm nay sẽ không đi nữa."

"Vương Nhất Bác, cậu là đồ khốn!"

"Ngoan, để chồng bắn đầy một bụng có được không?"

"Ưm, nhẹ chút, thao đau người ta rồi."

"Được, chồng thương ca ca."






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro